Sinh viên

Chương 50



Phần 50

Ngọc Như cuối cùng cũng không chịu nổi cái thái độ của cô em gái mình, từ khi Như Hoa gặp Phương thì lại càng có những việc làm quá đáng hơn.

Vừa về từ sau lần gặp đó, không biết là do cô em nàng quá vô tri hay là không biết thật. Thái độ của Phương đã rất không vừa lòng đối với cách cư xử của Như Ngọc, chẳng qua là do nể mặt Ngọc Như mà Phương không lên tiếng.

Từ lần đó trở về sau và cho đến tận bây giờ thì Ngọc Như không một lời dám nhắc đến cô em gái của mình trước mặt Phương nữa, vì điều đó làm cho nàng rất mất mặt.

Nhưng trong gia đình này, cái thái độ của nó đối với mẹ lại vô cùng thân thiện, bên ngoài làm bao nhiêu việc không tốt thì lúc nào cũng có mẹ bệnh vực nên ngày càng trở nên quá đáng.

Cách hành xử của nó đối với những cô cậu hàng xóm cũng chẳng thể nào để vào mắt được.

Đã từ rất lâu rồi Ngọc Như muốn nhắc nhở những chuyện đó đối với cô em gái kia nhưng đều bị mẹ ngăn cản.

Đối với mẹ Như thì Như Hoa đáng giá hơn là Ngọc Như, từ rất lâu Ngọc Như đã nhận ra điều đó.

Mẹ thì luôn luôn tiêu xài tiền một cách hoang phí, trong khi gia đình đang nợ một khoản không nhỏ. Như Hoa thì không có một chút ý muốn kiếm tiền, hơn nữa lại còn hùa với mẹ tiêu tiền vô tội vạ.

Điều mà nàng hối hận cho đến thời điểm bây giờ đó chính là số tiền mà Phương cho nàng để trả nợ.

Số tiền mà nàng gửi về cho mẹ xài cũng trở nên vô nghĩa, bởi vì hơn phân nửa đã bị Như Hoa tiêu xài vào những thứ không đáng.

“Ngọc Như à… con không thể nói với em con bằng giọng điệu như vậy được?” Ngay khi Ngọc Như lớn tiếng, người đầu tiên và sẽ luôn luôn bênh vực Như Hoa lên tiếng.

“Tại sao lại không được hả mẹ? Mẹ cứ nuông chiều nó như thế…” Ngọc Như không nhịn được nữa, bao nhiêu bực tức dồn nén cho tới bây giờ.

“Sao chị lại lớn tiếng với mẹ? Mà em cũng đâu có làm gì sai?” Không đợi Ngọc Như dứt câu, Như Hoa lên giọng.

“Đúng đúng… Em con đâu có làm gì sai đâu…” Mẹ Như Hoa lại phụ họa thêm mấy câu.

“Mày tự xem xét lại chính bản thân mày đi. Cái câu đó tao nghe chán lắm rồi.” Ngọc Như nhịn không được tiếp tục lớn tiếng.

Lần nào cũng như vậy, mỗi lần Ngọc Như muốn chỉnh đốn cô em gái này thì lại cái câu đó và mẹ nàng lại bênh vực y như vậy. Càng ngày càng làm Như Hoa ỷ lại vào mẹ mà không xem Ngọc Như ra gì.

Mẹ thì càng không chịu nói lý lẽ, cứ mỗi lần như vậy đều bảo nàng không được mắng chửi nó làm Ngọc Như ôm bao nhiêu bực tức trong mình.

Nàng trước giờ rất hiền lành cũng ít hay lớn tiếng với ai, nhưng đỉnh điểm ngày hôm nay Như Hoa đem cả Phương ra để làm tấm chắn, điều đó không thể chấp nhận được.

Trước giờ Ngọc Như đơn thuần muốn kiếm thêm tiền để gồng gánh bớt gánh nặng cho gia đình, nhưng kể từ khi Ngọc Như kiếm được tiền thì mẹ và Như Hoa lại dùng số tiền đó để tiêu xài không có ích.

“Thôi em mệt quá… Chị ra ngoài giùm em đi…” Như Hoa xem lời Ngọc Như nói chỉ như gió thoảng qua tai, bĩu môi nói rồi lại phất tay.

“Đúng rồi đó… Em con đang bệnh mà… Mau ra ngoài cho nó nghỉ ngơi.”

