Sinh viên

Chương 42



Phần 42

“Sao em lại biết anh ở đây?” Phương hỏi nhỏ Minh Nguyệt, sau khi giao lưu một hồi thì nàng giống như đã quen biết với mọi người từ thuở nào.

“Tìm thì gặp thôi.” Minh Nguyệt cười nhẹ, nụ cười của nàng nhẹ nhàng nhưng đầy mị lực.

“Em điều tra anh hả.” Phương cười bất đắc dĩ, nó mấy ngày nay không biết rằng có người trong bóng bóng tối đang điều tra nó tường tận như vậy.

Điều đó chứng tỏ tại thành phố này gia đình Minh Nguyệt quả thực có địa vị khá cao. Muốn điều tra một người lại vô cùng dễ dàng, phải biết ngày đó đến cả số điện thoại nó còn không cho người ta. Nhưng ngày hôm nay người đó lại ngồi kế bên nó nói chuyện vui vẻ như vậy.

“Bộ anh có gì giấu hay sao mà sợ bị điều tra?” Minh Nguyệt liếc đôi mắt sang Phương, cái ánh mắt này giống như đang moi hết tim gan của người đối diện ra vậy.

Phương bắt gặp ánh mắt sắc sảo của Minh Nguyệt làm nó chợt giật mình, lần đầu tiên nó cảm thấy mình là người bị nắm bắt vậy.

“Em thích thì cứ điều tra nhé.” Phương khẽ cười, cô nàng này quá tinh ranh làm nó không thể nào đánh giá được.

“Để xem anh thoát được em không?” Minh Nguyệt cong đôi môi lên đầy thách thức.

Phương chỉ biết cười trừ, nếu xét về gia cảnh thì có lẽ nó không bằng một góc của gia đình Minh Nguyệt. Vướng phải cô gái này làm nó cảm thấy hơi khó chịu một chút.

Nhưng suy nghĩ lại thấy tính cách của Minh Nguyệt quả thật hiếm có, vừa giỏi ăn nói lại vô cùng hòa đồng với mọi người. Chắc có lẽ do nàng thông minh nên tư duy sắc sảo làm Phương lúng túng, nó quả thực có rất nhiều thứ trong bóng tối. Thêm một Minh Nguyệt sẽ càng làm nó khó xử hơn nữa.

Vả lại hai người chỉ là tình nghĩa ân nhân mà thôi, nếu Phương xác nhận không phát sinh mối quan hệ với Minh Nguyệt thì không lẽ nàng sẽ bỏ qua thể diện mà bám theo nó hay sao.

“À mà anh… Hôm nào rảnh mẹ anh mời sang nhà để cảm ơn anh vì hôm đó đã cứu em.” Minh Nguyệt thì thầm vào tai Phương.

Mẹ Minh Nguyệt vô cùng biết ơn đối với Phương, cô cũng không cấm Minh Nguyệt tìm hiểu về Phương bởi vì một phần mạng sống của con gái cô do Phương mang về.

Để đền đáp công ơn kia không phải một bữa cơm là có thể giải quyết được.

“Không đi có được không?” Phương trả lời.

“Không được. Mẹ em kiên quyết muốn gặp anh.” Minh Nguyệt nhấn mạnh, ngày hôm nay mẹ giao cho nàng nhiệm vụ mời bằng được Phương về nhà.

“Để xem đã…” Phương không đồng ý ngay lập tức cũng không hứa hẹn gì về việc đó. Nó không phải loại người thích làm việc tốt để nhận lại sự báo đáp.

“Dạ… Mà cho em xin số điện thoại của anh đi để dễ liên lạc.” Minh Nguyệt gật nhẹ đầu.

“Ủa… Điều tra anh như vậy rồi mà không có số điện thoại là sao?” Phương quay sang thắc mắc.

“Cho đi sao hỏi nhiều quá.” Minh Nguyệt bĩu môi giả vờ giận dỗi.

