Sinh viên
Chương 2
Hai giờ chiều.
“Ê ra câu cá nè cu.”
Nó lò mò ngồi dậy, vừa nãy viết truyện buồn ngủ quá nên nó lật ngang ngủ lúc nào không hay. Khi tin nhắn điện thoại reo lên nó mới giật mình tỉnh giấc.
“Đợi chút tao ra liền.” Nó trả lời. Sau đó xách đồ nghề phóng xe đi.
Trước khi đi nó không quên dặn Nhi tối nay nhớ khỏi nấu cơm, bởi vì mỗi khi nó câu cá thì đều đem về phòng thằng bạn nó nấu rồi cả đám ăn chung. Còn nếu không có cá thì nguyên đám đi ăn lẩu với nhau.
Nó chạy ra tới bãi câu thì phát hiện thằng bạn nó đã ra từ bao giờ. Hơn nữa nhìn dáng vẻ hình như nay cá không ăn thì phải.
“Ê dính con nào không mậy.” Phương lên tiếng.
“Dính con ma.” Thằng bạn nó đáp. Thằng này tên Đức, hai thằng chơi cũng khá thân với nhau bởi vì có chung đam mê.
“Để tao.” Phương cười nói, sau đó dọn bãi câu rồi quăng mồi.
Bãi câu gần sông lớn, bên ngoài khá nhiều ghe tàu tấp nập, nhưng có một đám lục bình khá dày chắn sóng cho nên nước gần bờ khá êm đềm.
Nó dọn một ổ khá to, sau đó ném một nắm mồi nhử. Sau khi soạn xong cần thì móc mồi rồi thả dây câu.
“Để coi nay thằng nào dính nhiều hơn.” Nó nói lớn hướng thằng Đức.
“Tao dính nhiều hơn rồi sao.” Thằng Đức trả lời vọng lại.
“Thì tao dẫn mày đi chơi gái.” Nó la lớn, sau đó cười ha hả.
“Mày dám dắt, tao dám đi. Sợ mày chắc. Haha…” Thằng Đức lớn tiếng đáp.
“Tiền tao không thiếu, bao cho mày chơi một đêm dư sức.” Phương lại nói.
“Chơi gái si đa dính là chết mẹ.”
“Mày sợ hả.”
“Sợ cái quần. Mày dám đi thì tao dám đi.” Thằng Đức trả lời.
“Xạo chó. Hahaha…”
Hai thằng vừa câu vừa nói chuyện được một lúc. Hôm nay quả thật là một ngày không bội thu là mấy.
Thằng Đức vừa xách cái rọng cá sang, lác đác vài con cá mè nhỏ. Nó cũng chẳng khá hơn là bao, dính được mỗi con cá mè dinh hơn bàn tay.
“Ê rủ mấy đứa ra chơi đi mậy. Đang mùa thả diều nè, kêu nó xách diều ra thả.” Thằng Đức lại đề nghị.
“Ờ… Sẵn kêu mua trái cây với nước ra luôn đi.” Nó lập tức đồng ý, sau đó cũng móc điện thoại ra gọi.
“Gọi chị Hạnh mày ra đi. Bả khoái đi với mày lắm đó.” Thằng Đức vội nhắc.
“Khoái gì ba. Bả có ghệ rồi mà.” Nó bĩu môi trả lời.
“Tướng mày con nào không khoái. Mấy bà trong phòng thí nghiệm toàn đeo theo mày.” Thằng Đức trề môi, lại nói.
“Thôi đi ba. Đồ cúng không đó.” Phương vội nói.
“Đồ cúng thơm nhang. Không phải ai muốn là ăn được đâu. Hahaha…” Thằng Đức khẽ khẩy tay nó, chọc ghẹo.
“Tao lạy mày…” Nó gật gật máy cái, nhưng điện thoại lại nhắn tin cho Hạnh ra chơi.
Hơn nửa tiếng sau, một đám nhanh chóng tụ hội về chỗ bãi câu. Cái bãi này khá lớn, bên trên có người đang thả diều.
