Sói săn mồi - Quyển 2
Chương 80
Trên xe, sau khi rời đi gương mặt Long tối sầm vì hắn một lần nữa nhận thức được chênh lệch của mình so với Cường Giả bát cấp là lớn đến nhường nào, đây là tích lũy qua năm tháng tu luyện bồi đắp lên và vô số cảm ngộ võ học nên cho dù sở hữu ma công bá đạo thì hắn vẫn không thể nào bù đắp nỗi trong một sớm một chiều… một lần nữa, khát vọng tăng lên thực lực lại trỗi dậy mãnh liệt trong hắn.
Cách đầu tiên Long nghĩ đến là phục kích mấy lão quái vật rồi dùng ma công hấp thu tinh nguyên, cách này nghe thì dễ dàng nhưng đi kèm theo đó là hiểm nguy cực lớn… tồn tại như mấy lão già này thì kẻ nào không phải một thân bản sự khó chơi đây, Thiết Hỏa Lão Nhân nếu nghiêm túc ra sát chiêu ngay từ đầu và nghiêm túc như một cuộc chiến sinh tử thì kẻ nằm lại khi đó đã không phải là lão rồi.
Từ bỏ cách thứ nhất, Long lại nghĩ đến cách đồ sát võ giả, đạo giả tu vi yếu hơn, cho dù chỉ lấy được ít tinh nguyên thôi nhưng tích tiểu thành đại, dùng số lượng bù cho chất lượng cũng không phải là không thể… cơ mà nói không ngoa hiện tại Ma Tôn hắn đang là tiêu điểm của toàn bộ giang hồ nhắm tới, hàng ngàn hàng vạn con mắt ngày đêm theo dõi nhất cử nhất động của hắn nên hắn không thể làm thế vì nếu lộ ra một ít phong phanh thôi đám người kia đã có một cái cớ không thể đẹp hơn nhằm ra tay với hắn.
Vặn óc loại bỏ những phương án, Long lại nghĩ hay tìm đến Bất Tử Lão Nhân nhờ cậy hoặc dùng tiền mua tài nguyên tu luyện như Long Thạch… buồn ở chỗ Bất Tử Lão Nhân sau lần hắn ‘hỗn láo’ chắc chắn thái độ đối với hắn đã không tốt như xưa, còn dạng tài nguyên như Long Thạch thì xin lỗi cho dù ngươi có tiền nhưng chưa chắc người ta đã chịu bán… mặt hàng này các thế lực lớn luôn kiểm soát gắt gao để không truyền tài nguyên đến tay kẻ thù… haizz, nếu có truyền thừa như Đào Hoa Đảo thì hay biết mấy… đột nhiên hai mắt Long sáng rực… Đào Hoa đảo truyền thừa sao…
À mà khoan, Long đột nhiên nhớ đến một trường hợp khác cũng tăng lên thực lực vô cùng biến thái… không đâu xa mà chính là Ma Hậu đầu tiên của hắn – Ga In, nàng mới hơn ba mươi mà đã là Cường Giả lục cấp… tuy nhiên một lần nữa hắn nhanh chóng lắc đầu từ bỏ phương án này. Tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của mỹ nhân, Long biết đây là một cách thức tà ác của La Sát giáo… hắn tự hỏi phải chăng đám cao tầng giáo phái này sợ hãi thuộc hạ một ngày nào đó quá mạnh mẽ đến nỗi không thể khống chế được hay thiếu kiên nhẫn để đào tạo ra Cường Giả hay sao lại dùng loại bí pháp ngu ngốc này, nó có tên gọi là La Sát Tụ Nguyên.
La Sát Tụ Nguyên là bí pháp xa xưa mà chỉ La Sát giáo chủ các đời mới được truyền thụ, đây là bí pháp dùng để đào móc tư chất cực hạn của kẻ luyện võ đến tận cùng, nói cách khác là dùng tuổi thọ đổi lấy thực lực… chẳng hạn như Ga In, nàng có thể đạt đến Cường Giả Lục Cấp cũng là do được La Sát giáo chủ bốn lần thi triển La Sát Tụ Nguyên, mỗi lần tăng lên một tầng Cường Giả cũng kéo theo cái chết không xa đối với nàng, lúc gặp Long cũng là lúc nàng chỉ còn ba năm tuổi thọ ngắn ngủi… kẻ bị thi triển La Sát Tụ Nguyên cũng không thể tăng lên võ đạo nữa vì toàn bộ tư chất đều đã bị đào ra đến tận cùng… cũng chỉ loại người có tư chất cực cao như Ga In mới có thể đột phá được lên Cường Giả cấp cao mà thôi…
Có Phượng Chi Huyết trong người, Long không sợ bí pháp kia hao tổn tuổi thọ mà sợ La Sát giáo chủ biết được mình sở hữu một loại thần vật như Phượng Chi Huyết… không phải ai cũng ngu, nếu hắn yêu cầu gã giao ra La Sát Tụ Nguyên chắc chắn sẽ kéo theo nghi ngờ, đừng tưởng qua lần chạm tráng lần trước mà bản lĩnh của La Sát giáo chủ chỉ có thế… từ ký ức của Ga In thì Long biết được hắn chỉ đang giả heo ăn thịt hổ mà thôi, hắn vậy mà tự động phong bế thực lực của bản thân để bên ngoài ai cũng tưởng tu vi hắn vẫn đang luẩn quẩn ở Cường Giả bát cấp đỉnh, sự lo ngại của các thế lực khổng lồ như Thập Lục Tháp với hắn từ đó cũng bớt đi không ít… Long không biết La Sát giáo chủ – Huyết Thủ Tà Thần bản lĩnh chân chính là đến mức nào nhưng chắc hẳn là không thấp hơn Cường Giả cửu cấp.
Mục tiêu của hắn lúc này chỉ có một… Đào Hoa đảo…
Trong khi đó… khách sạn cao cấp nhất Bắc Kinh… toàn bộ tầng cao nhất được được bao trọn gói, là Thánh Tử nên Khương Bất Phàm không bao giờ thích chung đụng với bất cứ kẻ nào lúc ăn ngủ vì hắn khinh thường thân phận thấp kém của bọn chúng so với thân phận tôn quý như bản thân hắn… nếu không vì Quy lão một mực khuyên nhủ thì toàn bộ cái khách sạn này chỉ sợ ngoài hắn không còn ai khác rồi…
Trong phòng VIP… lúc này cũng chỉ có Khương Bất Phàm và Quy Lão…
“Ma Tôn kẻ này kiệt ngạo bất tuân, hắn lúc này đã không xem ai ra gì thì tương lại nhất định sẽ trở thành một hòn đá cản đường Thánh Tử… ý lão phu là chúng ta nhân lúc hắn chưa lớn mạnh mà ra tay diệt sát mối họa này !” Quy lão âm trầm nói với Khương Bất Phàm, một chưởng vừa rồi khiến lão có chút xấu hổ vì không đả động gì được tới một kẻ chỉ bằng một phần tư tuổi mình.
Khương Bất Phàm mặt vẫn còn xám đen sau nhục nhã trong bữa tiệc, lần đầu trong đời hắn có chút biệt khuất bởi sự phế vật của bản thân, niên kỷ gần bằng nhau mà về thực lực hắn thua xa người ta tít tắp, về trí óc thì qua lần đụng độ vừa rồi hắn cũng biết mình còn kém đối phương… với một kẻ có da mặt dày hơn cả lốp xe tải như Ma Tôn hắn thật không có biện pháp nào… Kỳ thực không chỉ riêng Khương Bất Phàm mà ở thế hệ cùng thời đột nhiên xuất hiện một tên Ma Tôn đã tạo ra một áp lực to lớn chưa từng có đối với đám võ giả đạo giả… kẻ nào bản thân cũng nhận được sự bồi dưỡng ngay từ nhỏ với đầy đủ tài nguyên từ đầu đến đít lại thua một thằng lưu manh, sao có thể chịu được đây?
“Aizzzz… vậy theo Quy Lão chúng ta nên làm gì?” Khương Bất Phàm thật là không ngu đâu, ngay từ đầu hắn hiểu rõ lão già này lợi dụng mình để đạp đổ Bất Tử Lão Nhân mà ngồi lên cái ghế quyền lực kia nhưng hắn cũng là lợi dụng lão để một tên bảo tiêu cường hãn, cả hai đều lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích… dù gì hai chữ Thánh Tử kia cũng không thể đảm bảo cho cái mạng nhỏ của hắn trog cái thế giới không thiếu kẻ điên như Ma Tôn, đương nhiên là làm nghĩa tử của Độc Cô Cầu Bại nên thủ đoạn bảo mệnh của hắn cũng không ít tuy vậy không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn vẫn là tốt hơn.
Như được lên giây cót… Quy lão cười gằng nói :
“Ma Tôn vỗn đã là cái gai trong mắt đám lừa trọc Thiếu Lâm và những kẻ vỗ ngực tự xưng danh môn chính phái không phải sao… tại sao chúng ta không tiếp thêm cho bọn chúng một ít động lực để chúng không thể ngồi yên được nữa! ”
“Haha… thú vị… vậy chúng ta nên làm gì ?”
“Chẳng phải chúng ta vẫn còn một đám sâu kiến ở bên kia sao? Cũng đến lúc chúng hiến dâng tính mạng mình cho Thánh Tử ngài! ” Quy Lão lạnh lùng nói.
“Ý lão là? Haha… Được… ” Khương Bất Phàm cười lớn.