Sói săn mồi - Quyển 4

Chương 9



Phần 9

“Lão nương đã quá coi thường ngươi cũng như thứ ma công đáng sợ mà ngươi lĩnh hội dẫn đến phải chịu thất bại có phần thảm hại… nhưng… hiện tại điều đó đã không quan trọng, xuất sử đồ vật này sẽ khiến cỗ khôi lỗi xinh xắn của ta vĩnh viễn không thể khôi phục cơ mà mọi hy sinh đều đáng giá nếu thành công thu được kỳ bảo!”

“THANH LIÊN THIÊN KIẾM!”

“OANHHH… OANHHH… OANHHH…”

Lời nói của Đại trưởng lão còn chưa kết thúc thì toàn bộ mật phủ đã bị rúng động mạnh bởi ngàn đạo tiếng nổ tung trời, một chớp mắt sau không gian cứ thế xuất hiện một đầu khủng bố vết rách làm toàn bộ chấn kinh và đám người cũng không phải đợi lâu để nhìn thấy một đầu hung kiếm lăng lệ đến cực điểm từ bên trong vết rách đi ra.

“ONGGG… ONGGG… ONGGG…”

Thần kiếm xuất hiện kéo theo trùng trùng điệp điệp kiếm khí oanh minh chấn động trời đất, Nhất Thanh lão bà run rẩy muốn ngã quỵ bởi nhận ra thứ hiện diện ngay trước mặt mình, Thanh Liên Cung thần binh trấn phái – Thanh Liên Thiên Kiếm vậy mà nằm trong tay Đại trưởng lão.

Thanh Liên Thiên Kiếm dài đúng hai mét, thân kiếm uốn lượn như thân rồng, lưỡi kiếm hết sức bắt mắt bởi một màu xanh đen đầy huyền bí và chuôi kiếm được chạm trổ hình bông sen hết sức tỉ mỉ… vốn dĩ là vũ khí tùy thân của tổ sư sáng lập, Thanh Liên Thiên Kiếm chính là một trong thứ quan trọng góp phần thành lập nên môn phái hùng mạnh này từ đó nghiễm nhiên trở thành biểu tượng cho sự uy nghiêm cũng như sức mạnh tuyệt đối tại Thanh Liên Cung, không một ai hiểu rõ về uy lực thật sự của Thanh Liên Thiên Kiếm nhưng bằng việc chỉ có một mình kiện thần binh này có thể vận hành Thanh Liên Kiếm Trận là đủ để chứng minh sức mạnh gần như vô địch của nó.

“THÁNH CỰC KIẾM – ĐẤU CHUYỂN TINH DI KIẾM!!!”

“THÁNH CỰC QUYỀN – HƯ VÔ PHÁ THIÊN QUYỀN!!!”

“ROẸTTTT… ROẸTTTT… OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”

Đại trưởng lão thân ảnh nhỏ bé là thế lại cuồng mãnh xuất kích như một tôn chiến thần đầy giận dữ, toàn thân vị Tiên Thiên thất cấp cao thủ ngập tràn thanh liên chi khí được thôi động đến cực điểm khiến da thịt liên tục bạo tạc hết lớp này đến lớp khác, ghê tởm là vậy nhưng không kẻ nào dám khinh thường mụ bởi hai đại kích mà Đại trưởng lão cùng lúc đánh ra đã vượt quá xa mức độ mà từ khủng bố có thể miêu tả được.

“ROẸTTTT… ROẸTTTT… ROẸTTTT…”

Thanh Liên Thiên Kiếm được rót vào mênh mông vũ lực tỏa ra lục quang vô cùng chói lóa, siêu cấp thần kiếm trực tiếp xuyên thủng không gian chém thẳng đến đầu Long, kiếm khí tung hoành nghiền ép hết thảy mọi thứ. Đấu Chuyển Tinh Di Kiếm một kiếm này nằm trong bộ kiếm phái chí cường Thánh Cực Kiếm vừa hung mãnh lại vừa biến ảo khôn cùng theo đúng nguyên lý thái cực hình đồ nên việc đón đỡ gần như bất khả thi.

