Số đỏ
Chương 122
Thứ hai, Hạ Kỳ tiết lộ chuyện căn phòng có lắp máy nghe lén, tôi tin. Thậm chí nếu cô ta nói có lắp camera tôi cũng tin… Vì nếu không có một trong hai thứ công cụ giám sát đó, Hạ Kỳ vốn không thể biết chúng tôi tháo cánh cửa sổ kính. Hai điều cô ta tiết lộ cho Vân Nhu lại như cố tình ra vẻ rất đáng giá… Ngay cả Vân Nhu cũng thấy vậy nên mới bí mật gọi tôi vào phòng tắm để nói… Thực tế là hai điều này không còn giá trị gì. Từ thời điểm tàu chạy, chúng tôi như cá nằm trên thớt kế hoạch gì cũng vô dụng.
Có thể Hạ Kỳ vừa tạo lòng tin của Vân Nhu vừa thử thăm dò xem chúng tôi có chiêu gì để đối phó. Rất may là Vân Nhu rất tỉnh táo, đã dùng ám ngữ qua mắt Hạ Kỳ để nói với tôi.
Thứ ba, nếu căn phòng có lắp đặt thiết bị giám sát… Vậy khi Hạ Kỳ dí lưỡi dao vào cổ Vân Nhu… Lão Công lại không ra tay ngăn cản. Lão không sợ con gái mình vì giận dữ ra tay giết Vân Nhu trước khi nàng ký văn bản chuyển nhượng sao?!
Thứ tư, viên thuốc Hạ Kỳ cho tôi uống ban chiều dường như không hẳn là thuốc ngủ. Dù tôi có tài vặt chặn viên thuốc dưới lưỡi không nuốt xuống, nhưng với một lượng nước lớn như vậy đổ vào miệng, viên thuốc cũng phải ướt, tan đi một chút… Nhưng cho đến giờ phút này tôi hoàn toàn tỉnh táo không chút buồn ngủ. Có thể cho rằng phần tan đi của viên thuốc quá ít, không đủ để tác động đến cơ thể tôi… Nhưng một viên thuốc có liều lượng yếu như thế lẽ ra Hạ Kỳ phải biết mà chờ đợi thuốc ngấm không vội vàng thổ lộ những bí mật về thân phận của mình… Hay có thể nói, cô ta đã cố tình để tôi nghe được và thương cảm.
Cô ta đã thành công. Chính vì sự thương cảm đó… Khi Hạ Kỳ giận dữ khi phát hiện tôi lên tàu, trong mắt tôi lại vô cùng hợp lý. Thậm chí khi cô ta giận dữ ra lệnh Hugo ra tay với mẹ Vân Nhu tôi cũng không thấy điều gì bất thường. Cũng chính vì sự thương cảm đó tôi đã ra tay đánh Vân Nhu… Lần đầu tiên, lại trước mặt mẹ nàng. Nếu nói trong năm người, Hạ Kỳ giành chiến thắng đầu tiên là bản thân tôi.
Nếu nói trong nhóm năm người chúng tôi, có thể nói hai người khó lừa gạt nhất là tôi và cô Vân Huyền… Hạ Kỳ lại ra tay với bà, làm bà tức giận, nhưng cũng là một cao chiêu cực kỳ tinh tế… Sự đề phòng của cô Vân Huyền sẽ hạ thấp nhất khi lòng bà phát sinh sự đồng cảm với Hạ Kỳ.
Tôi dựa lưng vào giường, ngửa đầu ra nhắm mắt lại suy nghĩ… Tôi không muốn những thứ trước mắt tiếp tục lừa gạt mình nữa. Những tình tiết đã xảy trong chiều hôm nay như những bức tranh nối tiếp nhau hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi… Tôi cứ có cảm giác như mình đang bị cuốn theo một vở kịch được dàn dựng khéo léo… Khéo léo đến mức chính cả diễn viên cũng không nhận ra mình đang ở trong một vở diễn. Từng tình tiết xảy ra không chút dàn xếp hoàn toàn đi theo phản ứng tự nhiên của nhân vật trong tình huống đó. Chúng tôi như những chiếc thuyền giấy được thả trôi xuôi dòng, những viên đá trên lối đi như vô tình, lại chuyển hướng chúng tôi theo một lối đi được định sẵn.
