Sinh viên
Chương 72
Mẹ An Nhiên tên là Bảo Châu, chuyện kể ra cũng khá dài dòng. Đối với Phương từng là ân nhân cứu mạng con gái nàng nên Bảo Châu cũng không quá khó khăn trò chuyện.
Đối với chồng của nàng đến tình hình hiện tại đã không còn vọng tưởng gì. Với cuộc hôn nhân này nàng đã biết rằng không có một kết cục tốt.
Lại kể về hơn mười năm trước, ba của Bảo Châu lại tình cờ gặp được người bạn cũ ở chiến trường xưa cũng chính là ba của chồng nàng. Mà chính lý do đó đã gây nên sự tình ngày hôm nay.
Trước đó ba của Bảo Châu là ông Lý đã xây dựng một công ty nhỏ về xây dựng, làm ăn cũng rất khá. Đến khi gặp được ba của chồng nàng hiện tại, ông ta cũng có một công ty nhỏ và làm bên cung cấp vật tư xây dựng.
Cả hai lúc trước vô cùng thân thiết, cho tới ngày tình cờ gặp lại nhau thì lại tay bắt mặt mừng các kiểu. Bởi vì thân quen vô số năm trên chiến trường nên khi gặp lại hai người tâm sự rất nhiều.
Cũng vừa hay bên ông có Bảo Châu, bên nhà họ Võ kia cũng có đứa con trai trạc tuổi con ông. Thế là hai người gán ghép với nhau làm ông bà xui.
Chuyện không có gì để nói khi mà mấy năm gần đây gia đình bên nhà họ Lý dần làm ăn không được suôn sẻ là mấy. Tuy nhiên nhà họ Võ lại ăn nên làm ra nhờ các công trình mà ba của Bảo Châu mang lại.
Chẳng mấy chốc mà bên nhà họ Võ lại có tài sản lớn hơn nhà của Bảo Châu vài lần. Và cũng vì lẽ đó nên nhà họ Võ dần lộ ra bộ mặt thật của mình.
Cũng do chính Bảo Châu là con một của ông Lý, hai năm trước ông đã viết di chúc để lại toàn bộ công ty cho Bảo Châu làm người thừa kế.
Tài sản tuy không nhiều những tiền thì vẫn là tiền, nếu không có công ty của ông Lý thì nhà họ Võ vẫn không thể nào có được hợp đồng mua bán vật liệu xây dựng được.
Không phải gần đây Bảo Châu thấy chồng mình có vấn đề, mà từ khi hai người cưới nhau thì Bảo Châu đã thấy. Cuộc hôn nhân này rất có thể đã được gia đình bên kia sắp đặt từ trước, một âm mưu nhằm nuốt trọn công ty của ba nàng đã gây dựng.
Không phải một chuyện tình cờ mà hai người lại gặp nhau rồi dẫn đến việc làm thông gia như hiện tại. Đến khi Bảo Châu nhận ra thì mọi việc đã không thể cứu vãn, công ty được nàng thừa kế đã là tài sản sau hôn nhân, chắc chắn hắn ta trong hai năm nay vô cùng muốn ly dị với cô để hưởng số tài sản kia.
Mặt dù hắn đã và đang làm một chức vụ lớn trong kia nhưng lòng tham là vô đáy, mọi việc cũng đã được chuẩn bị vô cùng bài bản. Một số người thân của chồng cô cũng đã gài vào công ty từ vài năm về trước, nắm bắt gần như hoàn toàn nhịp điệu làm ăn của công ty.
Từng bước từng bước thâu tóm bị gia đình họ làm trong âm thầm mà đến cả ba của nàng cũng không đề phòng tới.
Cho đến bây giờ thì ba ruột của Bảo Châu đã lớn tuổi, không còn mặn mà gì với việc quản lý công ty nữa. Ông là một người tính tình hào sảng, có khi nghe tới chuyện này lại bảo do chính mình mắc nợ người ta nên giờ phải chịu kết cục như thế.
Nhưng Bảo Châu lại không muốn tâm huyết cả đời do chính tay ba nàng gây dựng lại có thể rơi vào tay một gia đình vô lương tâm như vậy. Khi hiểu rõ bộ mặt thật của gia đình kia thì nàng trở nên vô cùng căm ghét họ, Bảo Châu ước gì bản thân nàng không dính vào cuộc hôn nhân này.
