Sói săn mồi - Quyển 4
Chương 7
“ONGGG… ONGGG… ONGGG… ONGGG…”
Bước chân vừa hoàn thành bước thứ ba thì đột nhiên toàn bộ lông tóc của Lý Lan Địch dựng đứng vì bốn đạo kiếm khí oanh minh từ bốn phương truyền đến, chỉ ngay sau đó một sát na thì đôi mắt của người đẹp cứ thế ngập tràn tơ máu khi bốn thanh cổ kiếm dưới đáy hồ cứ thế nhằm thẳng vào người nàng bắn tới như bốn tia chớp cắt ngang qua không gian, trong đầu Lý Lan Địch lúc này đã nghĩ đến cái chết rồi.
“XOẸTTT… XOẸTTT… XOẸTTT… XOẸTTT…”
Tiếc nuối, đau khổ và hối hận chính là ba cảm xúc xen lẫn trong thâm tâm Lý Lan Địch khi da thịt nàng đã cảm giác được đau rát vì kiếm khí cắt qua, những tưởng phải chết không thể nghi ngờ thế nhưng bốn đạo âm thanh rợn người cùng khí tức hủy diệt đến mức khủng bố cứ vậy lướt qua người làm Lý Lan Địch hết sức sững sờ… vì sao?
“Hắc hắc…”
Là giọng cười tà dị của Ma Tôn vang đến, Lý Lan Địch thật sự khó hiểu trước mọi chuyện cơ mà nàng cũng không phải suy đoán vì những gì diễn ra ngay sau đó đã lột trần tất cả.
“XUYYY… XUYYY… XUYYY… XUYYY…”
“Luân Hồi Bảo Giám – Càn Khôn Na Di!”
Bốn đạo kiếm khí vượt qua Lý Lan Địch nhắm thẳng vào Long đánh tới làm Liên nhi cùng Nhất Thanh lão bà kinh hãi tột độ thế nhưng ma đầu lại trái ngược hoàn toàn… tùy ý thả người đến trước bốn mũi kiếm hung hiểm, Long toàn thân luân hồi tam kiếp chi khí bành trướng đến tận cùng, tóc đen cùng hắc y của hắn phần phật trong gió lớn, đôi mắt lạnh lùng tràn ngập sát ý cùng bá đạo, hai tay hắn liên tục đánh ra những thủ thế thôi động Càn Khôn Na Di không phải một mà đến mười tầng tạo thành một bức tường huyền ảo che chắn lấy cơ thể mình.
“PHANHHH… PHANHHH… PHANHHH…”
“OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”
Điên cuồng kiếm khí đánh đến ngay lập tức xuyên phá bá tầng Càn Khôn Na Di như những tờ giấy rách, sóng xung kích từ va chạm làm đại địa bên dưới vốn được gia cố hết sức vững chắc cứ vậy mãnh liệt nổ tung không thành hình, khuôn mặt Long vặn vẹo liên hồi vì cực độ áp lực đang phải chịu đựng.
“ROẸTTT… ROẸTTT… ROẸTTT…”
Lại thêm ba tầng Càn Khôn Na Di bị xuyên thủng, khóe miệng Long tràn ngập tơ máu vì lực lượng phản phệ, đạo mạch là chỗ dựa vững chắc của hắn vậy mà đã có phần lung lay.
“THANH LONG BIẾN!”
“LUÂN HỒI BẢO GIÁM – THÁI CỰC CÀN KHÔN NA DI!”
Chín trong số mười tầng Càn Khôn Na Di bị xuyên thủng khiến Long cảm giác được uy hiếp vô cùng lớn lao, sau một tiếng gầm rung động trời đất để phát tiết giận dữ thì mãnh thú lúc này đây đã quyết tâm dốc bỏ hết thảy vốn liếng ra hòng chặn lại bốn đường kiếm quá mức hung mãnh, Thanh Long Biến cùng Thái Cực Càn Khôn Na Di tức thì được Long thôi động.
“OÀNHHH!!!”
