Sóng gió cuộc đời

Chương 87



Phần 87

Tối hôm sau, gọi điện lỡ hẹn mua bánh với Ngọc, tôi và Xuân cùng đến địa điểm đã hẹn với hội a.Dũng. Do đã thống nhất với nhau từ trước nên tất cả chuyện này từ a-z chỉ có 3 người tôi – Xuân – a.Dũng biết chuyện.

– Chào 2 anh, em là Thái, quân của a.Dũng. A.Dũng hôm nay không trực tiếp đi được nên em đưa bọn này đi cùng. – 1 thanh niên trẻ tầm tuổi tôi mà tôi đã từng gặp qua vài lần đi với a.Dũng, dẫn theo 1 nhóm 7 thanh niên khác. Ăn vận khá lịch sự, áo phông, sơ mi, quần bò và đặc biệt tất cả đều cạo đầu cua chứ không để tóc dài tóc ngắn, nhuộm xanh nhuộm đỏ như mấy thành phần du côn hàng chợ, chỉ cần liếc mắt cũng đủ nhận ra. Điều làm tôi thấy thích vì nó chứng tỏ cách tổ chức và sự “chuyên nghiệp” trong đội ngũ mà a.Mạnh và a.Dũng đã xây dựng. Bình thường, trật tự, không phô trương nhưng quan trọng là làm được việc.

– Cảm ơn các ae, bọn em cũng vừa mới nói chuyện với a.Dũng. Kế hoạch thế nào chắc anh và mọi người cũng nắm được rồi phải không? – tôi nói với Thái.
– 2 anh yên tâm, bọn em theo mấy thằng này kỹ lắm rồi hôm nay mới quyết định hành động.
– Vâng, nhưng mà trước tiên em cũng có điều này muốn nói. Mọi người chắc đều biết mình đến đây để làm gì. Bạn em đây mặc dù là người trong cuộc nhưng nó cũng đồng ý là muốn giải quyết mọi thứ “nhẹ nhàng” nhất có thể. Mục đích cuối cùng chỉ cần bắt thằng đó thừa nhận hành vi của mình…
– À, cái này thì anh yên tâm, a.Dũng chắc không nói nên anh mới lo vậy chứ bọn em làm gì cũng “lịch sự Tràng An” lắm, hà hà.
– Cơ mà kiểu gì cũng phải trả lại cho nó ít “vốn”. – Xuân lên tiếng.
– Cái này thì tuỳ anh ạ, nhưng anh muốn làm gì thì cứ nhằm vào người nó cho em, tránh cái mặt nó ra anh ạ. Thôi, giờ bọn nó đang ở trong kia rồi, ae mình vào luôn đi cho nóng!!!