“Khổ nhục kế ư?!” Tôi hơi nghiêng đầu nhìn qua Hạ Kỳ còn đang khóc thút thít trong lòng cô Vân Huyền. Một luồng hơi lạnh chợt chạy dọc sống lưng làm tôi ớn lạnh… Đâu là điểm giới hạn cuối cùng của lòng người?! Nếu đây quả thật là kế sách của cha con lão Công, thì hai kẻ này phải thâm độc đến mức nào kia chứ?! Không những thâm độc với người khác còn độc ác với chính bản thân mình…
Nếu đây thật sự là khổ nhục kế, thì động cơ nào họ phải làm vậy?! Tôi lại nhìn cô Vân Huyền, cô Ngọc Nhi và Vân Nhu ai cũng sụt sịt đồng cảm với Hạ Kỳ… Nhưng được mọi người đồng cảm, tin tưởng thì cô ta lấy được điều gì?! Văn bản chuyển nhượng không phải chỉ cần Vân Nhu ký là xong sao?! Tại sao lão không đưa ngay cho Vân Nhu ký mà chần chừ đến 8h15?! Tôi thấy mình dường như còn thiếu một mắt xích quan trọng chưa giải đáp được.
Lúc này, cô Vân Huyền quay qua tôi, nói:
– Con có biết là cô cố tình để mình bị giam ở đây không?! Con có biết là cả tuần nay cô tự nguyện để lão Công giam lỏng vì cái gì không?!
Tôi im lặng không biết trả lời thế nào. Dù sao chính tôi từng đặt ra câu hỏi này nhưng không trả lời được.
Vân Nhu vội chồm lên, níu tay mẹ nói nhỏ vào tai bà. Cô Vân Huyền lắc đầu cười ảo não, nói:
– Đến nước này chúng ta xem như đã ngửa bài với ông ta… Ông ta muốn nghe lén thì đã sao?! Mẹ chỉ muốn nói cho hai đứa con biết… để đừng nghĩ mẹ hồ đồ nối lại tình cảm với lão già đó…
Cô Vân Huyền nắm tay Vân Nhu, nhìn qua tôi nói:
– Từ khi tìm ra cuốn sổ tay của ông ngoại Vân Nhu… Cô đã nghĩ lại về cái chết của ba mẹ mình. Dường như có một sự sắp đặt gì đó… Ông bà chết vì tai nạn ô tô trên đường trở về từ sân bay sau chuyến du lịch Hong Kong vào ngày 28 tháng 11 năm 2001.
– Là… là một tuần sau khi Vân Nhu được sinh ra?! – Tôi tròn mắt hỏi.
– Phải… còn là một ngày sau khi điều chỉnh quyền thừa hưởng trên bản khế ước được xác lập… – Cô Vân Huyền nghẹn ngào nói. – Ông bà đã bay đi Hong Kong để làm lập uỷ thác tài sản thừa hưởng cho Vân Nhu. Thay vì cho cô, theo luật định, sau khi ông bà mất đi…
– Lúc đó cô vừa sinh Vân Nhu xong… lại nghe tin dữ… thật sự cô không muốn sống nữa… nhưng nghĩ đến Vân Nhu cô đành cố nuốt nỗi đau của mình…
Cô Vân Huyền gạt nước mắt nói, Vân Nhu ngã vào lòng mẹ sụt sịt khóc.
– Lúc đó lão Công với thân phận con rể đứng ra lo liệu tất cả mọi thứ từ thủ tục khai tử đến đám tang cho cha mẹ cô… Cho đến ba ngày trước, cô lục tìm trong nhà lão Công đã tìm ra được bản xét nghiệm pháp y thi thể của cha mẹ mình… – Cô Vân Huyền giọng nói run rẩy.
Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh nhìn ra cửa sổ kính, nói:
– Đường xá năm 2001 dù không đông xe như bây giờ nhưng cũng không rộng thoáng đủ để một chiếc ô tô có thể lao nhanh đến mức lật chết hai mạng người bên trong. Khám nghiệm pháp y nói cả ông và bà đều bị đa chấn thương… Vết thương chí mạng là ở vùng đầu, có hình vuông 3×3 cm… gây nứt hộp sọ… gây tràn huyết dẫn đến tử vong tại chỗ… – Giọng cô Vân Huyền run rẩy, nắm chặt tay Vân Nhu.
– Pháp y còn ghi chú nghi ngờ vật gây ra vết thương đó là đá xanh… Suy đoán khi chiếc xe lật, quay vòng, kính vỡ, đầu của ông bà đã đập vào đá xanh trên mặt đường… – Cô Vân Huyền nhếch mép, giọng run run cười tự giễu. – Đây vốn là chuyện không thể nào… Dù có xảy ra cũng không thể trùng hợp một lúc với cả hai người…
– Ý cô nói là… vật như… một cây búa?? Ông bà vốn đã chết vì mưu sát, lại được đưa lên xe tạo hiện trường giả?!
Tôi ấp úng nói. Cô Ngọc Nhi bên cạnh nắm chặt tay tôi, bàn tay đã lạnh toát sợ hãi.
– Đúng là vậy…
Cô Vân Huyền ứa nước mắt, gật đầu. Vân Nhu trong lòng bà, run rẩy khóc nức nở.
– Tài xế hôm đó là ai?! – Tôi hỏi.
– Là một người lái taxi… Ông ta không sao, chỉ xây xát cơ thể… Sau đó ông ta bị cảnh sát bắt, tuyên án 3 năm tù… Nhưng chỉ vào tù hơn một tuần đã bị chết… chết đuối trong bồn hứng nước mưa của trại giam. Không kẻ nào bị tra hỏi truy cứu vì một cái chết như tai nạn của phạm nhân trong tù.
Cả gian phòng im phăng phắc… Một luồng hơi lạnh chạy khắp sống lưng mọi người.
– Cô… cô nghĩ là cha con làm sao?! – Hạ Kỳ ấp úng, mắt rưng rưng đỏ hoe nói.
Cô Vân Huyền xoa đầu Hạ Kỳ, hiền hòa nói:
– Ngoài ông ta ra, cô không nghĩ ra được ai khác?! Con yên tâm… Cô chỉ xem con là con gái của Hạ Tâm thôi.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/
Hạ Kỳ cúi đầu cảm động, không lên tiếng.
– Mẹ không biết sau hôm nay mẹ còn sống hay không?! Có một chuyện rất quan trọng mẹ phải nói cho con biết… – Cô Vân Huyền xoa đầu Vân Nhu nói.
– Mẹ… Mẹ không được nói như vậy! Mẹ chết, con không muốn sống nữa đâu… – Vân Nhu nghẹn ngào khóc.
– Vân Nhu… Con phải mạnh mẽ lên. Giờ phút này không được mềm yếu…
– Từ trong sổ tay của ông con, còn một tờ note ghi rõ mật mã của tài khoản vàng… Mẹ đã ghi nhớ và huỷ đi… – Bà che miệng nói nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được khá rõ ràng. – Dù ông ta có cách để chứng minh thân phận và chữ ký hợp pháp của con với Ngân hàng, nhưng thiếu mật mã này văn bản chuyển nhượng quyền thừa kế của ông ta cũng xem như vô dụng…
Tôi hơi nhíu mày hiểu ra đây là mắt xích tôi thiếu sót để hiểu ra động cơ của cha con lão Công… Khả năng là lão biết điều này nên cứ chần chừ không tiến hành cho con ký văn bản chuyển nhượng… Nhưng nếu lão ta biết mẹ Vân Nhu đang giữ mật mã thì cần gì phải làm một kế hoạch khổ nhục kế gian nan như vậy, trực tiếp lấy Vân Nhu ra uy hiếp bà khai ra… Không dễ hơn sao?
Tôi nhíu mày nhìn qua Hạ Kỳ, cô ta ngồi khoanh tay trên đầu gối ánh mắt nhìn về phía cửa sổ như rất lạc lõng cô đơn, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh. Tôi quay sang liền bắt gặp ánh mắt của cô Vân Huyền đang nhìn mình… Ánh mắt bình tĩnh này của cô tôi đã nhìn thấy buổi sáng mấy ngày trước khi cô vừa bí mật in hai con số La Mã vào trong áo tôi.