Tầng cuối cùng của Càn Khôn Na Di rốt cuộc cũng nổ tung trước kiếm khí mạnh mẽ đến dị thường, bốn mũi kiếm trực chỉ mi tâm Long bắn tới với ý đồ tru diệt hắn hết sức rõ ràng, lực lượng bạo tạc trùng sát ra tứ phương phá hủy gần như toàn bộ cái khung cảnh mỹ lệ của mật phủ và đẩy bay Liên nhi cùng Nhất Thanh lão bà ra xa tít tắp.
“Khặc khặc… Đến đây đi!”
Rốt cuộc cũng kịp đánh ra đạo pháp quyết cuối cùng, Long một miệng máu cười gằn đầy đáng sợ nhìn lấy bốn mũi kiếm sắc lạnh chỉ còn cách cái đầu mình nửa mét hơn mà khiêu khích.
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Năng lượng bạo liệt như một đóa hoa rực rỡ chiếu rọi cả mật phủ rộng lớn lúc bốn mũi kiếm đâm vào thái cực hình đồ do Long thi triển ra, Thái Cực Càn Khôn Na Di hội tụ toàn bộ lực lượng còn lại trong cơ thể hắn vậy nên uy lực khỏi phải nghĩ là vô cùng cứng rắn đến Tiên Thiên cấp bát tầng hay thậm chí cửu tầng cũng khó thể xuyên thủng chỉ bằng một kích.
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
“RẮCCC… RẮCCC… RẮCCC…”
Kiếm khí hung mãnh tiếp tục đối chọi hết sức gay gắt với luân hồi tam kiếp chi khí được củng cố thêm thanh liên chi khí kéo theo từng đạo âm thanh trời long đất lở, năng lượng bạo tác đến mức khủng bố không thể đo lường được chấn da thịt Long bạo toái không ngừng cho du đang thi triển Thanh Long Biến, bên trong xương cốt hắn đã xuất hiện từng đạo vết nứt và đặc biệt là khuôn mặt đã bị xé rách từng lớp đến nỗi có thể nhìn thấy rõ xương sọ trắng hếu ở phía sau, đau đớn đến thống khổ nhưng khóe miệng hắn vẫn treo đó một nụ cười tà dị làm kẻ nào nhìn đến cũng phải rét lạnh không thôi.
“PHANHHHHH!!!”
Chiến cuộc rốt cuộc cũng đi đến một bước cuối cùng, sau một tiếng nổ kinh thiên làm mật phủ rung động mạnh thì một bóng hình bắn ngược trở ra vẽ lên một đường cong đỏ máu trên không trung, lúc này hai chữ thê thảm đã không đủ để hình dùng vì Long gần như chỉ còn lại xương cốt sau khi đón đỡ bốn đạo kiếm khí khủng bố kia.
“Chủ nhân vậy mà không chết!”
Chấn kinh trước việc sát trận kích phát là một thì việc nam nhân kia có thể thành công đón đỡ bốn đạo kiếm khí từ bốn thanh thần kiếm lại làm Nhất Thanh lão bà thất kinh gấp mười lần, cho dù mụ biết hắn đã trọng thương nặng nề nhưng nhìn vào việc bộ xương kia vẫn đang cử động thì đủ hiểu hắn vẫn không chết, bỗng dưng Nhất Thanh lão bà lại thật hào hứng vì điều đó cho dù mụ sẽ được giải phóng khỏi trói buộc nếu hắn thật chết đi.
“ONGGG… ONGGG… ONGGG… ONGGG…”
Khói bụi rất nhanh tản đi, bốn thanh cổ kiếm mang theo khí tức cổ xưa rốt cuộc cũng hiện diện trong tầm mắt mọi người, sau bốn đạo oanh minh giống như tiếc nuối vì không diệt sát được đối phương thì cả bốn thanh thần kiếm không cam lòng bắn ngược trở về cắm sâu dưới lòng sông trả lại cảnh tượng yên bình cho mật phủ cơ mà sự tĩnh lặng đó mới thật sự đáng sợ làm sao?!
“Chủ nhân!”
