Sói hoang
Chương 5
Buổi chiều Sài Gòn ồn ào lắm, nơi tui ở khá yên tĩnh nhưng vào giờ tan tầm vẫn nghe tiếng còi xe, tiếng ồn ào như sóng biển ngoài mấy con đường chính dội về, tui ngồi một mình phóng mắt ra cuối phòng bất động trong những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu, vớ vẩn thật, tự nhiên cứ suy nghĩ hoài về người dưng là sao vậy kìa.
– Anh Ty thích ăn gì để lát đi đón cu Bi chị mua luôn. Hôm nay khỏi nấu cơm.
Tui giật mình choàng tỉnh bởi câu hỏi của chị.
– Gớm… đang nghĩ về em nào mà ngồi như ông Địa thế kia?
– Em có nghĩ gì đâu… (tui cười) Em dễ lắm, ăn gì cũng được miễn chị có lòng.
– Ghê à nha… văn vở quá (chị cười)
Từ lúc hôn và tỏ tình với chị, tui thấy chị tự nhiên hơn, suồng sã hơn chứ không khách khí như hồi trước. Tại sao bạn bè cùng trang lứa với tui lại không có đứa nào giống chị nhỉ (?)
Đến giờ tụi nhỏ đi học về, căn nhà yên tĩnh của tui trở nên náo nhiệt. Tiếng chị Nga la thằng Phong đi tắm, tiếng cu Bi nhõng nhẽo mẹ, căn nhà trở nên ấm cúng lạ thường. Gia đình nhỏ là như thế này sao(?) Haiza… tui chưa nghĩ về nó nhiều, nhưng tui cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc khi có chị và tụi nhỏ.
– Ba hôm nay về mà không mua gì cho Bi hả mẹ… (cu Bi nhõng nhẽo)
– Ba bận việc, ba về rồi… (chị Nga dỗ con)
– Ứ… tại sao ba không ở nhà như ba các bạn hả mẹ…
– Linh tinh, thôi đi tắm nào… khi nào hết công việc thì ba ở nhà luông với Bi…
– Ứ… Bi muốn ba ở nhà…
Nghe cu Bi nhõng nhẽo, tự dưng tui thấy thương chị, thương hai đứa, chắc phải có gì ẩn khúc ở trong câu chuyện này, nhưng cũng như những lần khác, tui không muốn tò mò… next…
… Bạn đang đọc truyện Sói hoang tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-hoang/
– Lát sắp đi ngủ em kể anh Ty nghe chuyện này hi hi… (thằng Phong ghé tai tui nói nhỏ) Em vừa hóng được chiều nay…
– Linh tinh, không lo học hành tối ngày hóng chuyện bậy (tui cười và mắng yêu) Tối anh chỉnh 25 độ cho mày khỏi lạnh, lớn rồi còn ngủ zí mẹ… (tui cười)
– Tại lạnh quá, mà anh Ty quấn hết mền chứ bộ (thằng Phong cười tinh quái)
– Anh quấn thì mày kéo ra mà đắp, hay tối nay tắt máy lạnh đi nhỉ…
– Ấy đừng anh, tắt nóng lắm.
– Anh biết kiểu gì, dù nóng hay lạnh mày cũng qua phòng mẹ mà (tui cười)
– Đâu có, tại em lạnh thậc chứ bộ (nó cãi)
He he… thôi thì cứ để cho nó cãi, tối nay sẽ biết thôi mà. Tui nghĩ thế và rất mong trời tối nhanh để mình có thể kiểm chứng.
… Bạn đang đọc truyện Sói hoang tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-hoang/
Dạo này cu Phong có vẻ tiến bộ hơn, tự giác học hành hơn. Nói chung là bài tập làm khá đầy đủ, nó rất thông minh chứ không phải dạng thường. Vừa gấp sách vở lại thì nó hỏi:
– Anh Ty nè, anh có hay chơi facebook không?
– Không em, trước thì có, giờ lo học chứ thời gian đâu mà chơi.
