Số đỏ

Chương 42



Phần 42

Tôi vừa nghĩ ra một cách khác. Dù sao dương vật đã qua trăm trận rất trâu ah, một người con gái vừa bắt đầu học vỡ lòng môn ‘thổi kèn’ như Vân Nhu không thể làm tôi đạt cao trào nổi. Tôi kéo tay nàng đứng lên, nói:

– Em giúp anh chút nha…

Vân Nhu cúi gằm gương mặt đỏ ửng, để mặc tôi sắp xếp. Để hai tay nàng đặt lên bệ đá của bồn rửa tay, quay lưng về phía tôi. Tôi lấy ít sữa tắm thoa đều lên tay, rồi áp sát vào cơ thể trần truồng của Vân Nhu từ phía sau. Tay tôi luồn qua hai cánh tay nàng, xoa sữa tắm đều trên hai bầu vú căng tròn của nàng.

– Ưm… – Vân Nhu rên khẽ, nhìn xuống hai bàn tay hư hỏng của tôi.

Tôi cúi người, gối cằm trên vai nàng, ánh mắt đê mê nhìn hai bầu vú nàng trong tấm gương trước mặt không ngừng méo mó nức nở trong tay tôi. Vân Nhu thở hổn hển, ánh mắt mê ly tựa sát vào người tôi. Một tay tôi vuốt dọc bụng nàng, đưa vào giữa hai chân nàng… Tay tôi chạm vào vùng da thịt trơn nhẵn ẩm ướt của nàng mà vuốt ve mơn trớn. Dương vật tôi trượt vào giữa khe mông tròn trịa ấm áp, tìm vào khoảng trống tam giác nhỏ ẩm ướt bên dưới âm hộ nàng. Ôi… cảm giác này thật là mê ly.

– Ưm…

– Ah…

Tôi say mê vuốt ve hai bầu vú mát rượi trơn nhẵn của Vân Nhu. Hạ thể nhẹ nhàng ép chặt lên bờ mông êm ái của nàng, đẩy dương vật ra vào giữa khe mông nàng. Dương vật tôi đã cứng hết mức, cong ngược lên, chèn ép trượt dọc theo hai mép âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của Vân Nhu. Cảm giác cũng sướng đến mê người ah.

– Anh… Ôi… – Vân Nhu nấc khẽ, bờ mông căng tròn hơi nhô ra sau đón tiếp tôi.

– Ah… – Tôi hít hà sung sướng, ôm ghì lấy cơ thể Vân Nhu, không ngừng lay động.

“Sướng ah!” Thật không uổng công tôi tơ tưởng bao ngày tháng về cặp mông no tròn của Vân Nhu. Dù không thật sự vào trong nàng, nhưng cảm giác êm ái mê người của cặp mông nàng cũng làm tôi sướng không thể tả. Tôi hôn lên chiếc cổ thon dài của nàng, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng mà mút. Tay tôi vòng xuống dưới, đỡ dưới dương vật căng cứng của mình giữ thật chặt bên dưới nàng… thúc người thật nhanh…

– Ưm… Anh ơi… Em thích quá… – Vân Nhu há hốc rên rỉ.

Dương vật tôi như rẽ nước mà đi, hùng hục trượt ra vào dọc theo hai mép âm hộ nhòe nhoẹt ấm áp của Vân Nhu. Tôi thở hổn hển, thúc nhanh, càng nhanh hơn… Cả gian phòng tắm vang lên âm thanh phành phạch liên miên không dứt.

– Ưmmm…

– Ahhhh…

Tôi ôm ghì lấy Vân Nhu, rùng mình khoan khoái. Dương vật tôi từng đợt từng đợt phóng xuất tung tóe lấp kín khoảng trống giữa hai chân nàng.

Vân Nhu quay người, choàng qua cổ tôi, hôn rít lấy môi tôi. Nàng thì thầm:

– Anh thích không?!

– Thích ah… Thích lắm… – Tôi thỏa mãn gật gật đầu.

– Vậy… sau này anh không cần tìm Thanh Thuỷ nữa phải không?!

– Ừ… không tìm, không tìm nữa.

– Em cũng không cần cho anh… cho anh vào trong… vẫn được mà, phải không?

– Ặc…

Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/

Năm phút sau.

Không còn trò cụp lạc sờ soạng hai đứa tắm rất nhanh. Tôi lau người cho Vân Nhu, nàng lau khô tóc cho tôi. Tôi mặc vào chiếc quần lót, còn Vân Nhu bắt chước Thanh Thuỷ, mặc quần lót bên trong quấn khăn quanh người. Mở cửa phòng tắm, Vân Nhu rón rén chạy thẳng vào bên kia giường, vén chăn chui vào. Thanh Thuỷ dường như đã ngủ từ nãy giờ, chăn trùm kín đến cổ, hơi thở đều đều.

Tôi thong thả đi về cuối giường. Không thể động đến Thanh Thuỷ, tôi tốc chăn chui thẳng vào. Wah trò chui rúc này thật thú vị ah… Bên trái tôi là Thanh Thuỷ, tấm khăn quấn đã tốc cao lộ hẳn chiếc quần lót ren trắng mỏng manh. Bên phải là Vân Nhu co ro giữ chặt chiếc khăn tắm, cả cặp đùi thon dài trắng nuột phơi bày trước mắt tôi… Không vội trồi đầu lên, tôi kéo nhẹ chiếc khăn tắm của Vân Nhu, rút luôn ra khỏi người nàng.

Bên này thì lén lút vuốt dọc cặp đùi thon dài của Thuỷ, rồi mân mê vùng mu mũm mĩm của nàng. Thuỷ không phải đang ngủ ah. Nàng ngay lập tức nhéo lên tay tôi một cái đau điếng.

Tôi vừa trồi người lên, nằm ngửa ra ngay lập tức cơ thể mềm mại của Vân Nhu liền rúc vào người tôi. Hai bầu vú mềm mại trần trụi của nàng áp vào ngực tôi truyền đến cảm giác mát rượi thật mê ly. Hai gò má Vân Nhu ửng đỏ, áp lên ngực tôi, nàng mỉm cười vui vẻ nhắm mắt ngủ.

Mí mắt tôi nặng trĩu, nhắm lại. Hơi thở Vân Nhu vẫn đều đều trên ngực thật yên lành. Chiếc giường lay động thật khẽ… Một cảm giác nặng nặng rơi xuống cánh tay trái tôi. Một mái tóc thơm ngát rơi trên vai tôi. Ngực trái tôi lại truyền đến cảm giác êm nhu mát rượi.

Hơi thở đều đều của Vân Nhu chợt dừng lại một giây ngắn ngủi. Dưới lớp chăn dày, một bàn tay nhỏ nhắn thầm lặng đặt lên khối u nổi cộm trong quần lót tôi… như bảo hộ. Hơi thở Vân Nhu một lần trở lại bình thường yên tĩnh.

Hai cánh tôi mở rộng, hai bàn tay trái phải cùng lúc nhẹ nhàng vuốt ve hai tấm lưng trần mịn màng. Ôi! Tôi yêu đến chết vận mệnh của mình ah.

Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/

Sân Hoa Lư, 16h28.

Từ phòng thay đồ, tôi níu tay Vân Nhu và Thanh Thuỷ hối hả chạy thẳng vào sân. Từ xa nhóm bạn chung trường chia rõ hai nhóm nam nữ đều quay lại nhìn về ba đứa chúng tôi. Có lẽ ba đứa tôi đều có nét nổi bật riêng ah. Tôi thì luộm thuộm quần áo thun xộc xệch, đôi giày banh tòn teng treo trên cổ. Vân Nhu và Thanh Thuỷ lại mặc trên người bộ váy liền quần cực ngắn phô bày những cặp đùi thon dài trắng nõn nà.

Vừa chạy đến nơi, tôi chợt nhìn thấy một đôi mắt đẹp đang nheo lại nhìn mình chằm chằm. “Ẹc, tiêu rồi…” Không ngờ cô Ngọc Nhi lại xuất hiện ở đây ah. Cô mặc một bộ đồ thể thao bó sát, phô bày ba vòng hoàn hảo. Dừng trước cô và thầy Đạt, tôi vội buông tay hai người, cười cười nói:

– Em xin lỗi… Ba đứa em ngủ quên…

– Ah…

– Mẹ ơi…

– Ông trời thật bất công ah… – Cả đội bóng và đội cổ vũ đều xôn xao.

Vân Nhu bối rối mặt đỏ bừng. Thanh Thuỷ lén đá chân tôi một cái đau điếng. Thấy ánh mắt cô Ngọc Nhi đã biến thành hình viên đạn, tôi vội vàng chữa cháy:

– À, không… ý em là… hai bạn Nhu và Thuỷ… đều có cùng lý do ngủ quên… như em… rồi cùng đường… cùng đường gặp nhau ah.

Cô Ngọc Nhi nhìn tôi vẻ mặt lạnh lẽo, nói:

– Tuấn Phong… mang giày vào chạy 10 vòng sân cho tôi.

– Hai bạn nữ đi theo tôi vào phòng thay đồ đổi đồng phục… Ăn mặc size nhỏ căng cứng như vậy còn ra thể thống nữa.

Vân Nhu và Thanh Thuỷ đỏ mặt líu ríu đi theo cô Ngọc Nhi. Tôi ngơ ngác quay qua nhìn thầy Đạt cầu cứu. Thầy lau mồ hôi trán, cười khổ ra vẻ bó tay.

Thằng Phương đi tới vỗ vỗ vai tôi ra vẻ thông cảm, nói:

– Chờ gì nữa… Chạy lẹ đi… Tao chờ mày ngứa cả chân.

– Ok. Đợi chút.

Tôi mang giày vào, hậm hực nhìn theo dáng người thon thả xa xa kia. Đứng lên, làm vài động tác làm nóng eo lưng, khớp chân… Tôi bắt đầu buông chân chạy.

