Số đỏ

Chương 59



Phần 59

Cánh cửa vừa hé mở. Xuất hiện trước mặt tôi là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng. Sau lưng bà ta còn một người thanh niên đôi mắt híp lại thành đường thẳng nhìn chằm chằm vào nửa thân trên trần trụi của tôi. Người phụ nữ vẻ mặt tái xanh nhìn tôi, rồi không nói không rằng đẩy mạnh cánh cửa bước vào.

– Khoan đã… Này…

Tôi hơi bất ngờ, muốn ngăn lại thì đã muộn. Bà ta bước xăm xăm vào phòng, nhìn thấy Vân Nhu liền hét đến lạc giọng:

“VÂN NHU… TRỜI ƠI… TRỜI ƠI…”

“Mẹ…” – Vân Nhu bưng kín mặt dưới lớp chăn mỏng, cơ thể không thể kiểm soát run lên bần bật.

“CON MUỐN GIẾT MẸ SAO?! GIẾT MẸ ĐI…” – Người phụ nữ ngồi bệt trên sàn, oà lên khóc nức nở.

– Mẹ ơi…

Trời đánh thánh đâm! Đầu óc tôi lúc này thật sự không đủ để dùng, rối tinh rối mù… Tôi đứng như trời trồng giữa căn phòng. Nếu tìm được một lỗ kẽ dưới đất tôi sẽ lập tức chui vào. Dù bên ngoài mạnh mẽ hùng hồn thế nào, thì căn cốt tôi vẫn là một đứa con trai mới lớn vài ngày nữa mới đủ 18 tuổi. Trên đời này, bao nhiêu đứa con trai 18 tuổi bị mẹ bạn gái bắt tại trận trong lúc đang hành sự với con gái người ta chứ?! Kiếp chim lợn tôi sao mà gian nan như vậy ah.

Nhưng đứng trước mối đe dọa uy hiếp này, nếu tôi đóng vai một con đà điểu chỉ biết cắm đầu xuống cát sợ hãi, vậy Vân Nhu phải làm sao?! Tôi không thể để nàng một mình gánh chịu sự đay nghiến giày vò của mẹ nàng. Tôi vội vơ chồng quần áo trên bàn, tiến đến nhét vội vào chăn cho Vân Nhu, còn mình thì mau chóng mặc đồ vào.

Người thanh niên đeo kính dáng vẻ thư sinh lúc này mới bước vào phòng. Anh ta nhìn lướt qua Vân Nhu co ro dưới lớp chăn rồi nhìn qua tôi đang lồm cồm mặc quần áo… Ánh mắt anh ta lóe lên tia cay độc, rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Đến bên mẹ Vân Nhu, anh ta ngồi thụp xuống, giọng nhẹ nhàng nói:

“Haizz… Cô đừng khóc nữa… Em Nhu lỡ dại thôi mà. Con không trách em nó đâu…”

– Con thật sự không trách nó sao?! – Mẹ Vân Nhu gạt nước mắt, nhìn người thanh niên kia hỏi lại.

Gã thanh niên nhún vai, cười điềm nhiên như chuyện không có gì liên quan đến hắn, nói:

– Không… Thời buổi này con gái nhà lành mềm lòng trước miệng lưỡi của những đứa con trai hư hỏng cũng không lạ… Ai cũng có lúc lầm lỡ mà… Con học nước ngoài mà… con không quan trọng mấy chuyện đó đâu.

Mặt tôi đen lại, nút áo đang cài lại cũng buông thõng ra.

– Anh Nguyên… Anh biết gì mà nói hả?! – Vân Nhu tức giận, hét lên. – Đây không phải chuyện của anh… Đi ra ngoài cho tôi.

Người thanh niên kia bước lên, nhìn Vân Nhu ra vẻ phẫn uất nói:

– Vân Nhu, em xem như là vợ tương lai của anh… Em ngủ với người khác lại không liên quan đến anh sao?!

– Tôi không phải… Anh điên rồi… Tôi hứa cưới anh khi nào hả?! – Vân Nhu uất nghẹn hét lên.

– Câm miệng ngay… – Mẹ Vân Nhu rít lên, ngón tay chỉ chỉ vào nàng, run rẩy giận dữ. – Là bà già này… Là người đẻ ra… nuôi lớn cô… dạy dỗ cô… lại tin tưởng để cô làm ra việc nhục nhã này… Là bà già này đã hứa đấy… Hay cô không nhận người mẹ này nữa?!

– Mẹ… Con không… – Vân Nhu uất nghẹn nước mắt cứ trào ra, lời nói cũng tắt ngang.

Lúc này, tôi như hiểu ra nhiều điều… Chuyện hôm nay và hạnh phúc tương lai của Vân Nhu, bên nào cũng liên quan đến tôi. Những người này có lẽ cố tình xem tôi như không khí không hề hiện diện tại nơi này. Tôi mím môi kìm nén bước đến trước mẹ Vân Nhu, cúi đầu nói:

– Con xin lỗi cô… Con là…

“Chát” – Lời chưa nói xong, một cái tát nảy lửa của mẹ Vân Nhu đã giáng thẳng vào mặt tôi. Tôi còn ngỡ ngàng thì… “Chát” – Thêm một cái tát thứ hai làm da mặt tôi đau rát. Cơn nóng giận tuổi trẻ sôi lên sùng sục, nhưng nghĩ đến cảm giác của một người mẹ và nghĩ đến Vân Nhu, tôi cúi gằm mặt, không nói lời nào cũng không phản kháng.

– Tôi không cần biết cậu là ai…

“Chát” – Lại thêm một cái tát nảy lửa, khóe môi tôi ran rát mằn mặn vị tanh của máu.