“PHANHHH… PHANHHH… PHANHHH…”

Một kiếm đi trước và một quyền theo sau, Hư Vô Phá Thiền Quyền một đấm của Đại trưởng lão mang theo thông thiên khí tức cực độ khủng khiếp, Tiên Thiên thất tầng toàn bộ tu vi đều hội tụ tại quyền ấn sáng chói khiến không gian đáng thương lại một lần nữa bạo tạc tạo thành một đường đứt gãy đen kịt thẳng đến chỗ Long đứng.

“Mạnh… rất mạnh… cỗ lực lượng siêu cường này làm cho từng tế bào của ta phải run rẩy nhưng sao mà ta lại cảm thấy dị thường hưng phấn như vậy chứ?!”

Đối phương xuất ra tuyệt thế sát chiêu khiến Long đã nhìn thấy cánh cửa tử vong ngay trước mặt mình, cho dù Dịch Ma Chi Chủng có thể phong ấn năm phần lực lượng của Đại trưởng lão nhưng uy lực của hai kích này mà đặc biệt là một kiếm khiếp thần dọa quỷ kia của mụ đủ diệt sát hắn đến cặn bã không chỉ một lần, khí tức đã bị khóa chặt đồng nghĩa với việc không thể trốn tránh nên Long an tĩnh đợi chờ “cái chết” ập đến như đầu hàng số phận.

“SÁTTT!!!”

“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”

Trong ánh mắt u tĩnh đến lạnh lẽo của Ma Tôn cũng như tiếng gào thét điên cuồng của Đại trưởng lão, kinh khủng kiếm khí quét đến ngay tức thì xoắn nát da thịt ma đầu thành phấn vụn và tiếp sau đó Thanh Liên Thiên Kiếm lưỡi kiếm sắc bén đến tận cùng chẻ luôn cơ thể Long cùng phiến không gian sau lưng hắn làm hai nửa tạo thành cảnh tượng cực độ đáng sợ.

“OANHHH… OANHHH… OANHHH… OANHHH…”

Hai phần thân thể đối phương còn chưa kịp tách rời thì quyền đầu của vị Tiên Thiên thất tầng đã ập đến oanh phá luôn cả phiến đại địa bao trùm lấy hắn, kình lực cùng thanh liên chi khí chấn nát hết thảy những gì chúng gặp phải và nhấn chìm toàn bộ vào hư vô, Ma Tôn chết không thể nghi ngờ.

“OÀNHHH!!!”

“Hahaha… tạm biệt chủ nhân yêu dấu!!!”

Nặng nề rơi xuống mặt đất, Đại trưởng lão vui sướng nhìn vào mảnh đại địa vỡ nát trước mặt mình mà cuồng tiếu cười đầy ngạo nghễ, cái cảm giác lưỡi kiếm cùng quyền đầu chạm vào da thịt không thể nào giả được và hắn thật sự đã chết trong tay mụ, Thanh Long Thần Liên gần như đã là vật trong túi rồi.

“PHANHHH!!!”

“PHẬPPP!!!”

Dị biến nối tiếp dị biến, ánh mắt từ vui sướng cực kỳ biến chuyển thành kinh hãi tột độ, Đại trưởng lão run rẩy cúi đầu nhìn đến trái tim đẫm máu vẫn còn đó đập thình thịch trong một bàn tay khô khốc, lồng ngực vị Tiên Thiên thất tầng từ lúc nào đã bị xuyên thủng từ trước ra sau thành một huyết động rợn người.

“RỘP!”

“Diệt sát phân thân của ta giúp ngươi vui sướng đến vậy sao?”

Tiếng trái tim bị bóp nát cùng giọng nói âm u hết sức thân thuộc truyền vào tai làm Đại trưởng lão sợ hãi đến tột cùng, mụ không phải sợ vì cỗ khôi lỗi này bị triệt để bị phá hủy mà sợ hãi nam nhân kia… hắn… vẫn còn sống.

“MÃNH LONG THÔN THIÊN QUYỀN!”

“Không… ngươi không thể… sau lưng ta là… Đông…”

“OÀNHHH!!!”

Không do dự nhiều lời, trái tim Đại trưởng lão khôi lỗi vừa bị bóp nát cũng là thời điểm một quyền hung bạo của Long đập thẳng vào đầu lâu mụ, kình lực khủng bố nuốt chửng cái đầu lâu nhỏ bé làm cỗ khôi lỗi xinh đẹp của Đại trưởng lão theo đó biến thành một cỗ thi thể không đầu.

