Sóng gió cuộc đời

Chương 77



Phần 77

– Chà chà, tối nay cô tự tay nấu nướng thay tôi thật đấy à? – tôi tò mò nhìn vào nồi bánh đa cua đã được Ngọc chuẩn bị sẵn trên bàn.
– Không thật thì dối chắc… Sao nào, anh thấy mùi vị thế nào???
– Được đấy… có thật là cô làm không vậy?
– Anh hỏi vậy mà không sợ tôi tự ái à!!! – Ngọc nhăn mặt nhìn tôi.
– Hỏi cho có lệ thôi… Chẹp… thêm chút chua chua, cay cay nữa là vừa, bảo sao lúc nãy hí hửng, biết tôi đi đường không nghe máy rồi mà cứ í ới gọi… Chẹp… đấy tôi đã bảo rồi mà, cô cứ tập dần đi là làm được hết.
– Làm cho quen để anh rảnh nợ phải không!!!
– Hả? Rảnh nợ cái gì???
– Thì hq anh chẳng bảo cũng đến lúc không ở gần tôi nữa còn gì.
– Thì sự thật nó đúng như vậy, 1 năm, 2 năm, thậm chí có khi chỉ nửa năm, vài tháng nữa thôi biết đâu cô và tôi không ở gần nhau nữa thì sao. Vậy tôi mới khuyên cô học dần nữ công gia chánh đi cho quen. Phụ nữ sau này lấy chồng không cần quá giỏi những cũng phải biết cái khoản đấy.
– Hừ, hôm nay sao nói nhiều thế. Ăn đi này. – Ngọc múc 1 tô đầy đặt trước mặt tôi, nói gì thì nói hôm nay cô nàng thực sự đã cố gắng rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: http://truyen3x.xyz/song-gio-cuoc-doi/

– Ấy, ai lại gọt thế, cô phải gọt thế này chứ… – tôi hướng dẫn Ngọc gọt quả cóc để chấm muối ăn nhưng tay chân cô nàng đụng vào mấy thứ này cứ cứng đơ ra. Khác hẳn khi cầm máy ảnh hay khi cấu véo tôi.
– … Phải để từ từ chứ, quả này tôi chưa gọt bao giờ, làm sao đã quen ngay được…
– Nhìn tôi gọt thế nào mà lại gọt thế hả… Đây, cứ cầm lấy con dao đi, tôi hướng dẫn…
– Ơ… này… ai cho anh cầm tay tôi đấy hả!!! – Ngọc trợn mắt lườm lườm khi 2 tay tôi cầm lấy tay cô nàng.
– Để yên, dốt thì phải dạy chứ sao… Ngồi im, dao nó cứa vào tay bây giờ!!! – tôi hất hàm áp chế Ngọc, trong lòng cũng thầm thấy mình hơi đểu vì cái ý đồ trêu ngươi Ngọc vừa lóe lên trong đầu :D

– … Đấy, phải làm như vầy, để góc lưỡi dao tiếp xúc với vỏ sao cho sát vừa phải rồi cứ thế khứa sâu nó xuống, bậy lên… Đó, đưa lưỡi dao đi từ từ thôi…
– Này… anh tránh ra, làm gì mà cứ như ôm sát tôi vậy hả!!! – Ngọc khó chịu trước “ý đồ” của tôi.
– Thì phải “sát” thế mới dạy được đầu đất như cô chứ… Hự!!! – tôi cố nghiêm túc nhưng giọng nói đã pha chút tức cười.
– … Hừ, nãy giờ anh đang lợi dụng tôi phải không??? – Ngọc bắt đầu nghi ngờ.
– Tập trung vào gọt cho xong đi, mới được có 2 quả thôi, còn 1 quả nữa đang chờ đấy…
– Hừ, tránh ra, miệng anh hôi quá, toàn mùi hành… – Ngọc giằng tay rồi đẩy tôi ra, nét mặt tỏ vẻ khó chịu.
– Ấy,gọt nốt đi, đứt tay giờ, hehehe
– Có gì thích chí mà cười như ma làm vậy?
– Người cô thơm quá, “ôm” nãy giờ làm tôi đỡ phải tắm… Hahaha – tôi đóng “chốt”.
– Biết ngay mà… Hừ, đồ xấu xa kia… – Ngọc hét lớn rồi huých mạnh lưng vào người tôi khiến cả 2 cùng mất thăng bằng ngã nhào ra sàn. Con dao gọt hoa quả vẫn còn nằm trong tay của Ngọc…

