Sói hoang

Chương 7



Phần 7

Chọn cái bàn cao ở gốc cây Trứng cá, vừa ngồi xuống ghế thì thằng Phong nháy mắt hất hàm:

– Mẹ thằng Lâm đó anh.

Tui đưa mắt nhìn ra, một người phụ nữ dáng người nhỏ bé đi về phía tụi tui.

– Hai cậu ăn bún gì?
– Chị cho em bún riêu, còn Phong ăn bún gì? (Tui hỏi)
– Đây không có bún riêu cậu à, có bún bò, bún bò viên, bún mọc.
– Cô cho con bún bò Huế, anh Ty ăn bún gì? (Thằng Phong nhanh nhảu)
– Chị cho 2 tô zậy luôn nha chị.
– Hai cậu ăn rau trụng hay rau sống?
– Chị cho em rau trụng nha chị (tui nói) Phong rau gì?
– Em cũng zậy luôn.

Chị quay lưng đi, tui và thằng Phong cùng nhìn theo chị, cặp mông tròn cong tướn ra sau, làm cho cái lưng võng oằn, đã thế chị còn mặc quần thun bó cứng. Nhìn dáng dấp chị nhỏ nhắn, nhỏ chỉ bằng đứa trẻ 10 – 11 tuổi, tui không thể mô tả bằng kích thước. Chị đó chỉ khác đứa con nít là cặp mông bự và vú viếc căng tròn.

– Zầy là mày kêu là xấu ỉn (tui nhìn thằng Phong)
– Chả xấu ỉn còn gì… mặt gãy, mắt một mí… (thằng Phong cười)
– Trời đất, mặt kia mà gãy à, tại bả trán dô thôi. Mắt với chả mũi. Mắt hơi nhỏ, gọi là mắt hý chứ không phải một mí…

Hai anh em đang xầm xì to nhỏ thì chị cũng mang rau, mang bún tới. Nhìn chị ấy khá sạch sẽ, da mặt có chút tàn nhang nhưng cũng không đến nỗi nào, chắc chị ấy vất vả nên nhìn mặt không được rạng rỡ. Nói chung cũng không tệ lắm. Nhìn mặt và dáng dấp chị ta chắc không ai đoán được tuổi, vì chị ấy nhỏ và khá trẻ, bảo chị ấy có con trai 19 – 20 tuổi chắc không ai tin. Nhìn trẻ quá.

Ăn xong bún thì 2 anh em đi lại ra tiệm sửa xe thằng Lâm, gọi là tiệm sửa xe cho oai chứ thực ra là vá ruột, thay nhớt, chỉnh sên nhông dĩa. Tui zô thay nhớt.

Trời đất, cái này thì thằng Phong nói đúng nè, thằng Lâm đúng là không hổ danh với cái hỗn danh “cùi bắp”. Cụ Nam Cao xưa tả được ông Chí Phèo và bà Thị Nở chứ gặp thằng Lâm chắc là cụ lăn đùng chết tươi. Đù má… sinh vật ngoài hành tinh hay sao hả trời… nó xấu trai tới mức xúc phạm người đối diện. Người nhỏ đầu to, chân tay còi cọc, đã thế lại lùn. Mặt nó chả giống chữ gì trong 24 chữ cái hết, răng thì một đống trong mồm, đầu thì chỗ có tóc chỗ không lởm cha lởm chởm, mặt thì méo xẹo lại già đanh, đúng là không ai đoán ra tuổi nó vì xấu quá.

