Sinh viên

Chương 66



Phần 66

“Ủa hôm nay mẹ em bận công việc chưa về à?” Nãy giờ Phương định hỏi nhưng đang làm bếp nên không tiện. Sau khi dọn cơm lên bàn rồi Phương mới hỏi.

“Đúng rồi. Hôm nay mẹ đi gặp đối tác nhập nguyên liệu để làm trang sức, chắc cũng gần về rồi.” Minh Nguyệt trả lời, hôm nay nàng vẫn còn chưa kịp cho mẹ hay việc Phương qua nhà nấu ăn. Nếu hôm nay mẹ về trễ thì xem như mất phần ăn ngày hôm nay.

“Mà hôm nay em cảm thấy ngon hơn lần trước nha?” Minh Nguyệt cắn một miếng thịt, tận hưởng một chút hương vị rồi quay sang Phương hỏi.

“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Phương khẽ cười, lại gắp thêm vào chén nàng vài miếng.

“Được rồi… Ít thôi… Ăn nhiều quá béo mất.” Minh Nguyệt lại nói, nhưng động tác lại chẳng có ý định muốn dừng lại một chút nào.

Phương thấy vậy bật cười: “Anh nấu em ăn không thể nào béo được đâu.”

“Thật vậy sao? Được vậy em ăn nhiều một chút.” Minh Nguyệt vui vẻ nói, chẳng có một chút nghi ngờ nào đối với lời nói của Phương.

Minh Nguyệt càng đối xử đơn giản với Phương lại càng làm nó cảm thấy lo sợ, nó sợ một ngày nào nó Minh Nguyệt biết bên ngoài nó đào hoa cỡ nào.

Việc này cũng không thể trách được nó, bởi rõ ràng thì các cô gái toàn tìm tới nó mà.

“Ai chà… Hôm nay lại qua mặt mẹ mà dắt trai về nhà cơ đấy.” Chợt mẹ Minh Nguyệt từ đâu xuất hiện, giọng nói vang lên từ ngoài phòng khách.

“Mẹ về rồi…” Minh Nguyệt nhìn sang Phương rồi cười khẽ, sau đó lớn tiếng đáp lại: “Mau vào ăn cơm, đồ ăn hôm nay ngon lắm đó. Vào trễ là mất phần nhé.”

Ở nhà hai mẹ con cứ vậy vui vẻ với nhau vô cùng, bởi vì mẹ Minh Nguyệt quả thật nhìn bên ngoài rất trẻ. Sóng vai cùng nhau ngoài đường người không biết còn tưởng là chị em.

“Con chào cô. Dạo này thấy cô khác hẳn nhé.” Phương lại dẻo miệng.

“Cũng không phải nhờ mấy món kem dưỡng của con hay sao. Minh Nguyệt còn phải ghen tị với cô cơ đấy.” Mẹ Minh Nguyệt khẽ cười.

“Đúng rồi đấy. Anh cho mẹ em xài thần dược gì vậy? Da mặt căng bóng thấy rõ, xem như trẻ ra năm tuổi rồi kìa. Nhìn xem có còn ra dáng mẹ em không.” Minh Nguyệt lại phụ họa, trong lời nói xen lẫn một chút ghen tị với mẹ mình.

Phải biết tuổi của mẹ nàng đã bốn mươi, cái tuổi mà da mặt đã vào thời kỳ lão hóa. Muốn giữ nhan sắc phải dùng vô số thuốc dưỡng từ bên trong lẫn bên ngoài.

Hơn ai hết Minh Nguyệt là người thân duy nhất của mẹ, ngày nào mà nàng chẳng thấy mặt nên mọi sự biến hóa trên gương mặt kia thì nàng sẽ thấy rõ nhất.

Sau hai lần xài thử thì Minh Nguyệt và mẹ đã nhận ra công dụng vô cùng thần kỳ của thứ đồ kia. Nó là sự trộn lẫn giữ kem dưỡng và các chất phục hồi tế bào.

Không phải một hãng mỹ phẩm nào trên thị trường cũng có công nghệ như vậy. Minh Nguyệt còn đang nghi ngờ đây là hàng vừa mới ra mắt ở nước ngoài, Phương dùng cách nào đó để mua về với giá cực kỳ cao nữa là.

“Nếu em thích thì anh tặng em một bộ dùng.” Phương khẽ cười, thấy hai mẹ con nàng đẩy qua đẩy lại làm nó không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lý.

“Phải như vậy chứ. Em không ngại đâu.” Minh Nguyệt cong môi trả lời.

