Sợi xích
Chương 1
Tôi sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời… Nghĩ đến đó tim cứ bồi hồi, nôn nao, không biết những gì chờ đợi mình khi về làm dâu nhà ấy? Tôi yêu tất cả những gì có trong Toàn, nhớ giọng nói trầm ấm, gương mặt đầy ngạo nghễ nhìn xuống cuộc đời của anh. Anh có cặp mắt quyến rũ như ngọn lửa ngầm, đôi mắt quyến rũ ấy đang lướt nhìn khắp thâm thể tôi, như những dòng nham thạch tan chảy nung nóng ngọn lửa tình. Anh thích đôi bàn tay và cả những ngón tay của tôi nữa. Anh thường mút từng ngón tay, rồi anh nắm chặt ngón tay tôi lại, tôi rùng mình, người đờ đi. Tôi cúi mặt ngượng ngùng, cảm giác bộ ngực trong lớp áo mình đang mặc săn lại và vươn thẳng, như muốn bật tung ra ngoài vậy, anh lấy tay sờ nhẹ nâng niu…
Chỉ cần anh tấn công thêm một chút nữa thôi, tôi sợ mình không cưỡng nỗi sự đê mê quyến rũ đó.
Cho dù đó là những cảm giác lạ, nhưng tôi và anh cố nến những háo hức, những rạo rực, quyết dành trọn vẹn cho đêm tân hôn.
Rồi ngày tuyệt vời ấy cũng đã đến, đến với một đứa con gái sống trong trại mồ côi như tôi!
Nhìn mọi người nhốn nháo chờ đón đằng trai, và tất cả hình ảnh thân thuộc xung quanh đây, tôi lưu luyến không cầm được lòng!
Ôi! Tôi cảm thấy sao hạnh phúc đến với tôi ngọt ngào tới vậy!
Cô bại gái thân thiết thu xếp hành trang cho tôi về nhà chồng, dặn dò đủ thứ:
– Về bên chồng phải tự biết lo sức khỏe cho mình, phải thường xuyên điện thoại cho Nhung và mọi người nghe Hồng, đừng nói có chồng rồi quên hết tất cả đấy!
Loáng thoáng nghe mọi người trầm trồ bộ đồ cưới đang mặc, mà nước mắt tôi tuôn rơi, ôi những giọt nước mắt hạnh phúc!
Giây phút này thật lạ. Tôi như con chim non sắp xa bầy, vừa cảm giác nhìn bầu trời phía trước đang rộng mở. Nhưng lại có cảm giác lo sợ, một nỗi lo sợ mơ hồ…
– Nè hạnh phúc là phải cười chứ, không nên khóc nhe cô nương.
Câu nói của Nhung làm tôi giật mình trở về với thực tại.
Nhung vừa chấm nước mắt cho tôi vừa nói:
– Tụi mình là những đứa trẻ mồ côi, cho đến hôm nay chỉ có Nhung và Hồng là những người may mắn có được một đám cưới hẳn hoi! Nhung chúc mừng Hồng, sang năm nhớ cho mình ẵm một hoàng tử với nha!
Tiếng ồn ào bên ngoài cho thấy mọi người đang loay hoay chuẩn bị cho giờ rước dâu. Nhìn những người bạn gái còn ở lại, tôi thầm cầu nguyện họ cũng sẽ được khoác lên mình chiếc áo cưới như tôi.
Và trong tiếng lao xao, nhốn nháo của mọi người, chú rể xuất hiện, tay ôm bó hoa. Sau anh, một đoàn người sang trọng bước xuống từ những chiếc xe hơi bóng loáng. Nhìn anh còn nổi bật hơn cả đám người sang trọng kia, tôi lung túng.
Ôi, anh đang tiến vào khu rừng ấm áp để rước nàng Lọ Lem! Tôi toát cả mồ hôi hột, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Nhung cười, nói khẽ vào vai tôi:
– Làm gì mà toát mồ hôi dữ vậy, khăn nè chấm đi, kẻo bay hết son phấn.
Tôi vừa chấm mồ hôi vừa nghe mọi người xầm xì:
– Nhỏ Hồng coi vậy mà có phước, lấy chồng vừa lịch thiệp vừa đẹp trai lại còn là đại gia nữa đó.
Những lời nói đó là niềm vinh hạnh cho một thân phận như tôi.
