Sói săn mồi - Quyển 2

Chương 161



Phần 16

Mười chín tên Cường Giả nhìn thảm trạng của Đoàn Nghiệp mà run lên cầm cập… lần hành động này Đoàn gia có ba vị lão tổ mà Đoàn Nghiệp với tu vi Cường Giả nhị cấp đỉnh có thực lực mạnh nhất… ấy vậy mà dưới tay Ma Tôn lại không hề có sức phản kháng… mười mấy tên Cường Giả giận dữ nhìn về phía hai tên lão tổ còn lại của Đoàn gia, đây gọi là ‘hiểu rõ về thực lực’ của Ma Tôn sao?

“Ma Tôn đại nhân! Tiêu Dao phái ta lần này mắt chó không thấy thái sơn nên mạo phạm đại nhân, mong đại nhân rộng lượng tha thứ, nhất định Tiêu Dao phái sẽ đền bù tổn thất cho đại nhân một cái giá làm ngài thỏa đáng… ” Đắm chìm trong sợ hãi, hai gã bịt mặt kéo khăn che mặt xuống ôm quyền cúi đầu trước Long nói.

“Đại nhân! Long Hổ môn chúng ta cũng là vậy… mong đại nhân giơ cao đánh khẽ… ”

“Thánh Hỏa môn cũng vậy thưa đại nhân… ”

“… ”

Ngay tức thì đám Cường Giả hai mắt sáng lên vội theo sau hai lão già Cường Giả Tiêu Dao phái mà kéo chăn khe mặt hành lễ trước mặt Long cầu xin tha thứ.

Vẫn đứng tại chỗ, Long lúc này vẫn một thân trần truồng không mảnh vải che thân để những múi cơ ngăn nắp hoàn mĩ đến cực điểm lộ rõ ra bên ngoài… ma khí vẫn lượn lờ xung quanh hắn mang theo vẻ lăng lệ ác liệt cùng quỷ dị… thần sắc hắn lạnh nhạt, trong mắt bình tĩnh hiện lên một tia coi thường… coi thường trước dáng vẻ nhận lỗi của đám Cường Giả trước mặt mình.

Đến khi bọn Cường Giả đều đã khom lưng cúi đầu, chỉ còn lại bốn tên bịt mặt khiến Long đưa ánh mắt sang…

“Ngụy Siêu! Lần này Võ Đang là bị Đoàn gia lừa dối cái gì mà trừ ma vệ đạo… bọn ta danh môn chính phái nên cứ nghĩ là ma đầu xuất thế cho nên mới đến đây… đến giờ mới biết là ngươi… được rồi, việc này kết thúc ở đây, Đoàn gia dám hoa ngôn xảo biện lừa mọi người đến đây nhất định Võ Đang sẽ không để yên… ta đi trước… ” Một trong bốn lão già cao ngạo lên tiếng, nói xong cũng là lúc lão cùng một người khác định phi thân rời đi…

“Haha… các ngươi là không có sai… ma đầu xuất thế chính là đang ở trước mắt các ngươi đây… ” Long cười lớn nói làm hai lão già Võ Đang phái nhíu mày.

“Ngụy Siêu! Ta nhắc nhở ngươi phải cẩn thận lời nói, đừng để trở thành công địch của toàn bộ võ lâm thì cho dù Thập Lục Tháp cũng sẽ không bảo hộ được ngươi đâu!” Lão giả nheo mắt nói đầy ý tứ đe dọa.

“Vậy thì lại thế nào?” Thân ảnh Long biến mất khiến lão già lông tóc dựng đứng, khi tức nguy hiểm bao trùm toàn thân làm lão cắn răng phun một ngụm tinh huyết ra.

“Kiếm Phá Tinh Hà… Kengggggg!” Sau tiếng rống là một đường kiếm uy mãnh chỉa thằng vào trước mặt Long, đường kiếm dị thường khủng bố như cắt đứt không gian làm mọi thứ vặn vẹo… luồng kiếm phía trước chưa tới nơi thì rất nhanh lại một luồng kiếm theo sát phía sau cứ vậy liên miên không dứt… chung cực kiếm pháp Võ Đang chân chính.