Thái nói rồi dẫn chúng tôi vào quán karaoke trước mặt. Cả nhóm gần chục người lố nhố dọc cầu thang và hành lang, đi đến gần căn phòng theo chỉ dẫn của tay nhân viên dưới quầy.
– “Cạch” – cửa tất nhiên là không khoá, chúng tôi dễ dàng bước vào… Nhìn khắp 1 lượt cả phòng hát thì chỉ có đúng 4 thằng đàn ông. Trong đó, 1 là người yêu cũ cái Ly, 1 là tên đầu trọc tôi và a.Dũng đã gặp dạo nọ ở club. Còn lại 2 thằng lạ mặt, 4 đứa con gái “hàng họ” đang ngồi ôm ấp, moi hàng coi như không tính.
– Nhầm phòng à??? – tên đầu trọc hất hàm lên tiếng, điệu bộ rất bố đời.
Thái điềm nhiên bước lại gần.
– Điếc à??? – tên đầu trọc vẫn cao giọng ngang tàng nhưng 1 cánh tay rút về túi quần có vẻ như đang sẵn sàng dùng hàng “nóng”.
– Hà hà, ông anh cứ bình tĩnh, chưa gì đã nóng nảy thế, đều là người nhà cả mà… Mấy em này ra tạm bên ngoài nhé. – Thái rút 1 ít tiền, ra hiệu với mấy em hàng. Không thấy nhóm tên đầu trọc phản ứng gì nên 4 em này nhanh chóng cầm tiền bỏ đi.
– Mấy ông bạn đây là…??? – tên đầu trọc dường như cảm nhận được khí thế không tầm thường của đối thủ nên bắt đầu đổi giọng…
– À, bọn tôi là đệ của a.Dũng, Dũng “mọt Na rì” ấy. Ông anh hẳn phải biết!!! – Thái vẫn cười xã giao.
– Dũng… À… ờ, biết, phải biết chứ. Đều là chỗ làm ăn cả, sao mà lại không biết được chứ… Chẳng hay, có chuyện gì mà hôm nay…
– Tất nhiên phải có chuyện thì bọn tôi mới đến “thăm hỏi” ông anh thế này. Mà trước tiên cho hỏi cái, ông bạn đây là… – Thái hướng ánh mắt về phía ex cái Ly. Thằng này nãy giờ đã mặt xanh mặt vàng, ngồi nhũn như con chi chi sau khi nhận ra tôi và Xuân. Điều này càng khẳng định những gì mà bọn tôi đã nghĩ.
– À, cũng là chỗ làm ăn qua lại thôi… Mọi người ngồi đi, cứ đứng nãy giờ làm gì, hay là đổi sang phòng to nhé… – tên đầu trọc thay đổi thái độ rất nhanh, vẻ đon đả khác hẳn thái độ cao ngạo ban nãy. Thế lực của a.Dũng quả thực không đơn giản như tôi vẫn ước lượng.
– Khỏi cần câu nệ, tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện rồi đi ngay thôi. Ông anh với ông bạn đây có nhận ra người ae này của tôi không? – Thái nói rồi đưa tay khoác vai Xuân.
– … – tên đầu trọc nhìn thằng ex im lặng, 2 thằng lạ mặt còn lại hẳn chỉ là hạng đàn em. Nghe qua câu chuyện chắc cũng hiểu phần nào vấn đề nên từ nãy đến giờ cũng chỉ im re, lấm lét nhìn.
– Cái này… Người ae này… quả thực tôi không nhận ra… – tên đầu trọc lúc này mới lên tiếng, khuôn mặt cố làm ra vẻ vô sự, nhưng càng cố càng toát ra vẻ gian giảo.
– Ông bạn này đứng ra đây tôi nhờ chút việc. – Thái không thèm đoái hoài tới tên đầu trọc nữa, quay sang nói thằng ex.
– … Ơ… tôi… – nó ấp úng nửa ngồi nửa đứng, đưa mắt nhìn tên đầu trọc cầu cứu… Không có phản ứng gì, vẻ sợ hãi hiện rõ mồn một qua những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, dù cho căn phòng có mở điều hoà. Nhìn hình ảnh này lại làm tôi nhớ lại cách đây gần 4 năm khi tôi dính chuyện với tay ex cũ của Trà. Cũng giải quyết trong 1 quán Karaoke và hình ảnh đối phương thì nhược tiểu không khác gì hình ảnh hiện tại tôi đang chứng kiến. Quả thật phàm những thằng ăn bám, quen dựa dẫm và ỷ lại vào người khác lại là những thằng hèn hạ và sợ chết nhất.
– Ông bạn này, có muốn nhận mặt cái gì thì cũng ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng đã chứ…
– Đã mò đến tận đây rồi thì ông anh phải hiểu bọn này đã nắm được những gì rồi chứ. Vậy nên ông anh cứ ngồi nhâm nhi nốt chỗ rượu ấy đi, lát chúng ta sẽ nói chuyện sau. Có muốn gọi cho ai thì cứ gọi công khai, đàng hoàng nhé. Đều là người ”trong nhà” cả nên tôi nghĩ ông anh cũng là người biết điều!!! – Thái đanh giọng lập tức khiến tên đầu trọc câm lời. Cùng tầm tuổi nhưng phải công nhận là cậu ta khá bản lĩnh. Có thể do đã quen với cách cầm nhóm và “môi trường” làm những việc “đặc thù” ntn nên cậu ta đã sớm rèn được cái bản lĩnh ấy. 1 dạng “di truyền tập thể”, sống đâu quen đó.
– Khoẻ chứ… hề hề. – Thái khoác lấy vai thằng ex mà thực chất như kẹp lấy cổ nó. Thằng ex loạng choạng, rúm ró trông thật thảm hại.
