Sói săn mồi - Quyển 2

Chương 156



Phần 156

Hứa Tình khuôn mặt co giật trước lời của đệ tử, nàng không thể không công nhận lời của Thừa Lâm là đúng, Đào Hoa Đảo tuy có truyền thừa lợi hại nhưng cũng chỉ giới hạn ở Cường Giả bát cấp, thiếu đi Cường Giả tối cường cầm trịch nên môn phái đương nhiên sẽ bị các đại phái khác đè nén không thương tiếc, điển hình việc lựa chọn các lớp đệ tử mới đều không được như ý, các đệ tử có tiềm chất cao đều tao ngộ ám sát mà chết bất đắc kỳ tử một cách khó hiểu, bị chèn ép tứ phía khiến Đào Hoa Đảo không thể không tìm cách dựa vào Thập Lục Tháp như các thế gia tuy nhiên đổi lại điều đó là biết bao nhiêu tài nguyên và những điều kiện vô lí cơ chứ.

“Thừa Lâm! Nói gì đi nữa thì ngươi cũng không còn tư cách làm đệ tử của ta, Ma Tôn nếu có thể trở ra thì ta Hứa Tình cho dù phải cưới hắn cũng sẽ thoát li khỏi Đòa Hoa Đảo, chúng ta có thể nhẫn nhịn trước kẻ mạnh nhưng không bao giờ có thể biến thành tai sai nô lệ của kẻ khác!”Hừa Tình lạnh lùng nói, nàng cũng đã có quyết định của riêng mình.

“Vậy nếu hắn dùng vũ lực?” Thừa Lâm nhìn thẳng vào mắt sư phụ hỏi.

“Đào Hoa Đảo chúng ta cũng không sợ chết!” Hứa Tình quả quyết nói.

“Ta tin sư phụ… nhưng… không tin toàn bộ Đào Hoa Đảo!” Thừa Lâm nở nụ cười khinh bỉ sau đó thân hình mất dạng trong màn đêm, nàng không khinh bỉ Hứa Tình mà là khinh bỉ những trưởng lão khác, những kẻ coi lợi ích của bản thân trên hết thảy.

Dõi theo bóng hình đệ tử, Hứa Tình trâm ngâm hồi lâu sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm cũng như cái tương lai mịt mù của Đào Hoa Đảo…

Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-2/

Sáng sớm…

“Đại nhân, ngài thật là quyết định tiến vào chỗ đó?” Chấn Thiên tôn giả khuôn mặt ngưng trọng mười phần đánh bạo lần nữa tiến lên hỏi Long.

“Ý ngươi là lời bản tọa nói ra không có nghĩa lí gì?” Ánh mắt sắc lạnh của Long quét qua làm Chấn Thiên run lên, hắn thật cho rằng nếu mình dám nói một lời nào nữa thì một nắm đấm sẽ không ngần ngại bay thẳng đến mặt mình… biết không thể làm gì hơn, hắn thở dài một hơi lui ra sau.

Hứa Tình chứng kiến tình cảnh này thì cũng biết mình có nói gì cũng vô dụng, nàng cùng ba tên Thái thượng trưởng lão Đào Hoa Đảo đi đến trước mặt Long.

“Ngụy đại nhân đã ‘chuẩn bị’ thật tốt chưa?” Hứa Tình nhẹ giọng hỏi với ý tứ rõ ràng.

“Ý nàng là thứ nay?… Hắc hắc… để nàng yên tâm thì bên trong đã có chữ ký của hai vị tôn giả cùng hai mươi tên Thần Vệ đi theo ta, như vậy đã đủ chưa?” Long đưa một bức thư dài cho Hứa Tình, nội dung bức thư rất đơn giản nhưng mà danh sách chữ ký lại khá dài trông khá buồn cười.

Cẩn trọng cùng ba vị Thái Thượng Trưởng Lão xem xét bức thư từ tay Long, bốn người đều không thấy có vấn đề gì nên gật gù thu bức thư lại bảo quản.

“Mời đại nhân đi theo ta!” Hứa Tình đưa ánh mắt nhìn Long một hồi lâu rồi cắn răng nói, nàng cũng không chần chừ dẫn đầu đi trước, ngay khi Long vừa tiến vào theo thì võ giả Đào Hoa Đảo lập tức bịt kín lối đi của hai người không để bất cứ người thứ ba nào có thể lọt vào.

Đuổi theo bóng hình thướt tha mê người của Hứa Tình, Long được dẫn vào một hắc động sâu trong núi, ở đây không có ánh đèn nên hắn chỉ có cách là nghe tiếng bước chân và mùi hương của Hứa Tình mà tiến tới.

“Vù… vù…”

Nghe tiếng gió rít, Long biết bên trong lòng núi này là vô vàn nhưng đường hầm như một mê cung mà nếu không có người dẫn đường và trong điều kiện không có ánh sáng như thế này thì kẻ vào đây có lẽ chỉ còn cách đánh bậy đánh bạ rồi cầu mong số mệnh của mình tốt mới có thể thoát khỏi chỗ này, Đào Hoa Đảo chắc hẳn cũng tốn không ít tâm tư trong việc dấu kín mật địa của môn phái.

Vòng vèo đến gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng Long cũng thấy ánh sáng, đập vào mắt hắn là một ‘vùng đất’ mờ ảo bởi lớp sương mù dày đặc che phủ toàn bộ khung cảnh, ánh nắng mắt trời cũng chỉ có thể le lói yếu ớt khiến nơi này trở nên ma mị nhưng đáng sợ nhất vẫn là cái áp lực khủng bố đến nghẹt thở từ thứ gì đó đến từ lớp sương mù kia.