“Uuuu… Uuuu… Uuuu…”

Thần chết gọi tên làm Đại trưởng lão chỉ còn đường bỏ qua hết thảy mà rút chạy, ngay lập tức một đoàn khói đen từ cỗ khôi lỗi thoát đi hướng thẳng đến chỗ Nhất Thanh lão bà bay đến, một tên Tiên Thiên ngũ cấp cao thủ cũng là một lựa chọn không tệ vào lúc này.

“Xuống địa ngục sám hối tội lỗi của mình đi mụ già!”

“Phanhhh!”

Bản thân tu luyện ma công nên Long rất mẫn cảm với những thứ tà dị như đoàn khói đen chứa đựng linh hồn của Đại trưởng lão, thân ảnh hắn như u linh xuất hiện ngay trước mặt Nhất Thanh lão bà để rồi lật tay ấn một chưởng xóa sổ mụ đàn bà tàn độc vào cõi địa ngục trầm luân.

“Uuuu… Uuuu…”

Luân hồi chi lực có thể diệt sát hết thảy lực lượng trên thế giới này cho dù có quỷ dị nhường nào và bí thuật của Đại trưởng lão có lợi hại đến đâu cũng không thể giúp mụ thoát khỏi một chưởng hung ác kia, trong vòng xoáy luân hồi liên tục vang lên những tiếng réo rắt như thể không cam lòng của vị Tiên Thiên cao thủ trước khi vĩnh viễn tan biến khỏi thế gian, cho đến khi chết đi thì mụ vẫn không hiểu tại sao mình lại thất bại.

“Chủ nhân!”

Không rõ ràng chuyện gì xảy ra nhưng cảm giác được uy hiếp cực độ lớn lao ập đến, Nhất Thanh lão bà sợ hãi khụy gối run rẩy trước mặt Long.

“Không cần lo lắng, mọi uy hiếp đều đã bị ta loại bỏ!”

Trấn an thuộc hạ, Long thở phào một hơi nhẹ nhõm vì rốt cuộc hắn cũng đã vượt qua khó khăn cuối cùng, Tiên Thiên thất tầng quá mạnh mẽ làm cho hắn bắt buộc lần thứ hai phải hy sinh phân thân của mình và đó cũng là sự tiếc nuối duy nhất của hắn ngày hôm nay.

Lần đầu tiên hy sinh Tà Tôn để đổi lấy lực lượng, Long luôn mang theo linh hồn của phân thân bên cạnh mình để tùy lúc có thể hồi sinh gã khi cần thiết, bị đâm sau lưng quá nhiều lần đã dạy cho thanh niên trẻ tuổi một bài học chính là không thể tin tưởng ai khác ngoài chính bản thân mình, sau khi phát giác Liên nhi nhỏ bé “không bình thường” thì hắn đã quyết tâm khôi phục phân thân nhưng không phải hoàn toàn mà chỉ ở trạng thái bán phân thân vì không đủ thời gian cũng như lực lượng.

Lựa chọn rất nhiều mục tiêu nhưng Long chỉ hài lòng khi nhìn thấy Lý Lan Địch, nữ nhân tuyệt sắc này là một thiên tài hiếm có vì có thể lĩnh hội Thanh Long Biến, bí pháp này giúp thân thể người đẹp tuyệt đối cứng rắn và có thể chịu đựng nỗi ma khí hung bạo của hắn cải tạo, Tà Tôn theo đó một lần nữa khôi phục ở hình hài nữ nhân nhưng vẫn một mực ngủ say đợi chờ thời điểm bộc phát.

Một kích toàn lực đập bay Đại trưởng lão xuống mặt đất và đổi chỗ cho phân thân của mình, Long chỉ cần hóa trang cẩu thả và che dấu đi khí tức là quá đủ để đánh lừa một tên võ giả đang đắm chìm trong cơn điên như Đại trưởng lão khi ấy… Lý Lan Địch đã chết, nàng không thể điều khiển thân thể mình nhưng tâm trí vẫn còn đó cảm nhận được hết thảy mọi chuyện xảy ra và một ánh mắt tràn ngập không cam lòng tại thời điểm cuối cùng thật làm Long đau đớn tận tâm can.

