Số đỏ
Chương 54
Lúc này, cô Ngọc Nhi mới nghe được, liền bước xuống. Tôi thở hổn hển xua xua tay, ngăn cô lại. Cô ăn mặc như thế xuống gặp Quyền mập là xảy ra án mạng ngay ah.
– Không có gì đâu… Cô lên phòng đi ah.
– Nhưng tiếng mới nảy như là… – Cô Ngọc Nhi nhíu mày hỏi.
– Người ta giở nắp cống trước nhà thôi… Lên phòng ngủ tiếp đi nha… Em đi tập thể dục chút về sẽ mua đồ ăn sáng cho cô… Ngoan đi mà…
Cô Ngọc Nhi mỉm cười hôn nhẹ lên má tôi, rồi ngoan ngoãn đi về phòng. Tôi ngồi bệt xuống bậc thang, bóp trán bắt đầu suy tính… Trong chuyện này, không thể trách cô Ngọc Nhi. Cô đã lỡ miệng vì nhà cô chỉ có hai chị em quanh năm không có ai viếng thăm. Chuyện bí mật giữa tôi và cô Ngọc Nhi xem như không còn cơ hội lấp liếm với Quyền mập. Cũng may nó là một người biết chừng mực sẽ không nói lung tung. Vấn đề là dù chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ luôn là đấu tranh bảo vệ sự tôn nghiêm cho cô Ngọc Nhi.
Nửa tiếng sau, công viên Tao Đàn.
– Nhìn cái gì chứ?!
Tôi nhắn nhó gầm gừ với thằng Quyền. Đến đây từ nảy đến giờ nó cứ một mực ngồi nhìn tôi lom lom, nhìn đến mức tôi thấy gai ốc nổi lên khắp người… Tôi thật bó tay với thằng mập này, nghiến răng gắt lên:
– Muốn hỏi cái gì hỏi đi ah…
Quyền mập mấp máy môi một lúc vẫn không nói nên lời, mặt nó đỏ lên dần dần như đang tưởng tượng đến chuyện dơ bẩn gì đó… Mãi một lúc nó mới lúng búng rặn ra được vài tiếng:
– Mày… mày… với cô… cô Ngọc Nhi… là… là…
Tôi ngồi xuống bên cạnh Quyền mập, thở dài:
– Haizz… Bây giờ tao nói… Tao và cô Ngọc Nhi không có gì… Mày có tin không?!
Quyền mập lắc lắc đầu lia lịa, nọng mỡ dưới cằm cũng lắc lư phành phạch.
– Vậy là được rồi…
Tôi vỗ vỗ vai nó, rồi đứng lên, thản nhiên bắt đầu vặn vẹo eo lưng làm nóng. Quyền mập nhíu mày, ấp úng hỏi:
– Được rồi… là sao?!
– Thì mày không tin tao mà… Tao nói chi nữa?!
Tôi nhìn nó chưng hửng hỏi lại, rồi quay người thả chân bắt đầu chạy. Quyền mập rối tinh rối mù, ấp úng cố chạy theo:
– Nhưng mà… nhưng mà…
Sức mạnh của sự tò mò thúc đẩy Quyền mập chạy theo tôi được hơn bốn trăm mét, rồi nó chỉ có thể ôm cây cột điện mà thở dốc. Thở đến mức cúi gập cả người mà ho sù sụ… Tôi quay lại, vỗ vỗ lưng cho Quyền, rồi xách cánh tay to béo lôi nó bước đi chậm chậm.
– Đang chạy mệt mà dừng lại đột ngột… Muốn ngừng tim chết à. – Tôi càu nhàu.
– Khà khà… Tao không sao. – Quyền mập vừa thở hổn hển vừa cười nói. – Mày còn không nói, tim tao mới ngừng đập ah…
Tôi nhíu mày quay lại nhìn gương mặt béo ụ nhễ nhại mồ hôi của Quyền. Đằng nào cũng không giấu được… Quyền mập không ngây ngô ngờ nghệch như chị Ngọc Trâm để có thể lấp liếm bằng vài ba câu tiểu xảo. Thà rằng tôi nói thật, còn hơn để nó nghi ngờ rồi dò trước ngó sau rồi vỡ lở ra tùm lum.