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra nhanh như một tia chớp xẹt qua bầu trời, từ đầu đến cuối Lý Lan Địch còn không kịp quay đầu nhìn lại và cho đến khi bốn thanh thần kiếm trở về thì người đẹp mới kịp phản ứng mà quay lại nhìn lấy chủ nhân mình đau khổ gào thét.
“Hắc hắc… Không cần lo lắng!”
Cố gắng không đứng dậy nhưng không thể vì xương cốt đứt đoạn nhiều chỗ, Long cứ vậy khó khăn quỳ một chân trên mặt đất nhìn lấy Lý Lan Địch cười nói làm người đẹp vừa vui vừa sợ, rốt cuộc sự tự tin của nam nhân này lớn lao đến từ đâu? Tuy bị đánh đến trọng thương nhưng nhìn đến cử động của hắn thì dường như mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của bộ não thâm sâu kia.
“Chủ nhân đã trọng thương, lão nô đề nghị tạm thời rút khỏi nơi đây đợi chờ một cơ hội khác!” Nhẹ nhàng đến bên cạnh Long, Nhất Thanh lão bà cung kính khuyên bảo.
“Rút khỏi? Hahaha… Tại sao ta phải rút khỏi khi Thanh Long Sát Trận đã vô dụng?”
Cuồng tiếu cười một cách ngạo nghễ, Long làm ba nữ nhân còn lại há hốc mồm vì hãi nhiên, hắn còn muốn tiếp tục sao?
“Lão nô ngu muội, ý tứ của chủ nhân chính là Thanh Long Sát Trận đã vô tác dụng?” Nhất Thanh lão bà khó hiểu nói.
“Chính là như vậy, ta nói chính xác chứ mụ già?” Đáp lời thuộc hạ, Long cười lạnh nhìn đến một góc bên trên mật phủ mở miệng.
“Ngươi nói đúng, ta đã sai lầm khi quá vội vàng!”
Một giọng nói xa lạ vang lên làm ba nữ nhân bên dưới đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, một lão bà cứ thế bước ra từ bóng tối xuất hiện trước mặt Long kéo theo một cỗ sát ý cùng cực như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức vậy. Nếu Liên nhi cùng Lý Lan Địch sợ hãi thì Nhất Thanh lão bà lại đỏ mặt xấu hổ không thôi vì bản thân tồn tại ở nơi này mấy trăm năm lại không phát giác lấy đối phương.
“Phát động sát trận ngay bên ngoài cấm khu, chính lão bà ngươi đã phá hủy một trong những lá chắn vững chắc do các bậc tiền nhân làm ra!”
Tùy ý nhìn lấy đối phương như thể cỗ sát ý kia không liên quan đến mình, Long cười nhạt nói làm lão bà giận run lên.
“Ngươi rất thông minh, vì lo sợ những người chủ trận như ta phát sinh tà niệm mà đồ sát những đệ tử vô tội nên Thanh Long Sát Trận bị giới hạn hoạt động ngay bên trong cấm địa, một khi cưỡng ép vượt qua giới hạn này thì sát trận sẽ chính thức bị phong ấn chờ đợi cung chủ khai mở trở lại, nếu ta kiên nhẫn thêm một chút đợi thằng nhóc ngươi tiến vào thì mọi chuyện đã khác.”
Nặng nề thừa nhận sai lầm, đôi mắt lão bà trừng lớn nhìn đến Long trong cơn nộ hỏa giận dữ, Lý Lan Địch có thể tiến vào chính là ý đồ của mụ vì muốn bảo hộ lấy đệ tử thiên tài của môn phái sau đó thừa cơ đánh ra một kích tiêu diệt ma đầu.
“Ngươi cũng là tội nhân như Nhất Thanh bọn họ?” Long cười nhạt nói.
“Khặc khặc… chuyện này thì thằng nhóc ngươi nhầm to, chúng ta những người chủ trận nhận trọng trách bảo hộ lấy mật phủ được tuyển chọn hết sức gắt gao chứ không phải là những ả tội nhân đáng ghê tởm như bọn chúng, đảm nhiệm trọng trách này chính là vinh dự lớn lao nhất trong đời chúng ta!” Lão bà khinh bỉ nói.
“Dù sao ngươi đã phạm sai lầm khó có thể tha thứ, tại sao không nhân cơ hội này cùng ta chiếm lấy kỳ bảo để đột phá cảnh giới chung cực, cái lồng Thanh Liên Cung này không phải đã quá mức chật chội rồi sao?” Long thử lung lạc lão bà.
“Phạm phải sai lầm vẫn có thể lấy công bù tội, ta không hiểu bên ngoài kia đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc hẳn đều là do ma đầu khốn kiếp ngươi gây ra và cái đầu của ngươi có vẻ như là quá đủ để cung chủ tha thứ cho lỗi lầm của ta!” Lão bà cười gằn nói.
“Bằng vào tu vi Tiên Thiên ngũ tầng của ngươi?”
Biết dụ hoặc cỡ nào cũng khó có thể tác động đến những kẻ sống chết vì môn phái như lão bà trước mặt, Long cười lạnh nói.
“Nếu là lúc trước thì ta thật có kiêng dè nhóc con ngươi vài phần nhưng hiện tại ta tin rằng có thể nhẹ nhàng giải quyết một kẻ đến thở thôi cũng khó khăn, hay là ngươi cho rằng thứ rác rưởi vô liêm sỉ kia có thể ngăn được ta?” Đầy tự tin nhìn đến Long cùng Nhất Thanh lão bà như hai đống rác, lão bà lạnh lùng nói.
“Thật vậy sao?”
Bị kẻ thù coi thường quá nhiều lần giống như một thói quen đối với Long, hắn cứ thế đứng lên trong sự hãi nhiên của tất cả mọi người, từng thân hình một run rẩy chứng kiến da thịt của ma đầu hồi phục một cách hết sức quỷ dị và chưa đầy mười hơi thở thì một Ma Tôn thập phần hoàn hảo lại hiện diện.
“Ngươi!” Lão bà chủ trận khiếp sợ trước cảnh tượng trước mặt, mồ hôi lạnh ướt đẫm người mụ.
“Phanhhh!!!”
“Kiếm khí từ bốn thanh cổ kiếm quả nhiên rất cường đại, chúng làm bản tọa tiêu hao gần như toàn bộ lực lượng mới có thể đón đỡ và cả… cắn nuốt, có thể tiết lộ cho ngươi một bí mật đó là mọi thứ lực lượng nếu không thể diệt sát được ta một cách triệt để thì đều phải ngoan ngoãn trở thành thức ăn bổ dưỡng của ta.”
Cảm giác được từng tế bào bên trong cơ thể căng tràn lực lượng, Long đầy hưng phấn nói với đối phương, mươi tầng Càn Khôn Na Di cùng với Thái Cực Càn Khôn Na Di bạo toái không phải vô nghĩa vì theo đó giúp hắn cướp đoạt được ba thành lực lượng của bốn thanh cổ kiếm, mặc dù chỉ là ba phần nhưng đã là quá đủ để Long một lần nữa khôi phục trở lại đỉnh phong, Luân Hồi Bảo Giám trong tay hắn quả nhiên là môn tâm pháp kỳ ảo đến chí cùng chí cực.
“Không thể không công nhận ngươi là một kẻ đáng sợ thế nhưng điều đó chỉ giúp công lao của chủ trận đời 136 – Tam Nương ta đây thêm to lớn mà thôi!”
“Thanh Liên Thiên Quyết đế bát tầng – Thanh Liên Nhất Thể!”
“Huyễn Âm Chấn Thiên Chỉ – Huyền Thiên Chỉ!”
Vết xe đổ của ba tên cao thủ lúc trước vẫn còn đó nên Tam Nương lão bà chủ động xuất thủ trước, mụ hoành không mà đến mang theo thanh liên chi khí đệ bát tầng cuồn cuộn như một bão quét sạch hết thảy tứ phương tám hướng, ngay khi vừa tiếp cận Long thì vị Tiên Thiên ngũ tầng cao thủ mười hai thành công lực vận chuyển để rồi vũ lực bành trướng đến tận cùng, hai đường chỉ hung hiểm nhắm thẳng vào đầu lâu hắn bắn tới như hai tia chớp xẹt qua không gian, tất cả diễn ra chỉ trong một sát na ngắn ngủi đến nỗi Nhất Thanh lão bà cách đó không xa cũng không kịp có một chút cử động nào, chênh lệch về thực lực hết sức rõ ràng.