– Rồi, giờ anh hỏi nó đi. – Thái nói với Xuân.
– Mày là x, học trường y, nhà ở z, là người yêu cũ cái Ly đúng không!!! – Xuân lúc này mới lên tiếng, nhìn ánh mắt hẳn là nó đang phải kiềm chế rất nhiều.
– … Em…
– Có đúng hay không!!!
– … Đúng…
– Nhận ra cái này chứ??? – Xuân vén vạt áo của mình lên.
– … Em… không… ạ… – thằng ex mắt la mày liếm không dám nhìn Xuân.
– Đ* cụ mày, chối à!!! – “Bụp!!!” – 1 cú thọi vào bụng, qua thanh âm va chạm và tiếng kêu rên ngắc ngứ của thằng ex thì hẳn là không nhẹ chút nào.
– … Ặc… Ặc… hự… em nói rồi… em không biết thật ạ…
– Đmm, thế thằng nào nt đe doạ tao, có phải là mày hay không. Hả!!! – Xuân túm đầu thằng ex giật lên giật xuống.
– … Khục… vâng… cái đấy là em làm… Nhưng đâm anh thì… em không… AAHHH… Ặc… – thằng ex kêu lên đau đớn khi nhận thêm 2 cú thụi nữa từ Xuân.
– Đmm, hôm nay mà không cậy được mồm mày ra thì mày cũng đừng hòng nguyên vẹn rời khỏi đây!!!
– A.Xuân đừng nóng nữa, để em hỏi bạn ấy… – Thái tách Xuân ra rồi xốc vai kéo thằng ex đang ngắc ngứ đứng thẳng dậy. Đoạn vuốt vuốt 2 tà áo sơ mi nhăn nhúm của nó lại cho phẳng.
– Đàn ông dám làm dám nhận, dám chơi dám chịu, ae ở đây đều dân XH nên trọng cái dũng. Giờ nếu ông bạn chịu nhận, tôi sẽ đứng ra “bảo lãnh” xin cho ông. Còn không thì lát nữa… – “Roẹt!!!” – … cứ thế này mà làm!!! – Thái vừa nói vừa lê lưỡi dao gấp sắc lạnh trên 2 đốt ngón tay của mình, lưỡi dao lướt đến đâu là ngón ấy cụp lại. Ánh thép lấp loáng quét ngang gương mặt đang mở to vì hoảng loạn của thằng ex.
– Bọn này không có nhiều thời gian đâu… NÓI HAY KO!!! – đang điềm đạm, bỗng Thái quát to rồi ghì chặt cổ thằng ex bằng cánh tay đang cầm con dao gấp.
– … Em nhận… em nhận… Em xin nhận ạ…
– Ngày abc, có đúng mày đã thuê người của bọn xyz để đâm a.Xuân phải không??? – Thái tiếp tục dồn ép.
– … Vâng… là em làm… à không, là em thuê người của anh xyz làm ạ… – thằng ex lắp bắp, khó nhọc trả lời.
– Anh có muốn làm gì nó nữa không? – Thái hỏi Xuân.
– “BỐP!!!” – Xuân chẳng nói chẳng rằng, tung ngay 1 đấm giữa mặt thằng ex khiến nó choáng váng ngã sõng xoài ra sàn.
– … Anh… tha cho em… Ặc.. ặc… tha cho em… Hự… – thằng ex ôm đầu kêu la thảm thiết khi bị Xuân đá liên tiếp vào người. Những cú đá thẳng lực, chứa đựng rất nhiều nỗi căm giận cũng như sự ức chế lâu ngày chưa được giải toả.
– Mày quên tao dặn thế nào rồi à!!! – tôi kéo Xuân lại.
– Vẫn nhớ, nhưng mà nhìn cái bản mặt chó của nó làm tao đéo nhịn được. Hôm đấy tao mà chết thì hôm nay nó có lạy lục như con chó thế này không!!! – Xuân chửi rồi nhổ 1 bãi nước bọt lên người thằng ex – lúc này vẫn đang nằm ôm bụng quằn quại.
– Mày biết đây là gì không… – Xuân rút từ túi quần ra 1 chiếc máy ghi âm. – Tao sẽ không nói nhiều, kể từ giờ phút này trở đi, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cái Ly, tao hay những người thân xung quanh tao mà khả năng liên quan đến mày thì cái file ghi âm này sẽ được gửi đến nơi cần đến ngay lập tức. Những nơi có thể dẫm nát cuộc đời mày, dìm chết gia đình mày. Mày không biết là mày đã chơi nhầm phải ai đâu!!!
– Được chưa anh? – Thái lên tiếng.
– Xong rồi…
– Thoải mái rồi chứ!!!!
– 1 chút, cũng muốn hành hạ nó thêm chút nữa… nhưng thôi, làm vậy chỉ tội ông bà già nó ở nhà… Hajzzz…
– Vâng, em cũng thấy thế này là đủ rồi… Vậy thôi, giờ 2 anh cứ về trước đi, mọi thứ còn lại ở đây để bọn em xử lý nốt.
– Như vậy có được không, còn chuyện với tay kia nữa? – tôi nhắc tới tên đầu trọc và 2 gã đàn em của hắn nãy giờ vẫn ngồi im trên ghế như đống thịt thừa.
– Mấy chuyện này là “nghề” của bọn em rồi. Em chỉ làm theo quy tắc của a.Dũng thôi nên anh yên tâm.
– Vậy bọn mình cảm ơn các ae hôm nay đã nhiệt tình giúp đỡ nhé. Giờ bọn mình đợi bên ngoài rồi lát nữa tất cả đi làm bữa liên hoan cho vui. – tôi và Xuân đề nghị.
– Bọn em cảm ơn nhưng 2 anh không cần khách sáo thế đâu. Không phải em không muốn nhưng làm vụ này xong, bọn em còn phải lo 1 vụ khác nữa. Chuyện liên hoan thì cứ để khi nào a.Dũng tổ chức cũng được ạ. – