Số đỏ
Chương 46
Chiều thứ Bảy, họp đội bóng – gia cảnh của Vân Nhu.
Với sự thuyết phục ‘dai như đỉa’ của tôi, cuối cùng Vân Nhu cũng chấp nhận cho tôi rước nàng đi đến buổi họp đội trường chiều thứ Bảy. Nhưng Vân Nhu không đưa tôi một địa chỉ cụ thể, mà chỉ hẹn ở góc đường Hùng Vương và Phạm Đình Hổ, Quận 6.
Tôi cố tình đến sớm hơn giờ hẹn 15 phút. Không dừng tại điểm hẹn, tôi cho xe chạy rà rà quanh hai tuyến đường… Nếu cơ may tốt, tôi sẽ bắt gặp Vân Nhu đi bộ ra từ một con hẻm nào đó gần đây. Có lẽ, nàng giấu diếm nơi ở của mình vì một lý do tế nhị nào đó, nhưng tôi muốn tìm hiểu lại hoàn toàn không để thỏa mãn trí tò mò… Sau lần xa Vân Nhu vừa rồi, tôi muốn mình phải thay đổi.
Tôi không muốn mình tiếp tục đội lốt một thằng con nít nói chuyện yêu đương. Tôi cần sự trưởng thành thông qua hành động quan tâm, chăm sóc người con gái của mình. Ngẫm nghĩ lại, người con gái tôi có tình cảm nhiều nhất là Vân Nhu. Nhưng tôi lại không chia sẻ, quan tâm nàng bằng bất cứ người nào bên cạnh mình…
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/
Chỉ còn vài phút là đến giờ hẹn. Vân Nhu luôn đúng giờ, nàng sẽ phải bắt đầu đi bộ ra điểm hẹn từ lúc này. Ánh mắt tôi lướt qua từng con hẻm nhỏ sâu hun hút tối tăm nhất tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Vân Nhu. Phán đoán của tôi hoàn toàn có cơ sở. Từ phương tiện đi học, công việc làm thêm cho đến việc giấu diếm địa chỉ, tôi gần như có thể khẳng định gia cảnh Vân Nhu không được tốt. Khu vực nàng ở là ranh giới giữa quận 5 và quận 6, giá cả nhà đất không hề thấp. Nếu gia đình nàng ở đây… Vậy có lẽ là nằm trong những con hẻm nhỏ tăm tối kia.
Qua mấy con hẻm liên tục không tìm thấy một nửa vết tích của Vân Nhu. Tôi đỗ xe lại bên lề đường trống trải trước một căn biệt thự to lớn, cách điểm hẹn hơn trăm mét. Tôi đưa tay nhìn đồng hồ thở dài…
Đột nhiên không báo trước, cánh cổng sắt nặng nề của căn biệt thự vang lên tiếng loảng xoảng, rồi hé mở. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bước ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi… Vân Nhu, chính là Vân Nhu của tôi. Nàng lại bước ra từ một nơi làm tôi choáng ngợp… Vân Nhu chợt ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tôi, vẻ mặt nàng liền tái nhợt thiếu tự nhiên.
“Cô Nhu, không đi xe à?!” – Bên trong nhà vang lên một giọng phụ nữ.
– À, không… Hôm nay con đi qua nhà bạn gần đây thôi… – Vân Nhu nói vọng vào nhà.
Nàng không nhìn tôi, mà đeo balo lên vai đi thẳng về phía điểm hẹn. Tôi thoáng nghĩ, rồi như không quen biết, rẽ qua đường chạy trước về hướng đó.
Một phút sau, Vân Nhu bước đến. Nàng nhẹ nhàng ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm, vẫn không nói gì. Tôi kéo ga cho chiếc xe lướt đi…
– Anh xin lỗi… Anh không nên cố tìm hiểu nhà của em… – Tôi mở lời.
Vân Nhu không nói gì mà choàng tay ôm lấy eo tôi. Tôi thấy cả người nhẹ nhõm như được buông xuống gánh nặng.
– Em có trách anh đâu… – Vân Nhu áp mặt lên vai tôi, nói. – Em chỉ không muốn mẹ nhìn thấy.
– Mẹ em khó lắm sao?! – Tôi hỏi.
– Mẹ em rất… rất… rất khó. – Vân Nhu than thở. – Em từ nhỏ đến giờ không có người bạn trai nào… cùng lớp… được bước vào nhà em.
– Ngay cả những người bạn nữ mà hơi điệu đàng, rành rẽ chuyện nam nữ… như Thanh Thuỷ. Em cũng không dám dẫn về nhà…
– Ba em lừa dối mẹ. Ông đến với mẹ không hề nói mình đã có vợ, còn có một con trai còn lớn hơn em rất nhiều tuổi. Không thể tha thứ, mẹ cắt đứt quan hệ với ông khi em vừa năm tuổi… Từ đó đến nay, mẹ không còn lòng tin với đàn ông dù bất cứ chuyện gì… Không những người làm trong nhà em từ lái xe đến giúp việc đều là phụ nữ, ngay cả con chó con mèo trong nhà cũng toàn là giống cái ah.
Tôi thấy mồ hôi lưng hơi ươn ướt như muốn cảm lạnh. Tôi nghĩ mình vừa phát hiện một nữ quốc tưởng chỉ có trong Tây Du ký ah. Tôi nuốt nước miếng đè ép cơn sợ hãi, ấp úng hỏi:
– Nhà em… nhà em có điều kiện như vậy?! Tại sao em vẫn đi xe đạp?! Còn đi làm thêm ở quán cafe?
– Hi hi… Cái đó không liên quan ah. – Vân Nhu cười khúc khích, nói. – Mẹ em khuyến khích em đi làm thêm, tìm cho em một công việc kế toán thuế ở công ty bạn mẹ… Chỗ đó quá nhàm chán, nên em giấu mẹ đi làm chỗ khác thôi. Còn chuyện xe đạp, anh đoán thử xem?!
– À… Anh đoán thử nha… – Tôi vờ ậm ừ. – Để… luyện… mông phải không?!
– Để giữ eo thôi. – Vân Nhu đánh lên vai tôi, gắt lên. – Cái gì mà luyện mông chứ?! Anh vô duyên quá…
– Ha ha…
Chợt nghĩ đến một chuyện khác, tôi kéo tay Vân Nhu lên, hôn vào lòng bàn tay nàng, hỏi:
– Mẹ em không cho em có bạn trai, không lẽ… sau này cũng không lấy chồng sao?!
– Bạn trai thì không được tự quen thôi. Nhưng chồng vẫn sẽ có chứ?! Hi hi… – Vân Nhu cười, chợt giọng trầm buồn. – Có điều, người đó chắc chắn sẽ… khác xa anh. Mẹ em ghét nhất đàn ông lăng nhăng.
– Ơ… Anh… – Tôi há hốc muốn phân bua nhưng không biết nói gì.
– Hì hì… Em nói vậy thôi. Em có trách anh đâu… Có lẽ tính cách em giống mẹ khi còn nhỏ. Mẹ cũng cãi lời ông bà để theo ba em… Mẹ từng rất hối hận… để rồi giờ kiên quyết kiểm soát em… Còn tự lựa chọn người cho em.
– Hả?! Em được mẹ giới thiệu bạn trai?! – Tôi sững người, quay lại nhìn Vân Nhu.
Nàng đỏ mặt đẩy tôi quay ra trước, gắt khẽ:
– Té xe bây giờ… Lo chạy đi.
Gối cằm lên vai tôi, Vân Nhu nhoẻn miệng cười:
– Em không phải chỉ có một người đâu. Hi hi… Ba người lận đó. Chỉ ba người đó mới được mẹ cho vào nhà, được mời em đi chơi…
– Ây da… Căng vậy?! – Tôi vờ xuýt xoa sợ hãi.
– Anh có ghen không?! – Vân Nhu chồm lên, ép chặt gò ngực tròn trịa lên lưng tôi, trêu chọc.
– Không… Em khẳng định là chạy không thoát khỏi tay anh rồi. Ghen làm gì ah?! – Tôi cười toe toét.
– Phì… Không vui gì hết. Nói cho người vui một chút cũng không chịu… – Vân Nhu phụng phịu, nói.
– Rồi… Ghen… Ghen điên cả người. Được chưa?
– Hứ… lại giả dối.
Tôi mỉm cười, nắm tay Vân Nhu đặt lên ngực mình, nói:
– Anh biết anh có những lúc làm lỗi với em… thậm chí còn nói dối em… Nhưng em chỉ cần tin một lời duy nhất của anh thôi… Anh yêu em.
Vân Nhu im lặng, không trả lời tôi, nhưng vòng tay nàng lại siết chặt lấy tôi. Một lúc sau, nàng chợt hỏi nhỏ:
– Anh còn dành những lời ngọt ngào như vậy cho ai nữa?! Cô Ngọc Nhi?