Nhìn lại đứa con gái An Nhiên chỉ vừa tròn mười tuổi, Bảo Ngọc trong lòng rất đau đớn, thầm hận bản thân mình tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này. Nàng không còn gì để mất, nhưng An Nhiên thì không, đứa con gái của nàng dường như không cảm nhận được một chút hơi ấm từ chính ba ruột của cô bé. Thậm chí còn bị hắn ta tìm mọi cách ruồng bỏ như vậy.
An Nhiên ngây thơ không biết mẹ đang đau lòng như thế nào, cô bé hồn nhiên nói: “Mẹ không được khóc nữa. Con muốn mẹ phải cười, phải vui vẻ.”
Bảo Châu nghe những lời nói của An Nhiên thì ngay lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, hơn mười năm qua nàng đã sống như thế nào? Vì gia đình kia nàng đã bỏ phí cả tuổi thanh xuân và đến bây giờ lại nhận được hai chữ phản bội.
Mọi thứ có đáng với những gì mà nàng đã trải qua ở căn nhà đó hay không? Thấy được bộ mặt thật của bọn họ cũng chính là lúc nàng tự giải thoát cho chính bản thân mình thì tại sao lại phải còn đau khổ cơ chứ?
“Được… Mẹ hứa với An Nhiên rằng mẹ sẽ không khóc nữa…” Bảo Châu khẽ ôm con gái vào lòng rồi nức nở. Nàng đã quyết định từ bây giờ sẽ sống vì bản thân mình và vì chính con gái nhỏ của mình.
“Anh người tốt hứa với con là sẽ làm cho mẹ không bao giờ buồn nữa…” An Nhiên lại ngẩng đầu, sau đó chỉ tay về phía Phương đang ngồi rồi nói.
Nghe câu nói đầy sự ngây thơ của An Nhiên làm Bảo Châu cũng phải khẽ bật cười, từ lúc nào mà hai người họ lại xưng hô anh em như vậy.
“Phải gọi là chú mới đúng…” Bảo Châu xoa đầu con bé, rồi ân cần nói.
“Dạ vậy thì chú người tốt…” An Nhiên lại ngây thơ, nụ cười trên gương mặt bé bỏng kia làm Bảo Châu tan đi sự buồn rầu, nàng khẽ mỉm cười xoa đầu cô bé.
An Nhiên lại quay sang Phương, ánh mắt long lanh: “Con đói rồi…”
“Được… Vậy chú dẫn con đi ăn nhé…” Phương khẽ cười, trước lời đề nghị của con bé nó không thể nào từ chối được.
“Ủa mà chị đi bằng gì?” Lại quay sang hỏi Bảo Châu.
“Chị lái xe riêng… Xe đang ở bãi kìa…” Bảo Châu lại trả lời, nàng chỉ tay hướng về bãi xe.
“Thôi được rồi. Em chở chị và An Nhiên đi ăn được chứ? Xe cứ để đó đi rồi chiều quay lại lấy cũng được.” Phương lại nói.
“Vậy cũng được.” Bảo Châu dễ dàng đồng ý, nàng đối với Phương thậm chí không một chút cảnh giác.
Nếu như lúc trước thì nàng có khi còn suy nghĩ lại, còn bây giờ đối với tên chồng nàng đã bỏ hắn sang một bên, thậm chí còn vô cùng trông đợi tới ngày làm thủ tục ly hôn.
“Đi nào…” Phương một tay nắm tay An Nhiên hướng về xe của mình, cô bé kia thậm chí còn hí hửng đi theo Phương, việc này làm Bảo Châu cảm thấy khá bất ngờ bởi rất ít khi An Nhiên có thể vui vẻ được như vậy, chỉ khi cô bé ở với ông bà ngoại thì mới có cảm giác này.
Hướng ánh mắt nhìn về hai người một lớn một nhỏ kia đang vui vẻ bước đi, Bảo Châu khẽ mỉm cười rồi bước đi sau lưng họ.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/
“Món này ngon quá… mẹ ăn thử đi…” An Nhiên gắp một miếng thịt hầm thật to vào chén của mẹ nàng, rồi vui vẻ tiếp tục ăn các món còn lại.