– Em thấy anh có học mấy đâu, toàn đọc sách không à…
– Có chứ em, tụi anh học khác các em, chỉ cần cuối kỳ thi đủ 5 điểm trở lên là được, học hết bài trên lớp thì ngồi đọc sách cũng là học. Chơi face chả vấn đề gì, nhưng nó có cái nguy hiểm là nếu nghiện thì mất thời gian lắm.
Thực ra là tui chơi cả facebook lẫn Telegram nhưng chơi ít, chẳng qua tui nói dối thằng Phong vì tui đang xài nick ảo uýnh bạn với nó. Tui đã gửi kết bạn mà chưa thấy cu cậu repfriend, tui muốn ẩn danh để kết bạn cùng cậu xem cậu suy nghĩ gì(?) Chơi với những ai, nhóm nào…
– Anh Ty nè…
– Khiếp… mày làm anh giật mình…
– Như thằng Lâm chẳng hạn, nó chịch mẹ nó có bầu, lỡ mẹ nó để zậy đẻ ra con thì có sao không anh nhỉ?
– Chả sao cả, nhưng nguy cơ mắc các bệnh về di truyền cao hơn người bình thường thôi em.
– Em nghe nói bị quái thai các thứ nghe ghê quá…
– Tổ tiên loài người chả loạn luân tổ trác đó thôi, nếu quái thai hết thì đã không có loài người văn minh như anh em mình đây. Mà em hỏi chi zậy?
– Em hỏi cho biết thôi, thấy trên mạng tụi nó nói zí nhau như zậy.
– Em cũng hay lên mạng linh tinh nhỉ.
– Em lên cho biết thôi mà. Mà anh Ty nè… mẹ đẻ ra chúng nó, rồi chúng nó lại cưỡi lên bụng mẹ mà phịch, có đứa còn cố tình phịch mẹ có thai, kỳ ha…
– Mình thấy kỳ chứ người ta có kỳ đâu, kỳ thì người ta đã không chơi. Mà em chơi với bạn toàn đứa loạn luân hay sao mà về nhà toàn thấy nói chuyện loạn luân vậy.
– Đầy, bạn em 10 đứa thì cả 10 đứa luôn.
– Bạn học à? (Tui hỏi)
– Không anh, bạn học có, chủ yếu bạn quen biết thôi.
– Tụi bay chí hướng lớn gặp nhau thì phải rồi, mấy đứa toàn tìm bạn có tư tưởng loạn luân chơi với nhau chả thế. Em đừng nói là em cũng muốn mẹ Nga nha…
– Em còn nhỏ mà anh (nó nũng nịu)
– Nhỏ mà chịch nhau ầm ầm, lớn còn quá trời quá đất nữa, có gì khai thật anh đi…
– Không có… (nó cãi). Mà anh nè… khi chịch nhau, nếu lỡ xuất tinh vào trong, thì sáng ra người nữ có biết không nhỉ?
– Tính chịch trộm ai hả?
– Đâu có, tại zì em cứ thắc mắc chuyện thằng Lâm. Nó chịch thế nhẽ nào mẹ nó không biết gì?
– Chắc mẹ nó khùng đó em, chịch lén kiểu gì sáng ra cũng biết, huống chi nó phang mẹ nó te tua như thế.
– Có cách nào không biết không anh?
– Chịch nhẹ nhàng thì khi ngủ dậy không ê buốt bím, xuất vào trong sau đó hút ra, bí lắm thì dùng miệng mút sạch, khi dậy không chảy ra. Tốt nhất là xuất ra ngoài. Á à… mày có âm mưu gì mà hỏi kỹ vậy em?
– Âm mưu gì đâu, em thấy mấy đứa kể chuyện cứ xạo xạo thế nào ấy, hỏi anh cho biết thôi. Gì đâu mà chịch mẹ, xuất hết vào tử cung mà mẹ không biết gì…
Công nhận thằng Phong thông minh, gì nó cũng nói được, xoay chuyển tình thế cứ như là chú Trấn Thành ấy. Tui cứ có linh cảm là nó sắp làm gì đó với chị Nga, ai chứ nó là dám lắm…
– Anh Ty nè, thằng Thanh tính mua thuốc mê để thịt mẹ nó đấy.
– Bậy bạ, tụi bây biết gì về thuốc mê mà định làm tùm lum, nguy hiểm lắm đó.