Hai mẹ con kẻ xướng người họa liên tục chống đối Ngọc Như, hai mẹ con họ chỉ xem Ngọc Như là một công cụ kiếm tiền để cho hai người họ tiêu xài mà thôi.

“Tao nhắc lại cho mày một lần nữa. Anh Phương tốt nhất mày không nên đụng tới…”

“Rầm…”

Ngọc Như bực mình nói lớn một câu sau đó mạnh tay đóng cửa đi ra ngoài, đối với hai mẹ con này cho dù nàng nói bao nhiêu câu chữ cũng không thể tỉnh ngộ được.

Còn lại hai mẹ con trong phòng vô cùng bất ngờ trước thái độ của Ngọc Như, từ trước đến giờ cho dù có tức đến cỡ nào cũng không tỏ ra thái độ tức giận đến như vậy.

“Đó mẹ thấy không? Rõ ràng người ta muốn bảo vệ người yêu kìa. Haha…” Như Hoa nhếch miệng cười.

“Vậy thì càng tốt… Cứ để nó bảo vệ đi… Bảo vệ càng tốt càng có lợi cho mẹ con mình.” Bà ta cũng cười theo câu nói của Như Hoa.

Nhìn lên tủ đồ bây giờ đã đầy ắp các thứ nào là nước hoa rồi son và phấn, đó không phải là do chính người kia mang tới hay sao.

Hai mẹ con thì thầm to nhỏ với nhau thêm một lúc, còn Ngọc Như thì đôi mắt đã lưng tròng đang nằm trên võng và dằn vặt bản thân vô cùng.

Suy nghĩ lại quãng thời gian trước và sau khi ba nàng lâm bệnh rồi qua đời, hai hàng nước mắt kia lại nhiều thêm một chút.

“Ba… Con xin lỗi… Chắc có thể con sẽ không làm tròn nghĩa vụ ba giao cho con rồi.” Ngọc Như âm thầm nghĩ ở trong đầu, đối với gia đình này nàng có một khúc mắt vô cùng lớn.

“Ê Phương… Nghỉ ngơi sớm đi. Mai còn đi test mẫu nữa kìa.” Anh Vũ bước vào phòng thì thấy Phương vẫn còn đang nằm bấm điện thoại, liền nhắc nhở.

“Không phải anh mới tập thể dục vào sao?” Phương liếc mắt nhìn Vũ, vừa mới tắm xong sau khi tập thể dục nên trên người vẫn còn chưa khô, vừa nhìn thì Phương đã nhận ra.

“Haha… Rảnh rỗi làm gì… Ừ mà mấy ngày nay xã bên cạnh dịch quá dữ rồi…” Anh Vũ khẽ cười, sau đó lại bàn tán.

“Em có xem nè… Mấy người chết rồi…” Phương gật gù, nó xem trên kênh tin tức cũng biết được tình hình xung quanh.

“Nghe nói bên nước ngoài có vaccine rồi đó. Không biết khi nào mới tới lượt của chúng mình.” Vũ lại nói, trong câu nói chất chứa một chút hy vọng.

Điều may mắn là trong một tháng nay trong xã chỉ có một ổ dịch duy nhất, hơn nữa ổ dịch lại không lây lan mạnh và đã được khoanh vùng cẩn thận.

Bằng sự chung tay của mọi người mà ổ dịch cho tới thời điểm hiện tại không phát sinh những điều đáng tiếc.

“Hy vọng có sớm… Tình hình này bên ngoài căng thẳng cao nhất rồi.” Phương lại nói.

Báo đài liên tục đưa tin hằng ngày có tới hàng trăm ca thậm chí mấy trăm ca tử vong, và hàng chục ngàn ca lây nhiễm mới. Ở trên thành phố kia cũng xuất hiện vô số người nhiễm bệnh.

Đến nước này chỉ có cầu mong rằng dịch bệnh mau sớm qua đi mà thôi, các bên cũng đã cố hết sức rồi.

“Thôi đi ngủ. Mai còn đi sớm.” Anh Vũ ngả lưng xuống giường.

“Anh ngủ ngon.” Phương cũng kéo chăn đắp trên người.

“Em cũng vậy.”

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người đã ăn sáng xong xuôi thì bắt đầu với công việc của mình.

Hai nhóm tiếp tục công việc trực chốt như mọi ngày, một nhóm đi phát gạo đến các hộ dân khó khăn như định kỳ. Còn một nhóm đó chính là nhóm của Phương đi rà soát ổ dịch.