“Được được… Có xài zalo không?” Phương không thể nào cứng rắn mỗi khi con gái làm nũng, vì vậy nói lại xuống nước.

“À… để em tải về.” Minh Nguyệt nhanh chóng lấy điện thoại ra tải ứng dụng zalo về.

“Ủa em không xài mạng xã hội sao?” Phương hỏi.

“Dạ không… thỉnh thoảng lên web xem phim thôi.” Minh Nguyệt đảo đôi mắt một vòng sau đó nói.

“Sao thế?” Phương hỏi tiếp.

“Tại không thích.” Minh Nguyệt đáp lại một cách ngắn gọn, sau đó nở một nụ cười nhỏ với Phương.

Có vài loại người không thích sử dụng các loại mạng xã hội bởi vì các thông tin trên đó không chính thống hoặc đơn giản là không thích mà thôi.

Minh Nguyệt thuộc loại người không thích sử dụng mạng xã hội bởi vì các thông tin tiêu cực trên đó, nếu muốn đọc tin tức thì cứ xem thời sự hoặc đọc các trang báo chính thống là được.

Sau khi tải và cài đặt thành công thì cả hai Phương chuyển số điện thoại cho nàng, dù gì có zalo cũng lạc cũng tiện hơi so với sử dụng số điện thoại.

“Anh chị ơi… Cho em xin một chút tiền để em đi học ạ…”

Một âm thanh non nớt vang lên phía sau lưng Phương. Nó phát hiện âm thanh kia có một chút gì đó run rẩy, lo sợ.

Phương đưa mắt nhìn sang, một cô bé tuổi khá nhỏ chỉ tầm mười tuổi. Bộ quần áo học sinh trên người đã lấm lem vô số vết bẩn theo thời gian, màu áo từ màu trắng đã ngả sang màu vàng.

Tuy nhiên trên gương mặt kia lại vô cùng sạch sẽ, đôi mắt to tròn long lanh, đôi lông mi dài trông rất có sức sống.

“Em tên gì?” Minh Nguyệt khẽ hỏi, cánh tay nàng nắm lấy chiếc áo của cô bé rồi khẽ kéo về phía mình.

“Dạ em tên Khánh Vân.” Cô bé ấp úng rồi đáp.

Ánh mắt Minh Nguyệt lấp lóe, nhưng vẫn giữ một nét ôn hòa đối với cô gái nhỏ. Cô nàng dịu dàng hỏi tiếp: “Nhà em ở đâu thế? Sao lại đi xin tiền để đi học?”

“Dạ nhà em ở trong hẻm bên kia… Mẹ em bán vé số nhưng hôm nay bệnh không bán được…” Cô bé chầm chậm trả lời, cái tay nàng chỉ về phía con hẻm nhỏ nằm đối diện với quán, ánh mắt hơi hơi buồn.

“Vậy sao? Em đã ăn gì chưa?” Minh Nguyệt tiếp tục ân cần hỏi thăm.

“Dạ… Chưa…” Cô gái nhỏ khẽ nói.

Minh Nguyệt khẽ vuốt ve mái tóc trên đầu cô bé, nàng định nói thêm nhưng Phương lại nói trước nàng: “Để anh cho một phần cơm về ăn rồi về chăm sóc mẹ nhé.”

“Dạ em cảm ơn…” Cô gái nhỏ lễ phép khoanh tay gật đầu.

Minh Nguyệt ánh mắt khẽ nhìn cô gái sau đó lại nhìn sang Phương, lúc này Phương đang đi xin một chiếc hộp để mang một phần cơm về cho cô bé. Thấy dáng vẻ của Phương làm Minh Nguyệt âm thầm mỉm cười trong bụng.

Sau khi Phương đã chuẩn bị xong hộp cơm, mọi người vô cùng ủng hộ việc làm của nó, âm thầm bỏ thêm tôm và cả thịt vào bên trong hộp cơm. Với hộp cơm này chắc chắn đến cả hai người ăn vẫn no nê.