– Mày nhiêu tuổi rồi Lâm? (Tui hỏi).
– Em biết đéo đâu (nó cười), đến cái tên em đéo có, còn phải đi mượn người khác (cười). Họ thì lấy họ ông ngoại.
– Mày nói chơi, tên mượn là sao?
– Ở nhà ai cũng gọi em tên là Cu, trước em ở dưới quê với cha. Sau lên Xì – gòn zí má, zí ông bà ngoại thì đổi tên Lâm, vì anh Lâm dưới quê dạy em học chữ là idol của em, tên lót là Hùng, vì anh Hùng chỉ em cách dùng điện thoại.
– Tên đầy đủ mày là gì?
– Khi ông ngoại đưa em đi nhập khẩu, hỏi tên gì em bảo tên Cu, chú Công An hỏi tên khai sinh là gì em chả biết. Đến khi ông ngoại nói cháu nó ở vùng sâu vùng xa không có giấy tờ gì hết, cả nhà kêu nó tên Cu vì nó con trai. Sau đó má zề quê xác minh gì gì đó. Má hỏi em thích tên gì em nói đại là Hùng, Lâm. Zậy là má kêu ông uỷ ban ghi vào, và từ đó tên em là Giang Hùng Lâm.
– Vậy cha Lâm họ gì?
– Em cũng hổng bít luôn, ông bà ngoại em gọi cha em là Cậy, ngoại biểu tại zì cha ở đợ cho ông bà ngoại. Ủa anh có cho em tiền không mà hỏi nhiều thế?
– Hỏi cho biết thôi, tại vì tên họ em nghe hay thế, đẹp đẹp… được…
– Ai cũng bảo zậy, hì hì (nó cười típ mắt)
– Anh là anh hàng xóm thằng Phong, nó biểu em sửa xe ngon lắm, anh ra sửa ủng hộ thôi. Anh thích gọi tao mày, bỏ qua cho anh nhé…
– Trước em làm mướn cho tiệm bên Phú Nhuận, giờ em mới có vốn ra riêng, ít hôm em sắm đồ sửa cả xe luông. Anh ghé ủng hộ nhé.
– Anh Huy biết Lâm chuyển về đây chưa?
– Ủa, anh quen cả anh Huy Bác sĩ nữa hả, ảnh ghé đây gồi…

Thằng Lâm khá hoạt ngôn, tính vui vẻ chiều khách. Ông trời bù đắp cho nó. Ăn nói lại tếu táo, gặp nó có một lát mà tui có thiện cảm ngay. Nó có một điểm rất kỳ dị, rất kỳ dị luôn: Biết đọc chữ nhưng không biết viết, viết lên điện thoại thì rất rõ ràng nhưng không viết được lên giấy. Nó học mãi chỉ viết được mỗi chữ Giang Hùng Lâm và ký tên Lâm mà thôi.

Quái lạ…

Bạn đang đọc truyện Sói hoang tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-hoang/