– Vân Nhu… Chỉ mình mẹ nắm mật mã này quá rủi ro… Con bình tĩnh lắng nghe mẹ nói… – Cô Vân Huyền nói nhỏ. – À… Chỗ này có máy nghe lén… Thôi thì mẹ viết lên tay con vậy…
Vân Nhu lau nước mắt, gật gật đầu, mở bàn tay ra đặt lên đùi mẹ…
– Cô à… Để bọn con tránh đi… – Tôi lên tiếng, vừa kéo tay cô Ngọc Nhi đứng lên đi ra góc phòng.
Tôi quay lại nhìn. Phương cũng đi qua bên cạnh tôi. Hạ Kỳ vừa nghe tôi nói liền đứng dậy ngay lập tức, không hề giống trạng thái mơ màng trầm ngâm như cô ta thể hiện. Cô ta bước lại bàn trang điểm, ngồi xuống… Ánh mắt lại lặng lẽ nhìn qua tấm gương trước mặt.
Cô Vân Huyền bắt đầu vẽ lên lòng bàn tay Vân Nhu từng con số… Từ góc tôi đứng, tôi không thấy được bà vẽ gì. Nhưng quan sát vẻ tập trung căng thẳng của Hạ Kỳ tôi thầm thở dài… Đến giờ phút này tôi có thể khẳng định suy đoán của tôi và cô Vân Huyền đã đúng. Hạ Kỳ đang đóng một vai diễn khổ nhục kế để tìm kiếm dãy mật mã này…
– Con nhớ chưa?! – Cô Vân Huyền hỏi.
– Dạ, con nhớ rồi… – Vân Nhu gật đầu.
Hạ Kỳ lúc này lại ngẩn ngơ ngồi im tại chỗ… Cô ta như đang tự ngắm mình trong gương rồi thẫn thờ suy nghĩ… Tôi hơi nhíu mày không hiểu cô ta đang giở trò gì.
“Cạch” – Cánh cửa phòng liền bật mở.
Lão Công gương mặt sáng rỡ hồng hào bước vào, theo sau lão không rời là tên Hugo chỉ mặc mỗi cái quần short, ngực phanh trần vết thương đã được băng bó.
– Hạ Kỳ… – Lão Công lên tiếng gọi.
Trước ánh mắt thảng thốt của Vân Nhu, cô Ngọc Nhi và Phương, Hạ Kỳ đứng dậy, mím môi bước ra cửa.
– Khá lắm… Khổ cực cho con rồi… – Lão Công xoa đầu Hạ Kỳ, cười ha hả.
Hạ Kỳ hơi né tránh cái vuốt đầu của ông ta, chỉ cúi đầu nói:
– 168701367.
Vân Nhu vùng người đứng phắt dậy, hai mắt đỏ hoe rưng rưng nói:
– Hạ Kỳ… Bạn thật sự?! Bạn làm mình quá thất vọng rồi…
Hạ Kỳ nghe lời Vân Nhu nói, không trả lời, chỉ cúi đầu thật thấp bờ vai run khẽ.
– Khoan đã… Tại sao có 9 con số?! – Lão Công sau khi nhẩm nhẩm dãy số, quay phắt lại nhìn chằm chằm Hạ Kỳ, gằn giọng hỏi.
– Con… Đúng là 9 con số mà…
Hạ Kỳ ngẩng đầu nhìn ông ta, ấp úng nói, chợt như hiểu ra thảng thốt nhìn mẹ Vân Nhu.
– Con diễn rất khéo! Có giả có thật… Nhưng lần sau có đóng vai ‘con gái trở mặt với cha ruột’ thì tốt nhất nên đau khổ nén chịu nhiều một chút… Khi chưa có người hỏi, đừng vội kể lể tội trạng của ông ta ra như vậy! – Cô Vân Huyền cười nhạt nói. – À, chắc là kế hoạch này do ông ta nghĩ ra… Lão già đó làm gì hiểu tâm lý phụ nữ chứ! Ha ha…
– MẸ… ĐỒ NGU…
“Chát”.
Lão Quốc Công gầm lên, vung tay tát Hạ Kỳ… Cái tát mạnh đến nỗi Hạ Kỳ ngã sấp xuống đất, ôm mặt co rúm đau đớn.