“Vù… vù… ” Long không bất ngờ vì lão già động thủ, hắn chỉ có không ngờ lão lại còn có lực để xuất một chiêu uy mãnh đến vậy… kỳ thực lão giả lực lượng đã tiêu hao gần như sạch sẽ sau khi động thủ và Vực bị cắn nuốt cho nên để xuất được chiêu này lão giả đã phải nhịn đau thiêu đốt sinh mạng của mình để có đủ lực lượng vận dũng kiếm kỹ… tuổi thọ của lão chắc hẳn chỉ còn chưa được vài năm nữa mà thôi.

“Ma Đao ra !!!!Tích Tà Đao!!!”

Long hiện thân gầm lên một tiếng oai hống, chỉ trong sát na nơi bàn tay hắn là Ma Đao kéo theo hắc mang ngập trời… đao dơ lên chém xuống tưởng chừng như giản đơn hết sức nhưng thực ra động tác lại là bao hàm áo nghĩa võ học tinh thâm, đao nhanh nhưng phải là ‘đao tinh’, đao chém vào chỗ hung hiểm… không chém nhiều lần vô nghĩa, tất cả đều tập trung vào một đao duy nhất… duy ngã độc tôn – Tích Tà Đao.

“Oành! Oanh!” Đao chạm kiếm tạo thành âm thanh rền tai… Long bị kiếm khí bức lui hai bước mới đứng vững, Ma Đao trên tay hắn không một chút sức mẻ mà chỉ là trên thân hình hắn có vài đường vết kiếm chém sâu vào da thịt nhưng rất nhanh lại liền lại… không hổ là chung cực kiếm kỹ, hung hiểm đến dị thường.

“Khục! Hụ… hụ… ” Phía đối diện, Lão giả Võ Đang phái lại không được tốt như Long, kiếm trong tay lão bị mẻ một mảnh lớn nhưng mà không quan trọng bằng việc thân hình lão là cứ vậy mà… tách đôi ra… lúc đến chết lão vẫn giữ khuôn mặt vẻ không thể tin nỗi… cho dù lão đã yếu đi nhiều nhưng Kiếm Phá Tinh Hà dưới tay lão cũng chẳng khác gì đến mức lô hỏa thần thánh mà lại không làm gì được người ta… còn cái chó gì tuyệt kỹ chung cực của Võ Đang chứ… lão là mang theo vô tận nghi vấn cùng tiếc nuối xuống cửu tuyền hỏi lịch đại tổ tông Võ Đang.

“Ngươi… ngươi vậy mà dám giết Võ Đang ta Quy Chân chân nhân… Võ Đang nhất định sẽ không tha cho ngươi… ” Lão giả còn lại của Võ Đang phái sợ hãi liên tực lùi về sau thốt lên, từ khi đặt chân vào giang hồ đến nay lão là chưa bao giờ chứng kiến một tên điên giết người bất chấp như tên này.

“Haha! Giết một cái thì các ngươi sẽ không tha cho ta, giết hai cái cũng là kết quả như vậy… nên… ngươi cũng là đi theo cái gì chân nhân kia đi… ” Long gầm gừ mười phần sát ý, thân hình hắn lại chớp động nhào tới chỗ lão già.

“Không… ta nhất định sẽ nói tốt cho ngươi… nói rằng toàn bộ là do chúng ta nhận chỗ tốt cho nên mới đến đây, tất cả là do chúng ta tự làm tự chịu… tha… tha cho ta… ” Bị động tác của Long làm cho khiếp sợ, lão già vội vàng quỳ xuống cầu xin… thực lực của lão là còn thua Quy Chân lão gia hỏa kia cho nên trước tên ác ma này lão nhận thức được mình không có một phần thắng… lão lại rất sợ chết cho nên mặt mũi cái rắm chó gì bỏ hết.

“Roẹt! Rắc!” Long như u ảnh lạnh lẽo không hề dừng tay, hắn tay phải một trảo rồi lại trở về chỗ cũ… trên tay hắn lại có thêm một vật… đầu người.

Chứng kiến ba lão giả Cường Giả chỉ mới đây thôi còn cùng nhau hành động mà giờ đây chỉ còn lại ba cái đầu người mà mười mấy tên Cường Giả còn lại không giữ được bình tĩnh nữa mà ngã quỵ… trừ hai lão giả Đoàn gia vẫn đứng đó nhìn Long với ánh mắt tràn ngập không cam lòng… từ lúc Long ra tay giết Quy Chân chân nhân thì hai lão đã biết kết cục của mình cho nên không cần phải cầu xin.