– Anh thấy thằng Lâm thế nào? (Thằng Phong hỏi)
– Khá thú vị (tui trả lời) có điều nhìn nó xấu trai quá.
– Cu nó bự lắm anh, vừa bự, vừa dài, vừa dị… dị như chính nó luôn á…
– Ừ… thằng này là dị nhân mà, hi hi… mai mốt biết đâu giàu lại lấy được vợ đẹp. Anh đoán nó có khi tầm tuổi anh.
– Anh thấy mẹ nó thế nào? (Thằng Phong lại hỏi)
– Mẹ nó đâu có tệ như em nói, chỉ có hơi nhỏ thôi. Mà nhỏ thật chứ hơi gì, nhìn xa tưởng là con nít.
– Em thấy xấu vãi…
– Xấu mà cho em phịch thì em có phịch không?
– Phịch chứ… (thằng Phong cười). Bệnh gì mà cữ… ở chuồng nhìn bả hấp dẫn phết đó anh.
– Thằng Lâm hay đi chơi gái không em?
– Trước thì có, giờ thì không. Nó biểu đụ mẹ nó sướng hơn đi đá phò. Nó còn biểu, đi đá phò nó toàn bị chê xấu hi hi…
– Mẹ nó có biết không nhỉ? (Tui hỏi)
– Nó biểu tháng 30 ngày nó phịch mẹ nó tới 25 ngày, trừ ngày đèn đỏ. Nghe nó kể mẹ nó ngày nào cũng xỉn, hôm thì lơ mơ, hôm thì xỉn mèm. Mẹ nó nhậu ghê lắm, cứ ông khách nào cho tiền là bả uống tới, mà không say tại bàn đâu, về nhà mới xỉn.
– Zậy hả, có khi nào mẹ nó đi khách không?
– Em cũng hỏi như anh Ty zậy đó. Nó biểu mẹ nó không dám đi khách đâu, ông ngoại nó uýnh chết. Cứ ai cho 10 ngàn, 20 ngàn là mẹ nó uống, mấy ông khách thấy hay cứ cho tiền ép mẹ nó uống rồi rờ rẫm. Nghe nó kể là ông ngoại cấm mẹ nó đi zí khách ổng quýnh chết.
– Anh thấy mẹ nó không được thật người cho lắm.
– Ý anh là mẹ nó xạo hả? (Thằng Phong trố mắt)
– Không, ý anh là mẹ nó không được khôn như người ta ấy.
– Hổng dám đâu anh, khôn thí mồ… Mẹ nó đòi ra riêng, 3 mẹ con ở zí nhau mà ông bà ngoại nó không cho đó, ông ngoại nó dọa quýnh kìa…
– Zậy thì chắc chắn phải có uẩn khúc gì đây (tui khẳng định) anh nghĩ thế.
– Em cũng không biết, anh muốn biết thì thử tiếp cận rồi hỏi xem. Mà anh chưa thấy mẹ thằng Thanh đâu, ngon hết xẩy luôn, ra cây xăng mặc áo bảo hộ chả ai biết xấu đẹp như nào, về nhà mặc đồ mát mẻ nhìn ngon thôi rồi.
– Ngon bằng mẹ Nga không? (Tui cười)
– Ngon kiểu khác, cô này nhìn mập, à không mập lắm đâu, kiểu hơi mũm mĩm tý thôi… Mà anh biểu mẹ Nga em ngon á? Nói lại cái coi (cười)
– Ngon thì bảo là ngon chứ chẳng lẽ chê (tui chống chế)
– Nè anh Ty, hay anh tán đổ mẹ em đi (thằng Phong cười nham nhở)
– Mẹ em có ba em rồi, sao anh tán được?
– Em nghĩ anh thừa sức tán đổ, nhìn bộ dạng mẹ em có cảm tình với anh đấy. Ba em thì lâu lâu về phịch phát rồi đi à…
– Sao em biết lâu lâu ba về phịch mẹ, em rình à?
– Thì lâu lâu ba về chở mẹ đi cả ngày, em biết mà…
– Ba có phịch mẹ ở nhà không?
– Em hổng biết, nhưng chưa bao giờ thấy ba ở nhà lâu, ghé chút xíu rồi chở mẹ đi đâu tới tối mới về. Mà lạ lắm, gần đây em thấy mỗi lần ba chở mẹ đi là mẹ cứ nằm luôn cả ngày hôm sau zậy đó.
– Thường xuyên thế à?
– Không anh, hai bữa như zậy rồi, mẹ cứ nằm li bì cả ngày, dậy nấu ăn, đón cu Bi zề lại nằm.
– Em có thương mẹ không?
– Có chứ anh, em biết rõ hoàn cảnh của mẹ mà…
– Zậy tại sao em muốn phịch mẹ? (Tui hỏi)
– Đâu có đâu…
– Không có thì tại sao em giao du với hội bạn toàn muốn phịch mẹ zậy?
– Tại ham hố zậy thui hi hi… (thằng Phong chống chế)
– Mày chắc không em? Mày thử nói với anh Ty một câu cho vuông tròn phát xem nào…(cười)
– Nói sao anh Ty… (Nó cười)
– Nói là Phong không hề có ý đồ gì với mẹ Nga, dám thề không? (Tui cười)

Ngần ngừ một lúc thằng Phong mới vừa cười vừa nói:

– Có chút chút thôi à…
– Chút chút là sao? Nói cụ thể xem nào…
– Là… cũng có ham muốn chút chút zậy thui… hi hi…
– Phong đã lén sờ vú, sờ lồn mẹ Nga bao giờ chưa… (tui bắt đầu tăng độ tục tĩu)
– Chưa… em chưa sờ bao giờ. Chỉ mới coi lén mẹ ở truồng thôi.
– Xạo bà cố, thế hôm nọ trốn anh qua phòng mẹ làm gì?
– Em lạnh thiệt chứ bộ.
– Xạo ông ơi, mày không có âm mưu thì anh đâm đầu xuống đất.
– Hì… (nó cười) Nói thiệt nha… em tính qua… chụp hình khoe zi bỏn mà mẹ tỉnh ngủ quá nên không dám. Mới kéo áo lên thôi à…
– Kéo áo lên làm gì?
– Tính bóp zú, chụp hình thui à… vừa kéo áo lên mẹ tỉnh ngủ dậy đi đái, cái em thôi luông không dám nữa.
– Chắc chứ…
– Gì mà nghiêm trọng zậy cha… (nó cười)
– Anh không tin mày chưa sờ lồn sờ vú mẹ Nga nên anh hỏi zậy thui. Tướng mày mà chưa sờ lồn mẹ là anh hổng tin.
– Thiệt chứ bộ… em chỉ mới nhìn thấy mẹ ở truồng thôi, là mẹ thay đồ không đóng cửa, em rình coi lén thui. Chỉ tiếc hồi đó ba chưa cho điện thoại, có thì em chụp hình rồi.
– Mẹ Nga nhìn ngon không? Ý anh là khi ở truồng ấy? (Tui giả bộ hỏi)
– Ngon, mẹ em cởi đồ ra nhìn ngon lắm…
– Lúc nhìn vậy em có nứng cu không?
– Chưa kịp nứng thì mẹ thay xong đồ rồi… hì hì… (nó cười típ mắt) nhưng mà thích…
– Nhưng anh không tin mày chưa bóp zú mẹ… anh không tin.
– Hì… (nó lại cười) em mới bóp phía ngoài thui, mẹ tỉnh nên em không dám nữa.
– Zậy thì anh chắc chắn là mày dám đụ mẹ Nga, dám lắm luông ấy. Tướng mày mà không dám anh cùi…
– Cái gì anh cũng biết zậy… (nó cười)
– Zậy là dám chắc rồi… đúng không?
– Hì… nếu có cơ hội thì em cũng muốn thử chút chút cho biết… hi hi…
– Anh dặn mày nhé, nếu có chụp hình mẹ khoe với tụi nó thì nhớ che mặt đi nhé… tan cửa nát nhà đó em.
– Em biết ùi… zậy là anh Ty cũng đồng tình zí em?
– Anh hơn mày có mấy tuổi, anh hiểu mà… (tui cười)
– Anh Ty nà… em hỏi thiệt nha… anh cũng từng muốn mẹ anh phải hôn?
– Ừ… lúc bằng em thì có…
– Zậy… anh… sờ bím mẹ anh bao giờ chưa? Sờ zú nữa…
– Hỏi linh tinh… anh dặn mày cái này nữa nè… em muốn đụ mẹ Nga thì từ từ tìm cách, đừng nghe bỏn xúi bậy, kêu người về chuốc thuốc mê mà hại mẹ nha em, nguy hiểm lắm luôn á…
– Em biết ùi… anh nói em nghe lời hết mà…
– Tụi nó xúi em rồi phải không?
– Đầy, bỏn xúi em hoài, có điều em chưa làm thui…
– Đứa nào xúi vậy? Nói anh nghe coi nào… (tui cười)
– Anh em thằng Thanh nè, ông bác bên kia đường nữa nè, rồi cái chú ở nhà biệt thự xéo góc bên kia đường á… Rồi cái ông admin nhóm em nữa, ổng kêu ông cho thuốc mê, chỉ cần Live cho ổng coi là được… nhiều lắm.
– Chết thật, chắc em đồng ý chứ gì?
– Em nghĩ cũng chỉ tám dóc cho nứng chơi zậy thui chứ ăn gan hùm cũng không dám hi hi…
– Ừ… nói zậy nghe còn được (tui cười)
– Nè anh Ty…
– Gì nữa…
– Thằng Lâm thì em biết chắc là có rồi đó, theo anh thì có đứa nào dám phịch mẹ ruột thật không zậy?
– Em chả nói anh có ông anh họ thằng Thanh nào đó thây.
– Em cũng chỉ nghe thằng Thanh nói thui…
– Zậy em có dám đụ mẹ Nga không? Là anh hỏi nếu có điều kiện nha…
– Ờ… ờ… (thằng Phong ngần ngừ) Ờ… em nói thiệt nha…
– Anh đang hỏi thiệt đó…
– Em muốn… muốn lắm luôn… bây giờ xóc lọ em toàn tưởng tượng cơ thể trần truồng của mẹ thui.
– Muốn khác mà dám khác à nhen… anh đang hỏi là em có dám không ấy.
– Dám… em dám… nếu có điều kiện như thằng Lâm, nghĩa là không để mẹ biết.
– Mẹ biết thì sao? (Tui vặn lại)
– Kỳ lắm anh, mẹ biết thì ngại lắm…
– Em dám, tức là cũng có nhiều đứa cũng dám như em. Nghĩa là đầy đứa đụ mẹ ruột chứ không riêng thằng Lâm.
– Theo anh Ty thì có cách gì không?
– Hỏi zậy tức là em quyết tâm đụ bằng được mẹ Nga à?
– Anh đừng nói ai nhé, em chỉ nói mình anh thui đó. Em muốn một lần cho biết thui mà… chỉ một lần cũng được…
– Chờ đợi thôi em, dừng làm ẩu nhé… Mà anh không ủng hộ đâu nha…
– Em bít rồi…