“Được rồi cho em nè. Đây là tiền để dành đi học nhé.” Phương khẽ cười rồi đưa cho cô bé chiếc túi xách chứa hộp cơm bên trong, nó nhét thêm vào tay cô bé mấy chục nghìn.

“Em đã nhận cơm của anh rồi… tiền này…” Cô bé định từ chối số tiền mà Phương chuẩn bị, nhưng lại bị Phương nhắc nhở:

“Không được cãi lời người lớn. Mau mang về ăn và chăm sóc cho mẹ đi.”

“Dạ em cảm ơn mấy anh chị ạ.” Cô bé lễ phép cảm ơn mọi người thêm một lần nữa, ánh mắt long lanh và biểu hiện trên gương mặt vô cùng vui vẻ.

Cô gái nhỏ rời đi, đôi chân nhanh thoăn thoắt băng ngang đường đi thẳng về hướng căn hẻm nhỏ tối om.

“Không ngờ mày cũng biết làm việc thiện đó.” Phương vỗ vai thằng Đức, khi nãy nó thấy thằng Đức bỏ vào bên trong túi đựng hộp cơm một số tiền nhưng không biết bao nhiêu.

“Tích đức cho con cháu…” Thằng Đức trả lời ngắn gọn, nhưng câu trả lời của nó lại làm mọi người vô cùng suy nghĩ sau đó cười phá lên làm nó ngơ ngác.

Minh Nguyệt lấy từ trong túi xách ra cuốn sổ nhỏ, nàng ghi tên và địa chỉ cô gái vào trong đó rồi cất vào trong túi lại.

“Em ghi lại để làm gì?” Phương nhìn thấy liền hỏi.

“Mấy ngày sau em cho người tới chỗ đó hỏi thăm. Nếu hoàn cảnh thật sự khó khăn thì sẽ hỗ trợ họ.” Minh Nguyệt khẽ đáp.

“Gia đình Minh Nguyệt là đại diện cho tổ chức từ thiện của thành phố này đó. Mấy việc đó các em không cần phải suy nghĩ gì đâu.” Cô giáo một lần nữa giải thích cho mọi người biết.

Một lần nữa độ thiện cảm của mọi người đối với cô gái này lại tăng thêm một bậc. Khi nãy thấy Minh Nguyệt không có ý bài xích với những đứa trẻ khó khăn đã là tốt lắm rồi, nhưng sau khi nghe việc làm của gia đình nàng thì mọi người vô cùng ủng hộ.

Phương khẽ gật gù, Minh Nguyệt lần này để lại cho nó một ấn tượng tốt.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

“Tối nay Như Hoa sẽ tới đó. Anh nhớ sắp xếp nhé.”

“Được… Anh biết rồi.”

Phương đóng lại điện thoại, nhìn đồng hồ đã đầu giờ chiều, nó cũng cần chuẩn bị một chút.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong thì nó xuống lấy xe, suy nghĩ một hồi nó lại lấy con xe máy chạy đi.

“Anh tới rồi nè.”

“Sao anh tới sớm vậy?” Như mở cửa phòng bước ra, nàng vẫn còn chưa chuẩn bị.

Phương bước vào như phòng của mình, sau đó tiện tay đóng cửa lại, cánh ta nó choàng qua chiếc eo thon kia rồi kéo vào người.

Nó tham lam hít lấy mùi hương thơm trên cơ thể nàng, sau đó thoải mái nói:

“Đến thăm em một chút không được sao?”

“Em còn chưa chuẩn bị…” Như vùng vẫy, lắc người thoát khỏi cánh tay của nó rồi bước lên gác.

“Còn sớm mà, sang nằm chơi một lát.” Phương nhẹ nhàng bước theo nàng, thoải mái đặt lưng xuống nệm.

“Hôm trước anh báo cáo tốt không?” Như lại hỏi.

“Đoán xem…” Phương tự tin hỏi ngược lại nàng.