“Có lộn không vậy?! Tốc độ như vậy thì ba vòng là bò ra rồi ah…”

“Để xem đi… Mày thấy bắp chân nó rất to nha…”

“To thì sao?! Mười vòng cần sức bền mày hiểu chưa?!”

Tôi vừa chạy nửa vòng đầu tiên liền tăng tốc lên từ từ đạt pace 4′ và giữ tốc độ đều liên tục hết năm vòng đầu tiên.

“Sắp đuối rồi ah… Vậy là cũng ghê gớm rồi…”

“Không… mẹ ơi, nó tăng tốc…”

“Má ơi, một cân hai xong còn chạy như vậy ah…”

“Wah…”

“Anh đó học lớp nào?! Khỏe ghê gớm ah?!”

“Sao rụng trứng rồi phải không?!”

“Mày mới rụng đó… Tao chỉ thích thích chút thôi ah”.

“Mày nhìn hai chị ngủ quên kia đi… rồi mơ mộng nha…”

“Hừ, mày không nghe người ta ăn cao lương mỹ vị riết rồi cũng phải thèm rau muống hả?!”

Tôi tăng tốc lướt qua nhóm bạn ngồi ngổn ngang, cả đám bắt đầu hô to gọi nhỏ. Đám con trai hâm mộ, đám gái ríu rít bàn tán… Đang tập trung vào hô hấp, chỉ nghe loáng thoáng nhưng cũng đoán được ý. “Đá banh và chạy bộ là sở trường của anh… Anh quen nhiều người hâm mộ rồi ah…” Còn một vòng cuối, tôi thấy cô Ngọc Nhi hậm hực bước ra từ phòng thay đồ, sau lưng là Vân Nhu và Thanh Thuỷ cúi gằm mặt, trên người bộ đồng phục rộng thùng thình trông chán ngắt. Tôi biết cô Ngọc Nhi đang lấy việc công trả thù riêng ah… Nhưng cũng có phần thái quá, dù sao giữa tôi và cô cũng chưa có chuyện gì, càng không phải là thề sông hẹn biển ah… Sẵn trên đà chạy, tôi nghiến răng tăng tốc lao thẳng đến…

“Eh… Thằng này điên rồi…”

“Cẩn thận…”

Đám bạn hô lớn, thầy Đạt lo lắng kêu lên… Cô Ngọc Nhi đang hậm hực nhìn quay sân chợt thấy tôi xuất hiện ngay trước mặt hùng hục lao đến nhanh như chớp. Vân Nhu và Thanh Thuỷ há hốc sững sờ…

– Á…

Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, nhắm tịt hai mắt chuẩn bị cho một cú va chạm như trời giáng. Tôi nhấn mạnh hai mũi giày, mặt cỏ nhân tạo vang lên tiếng xẹt xẹt như chớp giật. Tôi dừng lại ngay sát trước mặt, cơn gió ùa đến thổi tung cả mái tóc cô Ngọc Nhi. Cô mở choàng hai mắt nhìn tôi, hơi loạng choạng lùi lại.

– Em… muốn… làm gì?! – Cô run run chỉ tay vào tôi hỏi.

– Không làm gì hết. – Tôi nhún vai nói. – Cô đang chặn ngang đường em… Em đang chạy nước rút… nửa vòng cuối cùng…

Vẻ mặt ngạo mạn của tôi đã chọc cô Ngọc Nhi tức điên, cô nghiến răng hét lên:

– Hừ… Em chạy… mười vòng nữa cho cô…

Cả đám bạn ngơ ngác không thốt nên lời. Thầy Đạt vội từ xa chạy lại can thiệp:

– Thôi… Tuấn Phong đã chạy đủ mười vòng rồi… Bỏ đi…

– Không… Em nói rồi. – Cô Ngọc Nhi quay qua thầy gắt gỏng nói. – Tuấn Phong chạy mười vòng nữa. Không thì không cần vào đội bóng.

– Ha ha… Ha ha…

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi bật cười lớn. Không nhìn ai, tôi ngồi bệt xuống cỏ, tháo dây giày…

– Phong… Em đừng như vậy… Đội bóng cần em… – Thầy Đạt lo lắng nói.

– Em xin lỗi… Em không tham gia nữa. – Tôi lắc đầu, mỉm cười với thầy.

Vắt đôi giày lên vai, tôi lững thững đi lướt qua cô Ngọc Nhi. Cô mím môi nhìn chằm chằm vào tôi. Chưa đi được vài bước hai cánh tay nhỏ nhắn liền choàng lấy cánh tay tôi… Vân Nhu và Thanh Thuỷ cũng líu ríu đi theo tôi. Thằng Phương từ xa xa thở dài thất vọng, lặng lẽ tháo giày, lầm lũi bỏ về.

Cô Ngọc Nhi ngồi thụt xuống, ôm mặt nức nở.

Chương trước Chương tiếp
Loading...