– Nó hỏi một ông anh, ông đó xài nhiều rồi và rành ba thứ đó lắm.
– Anh với chả em, anh họ trên face chứ gì? (Tui trề môi)
– Không có, ông anh này là anh họ nó, em cũng gặp ổng vài lần rồi.
– Anh họ kiểu gì?
– Anh gọi mẹ nó bằng Dì, mà Dì ruột á…
– Trời đất, cháu chắt gì mà bày mưu hại cả Dì cơ á? (Tui giả bộ ngây thơ)
– Anh đúng là nhà quê, mẹ đẻ ra ảnh mà ảnh còn chịch te tua tơi tả, thì có lý nào ảnh thương bà Dì xinh đẹp kia.
– Ông đó khoe với tụi bây là ổng chịch mẹ ổng rồi à? Ổng xạo đó.
– Không chỉ khoe, anh ảnh đó còn kêu thằng Thanh cùng phịch mẹ ảnh đó anh, thằng Thanh kể zậy đó.
– Nghĩa là ông đó chuốc thuốc cho mẹ ổng mê, sau đó kêu thằng Thanh cùng chịch. Sau đó ổng xúi thằng Thanh về bả thuốc mê mẹ thằng Thanh rồi cùng ổng chịch?
– Vầng…
– Ông đó kêu mẹ thằng Thanh bằng Dì, thằng Thanh kêu mẹ ổng cũng bằng Dì. Hai thằng là bạn con Dì?
– Vầng…
– Coi như hai thằng some mẹ của nhau, some Dì của nhau?
– Vầng…
– Rồi thằng Thanh nó sẽ bỏ thuốc mê cho mẹ nó ngủ, rồi kêu em sang chịch?
– Vầng…
– Rồi em sẽ bỏ thuốc mê mẹ Nga ngủ, rồi cùng cho tụi nó chịch mẹ em?
– Vầng… (nó ngẩn người ra một lúc) à không có zụ này đâu nha, anh đừng có mà lừa em.
– Nó có rủ em cùng phịch mẹ nó không?
– Cái này thì… (thằng Phong gãi đầu)
– Có phải không? Chớ có dại em nha, bỏn không cho không em cái gì đâu… Bọn nó không tử tế gì đâu, bỏn mang bệnh về cho mẹ Nga, rồi hổng ai lo cho em đâu. Chưa kể thuốc mê nguy hiểm, có người chịu được, có người không, bởi zậy người ta mới cần đến Bác sĩ gây mê hồi sức đó thây.
– Em không có đâu… hi hi… Mà anh Ty nói cũng có lý đấy nhỉ…
– Không có lý anh nói với em làm gì?
– Mà anh Ty nè, tụi bạn em nó chụp hình lén mẹ rồi show lên face khoe với nhau, nó không sợ lộ anh nhỉ?
– Nó xạo đó em, nó lấy hình người khác rồi nói là mẹ, là chị đó…
– Thằng bạn thân em đây nè, nó show hình mẹ nó lên cả facebook đó, em biết mẹ nó mà… Tụi bạn em nó khoe để lấy số hàng ngày đó, đứa thì khoe quay lén mẹ tắm, đứa thì khoe móc bím, bóp zú mẹ, đứa thì khoe dí con cu vào bím mẹ, đứa thì khoe chịch lén mẹ…
– Toàn khoe mẹ thui à? (Tui hỏi)
– Nhóm loạn luân mẹ con mà anh…
– Em zô nhóm đó lâu chưa?
– Hai năm rồi anh. Thằng bạn em nó quay đút chim vào miệng mẹ nó khi ngủ, show rõ mặt luông.
– Thằng đó điêng, làm vậy chui xuống đất với dế. Em có show không đó.
– Đời nào em làm thế. Em chưa chụp tấm hình nào về mẹ em bao giờ.
– Thế em khoe bằng gì?
– Em lấy hình mạng tụi Telegram hi hi…
– Mày cũng ma cô, tụi bạn nó không phát hiện ra à? Phải anh thì anh biết liền.