“Anh trả lời đi, nếu anh báo cáo tốt thì sẽ được phần thưởng.” Như quay sang, đôi mắt long lanh liên tục chớp chớp rồi tinh nghịch nói.

“Thưởng cái gì nào?” Phương nghe vậy liền bật người ngồi dậy.

“Thì anh nói đi…” Như ngại ngùng khẽ nói.

“Để xem có phần thưởng nào xứng đáng với thành tích điểm cao nhất của anh không?” Phương hỏi ngược lại nàng, nhưng trong câu hỏi đã bao gồm đáp án của câu hỏi kia.

“Chụt… Thưởng cho anh đó.” Như quay sang hôn nhẹ lên má Phương, nàng đủ thông minh để nghe rõ câu trả lời của nó.

“Chỉ vậy thôi sao…” Phương vô cùng vui vẻ, nhưng lại tỏ ra thất vọng.

“Chụt… Thêm một cái nữa.”

“Không xứng đáng.”

“Chụt…”

“Vẫn chưa đủ.”

“Chụt…”

“Thêm cái nữa nào.”

“Chụt…”

Mỗi câu nói của Phương thì kèm theo đó là một nụ hôn ngọt ngào lên má của nó, hương thơm ngọt ngào từ son môi thoang thoảng vào mũi làm nó như muốn lâng lâng.

“Bao nhiêu cũng không đủ.” Phương lắc đầu nói.

“Vậy chứ anh muốn sao?” Như chu đôi môi đỏ của mình lên rồi nói.

“Muốn như thế này…”

Vừa nói xong, Phương chồm dậy đè nàng xuống giường, hai cặp mắt nhìn nhau tóe lửa. Như bẽn lẽn tráng ánh mắt kia của nó.

“Ưm…”

Chợt một đôi môi áp lên môi của nàng, một cơn rung động như có một luồng điện chạy dọc thân thể làm Như run lên.

Nó khẽ lướt trên bờ môi quyến rũ của nàng, chiếc lưỡi của nó len lỏi vào sâu bên trong chiếc miệng xinh xắn của nàng.

Như hai tay quơ loạng trên không, sau đó nắm lấy chiếc nệm, nàng chợt mất kiểm soát. Đầu óc như đang có vô vàn chiếc trống đang đánh bên trong. Cảm giác có một chiếc lưỡi đang ngọ nguậy trong miệng làm nàng hơi lúng túng không biết phản ứng ra sao.

Phương được nước làm tới, nó ngấu nghiến hôn lên đôi môi ngọt ngào của Ngọc Như, chiếc lưỡi như con rắn len lỏi vào từng ngóc ngách trong miệng nàng.

Như hai mắt nhắm hờ, cảm giác vừa sợ lại vừa kích thích làm nàng vừa muốn đẩy Phương ra vừa muốn tận hưởng dư vị ngọt ngào kia.

Trong lúc Như đang đắn đo suy nghĩ thì Phương đã bắt gặp lấy đối phương. Hai đầu lưỡi vô tình và cố ý chạm vào nhau, sự trơn trượt và mềm mại khiến Như giật cả mình, cả người căng cứng khó tả.

Phương biết rõ Như chưa quen với việc này nên nó không tấn công dồn dập, mà thỉnh thoảng nó lại trêu đùa trên đầu lưỡi của nàng.

Sau một hồi thì cũng dần quen với cái thứ xa lạ kia, đầu lưỡi nhỏ nhắn của nàng bắt đầu mạnh dạng va chạm.

Sau khi biết nàng đã chủ động tháo xuống lớp phòng bị, Phương tham lam quấn lấy chiếc lưỡi của nàng, trao từng dòng nước bọt sang miệng của đối phương.

Ban đầu còn hơi khó chấp nhận, nhưng sau một lúc thì Như thả lỏng, hai cánh tay nàng ôm lấy chiếc lưng rắn chắc của Phương làm điểm tựa, hai chiếc lưỡi bắt đầu cuốn lấy nhau một cách tình tứ.