Tôi thở dài, gật đầu nói:
– Đúng. Tao và cô Ngọc Nhi có… chút quan hệ đặc biệt.
Quyền mập mặt đỏ bừng nghệt mặt ra nhìn tôi lom lom, nước miếng bắt đầu tứa ra khóe miệng. Thứ đã rõ rành rành ra, nhưng nghe được tôi công nhận vẫn làm nó mơ màng phấn khích đến phát điên.
“Chát” – Tôi nghiến răng tát vào má thằng mập một cái rõ kêu.
– Mẹ… Cấm mày nghĩ đến chuyện dơ bẩn!
– Khà khà… Không nghĩ… Không nghĩ ah.
Quyền mập xoa xoa má, ánh mắt vẫn láo liên nhìn tôi từ trên xuống dưới. Ấp úng hỏi tiếp:
– Mà… mà… quan hệ… không dơ bẩn… là quan hệ thế nào ah?!
Đầu tôi muốn to ra như cái đấu, nhíu mày giải thích:
– Như thế này… Mày cũng biết tao quen Vân Nhu ah.
– Ờ… – Quyền gật gật đầu.
– Vậy mày có hỏi tao với Vân Nhu lúc riêng tư làm gì không??
– Hỏi chi cha nội! – Nó buột miệng nói.
– Vậy mày còn hỏi chuyện tao và cô Ngọc Nhi làm gì ah?!
– Nhưng… nhưng… cô Ngọc Nhi là… cô ah… – Quyền mập lúng búng nói.
– Không. Cô Ngọc Nhi không dạy tao và mày. Nên về cơ bản, cô không khác gì Vân Nhu, cũng có thể xem như là… là bạn gái của tao. – Tôi cắt ngang lời nó.
Nhìn sâu vào mắt Quyền mập, tôi gằn giọng nói:
– Tao xem mày là bạn thân nhất của tao… Tao hy vọng chuyện này chỉ có tao và mày biết. Mày không được nói với bất cứ ai… bao gồm Thanh Thuỷ và ngay cả với Ngọc Nhi cũng không được nói… Đừng làm tao thất vọng…
– Haizz… Tao biết mà. Yên tâm đi…
Quyền mập vỗ vỗ vai tôi trấn an. Chợt mắt nó ranh mãnh chớp chớp nói:
– Phong sư phụ… Sự phụ lợi hại như vậy. Làm ơn chỉ giáo cho đệ tử vài chiêu làm vốn lăn lộn được không?!
– Ặc… – Tôi suýt bị một ngụm nước miếng của mình làm mắc nghẹn.
– Đi mà… Mày biết tao đến giờ này còn chưa có bạn gái ah… – Quyền mập giả vờ tủi thân thút thít.
Tôi nén cười, vờ gật gật đầu xoa cằm ra vẻ thâm thuý, nói:
– Ngươi đã nói như vậy ta đây cũng không keo kiệt ah. Chiêu thứ nhất ta truyền cho ngươi… có tên là… Nhất kiếm định giang hồ. Nam nhân chỉ với một chiêu này có thể đánh đông dẹp bắc, vô địch thiên hạ…
Quyền mập hai mắt sáng rỡ, lắng nghe đến miệng không khép lại được. Gật gật cái cằm nọng mỡ hỏi:
– Luyện làm sao ah?!
– Đơn giản thôi. Mỗi ngày sau giờ học buổi sáng ra đây… Chạy mười vòng. Không chạy đủ không được về ăn cơm.
– Chạy sao?! Chạy thì liên quan gì đến kiếm ah? – Quyền mập nhăn nhó gãi gãi đầu.
– Mẹ… Không chạy thì đến cái chuôi kiếm còn không lấy ra được… Luyện cái rắm ah… Chạy mau.
Tôi nghiến răng đá một phát vào cái mông mỡ của Quyền mập.
– Có chạy không?!
– Đừng đá… để tao chạy… để tao chạy… Phì phì…