Tổng cộng bốn thằng và ba cô gái, bao gồm nó với thằng Đức, chị Hạnh, hai thằng bạn và một con nhỏ em khóa dưới.
“Ê Phương, mày liệu con con Nhung có ưng thằng Phúc không?” Đức khẽ khều tay nó rồi hỏi nhỏ.
“Hên xui mày ơi. Gài hoài mà có dính đâu.” Nó thở dài rồi nói.
“Con nhỏ này cũng dữ lắm. Mà đờ mờ thằng Phúc lại đu theo nó.” Đức bất lực nói.
“Hồi đó con này nó cũng đeo theo tao đó.” Nó nói khẽ.
“Thằng nào mà nó không đeo…” Đức định nói thêm gì đó, nhưng năm người kia đã tiến lại gần nên nó không nói nữa.
Tính ra thằng Đức này nó cũng hay, gài toàn mấy cái kèo khó cho anh em. Nó gài thằng bạn nó cho một con nhỏ có bồ, rồi nó gài thêm một thằng nữa vô con nhỏ bánh da lợn vừa ngọt vừa dai.
“Sao hôm nay em không lên phòng thí nghiệm?” Hạnh vừa bước xuống xe đã tiến tới hỏi nó đầu tiên, tay xách hai ly nước đưa cho nó một ly.
“Sáng đi café tới trưa nên làm biếng lên.” Nó cười đáp, nhận lấy ly nước từ Hạnh.
Hạnh dáng người khá thấp, chỉ tầm ba mét bẻ đôi. Nhưng bù lại gương mặt khá khả ái, mái tóc suôn mượt dài đến ngang hông. Bên trên cặp ngực vừa vặn nằm trong áo, phía dưới cái eo thon gọn trông rất quyến rũ.
Nó cũng nhận ra Hạnh có ý với nó từ bao giờ, nhưng nó cũng mới biết rằng cô ta có người yêu từ khi nào. Nhưng ghệ của Hạnh đang đi làm xa ít có thời gian quan tâm. Còn Hạnh thì đang một thân một mình học ở đây.
Tính nó thì hay giúp đỡ người khá khá nhiệt tình, chắc có lẽ mấy lần giúp Hạnh trong công việc nên gây cảm tình với cô nàng. Dường như Hạnh đang thiếu tình cảm, được sự quan tâm của nó trong lúc này làm cô nàng rung động.
Trong hơn tháng gần đây, có mấy lần Hạnh bệnh nó cũng xách xe đi mua đồ ăn cho cô nàng. Cũng có vài lần nó qua phòng của Hạnh để giúp sửa đồ đạc trong phòng.
Nó thì suy nghĩ đơn giản chỉ là giúp đỡ mà thôi, còn việc Hạnh hay ai khác suy nghĩ như nào thì nó không quan tâm.
Trời cũng đã sụp tối, nó với thằng Đức câu cũng chẳng dính thêm con nào. Với lại mấy con cá nhỏ cũng chẳng làm ăn được gì, còn con cá mè nó dính cũng mang đi cho các bác câu cá gần đó.
“Ê nay thất thu rồi. Đi nhậu không bây ơi.” Thằng Đức đề nghị.
“Ừm cũng được đó.” Nó lập tức đồng ý.
“Đi luôn hé Phúc với Nhung, chị Hạnh khỏi nói rồi. Con hai thằng kia có đi không?” Thằng Đức vội chốt kèo.
“Thôi tụi bây đi đi. Tụi tao về làm bài đã.” Một trong hai thằng lên tiếng.
“Hai thằng này nó yêu nhau hả gì á mày ơi.” Đức khoác tay sau đó nói.
“Em ghé chở chị đi nha Phương.” Hạnh bước lại gần nó nói nhỏ.
“Để em về cất đồ đã.” Nó gật đầu đồng ý.
Mọi khi nó vẫn hay cho người khác có giang đi nên nó chẳng quan tâm.
Sau khi chốt sổ, cả đám liền giải tán về nhà thay đồ tắm rửa lên đồ đi nhậu. Nó phóng xe về nhà tắm rửa thay đồ, sau đó chạy sang trọ Hạnh rước ẻm đi.