“Chụt… Chụt…”

Âm thanh va chạm ngày một lớn hơn, chiếc lưỡi của nàng bị nó lôi kéo sang bên kia rồi mặc sức chiếm lấy. Bờ môi quyến rũ của nàng đã nhạt bớt do lớp son kia đã trôi từ bao giờ.

Như cả người lâng lâng khó tả, nàng vô thức ngửa đầu ra sau mặc sức cho Phương xâm chiếm. Cảm giác bị xâm chiếm làm nàng thích thú vô cùng, hơn nữa cả người vô lực chống lại sự xâm chiếm mãnh liệt đó của đối Phương.

Đang trong cơn mê, bỗng âm thanh điện thoại vang lên làm Như giật mình ngồi dậy. Trên khóe môi nàng vẫn còn vương một dòng nước dãi trông vô cùng khiêu khích.

“Chị nghe… Em tới rồi sao?”

“Dạ em tới rồi. Chị mau tới đón em đi.”

“Được… Chị tới liền.”

Ánh mắt vẫn còn đắm chìm trong cơn mê, Như nhìn sang Phương: “Như Hoa tới rồi.”

“Chuẩn bị để đi nào.” Phương ánh mắt trìu mến nhìn nàng, bàn tay nó khẽ lau đi vết nước bọt trên khóe miệng làm Như bất giác đỏ cả mặt.

Ngọc Như vội vàng chuẩn bị quần áo, sau đó tô một ít son lên môi để làm gương mặt thêm phần rạng rỡ. Gương mặt trắng sáng của nàng cho dù không đánh son vẫn rất hấp dẫn rồi, sau khi đánh lên lớp son làm Phương mê đắm trong vẻ đẹp dịu dàng của nàng.

“Nhìn gì đó… Đi nè…” Như bắt gặp ánh mắt ngây ngốc của Phương liền bật cười.

“Ừ… Đi…” Phương gật nhẹ đầu, nó dắt tay nàng ra khỏi cửa.

“Anh định đi xe máy sao?” Như bắt gặp chiếc xe của Phương dựng ngoài cửa liền thắc mắc.

“Không… Đi taxi…” Phương mỉm cười, nó định lái xe đi nhưng làm như vậy thì quá khoa trương quá. Nên nó chọn đi taxi cho an toàn, đi taxi cũng không thể đánh giá rằng nó có tiền hay không được.

“Chị… Cuối cùng chị cũng tới rồi. Không khí này làm em thật không chịu nổi.” Vừa bắt gặp hình bóng của Như, cô gái nhỏ liền líu lo.

“Vậy sao đòi lên đây làm chi.” Như dí ngón tay lên trán của em gái nàng sau đó bắt bẽ.

“Đi cho biết đó biết đây. Ở nhà suốt người ta lại bảo nhà quê.” Như Hoa bĩu môi, sau đó ánh mắt nàng khẽ lay động khi nhìn sang người đứng kế bên chị hai mình.

“Đây là Phương… Bạn chị…” Như thấy ánh mắt như nở hoa của em gái mình liền nhanh chóng giải thích.

“Bạn thật sao?” Như Hoa đánh một ánh mắt dò xét về phía Ngọc Như.

“Hỏi nhiều quá… Mau đi thôi.” Bị cô em gái liên tục chĩa mũi nhọn vào người nên Như liền đánh trống lảng.

Thấy thái độ bối rối của Ngọc Như thì Như Hoa liền biết anh chàng kia chính là người yêu của Ngọc Như.

“Được rồi… Anh đặt chỗ ngủ cho em rồi đó. Mau đi lấy phòng rồi đi ăn tối.” Phương lên tiếng hướng cuộc trò chuyện sang chỗ khác.

“Được… Em cũng muốn tắm lắm rồi.” Như Hoa ánh mắt vô cùng vui vẻ, khóe miệng nhếch lên một bên tỏ vẻ phấn khích vô cùng, trong đầu lại dâng lên vô số suy nghĩ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...