Phương khẽ cười, chỉ là một bộ sản phẩm trong hệ thống mà thôi. Tốn vài điểm cửa hàng là có thể mua được thì làm sao nó ích kỷ với Minh Nguyệt được cơ chứ.

Hơn nữa bây giờ nó có thể thoải mái đổi từ tiền sang điểm cửa hàng, ngại gì mà không tiêu xài thoải mái một phen. Xài tiền để cho Minh Nguyệt chứ đâu phải cho một người xa lạ nào đâu mà nó sợ.

Mẹ Minh Nguyệt cũng bắt đầu ngồi vào mâm cơm, sau khi ăn miếng đầu tiên liền không khỏi khen ngợi tài nấu ăn của Phương. Lần trước nấu ăn làm cả cô và Minh Nguyệt mê mẩn, lần nào ăn cơm chung cũng nhắc lại.

Điều này Minh Nguyệt cũng chẳng giấu làm gì cho mất công, bởi vì khi hai mẹ con nàng thoải mái rồi là bao nhiêu chuyện cũng có thể kể ra được. Lại chẳng ngại Phương có mặt ở đó bởi vì đã xem nó như người thân trong nhà rồi.

Ngồi nghe hai người nói chuyện qua lại mà Phương cảm thấy vô cùng hài hước, mẹ con nhà này ở bên ngoài và trong nhà như hai thái cực khác nhau vậy.

“Ừ mà mẹ ngày hôm nay đi bàn bạc sao rồi?” Minh Nguyệt chợt nhớ lại công việc của mẹ mình ngày hôm nay mà quay sang hỏi.

“Có chút khó khăn…” Mẹ Minh Nguyệt lúc này lại trở nên căng thẳng, thở dài một cái rồi nói tiếp: “Bên công ty kia đặt điều kiện cho chúng ta khá nhiều…”

Phương ngồi đó cũng lắng tai nghe, nếu có thể giúp ích gì được thì nó sẽ sẵn sàng ra tay.

Lần này cô Hiền muốn mua một lô đá quý để dành cho việc làm hàng trang sức, sắp tới sẽ mở thêm chi nhánh ở thành phố trung tâm phía nam. Việc này cần phải chuẩn từng ly từng tí trong một thời gian dài.

Việc đặt đơn hàng này cũng chính là đầu tư nền móng cho cửa hàng sắp khai trương kia. Bên đối tác chính là công ty khai thác khoáng sản lớn, nếu có thể lấy được đơn hàng từ bên đó chắc chắn sẽ đạt được lợi nhuận cao.

Nhưng theo đó bên phía công ty kia hiện tại đang gặp khá nhiều vấn đề về tài chính. Nên họ muốn công ty Minh Nguyệt mua một lô hàng lớn và trả tiền ngay lập tức.

Chuyện này quả thật khó khăn trong thời điểm hiện tại, bởi việc xúc tích để khai trương cửa hàng kia đã tốn không ít tiền bạc của công ty Minh Nguyệt rồi.

“Không biết một lô hàng của họ có giá là bao nhiêu vậy mẹ?” Minh Nguyệt hiểu nỗi lo của mẹ mình, nàng khẽ hỏi.

“Một lô hàng gồm tất cả loại đá có giá trị tới 10 tỷ.” Mẹ nàng cẩn thận nói, con số này nếu trong một năm trước quả thật dễ dàng lấy ra được.

Nhưng sau trận dịch kia thì bên công ty Minh Nguyệt phải mất một số tiền lớn để có thể chèo chống qua cơn dịch đó.

“Vậy công ty mình có thể bỏ ra được bao nhiêu?” Minh Nguyệt lại hỏi tiếp, ánh mắt đầy mong chờ.

“Công ty mình tối đa chỉ có thể chi ra 6 tỷ mà thôi. Còn lại không thể chi thêm được nữa.” Mẹ nàng lại trả lời, trong ánh mắt lộ rõ sự tiếc nuối.

“Vậy xem ra phải tìm đối tác khác rồi.” Minh Nguyệt cũng buồn bã thay cho mẹ mình, đó chính là tâm huyết của mẹ bỏ vào, không thể nào bỏ dễ dàng vậy được.

Phương nghe hai mẹ con đối thoại liền biết mối làm ăn này nhất định phải thắng chứ không thể nào thua được.

Nó suy nghĩ một vòng sau đó lại hỏi: “Không biết đối tác của cô là công ty gì nhỉ?”

“Là công ty Hữu Thiên, có tiếng trong giới kinh doanh đá quý.” Mẹ Minh Nguyệt lại trả lời.

Nghe danh công ty này, Phương khẽ xoa mũi, bởi đây chính là công ty mà hệ thống vừa trao thưởng cho nó gần đây. Không biết vì nguyên nhân gì lại trùng hợp tới như vậy.

“Con có ý kiến này không biết cô có chấp nhận hay không?” Phương lại tiếp tục cười nói.

“Con cứ nói đi.” Mẹ Minh Nguyệt lại nói, chuyện đã kể cho Phương nghe thì còn phải khách sáo.

“Con sẽ bỏ ra 4 tỷ còn lại, xem như con góp cổ phần vào. Cô xem việc này có được không?” Phương khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy chân thành nói.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/

Cả Minh Nguyệt lẫn mẹ mình đều tưởng rằng vừa nghe sai, liền lặp lại y như nhau:

“Con vừa nói gì?”

“Anh vừa nói sao?”

Phương khẽ cười, nó biết rõ nếu ra điều kiện như vậy chắc hẳn là cả hai mẹ con đều không dám tin. Bởi không một ai dám bỏ tiền ra đầu tư một cách dễ dàng như vậy, thậm chí trong tương lai còn không biết cửa hàng làm ăn có thua lỗ hay không.

Nó vì vậy mới bắt đầu giải thích: “Con có một công ty đầu tư kinh doanh, hiện đang đầu tư chứng khoán và đã có một số vốn tạm được. Hiện không muốn đổi sang con đường đầu tư nên đang tìm các đối tác.”

Nói tới đây thì mẹ Minh Nguyệt mới dần hiểu ra được, thực ra đây không phải là chuyện khó hiểu. Giống như việc cổ phần công ty mà thôi, mỗi người góp vào một phần. Nếu trong tương lai có lợi nhuận thì chia theo cổ phần mà các bên có được.

Trong đó sẽ có hợp đồng và các điều khoản giữa các bên, không giống như một người tự bỏ tiền ra góp vốn với công ty Minh Nguyệt.

“Hiện tại con đường chứng khoán đang đình trệ nên con muốn tìm các công ty nhỏ để đầu tư sinh lợi nhuận lâu dài mà thôi. Hơn nữa cũng một phần muốn giúp đỡ cô và Minh Nguyệt.”

Phương tiếp tục trình bày, mọi chuyện không phải là nó tự bỏ tiền túi ra. Điều khó nó cảm thấy quá là viễn tưởng, nó cũng có công ty riêng dại gì không dựa vào đó mà làm tấm bình phong cơ chứ.

“Không biết ý của cô như thế nào?” Phương mỉm cười, ánh mắt đầy chân thành nhìn lại hai mẹ con.

Không biết mẹ con Minh Nguyệt suy nghĩ ra sao, chứ Phương cảm thấy chuyện này vô cùng có lợi chứ chẳng có hại một chút nào.

“Nhưng mà… Anh nói anh có công ty riêng?” Minh Nguyệt ánh mắt lấp lóe, chuyện này Phương không nói gì nàng cũng chẳng thể biết được.

“Đúng vậy…” Phương mỉm cười, gật đầu xác nhận.

“Anh che giấu thật sâu mà…” Minh Nguyệt bĩu môi, bên ngoài thì tỏ vẻ bình thường nhưng bên trong nội tâm lại sóng gió vô cùng.

Nàng đang điều hành một công ty, hay nói rõ hơn là một cửa hàng, nó thực sự không phải chuyện dễ dàng gì.

Cái làm nàng bất ngờ chính là con số mà Phương muốn bỏ ra để đầu tư, là bốn tỷ. Nàng không nghĩ rằng một một cậu con trai mới xong luận văn đại học lại có thể mở công ty kiếm ra số tiền khủng tới như vậy.

Mà đây lại chỉ là số tiền có thể bỏ ra, vậy thì tổng vốn của công ty phải tới con số bao nhiêu. Minh Nguyệt âm thầm ước tính và cũng âm thầm thán phục Phương.

“Cô cứ suy nghĩ đi. Nếu cô đồng ý thì bên công ty ngay lập tức cho người làm thủ tục.” Phương lại nói tiếp, thời gian không quá gấp rút nên cũng không gây áp lực cho mẹ nàng.

“Được… Để cô suy nghĩ lại. Cảm ơn con đã suy nghĩ cho cô và Minh Nguyệt nhé.” Mẹ Minh Nguyệt khẽ cười đáp lại, có được một chàng rể như thế này thật không biết là phước đức bao đời để lại cho hai mẹ con nàng.