Bạn đang đọc truyện Sói hoang tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-hoang/

Đang định bật camera xem thử tối qua thằng Phong có lén sang phòng chị Nga không thì chị mở cửa ngó đầu vào cất tiếng trong veo:

– Hi… em yu, chào buổi sáng.
– Hi… chị yu!
– Ăn sáng nha… để chị hâm đồ cho nóng.
– Vâng… Ty cảm ơn chị, lát khi nào ăn tự em hâm cũng được.
– Chị vào có tiện không.
– Vâng… chị vào đi ạ, em đang xem tin tức thui mà… (tui vội bật tin tức lên đồng thời xích chỗ cho chị ngồi)

Tui quàng tay qua vai chị, định hôn thì chị né ra.

– Hung thui nhé, hôm nay không làm được nha… (cười)
– Sao zậy chị?
– Đau lắm, chị đang đau…
– Ủa… hôm qua chị biểu là hết đau rồi mà…
– Tối về mới đau, đau tưng tức trong mình ấy, đau đến mức chị không ngủ được.
– Giờ chị con đau không?
– Đỡ rồi, nhưng bước mạnh là đau…

Tui hun yêu lên má chị, tui nói:

– Zậy thì thui, em mà hung là hay hứng bất tử lắm. Lại làm chị đau.
– Chị muốn hỏi Ty xíu việc mà ngại quá.
– Chị cứ hỏi, chị em mình còn gì dấu nhau nữa mà chị phải ngại. Em yu chị… (tui kéo đầu chị sang phía tui rồi hôn nhẹ lên trán) Chuyện gì chị cứ nói.
– Là thằng Cún ấy, chị thấy lo lo.
– Chị lo cái gì, nó học giỏi mà, em kiểm tra thường xuyên.
– Cái đó chị không nói…
– Vậy thì chuyện gì…
– Em là người nhà chị mới nói nha… cân nhắc mãi, chỉ biết hỏi em thôi.
– Gì mà chị cứ úp mở hoài zậy? Nó đến tuổi giở ông giở thằng, giở hơi cám lợn, cũng như em hồi trước zậy thui.
– Thì bởi… em cũng là thanh niên chị mới hỏi… (chị có vẻ nghiêm trọng)
– Chị nói xem nào…
– Nó… nó… (ngần ngừ một lúc)… hôm qua giặt đồ đi học của nó, chị thấy nó dấu quần xi – lip của chị trong túi.
– Trời… em tưởng chuyện gì, bình thường mà chị.
– Zậy mà bình thường hả? Dấu quần xilip của mẹ nó mà bình thường hả?
– Trời đất… bọn choai choai giờ 10 đứa hết 11 đứa như thế.
– Em nói thiệt hả? Đọc báo thấy vài đứa biến thái chôm quần hàng xóm thấy ghê rồi, đằng này là mẹ đẻ ra nó.
– Không dám chôm đồ hàng xóm thì chôm đồ cô bác chị em các cái, trong nhà chị có ai là phụ nữ ngoài chị ra?
– Nhưng chị thấy lo, sao sao ấy…
– Nó đang tuổi dậy thì nó vậy thôi chị à, vài ba năm là mọi thứ lại ổn thui.
– Em à…
– Sao chị…
– Có cái này… (chị ấp a ấp úng)
– Chị nói đi… em mà chị không nói được thì chị còn nói được với ai? Chị nói thẳng xem nào???
– Thằng cún…
– Cún sao chị…

Chương trước Chương tiếp
Loading...