Câu hỏi của Vân Nhu làm tôi loạng choạng suýt ngã xe. Hôm ở bệnh viện rõ ràng tôi chưa nói hết, nhưng sự mập mờ bỏ lửng đó cũng đủ cho nàng đoán được. Tôi đặt nắm lấy tay nàng trên ngực mình, trầm giọng nghiêm túc nói:
– Anh không nói với cô Ngọc Nhi những lời như vậy. Vì nó là cảm xúc của anh dành cho riêng em, không phải với cô.
– Vậy…
– Anh đã hứa không giấu diếm em bất cứ chuyện gì nữa. Anh thừa nhận mình có tình cảm với cô Ngọc Nhi… nhưng nó không hẳn là tình yêu đôi lứa. Anh quý mến, anh thương cảm và muốn chia sẻ với cô… và tin rằng cô cũng rất cần anh… Anh sẵn sàng quan tâm chăm sóc cô… cho đến lúc cô tìm được người thay thế vị trí của anh.
– Vậy… thầy Đạt thì sao?! – Vân Nhu buột miệng hỏi.
– Anh cũng không biết. Cô chưa bao giờ nói gì với anh về thầy Đạt… nếu có chẳng qua là chuyện đội bóng ah. Có lẽ trong lòng cô Ngọc Nhi không có thầy…
– Thầy Đạt rất tốt mà. Nghe nói nếu không gặp cô Ngọc Nhi, có lẽ thầy đã lập gia đình với cô Quyên dạy Khối 10… Cả trường trước đó đều mong chờ đám cưới của hai người ah.
Những điều Vân Nhu nói, do vào trường thời gian quá ngắn, tôi hoàn toàn không biết. Thầy Đạt trong mắt tôi là một hình mẫu chuẩn mực của một người thầy giáo. Thầy điềm đạm, kiên nhẫn, lại rất gần gũi với học sinh… Tôi chỉ nghe loáng thoáng các bạn trêu chọc thầy và cô Ngọc Nhi. Thầy không la mắng, chỉ tươi cười như chấp nhận công khai tình cảm của mình dành cho cô.
Tôi chợt cảm thấy mình hơi khó xử ah… Định mệnh đưa đẩy thế nào tôi lại đến ở nhà cô Ngọc Nhi và trở thành người chia sẻ những nỗi đau thầm kín của cô, trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Nếu trước đêm tôi và cô xảy ra chuyện đó… Nếu cô Ngọc Nhi tiếp nhận thầy Đạt, không phải cô sẽ có một cuộc hôn nhân hoàn hảo không chút tì vết sao?
– Anh thân với cô Ngọc Nhi như vậy?! Hay anh giúp thầy Đạt đi… – Vân Nhu gợi ý, ánh mắt không ngừng dò xét vẻ mặt tôi.
Tôi cười khổ, thật không biết nói gì. Tôi có ích kỷ muốn giữ cô lại bên mình không?! Khẳng định là có. Nhưng dù tôi tình nguyện giúp thầy thì đã sao?! Cô Ngọc Nhi sẽ nghĩ gì về tôi đây?! Thỏa mãn rồi phủi tay chăng?!
– Anh không nỡ đúng không?! – Vân Nhu hỏi.
– Anh…
– Em biết ngay mà… Cô Ngọc Nhi đẹp như vậy… Ai nỡ chứ?! – Vân Nhu rụt tay lại, hậm hực nói.
– Ây da… Tui khổ quá mà… Đâu phải anh muốn giúp là được phải không?! Cô Ngọc Nhi có phải con nít đâu?! Anh chỉ muốn nói là… Nếu cô chọn ai khác, anh sẽ không bao giờ níu kéo, thành tâm chúc phúc cho cô.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/so-do/
Tôi kéo tay Vân Nhu lên, đặt ngang bụng mình, dứt khoát không cho nàng rụt lại. Vân Nhu dùng dằng vài cái rồi bỏ cuộc.
– Vậy nếu là em thì sao?! Anh có níu kéo không?! – Vân Nhu hỏi.
– Dĩ nhiên là có rồi. Ai dám giành em, anh ăn thua đủ với nó… Ha ha… – Tôi bật cười nói lớn.
Đánh lên người tôi một cái cho bỏ cơn tức. Vân Nhu lại áp mặt lên vai tôi, nàng lẩm nhẩm như tự nói với mình:
– Sao em yêu phải một người như anh chứ?!
Tôi mỉm cười, níu tay nàng ôm mình thật chặt, rồi kéo ga lao vút đi.