Cả ba người tiếp tục ăn cơm, trong bữa cơm Minh Nguyệt không ngớt miệng kể về việc Phương còn biết điêu khắc. Việc này giống như nàng vừa khám phá được một chân trời mới, vô cùng thú vị và cuốn hút.

“Hôm nay thằng Đức rửa xe… Phải mời anh em một chầu lớn mới được nhé.”

“Được được… Chuyện nhỏ mà thôi… Hahaha…”

Thằng Đức sau khi có tiền lớn ngay lập tức tự thưởng cho bản thân một chiếc xe mới. Nó còn tiếc bởi vì không đủ tiền để mua một con xe ô tô cho oách với người ta nữa là.

Nó cũng không quên mời Phương cùng anh Tuấn đi nhậu một chầu. Dù gì toàn bộ số tiền kia đều do Phương mang tới.

“Ủa anh Tuấn… Số tiền đó anh định làm gì?” Đức tò mò quay sang hỏi anh Tuấn.

“Số tiền đó quả thật khá lớn. Nhưng vẫn chưa đủ để anh thực hiện ước mơ của mình.” Tuấn hớp một hơi bia, sau đó lại tâm sự.

“Anh nói thử xem nào…” Phương khẽ nói, nó cũng muốn nghe anh Tuấn muốn làm gì.

Nghe câu hỏi của Phương, Tuấn cũng bất chợt ngưng lại một hồi, sau đó lại từ từ tâm sự:

“Thật với cả hai đứa… Anh xuất thân từ một gia đình bình thường mà thôi. Em cũng biết thằng Đức cùng với anh như nhau, đều từ vùng quê mà lên thành phố này để học hỏi. Thằng Đức nó nghĩ sao thì anh không biết, nhưng ước mơ lớn nhất của anh là có thể dựng lên một cơ sở sản xuất nhỏ để mọi người có thể có công ăn chuyện làm.”

Nghe câu trả lời của Tuấn cũng trở nên trầm tư, đúng vậy, đúng theo lời anh Tuấn nói. Cả xóm nó chẳng có ai được học hành tới nơi tới chốn như hai anh em nó cả. Được đi học đó chính là niềm tự hào nhất của nó rồi. Cả nhà phải tiết kiệm từng đồng để cho nó cùng với Tuấn đi học.

Nó nhớ không lầm thì đến cả em của anh Tuấn cũng đã nghỉ học từ năm lớp mười để đi làm phụ giúp gia đình và để tiền lại cho Tuấn đi học.

Cho nên khi Tuấn nhắc lại chuyện này thì làm thằng Đức cũng trở nên buồn bã. Bởi chính gia đình nó cũng không phải khá giả gì cả. Nó cũng cố tìm một việc làm trong thời gian đi học để phụ một phần nào gánh nặng gia đình.

“Chuyện này… Cũng không phải khó cũng không phải dễ.” Phương lại từ từ nói ra, hiện tại nó không thể giúp gì được cho hai người họ ngoài việc kiếm tiền và thật nhiều tiền. Nhưng việc ước mơ của họ thì sẽ do chính tay họ dựng nên, nó không thể nào đi dựng lên một ước mơ cho người khác bởi điều đó nó cảm thấy vô nghĩa.

“Đúng vậy… Anh nói thật lòng, đối với em thì việc này không quá khó khăn. Nhưng đối với bọn anh thì đó là một chuyện quá viển vông.” Tuấn lại khẽ cười, anh ta biết thứ mình muốn quả thật quá xa vời. Cho dù nắm trong tay vài tỷ đi nữa thì bản thân anh ta chắc gì sẽ làm được những gì anh ta muốn.

“Đó là do anh không tự tin vào bản thân mình. Không sao, bây giờ vẫn không phải lúc để suy nghĩ tiêu cực như vậy…” Phương cười cười, lại nâng ly.

Việc anh Tuấn muốn cũng chính là việc nó muốn làm. Nó thấy ngoài xã hội vô số những người có hoàn cảnh khó khăn cần được giúp đỡ, nó nhớ lại cảnh đứa bé gái đi xin từng miếng ăn cho mẹ, cho em mình.

Đáng lẽ những đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy phải được một cuộc sống thật ấm no sung túc, nhưng vì một lý do nào đó mà không thể thực hiện được. Ngoài việc kiếm tiền cho bản thân thì thứ tiếp theo mà nó muốn làm đó chính là làm những việc có ích cho xã hội này.

“Đúng rồi… Hôm nay là ngày vui của em mà.” Thằng Đức lại khéo bẻ chuyện, ba người lại bắt đầu vui vẻ cùng với nhau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...