– MẸ…

Vân Nhu trong bộ áo dài xộc xệch, nức nở lao đến, ngăn giữa tôi và mẹ nàng.

– Con yêu anh Phong… Mẹ không được đánh anh Phong…

Hành động của nàng như châm dầu vào lửa, làm mẹ nàng còn giận dữ hơn.

– Yêu sao?! Con biết thế nào là tình yêu hả?

Bà vung tay thẳng vào mặt nàng, nhưng chưa chạm đích bàn tay đã dừng giữa khoảng không… Tôi đã bắt lấy cổ tay bà.

– BUÔNG RA… – Bà rít lên giận dữ. – Buông tay tôi ra…

– Cô không nên đánh Vân Nhu, là lỗi của con… Cô muốn đánh thì đánh con đi…

Tôi nói, nhẹ nhàng buông tay mẹ Vân Nhu. Ngay lập tức, ánh mắt bà tóe lửa, lại vung tay tát thẳng…

“Chát”.

Tôi sững người nhìn qua đôi mắt rưng rưng và bên gò má còn in rõ dấu tay đỏ ửng của Vân Nhu, lòng tôi đau xót như xát muối. Cơn giận dữ kìm nén từ nãy giờ như nham thạch nóng chảy ùn ùn phun tràn khỏi miệng núi lửa, tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt quý phái sang trọng của mẹ Vân Nhu mà gầm lên:

– Cô làm cái gì hả? Cô xem Vân Nhu là gì?! Cô nói Vân Nhu không biết yêu?! Vậy cô có biết yêu thương một người là như thế nào không?!

Mẹ Vân Nhu hơi hoảng hốt lùi lại… Ánh mắt bà nhìn tôi vừa tức giận vừa có chút sững sờ ngạc nhiên. Gã thanh niên bên cạnh lại sấn lên, hét lên:

– Thằng mất dạy… Mày còn dám hỗn với người lớn sao?!

Anh ta quay qua Vân Nhu, gay gắt nói:

– Em thấy rõ ràng… Nó còn xem thường cả mẹ em… Em yêu thương một người như vậy sao?!

Tôi nghiến răng kìm nén, hai nắm tay bóp chặt răng rắc giòn tan. Về điểm xuất phát, tôi không có lý do để có ác cảm gã thanh niên này, anh ta còn bị tôi cắm một cái sừng lớn trên đầu kia mà… Nhưng vẻ mặt phẫn uất giả tạo và đôi mắt nhỏ chớp động sau cặp mắt kính trí thức của anh ta làm tôi căm ghét.

– Em còn chưa tỉnh ngộ ra sao? – Anh ta tiếp tục nói.

– Người tỉnh ngộ nên là anh đấy! – Tôi nhíu mày, bước đến. – Vân Nhu và tôi yêu nhau… Đừng ở đây giả vờ rộng lượng tha thứ… Nàng không cần.

Gã thanh niên nghiến răng ken két, rít qua kẽ răng:

– Thằng oắt con… vắt mũi chưa sạch, bớt nói chuyện yêu đương đi… Vân Nhu chẳng qua là nhẹ dạ tin vào lời ngon ngọt của mày thôi…

– Anh im đi… Tôi nhẹ dạ hay không cũng chẳng liên quan đến anh… – Vân Nhu tức giận gắt lên.

– ĐỦ RỒI… – Mẹ Vân Nhu hét lên. – Còn chưa đủ nhục nhã sao? Con còn muốn thế nào đây? Hay để mẹ ra ban công nhảy xuống cho con vừa lòng?!

– Mẹ… – Vân Nhu nghẹn ngào nín lặng.

– Còn xem tôi là mẹ, thì bây giờ đi về ngay…

Bà quay người, ánh mắt sắc lạnh quét qua người tôi, rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Vân Nhu gạt nước mắt, tay vội cài lại nút áo dài còn lệch tung trên dưới. Tôi bước đến giúp nàng.

– Em xin lỗi… – Vân Nhu khóc thút thít nói.

– Khờ quá… – Tôi lau nước mắt trên mặt nàng. – Em không có lỗi gì hết… Em về đi, mai đi học nói chuyện.

“VÂN NHU…”

Tiếng hét giận dữ vang lên bên ngoài… Vân Nhu nhón chân hôn nhẹ lên môi tôi, rồi vội vã chạy ra ngoài. Vừa ra đến cửa, nàng lại giật bắn người quay lại, không kịp nói gì, mở tung cặp xách rút ra xấp tiền dúi vội vào tay tôi…

“Ha ha… Đi khách sạn cũng cần bạn gái trả tiền sao?!” – Giọng nói cười cợt của gã thanh niên vang lên ngoài cửa làm mặt tôi nóng rang.

Vân Nhu quay phắt lại nhìn gã Nguyên, hậm hực nói:

– Anh không biết gì thì im đi…

Nàng nhìn tôi áy náy, nói nhỏ:

– Mai em sẽ giải thích mọi chuyện…

– Ừ… Về đi, đừng để mẹ la nữa.

Vân Nhu đi rồi. Tôi chán chường ngồi bệt xuống sàn nhà, ánh mắt vô hồn nhìn về hướng cánh cửa phòng còn mở rộng toang hoác. Một phần lý trí tôi mách bảo, chuyện vỡ lở hôm nay hoàn toàn không phải tình cờ… còn những nhân tố liên quan khác mà hiện giờ tôi không thể nghĩ ra. Tại sao như vậy chứ?! Ông trời cho tôi cơ duyên gặp Vân Nhu… Khi tôi nhận ra mình yêu nàng tha thiết, thì cũng là lúc giữa tôi và nàng ngăn cách bởi một bức tường cao vời vợi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...