– Aiiii… – lưỡi dao sắc lẹm cứa vào gan bàn tay tôi 1 vệt dài, máu tứa ra từ từ, không xối xả nhưng chảy thành dòng liên tục không ngừng.
– Ôi… anh… tôi xin lỗi… Giờ… phải cầm máu đã… – Ngọc hốt hoảng, lắp bắp nói trong bối rối, đoạn chạy vội vào wc lấy khăn mặt, khăn tắm để thấm máu cho tôi.
– Ngăn tủ bếp trên cùng có hộp thuốc đấy… Lấy tôi ít bông.
– Đây rồi, anh đưa tay đây để tôi thấm… Hix – Ngọc nhăn nhó tỏ vẻ ân hận khi nhìn vào chiếc khăn mặt trắng tinh nay đã đỏ thẫm vì nhuộm đầy máu của tôi. Máu vẫn nhỏ thành từng giọt to rỉ ra khắp sàn nhà.
– Trời ơi, bông ít thế này sao cầm được… Để tôi về nhà mang ít khăn sang nhé… – Ngọc lo lắng thực sự.
– Không cần… Chỗ rau sống ban nãy còn thừa ít tía tô nào không?
– Để tôi xem… còn, vẫn còn nhiều… Mà để làm gì vậy? – Ngọc cầm rổ rau sống ban nãy ra chỗ tôi.
– … – tôi không nói gì lẳng lặng nhai nát vài nắm tía tô to rồi đắp lên vết thương. Máu đỏ chảy thấm vào vùng tía tô đen tím hiện lên lòng bàn tay tôi những vệt ố loang lổ.
– … Cái này… cầm được máu à… Vậy để tôi giúp anh…

Ngọc không chờ tôi phản ứng, mau mắn nhai tất cả số tía tô còn lại rồi đắp vào lòng bàn tay tôi. Cái miệng xinh xắn nhai vội vàng làm vài lá tía tô nát nhừ rơi rớt dính lại trên môi. Không hiểu làm sao nhưng tôi bỗng có cảm giác những nắm tía tô đắp trong lòng bàn tay mình như cũng mang theo hình dáng và hơi thở từ đôi môi của Ngọc vậy. Trong phút chốc tôi bỗng muốn đưa tay chạm vào đôi môi ấy để chiêm nghiệm những cảm nhận vừa rồi của mình là đúng…

– … Ơ… Sao vậy???
– Ngồi yên…

Khẽ vuốt vài thứ còn sót lại trên miệng Ngọc… Khoảnh khắc Ngọc ngước lên hỏi tôi cũng là khoảnh khắc 4 mắt giao thoa nhau trong 1 vùng không gian im lặng và lắng đọng. Tôi như bị 1 lực hút vô hình hút lấy, nhìn rõ bản thân mình như thu nhỏ lại tới mức đắm chìm vào 2 nơi chốn trong veo ấy… Đây là lần thứ 2 tôi có cảm giác 2 “hồ thu” đối diện đã nắm giữ trọn vẹn tâm hồn mình… Khoảnh khắc này có lẽ sẽ còn tồn tại lâu hơn nữa nếu tôi không nhận ra những gợn sóng lăn tăn đầy mơ hồ và ngỡ ngàng ấy, đang sóng sánh lắng đọng như để dấu đi những con sóng chìm dưới lòng 2 “hồ thu” đó…

– Hết rồi đấy… – tôi thu tay mình lại, ánh mắt cố làm ra vẻ cười cợt nhằm “giải vây” cho tình huống vừa rồi.
– Ưm… Này, anh nhìn tôi kiểu gì vậy??? – Ngọc tất nhiên cũng nhận ra vẻ “nguy hiểm” trong ánh mắt của tôi.
– Răng… dính rau kìa…
– Hả… cái gì…??? – Ngọc bối rối, lời đã nói ra đến nửa miệng chợt mím lại như sợ người đối diện nhìn thấy “vết tích” nơi “bộ nhá” của mình.
– Đưa tôi khều cho… – tôi cười mỉm, đưa ngón tay út làm điệu bộ “móc cua”.
– Không…!!! – Ngọc nói to, rồi chạy 1 mạch vào wc.
– Có thấy gì đâu!!! – cô nàng nói vọng ra sau vài giây ngắm nghía.
– Ừ, thì có thấy gì đâu!!! – tôi tỉnh bơ.
– Thế sao anh vừa bảo là dính… Hừ, cái đồ toen hoẻn kia!!! – Ngọc hậm hực sau khi chứng kiến nét cười “đểu giả” của tôi.
– Quan tâm anh như thế, để anh đùa giỡn tôi thế này đây!!! – Ngọc bực tức, trong giọng nói có pha chút gì đó ấm ức.
– Hầy, xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn làm chút gì đó cho vui thôi.
– Anh thấy trêu người vừa mới lo cho anh là vui, là hay ho lắm à. Tùy từng cái đùa thôi chứ!!! – Ngọc được thể làm “già”.
– Được rồi, tôi xin lỗi cô được chưa. Đã bảo là không có ý gì rồi, tôi chỉ muốn đùa chút cho cô bớt lo lắng thôi… Aiii… – 1 cơn chóng mặt vô duyên vô cớ cuốn lấy đầu óc tôi, 2 mắt căng ra rồi lập tức nhíu lại đầy nhức nhối. Mọi thứ trước mặt bỗng trở nên nhạt nhòa, không thể định hình rõ hình khối, phương vị. Tôi choáng váng ngồi gục xuống dựa người vào thành giường.

– Hừm, anh lại định làm trò gì nữa vậy!!! – Ngọc vẫn nghĩ là tôi đang diễn trò.
– … Hộc… hộc… Hajzzz… – tôi không còn hứng thú đối đáp gì nữa. Mũi miệng nặng nhọc hít thở theo phương pháp tập luyện boxing, cố gắng thâu nạp nhiều oxi nhất có thể nhằm giảm tải bớt áp lực cho đầu óc.
– … Này… anh làm sao đấy???… Có sao không vậy???… Này… này… – Ngọc lay người tôi, thái độ chuyển dần từ nghi hoặc sang lo lắng.
– … Để tôi lên giường đã… Hajzzz… Chắc vừa rồi mất máu tiếp nên não bị thiếu máu… Hajzzz…
– Anh thấy chóng mặt à???
– Ừm… thấy nặng trĩu như đeo chì vậy, váng đến tận óc…
– Vậy nằm yên đi, để tôi bóp đầu cho.
– Có phải trẻ con đâu mà bóp… thôi để yên tôi nằm đi… Hajzzz…
– …
– … Kìa, đã bảo để yên cho tôi nằm mà…
– Việc anh nằm thì cứ nằm, việc bóp tôi cứ bóp. – Ngọc “cứng”.
– Hajzzz… tùy cô làm sao thì làm… Nhưng làm tôi nặng thêm thì đừng trách…
– Nói nhiều, bảo nằm yên mà nãy giờ mà cứ làu bàu… Hì, yên tâm đi, cái này là tôi học từ mẹ tôi đấy, dễ chịu lắm!!!

Ngọc véo nhẹ tai tôi rồi tiếp tục làm việc của mình, 10 ngón tay thon dài chà xát trên da đầu, nhẹ nhàng nắn bóp từ đỉnh đầu ra 2 bên thái dương, rồi xuống đến vùng mặt… Cảm giác lúc này đúng là rất dễ chịu, thậm chí còn có chút gì đó… kích thích, 1 sự kích thích khó hiểu khiến tôi lửng lơ giữa 2 thái cực nửa không muốn nửa lại muốn tiếp tục duy trì cái cảm giác kích thích đó… 10 ngón tay của Ngọc vẫn nhẹ nhàng xoa đều khắp vùng đầu của tôi… 2 ngón tay cái từ từ, chậm rãi vuốt dọc 1 đường nơi sống mũi xuống đến nhân trung… khẽ day qua miệng rồi kéo thẳng xuống cằm…

– … Được rồi, tôi đỡ rồi… không cần làm nữa đâu… – tôi chầm chập cố gắng ngồi dậy cùng lúc với cái rùng mình vừa khẽ trong lòng…
– Sao vậy??? Mới được có vài phút mà, đã xong đâu. Nằm xuống đi để tôi làm nốt!!!

– Không cần nữa đâu, cảm ơn cô nhé, món xoa bóp của mẹ cô hiệu nghiệm phết đấy!!! – tôi tảng lờ.
– Thì đã nói là nó hiệu quả mà… Vậy nằm xuống đi để tôi bóp thêm chút nữa cho anh đỡ hẳn.

