Sói săn mồi - Quyển 2
Chương 72
Buổi trưa, sau khi dùng cơm thì Hứa Phấn và Nhị Thanh trở lại công ty, Diệc Phi cũng rời đi vì có buổi hẹn chụp ảnh nên Long buồn chán ngồi một mình trong một quán cafe sang trọng ở đại sảnh của một khách sạn cao cấp… dưới chân hắn đã là một đống vỏ Khổ quả.
“Chủ nhân…” Đoàn Dự xuất hiện, hắn ăn mặc bảnh bao chẳng khác gì một hotboy làm Long có phần hứng thú, thằng này hôm qua chắc lại đi cưa cẩm cô em nào ở quán bar rồi.
“Thế nào? Hôm qua dẫn được bao nhiêu em về phòng?” Long cười hỏi.
“Khặc khăc… chủ nhân cũng biết đấy, với vẻ ngoài đẹp trai lai láng như ca sĩ Hàn Cuốc của tiểu nhân thì không thể nào ít hơn ba em được…” Đoàn Dự hãnh diện khoe khoang chiến tích, khác với Long là thích nơi yên tĩnh, hắn thích những chỗ náo nhiệt như quán bar và những cô em mặc váy ngắn bó sát khoe da thịt.
“Chuyện bên Thiên Địa Hội thế nào rồi?” Long đổi chủ đề để tránh cho thằng này tiếp tục khua môi múa mép trước mặt mình.
“Do đã nắm được gần như là toàn bộ lãnh địa ngầm ở Bắc Kinh trừ một số chỗ đặc thù ra nên việc làm ăn hết sức thuận lợi, bọn chúng đang định tăng lượng ma túy nhiều lên hai lần…” Đoàn Dự báo cáo, hắn với tư cách đại quản gia nên nắm mọi chuyện về làm ăn bên ngoài của các thế lực dưới trướng Long.
“Dùng mọi cách để kiếm tiền sau đó rửa cho sạch rồi chuyển vào các ngân hàng của ta ở Thụy Sĩ, cái bánh ngon này chúng ta không thể độc chiếm quá lâu, nếu ta rời khỏi nơi đây chắc chắn các thế lực khác sẽ kéo vào!” Long căn dặn Đoàn Dự, hắn tính ra thì vẫn một thân một mình không có thế lực riêng ngoài cái danh Lục Trưởng Lão được Thập Lục Tháp chống lưng cho nên nếu rời khỏi nơi đây thì các thế lực lớn chắc chắn sẽ không ngồi nhìn một cái bánh ngon bị chiếm đoạt ngay trước mắt mình.
“Thuộc hạ rõ! Chủ nhân, ngài có nên lập một thế lực riêng không, dù gì với thực lực của ngài hiện tại đã có thể khai tông lập phái mà không kẻ nào dám dị nghị rồi!” Đoàn Dự nhìn Long nói.
“Ta cũng đã nghĩ đến chuyện này nhưng Võ Đang hay Thiếu Lâm chắc chắn sẽ đứng ra phản đối trước tiên, lập một thế lực cũng rất phức tạp khiến ta vướng tay vướng chân không được tự do nên tốt nhất là quên đi, mà chuyện ta giao ngươi tìm về một đám người điên thế nào rồi?” Long đáp.
“Theo lệnh của chủ nhân, thuộc hạ bước đầu đã xác định được năm trăm tên võ giả điên khùng trong khắp các thế lực lớn nhỏ…” Đoàn Dự báo.
“Năm trăm? Nhiều hơn so với dự tính của ta, những kẻ phái đi thăm dò có đáng tin không? Ta không muốn sau này bọn người kia lại có cái để nắm được thóp mình!” Long hỏi dồn.
“Chủ nhân yên tâm, việc này được ta không trực tiếp làm mà bí mật thuê những kẻ thạo tin trên giang hồ tìm hiểu, cả hai bên đều không biết danh tính của nhau… tiền trao cháo múc chỉ có vậy!” Đoàn Dự khẳng định.
Long cũng không hỏi nữa vì Đoàn Dự đã dám khẳng định, bọn người chạy tin kia chắc chắn cũng không dám lừa đảo đưa tin vịt vì uy tín của chúng còn đó, làm cái nghề này mà mất đi uy tín chẳng khác gì cạp đất mà ăn. Long bước đầu muốn tìm hiểu thoáng qua xem bao nhiêu có tên võ giả điên khùng trong giang hồ để từ đó thực hiện một kế hoạch lớn mật.
Từ việc cải tạo thành công Ga In thành Ma Hậu của mình, Long nghĩ đến tại sao mình không thành lập một đội quân gồm những tên võ giả không sợ chết, tuyệt đối trung thành của riêng mình… hắn gọi chúng là Ma Vệ… suy tính hồi lâu, Long hướng đến những tên võ giả vì cơ thể chúng qua luyện võ nên cường hãn hơn người bình thường từ đó xác xuất dung hợp với ma khí cũng lớn hơn… những tên võ giả này cũng không thể thanh tỉnh được vì người bình thường ai lại chịu làm một bóng ma sống chỉ biết có ‘phục tùng’ hai chữ đây cho nên chúng không khùng thì phải bị điên, điều đó cũng làm cho trong quá trình dung hợp với ma khí thì những kẻ không bình thường như chúng còn dễ thành công hơn… còn vấn đề là sau khi dung nhập xong thì Long không sợ chúng làm phản vì một khi đã thành công với ma khí của hắn thì bọn chúng đã không khác gì một phần thân thể của hắn rồi.
“Tốt rồi! Ta muốn đích thân Đoàn Viên và Đoàn Song hai người phải ra tay đem từng con mồi về, bằng mọi giá phải xóa bỏ mọi dấu vết cho dù là đẫm máu đến đâu… hiểu chưa?” Long ra lệnh.
“Tiểu nhân đã rõ, ngay tức thì sẽ thông báo đến hai vị lão tổ!” Đoàn Dự không biết chủ nhân muốn mang năm trăm tên điên về làm gì nhưng hắn là một kẻ thông minh, làm kẻ dưới thì phải biết lúc nào nên mở mắt, lúc nào nên nhắm mắt… hắn cũng hiểu chuyện này nếu lộ ra phong phanh gì đó thì ngay tức thì các thế lực sẽ không buông tha cho Ma Tôn vốn đã là cái gai trong mắt rất nhiều người rồi.
“Đi an bài đi! À… mà ngươi có biết đến một nữ diễn viên có tên Đinh Lệ Nhiệt?” Long phất tay đuổi Đoàn Dự nhưng bỗng dưng nhớ đến chuyện bộ phim nên hỏi.
“Đinh Lệ Nhiệt? Chủ nhân không biết Thánh Nữ của Đào Hoa đảo sao?” Đoàn Dự trố mắt không thể tin nổi trước câu hỏi của Long.
“Đào Hoa đảo? Cô ta là Thánh Nữ?” Long cũng ngạc nhiên khi biết tin, hắn đương nhiên biết Đào Hoa đảo một trong đại phái trên giang hồ sánh ngang hay thậm chí là cường hơn cả Võ Đang, nghe đồn trong giáo phái này khá đặc thù khi mỗi đời đều có một cặp vợ chồng thống lĩnh được xưng tụng là Thánh Mẫu và Thánh Vương, Thánh Nữ thông thường là con gái ruột của Thánh Mẫu hay nói cách khác Thánh Nữ chính là Thánh Mẫu tương lai.
“Phải nha… Đinh Lệ Nhiệt là Thánh Nữ, cô ta cùng Khương Bất Phàm Thánh Tử được xưng là kim đồng ngọc nữ một đôi trời sinh, cả hai đều đã được Độc Cô đại nhân chấp thuận…” Đoàn Dự nói.
Nhắc đến cái tên Bất Phàm thì Long lại biết vì cái danh xưng Thánh Tử của gã là từ Thập Lục Tháp, Độc Cô Cầu Bại cả đời cô độc không vợ bỗng nhiên hai mươi lăm năm trước lại mang về một thằng nhóc và nhận nó làm nghĩa tử nuôi nấng… thằng nhóc này cũng có tư chất cùng lĩnh ngộ hơn người nên dưới sự bồi dưỡng của Thập Lục Tháp đã trở thành một cao thủ khi còn rất trẻ được giang hồ xưng tụng là Thánh Tử… Long chỉ biết thế còn đoạn tình duyên giữa Bất Phàm và Đinh Lệ Nhiệt thì hắn lại không biết vì hắn bây giờ quan tâm đến danh tính mấy lão quái vật thì tốt hơn là tìm hiểu đám cao thủ trẻ tuổi thế hệ này… Long cũng chưa từng diện kiến tên Thánh Tử này vì nghe bọn Hộ Pháp báo là hắn đã thề bế tử quan khổ luyện từ năm năm trước để đột phá lên cảnh giới Cường Giả.
“Được rồi! Cút đi!” Long xua đuổi Đoàn Dự, hắn bỏ qua chuyện Thánh Nữ Đinh Lệ nhiệt mà để tâm chuyện bộ phim vì đám nữ nhân của mình… nghĩ thế nên Long liền móc điện thoại ra gọi cho ai đó…
Bắc Kinh một con phố sầm uất…
“Brưmmmmmmmm…” Một chiếc Porche thời thường rú ga làm ai nấy cũng giật mình quăng ánh mắt sang, nhìn thấy chiếc xế hộp đắt tiền mà đám nữ nhân hai mắt rực sáng… xưa này kiều nữ vốn tìm đại gia mà.
“Kit…” Chiếc Porche dừng lại ngay trước một cửa hiệu thời trang nổi tiếng, bước xuống xe là một gã đàn ông đầu trọc, ăn mặc thời trang và không thể thiếu bốn năm sợi xích chó bằng vàng trên cổ… hắn là Jacky, đạo diễn nổi tiếng hiện nay nhất ở Trung Hoa.
Jacky xuống xe, nhìn thấy những ánh mắt trầm trồ của đám người trước con xe sang của mình mà khóe miệng nhếch lên một cách khinh bỉ… đúng là bọn rẻ rách mới ra phố mà, những ánh mắt đưa tình của đám chân dài ở xa xa cũng bị hắn coi thường, lão tử chơi gái là phải gái xinh diễn viên nổi tiếng còn các ngươi lũ sản phẩm của thẩm mĩ viện thì còn lâu.
Bước chậm bước về phía cửa vào, Jacky đang nghĩ trong đầu xem nên chọn bộ cánh theo kiểu phương Đông hay phương Tây cho buổi tiệc tối nay thì…
“Rầm!” Tiếng động lớn vang lên làm Jacky giật thốt mình, hắn ngoái đầu ra sau theo bản năng thì cảnh tượng làm hắn kinh hãi đập vào mắt… con xế hộp quý giá của hắn thề mà bị một chiếc xe bán tải đâm sầm vào làm mũi chiếc Porche nát bấy.
“Các ngươi… các ngươi có biết nó đáng bao nhiêu tiền không hả?” Qua giây phút sững sờ, Jacky hướng đến những người trên chiếc bán tải gầm lên, con Porsche này của hắn là loại độc số lượng có hạng trên thế giới nên giá trị của nó không thể dùng tiền để tính được, thay linh kiện rất rất mất thời gian.
“Cạch… cạch…” Không có tiếng trả lời Jacky, từ chiếc bán tải những cánh cửa bật ra, bốn gã đàn ông cao to bước xuống đi về phía gã.
“Bọn mày là ai?” Jacky không phải thằng ngu, cái dáng điệu và bộ mặt hầm hố của những gã kia khiến hắn biết chuyện này là nhằm vào mình… hắn cũng không thiểu kẻ thù hằn nên muốn biết danh tính đối phương.
“Mày là Jacky? Đại ca bọn tao muốn mời mày đi uống nước một chuyến! Thế nào?” Một trong bốn gã đàn ông lên tiếng.
“Tao hỏi bọn mày là ai?… Bốp…” Jacky rống lên cơ mà câu trả lời cho hắn là một cú thúc mạnh vào bụng, chính là tên vừa lên tiếng… hắn ra tay rất nhanh và dứt khoát.
“Chó… chó chết… bọn mày có biết… tao… tao… Bốp…” Jacky đau đớn ôm bụng khụy xuống, miệng không ngừng gào thét đe dọa nhưng rốt cuộc cái hắn nhận được vẫn là một cú lên gối vào ngay giữa mặt, hắn ngay tức thì bất tỉnh với gương mặt biến dạng của mình.
“Roạt… roạt…” Hai gã đàn ông chia nhau ra tiến tới xốc lấy nách Jacky kéo vào chiếc xe bán tải và rời đi… tất cả diễn ra quá nhanh khiến tất cả mọi người có chút mộng như thể đang xem một bộ phim vậy, may sao vẫn còn chiếc Porche móp đầu là minh chứng cho việc vừa xảy ra là chân thật.