Bảo Châu vô cùng ấm áp, quả thật món ăn rất ngon, nhưng từ hành động của An Nhiên lại làm món ăn tăng độ ngon miệng lên vô số lần.
“Đồ ăn ở đây thật ngon. Con cũng ăn nhiều vào.” Bảo Châu nhẹ nhàng vuốt ve An Nhiên, nàng từ lâu không thấy con mình thoải mái như vậy.
Phương dẫn hai mẹ con nàng tới nhà hàng Hàng Châu thì đồ ăn đương nhiên phải ngon rồi. Hơn nữa còn cho hai mẹ con nàng vào hẳn phòng riêng để tránh mọi người bàn tán.
Dĩ nhiên là nó không sợ mọi người đàm tiếu, nhưng lỡ may có các vị khách nhìn thấy mẹ An Nhiên đi cùng mình thì không thoát khỏi sự dị nghị. Bởi nó cũng biết chồng của Bảo Châu chắc hẳn có một vòng quan hệ vô cùng rộng lớn.
Đến cả bệnh viện Hạnh Phúc của nó còn có thể vào sai khiến được thì chắc chắn quyền lực không phải nhỏ.
Nhắc đến bệnh viện nó đã nhớ ra, khi nãy giám đốc bệnh viện đã liên lạc cho nó mà nó không nghe máy. Chắc lúc này tên đó cả người đang run rẩy không chừng.
Bỏ chuyện đó qua một bên, khi nào về rồi mới tính. Bây giờ trước mắt lo cho cô bé An Nhiên này xong đã.
“Vậy hôm nay chị tính đưa An Nhiên về đâu?” Phương lại hỏi.
Nhưng khi câu hỏi truyền sang tai Bảo Châu thì làm cô nàng chợt suy nghĩ ra điều gì đó từ câu nói của Phương. Ngừng lại một chút, Bảo Châu mới trả lời:
“Hôm nay chị định đưa An Nhiên về nhà ngoại, cũng may con bé đang được nghỉ.”
“Vậy thì tốt. Trong thời gian này về nghỉ ngơi lấy lại tinh thần. Em nghĩ chị vẫn còn nhiều việc phải làm đó.” Phương mỉm cười rồi lại đáp, ánh mắt trong veo không một chút cặn bẩn, bởi nó thật lòng muốn giúp An Nhiên.
Không biết vì sao cứ nhìn vào đôi mắt long lanh của con bé thì nó lại cảm động, mọi điều giúp đỡ đều thật lòng muốn tốt cho con bé chứ không vì một chút lợi ích gì cả.
Đây chỉ là lần thứ hai mà nó gặp An Nhiên mà thôi, nói về ngoại hình của Bảo Châu quả thật không thể xem thường được. Ở cái tuổi ba mươi nếu nhìn lại thì về ngoại hình lẫn nhan sắc có thể so sánh với các cô gái đôi mươi.
Hơn nữa cơ thể đẫy đà của gái một con càng làm người khác phải lau mắt nhìn một cách thèm thuồng.
Rất có thể do trong thời gian dài không quan hệ vợ chồng nên Bảo Châu có một sức hút rất mãnh liệt.
Nhưng mọi điều đó đều không lọt vào mắt của Phương một chút nào, bởi nó đến với hai mẹ con nàng mà không vì mục đích nào cả. Bởi khi đó nó thấy chướng mắt ba của An Nhiên, bởi nó cảm thương cho số phận tội nghiệp của con bé mà thôi.
“Cảm ơn em nhiều lắm…” Bảo Châu mỉm cười, nàng rất ít khi thấy ai có thái độ và ánh mắt đứng đắn như vậy khi đối mặt trực tiếp với nàng.
Bảo Châu chợt nhận ra mình vừa hiểu lầm Phương, thật sự là do nàng đã suy nghĩ nhiều. Từ sau khi nhận ra chồng mình phản bội thì nhiều lúc nàng nhạy cảm với tất cả mọi người.
Nghĩ lại tại sao mình có thể tâm sự một cách thoải mái như vậy đối với Phương, thì cũng do chính An Nhiên tạo cho nàng nhận thấy cảm giác an toàn từ Phương. Mọi chuyện mà Phương làm cho tới bây giờ lúc nào cũng nhắm tới An Nhiên chứ không phải là nhắm tới bản thân nàng.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sinh-vien/
Đưa hai mẹ con An Nhiên về bệnh viện lấy xe, xong rồi nó quay trở về nhà xem lại tình hình.