“Chúng ta nguyện tự sát tạ tội… mong rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây… oan gia nên giải không nên kết… Ngụy Siêu, lão phu là nói lời từ tận trong thâm tâm… ” Đoàn gia một trong hai vị lão giả tiến tới ôm quyền lễ với Long một cái, lão không cầu xin mà là chỉ nói ra mong muốn của bản thân mình vì lão giờ đến tư cách cầu xin sợ rằng trong mắt hắn cũng là không có rồi.

“Haha! Ân oán có thể giải nhưng những tính mạng vô tội kia có thể trở lại sao? Các ngươi một lũ súc sinh… lão từ là muốn… Đồ diệt Đoàn gia. ?” Long ngửa cổ lên trời cười to làm hai lão già biến sắc… kẻ điên này vậy mà muốn diệt tộc Đoàn gia.

“Hừ! Các vị, mong rằng các vị vì giang hồ võ lâm mà bỏ qua sợ hãi cùng nhau ra tay tru diệt tên ác ma này… ta cùng nhị đệ sẽ tạo cho các vị cơ hội… ” Lão giả Đoàn gia hướng mọi người xung quanh nói, tiếp sau đó lão cùng tên Cường Giả còn lại của Đoàn gia ra hiệu, cả hai vồ tới chỗ Long mà ôm chặt lấy hắn.

“Ác ma! Ngươi là cùng chúng ta đi tới địa ngục chịu phán xử của Diêm Vương đi thôi!… Bạo!… Bạo!” Hai lão giả quát lên, sau tiếng quát thì thân hình cả hai héo rũ đi trông thấy duy chỉ có ở bụng là phình to lên… cả hai vậy mà tự bạo sinh mệnh.

“Lão tử chính là Diêm Vương! Các ngươi cũng không cần đi đâu xa! Ta tuyên bố các ngươi hai người tội chồng tội, không có cơ hội đầu thai” Long không trốn tránh, hắn bình tĩnh mười phần để cho hai lão giả bày chiêu… đến lúc hai quả cầu năng lượng sắp nổ tung thì hắn mới động, hai tay hắn chia ra chụp lên bụng hai lão giả bắt đầu… hút… các ngươi đã muốn dùng năng lượng tự bạo hại lão tử thì lão tử giúp các ngươi một tay đưa thẳng năng lượng của các ngươi vào người lão tử.

“Ngươi! Ác ma, ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi!” Hai lão già tuyệt vọng vì thủ đoạn cuối cùng bị chặn lại, đối mặt với tên này thì mới biết hắn khó chơi cỡ nào… một phần rất lớn là bởi vì ma khí, thứ khí có thể cắn nuốt mọi năng lượng khác.

“Phốc… ” Lại thêm hai đầu người bay ra, hai mươi Cường Giả xuất động giờ chỉ còn lại mười lăm.

Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-2/

Mười lăm tên Cường Giả im thin thít, ngoan ngoãn đứng cúi đầu trông còn ngoan hơn mấy em bé sợ cô giáo… tất cả trong đầu đều hiện lên một chữ… ‘sợ’… giờ chúng mới nhận thức được một điều đó là trước mặt thằng này thì đừng có cái gì mà đem danh môn hay gia tộc ra vì chả có tác dụng gì cả, đường đường là chân nhân của Võ Đang phái đại danh đỉnh đỉnh mà hắn còn xuống tay không hề nhíu mày một cái đủ biết tính tình Ma Tôn như thế nào.

“Dập đầu đi… các ngươi nếu mỗi người dập đầu một vạn cái trước vong linh của họ thì có thể rời đi… không đủ… CHẾT!” Long quay đầu nhin về phía bọn Cường Giả còn lại rống lên.

“Ngươi… ngươi quá đáng… ngươi tưởng mình đã là võ lâm minh chủ sao?” Một tên Cường Giả không phục hét lên.

“Phốc!” Thân hình Long biến mất, chỉ trong tích tắt hắn lại trở về khi trên tay có thêm một đầu người để lại thân hình không đầu từ từ gục xuống trong ánh mắt co rút của những kẻ còn lại… một câu không hợp… chết.

Trước uy hiếp kinh người cùng tử vong đang đến rất gần, đám Cường Giả bắt đầu từng tên một quỳ xuống… chúng bỏ qua mặt mũi mà hướng về phía cái công viên kia dập đầu… dập đầu trước những oan hồn giun dế… chì là một vạn cái, nhiều đến khủng khiếp.

“Ầm! Ầm! Ầm!” Tiếng đầu chạm đất như máy dập vang lên liên hồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...