– Bóp vậy đủ rồi, bóp nữa tôi sợ đau lại đấy!!!
– Linh tinh, làm gì có chuyện đó!!!
– Không thì tôi bảo cô dừng lại làm gì. Cái này chỉ cần bóp vừa đủ đến khi nào thấy đỡ là được rồi. Xoa bóp nhiều vừa nóng mà có khi lại đau thêm. – tôi chống chế với chính những gì đang diễn ra lòng mình.

– Vậy anh nằm xuống nghỉ đi, ngồi dậy ngay làm gì.
– … – tôi vẫn ngồi đó, im lặng không nói gì.

– Bạn anh đỡ rồi vậy nằm viện khoảng bao lâu nữa?
– Chắc hết tuần này hoặc sang đầu tuần sau thì nó về.

– Chiều mai làm về anh có qua viện nữa không?
– Chắc là có.

– Vậy mai về thì qua nhà nhé… Tôi cũng muốn đi thăm bạn anh.
– Vậy để tôi qua luôn tổng X cho tiện đường.

– Thôi… cứ về qua nhà đón tôi đi.
– Hầy, sợ a.Trường của cô nhìn thấy à!!! – lời ra khỏi miệng mới thấy chẳng hiểu tại sao tôi lại nói như vậy với Ngọc.

– … Không… tại sao tôi phải sợ chứ… Mà sao tự dưng anh lại hỏi tôi như vậy??? – Ngọc nhìn tôi thăm dò.
– À, hỏi bình thường thôi mà… Cô muốn như vậy thì chiều mai tôi sẽ về đón cô.

– Ừm…
– Hajzzz… – ngồi nói chuyện được vài câu thì cái đầu lại bắt đầu ong ong, tôi hít nhẹ 1 hơi rồi từ từ nằm lại xuống giường.

– Đầu vẫn còn đau à? Tôi bóp tiếp nhé…
– … Ừ… nhưng chỉ cần bóp xung quanh đầu thôi, phần mặt trở xuống không cần đâu.

– Đã bóp là phải bóp hết chứ!!!
– Giờ đụng chạm vào mặt tôi thấy khó chịu lắm. Cô chỉ cần bóp vùng đầu thôi là đủ rồi.

– Vậy nằm yên đi để tôi làm… – Ngọc lại tiếp tục những thao tác chà xát và nắn bóp trên đỉnh đầu tôi. Lần này tôi đã có kinh nghiệm để khỏi phải đắm chìm theo cái cảm giác kích thích được khởi phát bởi sự ”mơn trớn” đến từ những ngón tay và cử chỉ nhẹ nhàng của Ngọc.
– À, mà thằng Xuân bạn tôi nó gửi lời cảm ơn cô đấy. – tôi gợi chuyện để nói cho bớt “căng thẳng”.

– Khách sáo quá, tôi có làm gì đâu mà phải cảm ơn chứ.
– Cô an ủi, động viên người yêu nó trong lúc rối nhất mà.

– Người yêu??? Có phải con bé tên… Ly phải không?
– Ừ, người yêu nó đấy.

– Hình như bọn anh chơi với nhau hết phải không? Từ con bé My học võ cùng cho tới mấy người này nữa, hóa ra đều là cùng hội với nhau cả à?
– Thì ngay từ đầu tôi đã nói cái My nó là em tôi rồi mà cô cứ không tin. Giờ thì xác thực rồi nhé.

– Hứ, tôi chẳng tin cái kiểu tình cảm anh trai – em gái đó, mập mờ, vớ vẩn lắm. 1 là yêu, 2 là bạn, cứ nhập nhằng như vậy chẳng ra làm sao cả.
– Thì tôi cũng nghĩ như cô mà, khổ cái nó kém tuổi, cũng hay nhõng nhẽo nữa nên vô hình chung tạo cho tôi cảm giác như vậy. Mà quan trọng là mình nghĩ thế nào thôi, chứ 1 khi đã có ý đồ thì kể cả làm bạn bè cũng vẫn nhập nhằng được hết.

– Tôi nhớ là hồi trước anh và Xuân ở cùng nhau mà phải không? Tại sao sau vụ đóng quán cafe thì lại…
– … À… Ừm…

– Giữa 2 người xảy ra chuyện gì à???
– … Thì… ừm… Chuyện là… – cứ như thế tôi kể lại toàn bộ biến cố giữa tôi và Xuân cho Ngọc nghe. Sự việc mặc dù đã xảy ra cách đây gần 2 năm nhưng lần nào nhắc lại cũng như 1 thước phim sống động được tua đi tua lại trong trí nhớ của tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...