– Cầu trời cho con được sống mãi trong hạnh phúc bên cạnh người chồng con yêu quí, con nguyện sẽ một lòng chung thủy cho đến cuối cuộc đời…
Đó là lời cầu nguyện đầu tiên khi tôi bước chân ra khỏi trại mồ côi về nhà chồng.
Nhìn mọi người đều xúc động và vui mừng, tôi cảm thấy mình còn nợ nơi đây một món nợ ân tình, mà cả đời này, kiếp này vẫn không sao trả hết!
… Bạn đang đọc truyện Sợi xích tại nguồn: http://truyen3x.xyz/soi-xich/
Ngày thứ nhất.
Tim tôi bồi hồi khi bước qua ngưỡng cửa. Nghe được luồng gió ấm mang hương thơm của cây cối trổ bông… Tôi đứng bên cửa sổ ngó ra vườn, nhìn hàng phượng đỏ thắm đung đưa trước gió, nhắm mắt lại hòa mình vào không gian của căn nhà mới…
Bước vào phòng khách, trên tường có hai trái tim lồng trong hàng chữ đỏ “Anh Toàn – Thu Hồng. Trăm năm hạnh phúc”.
Bàn chân tôi bước nhẹ trên lớp thảm, tôi chạm tay vào những món đồ cổ xinh xắn… Cảm giác mình đang lạc vào một lâu đài cổ kính.
Bước vào phòng ngủ tôi ngạc nhiên khi thấy rất nhiều lồng đèn có hình đôi uyên ương, treo lơ lửng trên đầu giường cùng những cây nến. Bên trái căn phòng bài trí lộng lẫy với bức rèm voan trắng và cây đàn dương cầm. Tôi lấy tay lướt nhẹ trên phím đàn, người cứ lâng lâng như đang hòa vào từng nốt nhạc tình yêu…
Rồi đây sẽ không còn những ngày tháng cô đơn, buồn tủi. Tôi vẫn không muốn trút bỏ chiếc áo cưới trên người, vì muốn giữ cảm giác này dài đến vô tận!
Nhìn chiếc giường cưới mà lòng cứ nôn nao, vì nghĩ đến tối nay người ngủ cạnh tôi không phải là Nhung, tôi chợt thẹn thùng vặn những ngón tay vào nhau…
Đúng lúc ấy cửa phòng bật mở, Toàn bước vào làm tôi giật mình. Anh nở nụ cười trên gương mặt đầy men rượu của buổi tiếp khách hôm nay:
– Em thay áo nghỉ ngơi cho khỏe, em có mệt không?
Nhìn gương mặt điển trai đầy cá tính cùng đôi mắt đa tình của anh có gì đó trong tôi đang nóng dần lên…
Tôi cứ len lén nhìn vào mắt anh, thầm cảm ơn số phận cho tôi có được người chồng yêu quí!
Anh đến tắt bớt đèn, rồi thắp một ngọn nến thơm:
– Sao, em có vừa ý với cây đàn này không? Anh đã mua nó từ Hồng Kông mang về tặng em đấy. Đáng lý để nó ngoài phòng khách nhưng anh muốn tạo một khung cảnh riêng cho em, nên đem vào phòng ngủ, để mỗi sang thức dậy được ngắm em, nhìn những ngón tay của em lướt trên từng phím đàn, mà không cần phải bước ra phòng khách…
Tôi mỉm cười, ôm xiết anh vào lòng, vì cách bài trí của anh trong căn phòng này thật lạ đời, có mấy ai đặt đàn dương cầm trong phòng ngủ. chắc đây là phong cách anh dành riêng cho tôi và nó rất đáng yêu đấy chứ…
Anh đến gần ôm hôn và đặt vào tay tôi một bộ áo dài trắng:
– Bắt đầu từ hôm nay em sẽ là vợ yêu của anh rồi. Em nhìn đi, áo dài trắng có thêu đóa hoa hồng, như hạnh phúc của em và anh, hoa hồng cũng là tên của em đó, còn sắc trắng này tinh khuyết và chung thủy, không bao giờ thay màu…
“Anh yêu em”
Câu nói ấy làm tôi thật hạnh phúc, quên cả việc tặng anh chiếc áo len tôi đan từ trước đó…
Anh nhìn tôi với ánh mắt lơ đờ rồi ngã lăn ra giường ngủ… khi tôi chưa nói được câu nào.