Sau khi giám đốc Lâm cho người điều tra thì phát hiện tổ xét nghiệm mẫu sau khi hoàn thành phân tích giám định DNA đã cho ra kết quả sai so với thực tế.
Điều tra sâu hơn nữa thì chính là trưởng phòng xét nghiệm đã thực hiện sai quy trình. Sau khi cho ra kết quả kia đã tự ý chỉnh sửa dẫn đến việc không mong muốn. Giám đốc Lâm không nói hai lời liền sa thải tên bác sĩ kia mà không thông qua xét duyệt gì cả.
Với lý do rằng không muốn xảy ra bất kỳ tình trạng nào tương tự theo chỉ định của tổng giám đốc thì mặc nhiên không một ai dám ý kiến gì cả. Hơn nữa một số người còn cảm thấy vui mừng vì đã loại bỏ những cái gai dơ bẩn nằm trong bệnh viện trong suốt những năm qua.
Tên bác sĩ trưởng phòng xét nghiệm kia không chỉ một lần mà rất nhiều lần nhận tiền và làm những tờ xét nghiệm giả nhưng chẳng ai để mắt tới. Đến ngày hôm nay đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy, ngay ngày cổ đông đi khảo sát thì lại xảy ra việc này.
Một nhát dao rất mạnh tay khiến một số người trong bệnh viện cũng phải dè chừng. Không phải một mà rất nhiều người làm bác sĩ vì tiền, họ nhận tiền rồi làm các hành vi sai trái không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp.
Bằng quyền lực hiện có của mình, Phương đã ra lệnh cho giám đốc Lâm phải chấn chỉnh lại toàn bộ hệ thống nhân viên bên dưới. Thấy sai phạm phải ngay lập tức xử lý, mở rộng công tác báo cáo sai phạm ở các cấp dưới để không có tình trạng lấp liếm các hành động gây ảnh hưởng tới bệnh viện.
“Ting. Hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Y đức hàng đầu”, bạn nhận được resort Suối Tiên.”
Ngay khi nó ban hành các công tác điều chỉnh trong bệnh viện cho giám đốc Lâm hoàn thành thì hệ thống lúc này cũng phát ra âm thanh thông báo.
Phương hai mắt mở to, nhanh chóng mở điện thoại lên tìm kiếm xem cái resort vừa mới nhận được là nằm ở nơi nào.
Thông tin mà nó nhận được là một khu resort rộng gần mười héc ta nằm ngay ven biển. Nhưng khu vực này khá hoang vu nên khách lui tới không quá nhiều. Hiện tại cũng đang có tình trạng xuống cấp cần phải nhanh chóng tu sửa.
Bù lại thì bãi tắm ở resort rất đẹp, nằm tựa lưng vào một ngọn núi đá khá cao và hướng ra bãi biển rất rộng rãi thoáng đãng. Bên cạnh đó còn có một chiếc suối nhỏ từ trong núi đổ thẳng ra biển trông vô cùng hữu tình.
Sự tích khi xưa kể lại nơi này các cô tiên nữ hay ghé thăm, bởi vì có vách núi cao lớn che chắn nên các nàng thỏa sức tắm rửa tại suối kia mà không sợ có ai nhìn thấy. Dân làng thỉnh thoảng thấy các cô tiên bay xuống rồi bay lên lại trên trời, vì thế nên ở đây địa danh cũng là Suối Tiên.
Phương nhìn một loạt các hình ảnh của khách tham qua thì vô cùng háo hức, tuy công việc không có một chút gì mệt mỏi nhưng nó lại muốn đi tới đây để thưởng thức khung cảnh kèm không khí mát dịu của biển khơi tại nơi này.
Thậm chí nó còn đang suy nghĩ xem mình sẽ đưa ai đến đây để tham quan cùng. Xung quanh nó không thiếu những cô gái, nhưng ai cũng có công việc của riêng mình cả.
Đang suy nghĩ miên man, thằng Đức lại cắt ngang suy nghĩ của nó bằng một cuộc điện thoại.
“Ê Phương. Mai làm lễ tốt nghiệp, tối quẩy tới bến nhé.”
“Tùy mày.”