Công việc này đã quá quen thuộc với tất cả, nhưng không thể chủ quan được. Sau khi về điểm nghỉ ngơi thì phải bắt buộc xịt khử khuẩn toàn thân rồi mới được vào trong.

Một ngày cũng như mọi ngày, Phương leo lên xe cùng với anh Chiến đi thẳng đến ổ dịch và cũng chính là khu xóm của Ngọc Như.

Mọi người trong xóm ngày hôm nay vô cùng phấn khởi, bởi vì hai tuần qua không có dấu hiệu lây lan dịch bệnh. Rất có khả năng sớm thôi thì xóm của họ sẽ được mở phong tỏa.

Nhiều cô chú nằm trong danh sách theo dõi đã đợi họ sẵn từ bao giờ. Tất cả đã đứng ngay hàng thẳng lối theo sự hướng dẫn của một người đã đến trước để thông báo.

Lần trước có đến tận hơn năm mươi người nằm trong danh sách, cái hàng xếp dài đến tận hàng trăm mét mới kết thúc. Nhưng ngày hôm nay chỉ còn khoảng hơn hai mươi người, số lượng giảm hơn một nửa.

“Xem ra thật sự ổn rồi.” Anh Chiến vô cùng hài lòng, bằng các biện pháp ngăn chặn triệt để thì dường như ổ dịch đã hoàn toàn khống chế.

“Hy vọng kết thúc sớm.” Phương khẽ cảm thán, nó được phân công cùng với anh Chiến trong những ngày theo dõi ổ dịch này cho nên tình hình đang rất khả quan.

Chỉ cần nhìn vào số lượng ngày hôm nay thôi thì đủ biết mọi thứ trở nên tốt như thế nào.

Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong xuôi thì bắt đầu lấy mẫu test, cho đến tận người cuối cùng đã lấy mẫu xong thì lại chờ thêm ba mươi phút để tránh sai sót.

Phương nhìn trong danh sách thì đã không thấy tên Ngọc Như ở trong đó, nó thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên không được thấy mặt nàng cũng làm nó hơi cảm thấy hơi buồn.

“Mẹ… Con khó thở quá… Khụ… Khụ…”

Như Hoa với giọng nói khàn khàn, cổ họng ngứa rát vô cùng, cố gắng kêu mẹ cô ở gần đó.

Mấy ngày nay cô ta chỉ tưởng bản thân mình bị cảm thông thường, nhưng rõ ràng biểu hiện trong cơ thể không ai hết chính bản thân Như Hoa hiểu rõ nhất.

Từ hai ngày trước thì đã bắt đầu có biểu hiện ngứa ở cổ họng, kèm theo đó là dấu hiệu mệt mỏi toàn thân không thể kiểm soát được.

Nhưng vì sợ mọi người biết được nên lúc nào cũng phải đóng kịch rằng bản thân chỉ bị cảm để qua mắt mẹ và Ngọc Như.

Cho đến ngày hôm nay thì cô đã không thể chịu được nữa, cảm giác ngứa rát cổ họng làm cô liên tục ho khan. Kèm theo đó là cả người lên cơn sốt cao và vô cùng mệt mỏi.

Hơn ai hết bản thân Như Hoa đã biết rõ bản thân mình đã bị nhiễm bệnh. Trong cơn mệt mỏi vô cùng và sự hoảng loạn làm cô không biết phải làm gì đành phải lên tiếng cầu cứu mẹ của mình.

“Con hôm nay sao lại khó thở? Sao con bảo chỉ bị cảm mà thôi?” Mẹ Như Hoa nghe vậy thì vô cùng hoảng hốt.

“Mau cứu… Con… mẹ… khụ… khụ… Khó thở… Khụ khụ…” Như Hoa cố gắng vô cùng để thốt ra từng chữ, mỗi lần nói ra thì cổ họng như bị xé toạc đi.

Bên cạnh cổ họng đau rát thì cô lại có thêm một cảm giác bất lực, đó chính khí quản dường như có thứ gì đó chặn lại không cho cô hít thở được như người bình thường.

Dù đã cố gắng hít thở mạnh nhưng lá phổi như đình công, càng thở mạnh thì lại càng làm cả người mất hết đi sức lực.

“Con… Bị…”

“Rầm…”

Khi nhận ra tình huống khẩn cấp của Như Hoa, mẹ cô không nói hai lời ngay lập tức đóng sầm cửa lại bỏ ra ngoài.

Bản thân bà ta cũng biết rằng mình mấy ngày nay tiếp xúc gần với Như Hoa, người dễ bị nhiễm nhất đó chính là bà ta.

Gương mặt không còn một chút máu, bà ta lầm lũi bước ra phía trước. Nơi Ngọc Như đang nằm trên võng.

Cả ngày hôm qua sau khi gây nhau với hai mẹ con bà thì Như Hoa đến bây giờ không nói một câu nào. Cả ngày lẫn đêm đều nằm võng ngoài trước nhà, nơi đó cũng chính là nơi mà ba của Ngọc Như thích nằm nhất.

“Như… Con… vào xem… Như Hoa…”

Bà ta gương mặt lấm lét, chỉ cố gắng thốt ra vài câu sau đó bỏ đi vô cùng nhanh chóng.

Ngọc Như vẫn còn chưa hết cơn bực bội và buồn chán, nàng sau khi nghe câu nói của mẹ và kèm theo cái thái độ kia thì trong lòng bỗng dâng lên một sự bất an.

Mấy ngày nay nàng biết Như Hoa đang bệnh, bởi vì cô em gái của nàng suốt ngày trốn ở trong phòng nên không thể xem tình hình diễn biến như thế nào.

Suy nghĩ một hồi lâu, hai chữ chị em đã gọi suốt bao năm tháng qua cũng không thể nói bỏ là bỏ được. Cho dù như thế nào thì cũng đã sống chung một nhà cho đến tận bây giờ.

Ngọc Như tâm trạng vô cùng khó chịu, nhưng nghe và thấy thái độ kia của mẹ thì nàng nhận ra sự bất bình thường. Nhanh chóng tiến ra phía sau.

“Kẹt…”

Cửa vừa mở ra, Ngọc Như đã thấy Như Hoa đôi mắt bơ phờ, miệng mở to như đang muốn nói gì đó, lồng ngực đang phập phồng vô cùng mãnh liệt.

“Như Hoa… Em làm sao…”

Ngọc Như thấy cảnh tượng kia thì trong đầu không còn một chút giận hờn nào cả, nàng nhanh chóng lao vào phòng.

“Chị… Như… em khó… thở… cứu… em…”

Như Hoa ánh mắt hờ hững nhìn Ngọc Như, miệng cố gắng phát ra những âm thanh khó nghe.

Ngọc Như nhanh chóng đặt tay lên trán nàng, nhiệt độ truyền lại từ da thịt Như Hoa làm nàng hoảng hốt.

“Em nhiễm bệnh rồi…” Ngọc Như thốt ra mấy câu.

“Cứu… em… Khó… thở…” Như Hoa lại nói thêm mấy chữ không liền mạch, chị hai làm cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nó nên nó phải vớ thấy, bàn tay không còn một chút sức lực bám lấy cánh tay Ngọc Như.

“Đợi chị…” Ngọc Như nhanh chóng phóng ra ngoài, chỉ còn một người có thể giúp nàng trong lúc này.

Phương lúc này đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, ngày hôm nay test không phát hiện mẫu bệnh nào làm nó vô cùng vui mừng, không riêng gì nó thì cả nhóm đều vui cả.

Đang lúc thu dọn đồ đạc, chợt một hình bóng vội vã tiến lại gần làm nó chú ý.

“Anh Phương…”

Ngọc Như chạy đến gần Phương, khoảng cách không xa nhưng sự hoảng loạn càng làm nàng mệt mỏi, nhưng lý trí làm nàng không dám tiến lại gần Phương một chút nào. Cách nhau hơn năm mét rồi Ngọc Như chợt đứng lại rồi thở hổn hển.

“Như… Có chuyện gì sao?” Phương định bước lại gần, Ngọc Như ngay lập tức hét lớn.

“Đừng lại gần em… Như Hoa nhiễm bệnh rồi…”

Câu nói kia như một quả bom nổ trong tai của tất cả mọi người ở ngay tại đây, còn có cả một số người đang xúm lại nói chuyện vui vẻ thì bị câu nói kia làm choáng váng.

Phía sau lưng Phương, anh Chiến và mọi người bốn mắt nhìn nhau một lần, xem ra cuộc chiến vẫn không có hồi kết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...