“ROẸTTT… ROẸTTT…”
“HẤP… XUYYY… XUYYY…”
“Bạo Sát Quyền!”
Chỉ pháp cực nhanh nhưng tốc độ của Long cũng không chậm một chút nào, đại địa dưới chân hắn vỡ nát sau một cú dậm nhảy để rồi thân hình cường tráng bắn vọt sang một bên tránh thoát khỏi hai đường chỉ hung ác, dĩ nhiên ngay sau đó hắn xoay tròn một vòng tựa thế tung một quyền thẳng vào mặt Tam Nương lão bà.
“Hạo Kiếp Ma Quyền!”
“PHANHHH… PHANHHH…”
Hai chỉ đánh hụt không làm Tam Nương lão bà biến loạn, mụ bình tĩnh trụ tấn và đón đỡ quyền đầu của Long bằng một nắm đấm khủng bố không kém, thanh liên chí khí đệ bát tầng rít gào đối chọi với luân hồi tam kiếp chi khí.
“OÀNHHH!”
“MÃNH LONG THÔN THIÊN QUYỀN!”
“OANHHH… OANHHH… OANHHH…”
Triệt để nổi giận như một mãnh thú điên loạn, sau một tiếng gào rống chấn động thiên địa là từng cú đấm nặng tựa ngàn vạn cân lực của Long đánh tới Tam Nương lão bà, quyền kình cùng luân hồi chí khí giảo sát tứ phương hết thảy mọi thứ. Mãnh Long Thôn Thiên Quyền loại quyền thuật này chính là dựa vào sức mạnh tuyệt đối mà dồn ép đối phương vào chỗ chết như một đầu bạo long đang điên cuồng đánh phá nhằm cắn nuốt cả phiến thiên địa này.
“Huyễn Âm Phá Bộ!”
“HUYỄN ÂM CHẤN THIÊN CHỈ – SÁT THIÊN CHỈ!”
“ROẸTTT… ROẸTTT…”
Biết sức mạnh kinh người của đối thủ, Tam Nương lão bà thôi động khinh công kỳ ảo nhằm tránh né những cú đấm khủng bố của ma đầu để rồi lựa lúc hắn mất thế mà tiếp tục điểm ra hai chỉ nhắm thẳng vào mi tâm hắn bắn tới, Sát Thiên Chỉ mang theo thanh liên chi khí đệ bát tầng áp súc đến một nghìn lần dẫn đến sức công phá vô cùng vô cùng khủng khiếp, thân thể Long cho dù cứng rắn lạ thường cũng không thể ngạnh kháng thứ chỉ pháp đáng sợ này.
“Khặc khặc… đánh cuộc với vận mệnh luôn luôn là thứ ta yêu thích nhất!”
“MÃNH LONG THÔN THIÊN QUYỀN!”
“BẠOOO… BẠOOO… BẠOOO…”
“Khốn kiếp tên điên, đã thế cùng chết đi!”
“SÁT THIÊN CHỈ!”
“BẠOOO… BẠOOO… BẠOOO…”
Trái với suy đoán rằng đối phương phải tránh né, sự hung mãnh đến coi thường tính mệnh của Ma Tôn làm Tam Nương lão bà chấn kinh nhưng hiện tại ngay cả mụ cũng đã không còn đường lui nữa rồi, đã phóng lao thì phải theo lao nên vị Tiên Thiên cao thủ cắn răng thiêu đốt cả sinh mệnh đẩy uy lực chỉ pháp đến tận cùng, hai đại cao thủ với tâm thế người sống ta chết tung ra đại kích cường đại nhất thẳng vào người đối phương.