“Ta cũng chỉ có thể dẫn đại nhân đến chỗ này! Bây giờ ngài quay đầu trở về vẫn còn kịp.” Hứa Tình quay đầu nhìn Long nói.

“Hắc hắc… đợi ta ở đây tân nương, ta rất nhanh sẽ trở lại.” Long cười lớn phi thân thẳng vào đám sương mù không một chút do dự.

“Vụt!”

Nhào vào đám sương mù, Long ngay lập tức nhìn thấy một khu rừng rậm rạp bên trong, tuy là mờ mịt nhưng hắn vẫn thấy được một con đường thấp thoáng ẩn sau những bụi cỏ, vận ma khí đề phòng hiểm nguy hắn từng bước chậm rãi men theo con đường đi về phía trước.

“Ô! Một cái tế đàn?”

Đi tầm vài trăm bước chân, Long rốt cuộc cũng đến được nơi thực hiện truyền thừa của Đào Hoa Đảo, đó là một cái tế đàn cổ xưa với đầy rêu phòng và dây leo chẳng chịt bên trên và một ao nước nhỏ bên dưới, ở giữa tế đàn là một bàn đá to có khắc một đồ án kỳ lạ với đầy những hình ảnh của quái thú hung hãn trong truyền thuyết như sư tử ba đầu, cá sấu khổng lồ…

Nhìn chăm chăm vào đồ án kỳ bí trên bàn đá, Long cảm thấy có điều gì đó khác lạ ở những hình ảnh được miêu tả bên trên… chúng… cứ như là đang cử động…

“Uuuuuuuuu… uuuuuuuuuuuuuu… xì… xì…”

Xuất ra một ít ma khí tiến vào thăm dò, sắc mặt Long ngưng trọng cực độ khi ma khí của hắn thế mà vừa chạm phải đã bị đánh bay ra sau đó dần dần tan biến cứ như chạm phải chất độc bị hủ hóa vậy, hắn là lần đầu tiên thấy chuyện này.

“Vù… vù…”

Đột nhiên lông tóc Long dựng đứng, hắn đột ngột toàn thân vận chuyển ma khí na di thoát khỏi chỗ đang đứng ngay lập tức… thân ảnh hắn vừa biến mất thì chỉ trong sát na sau đó, chỗ hắn vừa đứng thì không gian vặn vẹo đầy đáng sợ, Long trợn tròn mắt vì hắn nhận thấy không gian chỗ đó cứ như là bị hủ hóa… phải… chính là không gian bị hủ hóa, thật đáng sợ.

“Thứ quỷ quái gì?” Long đổ mồ hôi không biết thứ vừa định giết hắn là gì thế nhưng hắn biết nó hay kẻ sử dụng nó còn chưa dừng lại và rất nhanh suy đoán của hắn là trở thành hiện thực khi linh tính báo động cho hắn nguy hiểm cực độ.

“Vù…”

Thêm một lần na di, Long gương mặt khó coi vì không gian chỗ hắn vừa đứng lại vặn vẹo không ổn định, nếu tiếp tục cứ thế này thì ma khí của hắn sẽ cạn kiệt mất vì mỗi lần na di đều tổn hao không ít… không thể tiếp tục bị động, Long quyết định xuất kích trước hòng chiếm tiên cơ.

“Vút… vút… Ma Chấn!”

Ma khí bốc cháy hừng hực, Long toàn thân lực lượng tích tụ đấm thẳng một đám lên cái bán đá, hắn tin rằng cái khí tức quỷ dị kia là có liên quan đến chỗ này.

“Rầm… rắc… rắc…”

Nắm đấm hung hãn cùng cứng rắn của Long như một cái chùy vạn cân lực đập vào chiếc bàn đá, thế nhưng tưởng chừng nó sẽ vỡ vụn ra thì ngoài tiếng va chạm cùng tiếng nứt vỡ nho nhỏ bên trong thì không có gì xảy ra.

“Vù…” Long na di lần ba, chỗ hắn vừa đứng cũng vừa bị tấn công.

“Hừ! Coi mày cứng rắn được cỡ nào?” Nộ hỏa bốc cao, Long nhào thẳng đến chỗ bàn đá mà tung liền trăm đấm thẳng vào mặt bàn.

“Rầm… rầm… rầm… rắc… rắc… rầm… rầm…”

Mặt đất rung chuyển vì cơn mưa quyền của Long, chiếc bàn đá cũng không thể chịu đựng nổi cơn mưa quyền của hắn mà từng đường nứt vỡ xuất hiện và ngày một dày đặc.

“Rầm… Oành!” Một đấm cuối cùng, chiếc bàn đá cổ xưa cuối cùng đã vỡ nát, đúng như Long nghĩ từ bên trong chiếc bàn tích tụ đầy những đám khí khủng bố kia, chúng nhào thẳng đến chỗ hắn.

“Vút… vút… vút…”

Na di… na di… Long na di liên tục ba lần trong hư không tránh khỏi đám khí bủa vây vậy mà vẫn có một chút bám dính lấy người hắn, ma khí của hắn cường hoành biết bao nhiêu cơ mà trước thứ tà dị này vẫn bị hủ hóa không ít… chưa gặp phải đối phương mà ma khí trong người Long đã tiêu hao phân nữa, đương nhiên hắn vẫn còn con bài chưa lật là hai Đại Ma Hồn sẵn sàng dung hợp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...