– Anh thì nói làm gì hi hi… cái gì cũng biết. À anh Ty nè…
– Gì nữa…
– Em hỏi thiệt nhé… hỏi không phải lắm…
– Cứ hỏi đi…
– Anh đừng chửi em…
– Ừ… cứ hỏi…
– Zậy em hỏi nha… anh thích mẹ em hả?
Đù má… cái thằng ranh, nó hỏi khó thật, đừng nghĩ nó con nít không biết gì…
– À… ờ… mẹ em xinh thế ai chả thích, nhưng mẹ em có chồng con rồi mà…
– Nhiều người nói giống như anh zậy đó… nhưng mà… có chồng thì liên quan gì chiện anh thích mẹ em.
– Em không sợ mẹ có bồ rồi ba bỏ mẹ à?
– Xí… ba em có zợ bên Bình Dương, lâu lâu mới qua zí tụi em.
– Zậy hả? Ba có vợ nhỏ bên Bình Dương hả?
– Không phải, mẹ em là zợ nhỏ ấy chứ. Má lớn già rồi…
– Sao em gọi là Má lớn?
– Mẹ em biểu thế, mẹ biểu em zí thằng Bi gọi bả là Má cho bả zui…
– À ra thế, mà Má lớn em già như nào…
– Già như… già như…
– Già bằng mẹ anh Ty không?
– Xí… mẹ anh Ty trẻ và đẹp, có khi trẻ ngang ngửa mẹ em chứ bộ. Má lớn già rồi…
– Má lớn em có con trai không?
– Không anh, có một chị đang ở nước ngoài, chị đó hơn mẹ em mấy tuổi.
– Zậy em với thằng Bi là nhất rồi còn gì. Chị đó xinh không?
– Em cũng chưa biết mặt, chỉ thấy hình thôi. Nghe nói chỉ ghét mẹ em lắm.
– Ghét là phải rồi, giành ba của chị ấy mà. Thế Má lớn ghét mẹ em không?
– Em chả biết, chỉ thấy Má lạnh nhạt thôi.
– Má hay qua thăm tụi em không?
– Không anh, ba đưa tụi em về thăm Má thôi, mà mẹ em hổng zề đó bao giờ.
Qua câu chuyện của thằng Phong thì tui cũng lờ mờ hiểu được một ít chuyện riêng tư của chị Nga, xem ra chị cũng có nỗi khổ về tình cảm, dù vật chất chị không thiếu nhưng tình cảm chị không hề có ngoài hai đứa con.
– Ủa… anh không thấy Phong nhắc đến anh em họ hàng bao giờ (tui hỏi)
– Họ hàng nào ha anh? Họ đàng ba thì nhiều nhưng em chưa gặp bao giờ, thấy mẹ nói có bác Quý nè, bác Hồng nè, chú Bắc nè, cô Lan nè… đông lắm. Ba biểu hè này đưa em zí thằng Bi zề Đà Nẵng gặp họ hàng…
– Thế họ nhà mẹ thì sao?
– Em nghe mẹ kể ông bà ngoại mất òi… mà không nghe mẹ nói gì anh em cả.
– Thôi… khuya rồi, anh em mình đi ngủ nhé, chiều mai anh thi môn đầu tiên.
– Chưa… em muốn hỏi anh chuyện này nữa… em chưa hỏi mà…
– Ừ… hỏi lẹ rồi đi ngủ (tui miễn cưỡng)
– Anh thích mẹ em phải hông?
– Ừ… có thích, nhưng mẹ em có chồng rồi thây, thích cũng làm được gì…
– Em hỏi cho biết zậy thôi…
– Thế anh hỏi thật, Phong đang có âm mưu gì với mẹ Nga phải không?
– Đâu có… (nó cãi)
– Không c… ó… ó… mày đừng chối anh, mày đang có âm mưu với mẹ Nga đó, không dấu được anh đâu.
– Hì… anh nói zậy oan em…
– Thôi ngủ đi, hôm khác kể chuyện, mai anh thi rồi để anh ngủ. Hôm nay anh bật máy lạnh 25 độ đó, đừng kêu rét nữa nha… anh lấy thêm cho mày cái mền nữa đó khỏi giành với anh…