“XOẸTTT… XOẸTTT…”
“ĐÙNGGG… ĐÙNGGG… ĐÙNGGG…”
Bạo liệt vũ lực nổ tung gây ra từng tiếng nổ chấn động mật phủ muốn sụp đổ, các bậc tiền nhân ắt hẳn không nghĩ đến có ngày nơi này lại phải chịu đựng một cuộc chiến khốc liệt đến như vậy, ba luồng lực lượng là kình lực, thanh liên chi khí cùng luân hồi chi khí không ngừng bạo tạc tạo thành từng vòng sáng chói lóa gây khiếp hãi hết thảy những kẻ chứng kiến.
“Phanhhh!!!”
Bật ra đầu tiên sau va chạm kịch liệt chính là Tam Nương lão bà, ăn trọn ba đấm cực cường của Long khiến trên thân hình của mụ có thêm ba vết lõm sâu hình quyền đầu trông cực độ ghê rợn, máu tươi chảy dài trên khóe miệng vị Tiên Thiên ngũ tầng nhưng đôi mắt mụ vẫn còn đó sự hung hăng đáng sợ chứng tỏ thương thế không đến mức chí mạng, quả nhiên có thể được lựa chọn làm chủ trận đều là những kẻ không hề tầm thường một chút nào.
“Hừ!”
Khói bụi dần dần tán đi, thân hình Long hiện ra với một lỗ thủng xuyên từ mi tâm ra phía sau đầu, chứng kiến một kẻ có thể còn sống khi đầu lâu bị đâm thủng làm đám nữ nhân xung quanh chấn động mạnh, tên này thật là bất tử sao?
“Ngươi là một trong số rất ít kẻ ăn trọn ba quyền của ta mà vẫn có thể đứng vững được, mong rằng tiếp theo đây lão bà ngươi sẽ không phải chết bất đắc kỳ tử!”
Bóp nát lấy hai hạt Thanh Liên Thượng Chủng trong tay, không gian xung quanh Long dường như muốn nổ tung ngay tức khắc bởi khí tức quá đỗi khủng khiếp từ hắn phát ra, Thanh Long Biến một lần nữa thi triển đẩy lực lượng của hắn liên tục bạo tăng đến một tầng thứ đáng sợ và rồi hắn biến mất trong tầm mắt Tam Nương lão bà khi lời nói vẫn còn đó quanh quẩn trong không trung… hắn chính là thuấn di mà đến.
“Thật nhanh!”
Đối phương thực lực bạo tăng làm gương mặt già nua của Tam Nương lão bà co giật, mụ dậm chân nhảy vọt về sau theo bản năng.
“Ngươi… quá chậm…”
Giọng nói bá đạo lọt vào tai như tiếng gọi của thần chết, Tam Nương lão bà lần đầu tiên có chút biến loạn vì cho đến lúc này không thể xác định được thân ảnh của đối thủ, tốc độ của hắn đã vươn đến trình độ không thể tưởng tượng nỗi.
“LUÂN HỒI BẢO GIÁM – LUÂN HỒI QUYỀN!”
“TINH VŨ DIỆT THẾ QUYỀN!”
“BÀNHHHH!!!”
Cuồng mãnh xông đến, cuồng mãnh gào thét và cuồng mãnh tung ra một quyền trời long đất lở, một lần nữa hết thảy lực lượng còn sót lại bên trong thân thể Long đều hội tụ tại một kích tuyệt sát này, thực lực muốn tăng tiến không chỉ có một còn đường là thông qua tu luyện mà còn ở chiến đấu khốc liệt và Long chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó.
“Cung chủ… ta sai rồi!”
Rốt cuộc cũng kịp bắt được thân ảnh đối phương nhưng hai mắt Tam Nương lão bà trợn trừng như thể muốn nứt ra vì quyền đầu kinh khủng đã đến ngay trước mặt mụ rồi, cảm nhận rõ ràng cỗ khí tức khủng khiếp đến mức sản sinh ra một tia diệt thế chi ý từ nắm đấm của ma đầu đã thổi tắt mọi hy vọng của vị Tiên Thiên ngũ tầng…
… Năm từ cuối cùng thốt ra biểu hiện cho sự hối tiếc muộn màng của Tam Nương lão bà, sai lầm bao giờ cũng phải trả giá và lần này cái giá mà mụ phải trả chính là tính mạng của bản thân.