Hóa trang làm nữ nhân để trốn tránh, sử dụng chính người tình làm vật tế thần thay mình đi gặp Diêm Vương… những hành động xấu xa đáng ghê tởm đều được Long thực hiện nhưng nếu thời gian có quay trở lại thì hắn cũng sẽ không do dự làm lại một lần nữa, hắn không phải là anh hùng cứu nhân độ thế và kẻ thù của hắn cũng sẽ không nhân từ với hắn cũng như người thân của hắn, chỉ cần được sống và có cơ hội cứu con thì hắn sẽ bất chấp tất cả cho dù phía trước là kẻ nào hay điều gì đi nữa.

“Ta cần khôi phục một ít lực lượng trước khi động vào kỳ bảo, ngươi cảnh giới xung quanh đề phòng dị biến!”

Chụp lấy cái xác không đầu của Liên nhi, Long tĩnh tọa tại chỗ bắt đầu hồi phục thực lực và không quên căn dặn thuộc hạ một câu, hắn thật không có thời gian để cho việc tiếc nuối hay đau khổ, tất cả chuyện đó đợi thời điểm hắn sang thế giới bên kia trả nợ luôn một thể đi thôi.

“Vâng!”

Nhất Thanh lão bà cúi đầu lĩnh mệnh, mụ bắt đầu thu dọn một ít tàn cuộc nơi mật phủ dọn đường cho chủ nhân thu lấy bảo vật, thâm tâm mụ đã tuyệt đối kính sợ một kẻ vừa có thực lực lại vừa bất chấp bất cứ thủ đoạn nào như nam nhân này.

Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-san-moi-quyen-4/

“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”

“Ào… Ào… Ào… Ào…”

Bên ngoài mật địa, một vùng trời rộng lớn bao trùm lấy Thanh Liên Cung từ bao giờ đã bị vô vàn những đám mây đen che phủ, cơn mưa nặng hạt đổ xuống như thể muốn nhấn chìm hết thảy những lầu cát xa hoa bên dưới và thi thoảng không gian cứ thế bị những tia sét chói sáng cắt ngang qua tạo thành những đạo âm thanh đáng sợ.

“Tóc… tách… tóc… tách…”

Từng giọt mưa rơi xuống mặt đất tạo thành những tiếng tóc tách vui tai nhưng trong mắt hàng nghìn nữ đệ tử Thanh Liên Cung thì thật đáng sợ làm sao khi cơn mưa trước mặt chúng không phải là một cơn mưa bình thường mà là một cơn mưa… máu.

“Tóc… tách… tóc… tách…”

Máu có mặt ở khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả những bức tường và chảy dài trên nền đất thành những dòng suối nhỏ… đi cùng với máu là thi thể, từng lớp từng lớp thi thể nữ đệ tử Thanh Liên Cung chất cao thành những ngọn núi nhỏ khắp các lối đi kéo dài từ đại điện đến lối vào mật phủ, một môn phái xinh đẹp là thế giờ đây lại hoang tàn như một bãi tha ma chẳng khác nào chốn địa ngục nơi trần gian.

“Rặccc!!!”

“Mở ra mật phủ!”

Lại một cái đầu lâu nữa lăn long lóc dưới mặt đất, một thân ảnh già nua đứng trước cửa mật phủ gặm nhấm lấy cỗ thi thể không đầu trong vô vàn những ánh mắt kinh hãi xung quanh, có vẻ như rất thỏa mãn với món ăn của mình mà từng cái mụn nhọt trên người lão cứ thế giần giật theo từng cú cắn nuốt tạo thành cảnh tượng kinh dị hết mực.

“Đại… đại nhân tha mạng… mật phủ… mật phủ mới mở ra nên ít nhất hai ngày nữa mới có thể kích phát cấm chế…”

Run rẩy nhìn đến cái miệng ngập tràn máu tươi của lão già, một nữ đệ tử sớm bị dọa sợ đến tiểu tiện trong quần gào lên trong tuyệt vọng.

“Hai ngày sao? Khặc khặc… hai ngày cũng không tính quá dài có điều thời gian này bản lão quả thật rất đói, ta ắt hẳn sẽ cần đến rất nhiều mỹ thực trong hai ngày tới đấy!” Quăng đi thi thể trong tay, lão già nhìn đến đám nữ nhân trước mặt nở nụ cười ghê rợn.

“Khônggg… xin ngài… khônggg…”

Bi thống… tuyệt vọng… Thanh Liên Cung hiện tại chỉ còn lại những tiếng gào thét trong vô vọng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...