“ẦMMMM!!!”
Tĩnh lặng… tĩnh lặng đến tuyệt đối bao trùm lấy Thanh Liên Mật Phủ sau một tiếng nổ lớn từ cú đấm hung tàn của Long, ba nữ nhân dưới đất lặng người sững sờ nhìn lấy thi thể không đầu của lão bà cường đại kia cứ vậy rơi xuống như một miếng thịt nát không hơn, không trung vẫn còn đó một đoàn phấn vụn xen lẫn hai màu trắng đỏ hết sức tanh tươi do chính đầu lâu mụ nổ tung mà thành, cảnh tượng tột độ kinh dị làm Liên nhi cùng Lý Lan Địch che miệng nôn thốc nôn tháo.
“Rầm!”
Thắng lợi nhưng sắc mặt Long lại không hưng phấn một chút nào, hắn nặng nề đáp xuống mặt đất với thân hình lung lay muốn đổ vì tiêu hao quá độ, thân thể hắn tuyệt đối cường đại nhưng không phải vì thế mà vết thương nơi đầu lâu là không thấm vào đâu khi hắn phải hao tổn một nửa sinh khí mới có thể cưỡng ép thương thế không phát tác…
… một kích diệt sát Tam Nương lão bà vừa rồi cũng là lấy đi hết thảy lực lượng của hắn cho đến hai viên Thanh Liên Thượng Chủng cuối cùng, có thể nói đến thời điểm này thì Long từ một gã nhà giàu có với vô vàn thủ đoạn biến thành một kẻ trắng tay… à mà không… vẫn còn đó một cái xác không đầu của Tiên Thiên ngũ tầng cao thủ cho hắn làm vốn liếng.
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
Hết sức lo lắng cho nam nhân của mình, Liên nhi vội lao đến ân cần hỏi thăm, cô gái nhỏ nãy giờ ẩn nập tại phía xa vì tu vi yếu kém nhất.
“Vẫn chưa thể chết được, kỳ bảo đã ở rất gần chúng ta kia mà!”
Cười nhạt chụp đến thi thể Tam Nương lão bà, Long quay sang nở nụ cười thật tươi với người đẹp.
“Phải nha, sát trận đã không thể làm khó chúng ta và chỉ cần có lớp sương mờ ảo quỷ dị kia, em tin rằng không thứ gì trên thế gian này có thể làm khó nam nhân của mình!”
Tựa mình vào thân hình cường tráng của chủ nhân, Liên nhi tham lam hít lấy khí tức thập phần nam tính của hắn mà nũng nịu nói đầy đáng yêu.
“Rất khó nói trước được điều gì, ta đã hao tổn quá nhiều!”
Lắc đầu cười tươi trước sự đáng yêu của mỹ nhân, Long ôm chầm lấy thân hình nhỏ nhắn và đặt lên trán nàng một nụ hôn đầy thương yêu, về phần cái xác của Tam Nương lão bà đã hoàn toàn tan biến thành hư vô chỉ qua vài hơi thở, cắn nuốt một tên Tiên Thiên ngũ tầng chỉ giúp Long hồi phục lại bảy thành lực lượng vì Tam Nương lão bà cũng đã tiêu hao rất lớn trước khi bị diệt sát.
“Em vẫn còn một viên Thanh Liên Thượng Chủng, hy vọng rằng nó sẽ có tác dụng với ngài tại chốt chặn cuối cùng.” Rút từ trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, Liên nhi đưa đến trước mặt Long vui vẻ nói.
“Ta nghĩ rằng không cần thiết đâu vì chìa khóa vượt qua lớp sương kỳ bí kia đang ở chính trên người nàng mà, đúng không Liên nhi yêu dấu?”
Khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị, Long cúi xuống nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nép mình phía trong lồng ngực hắn mà cười tà không thôi.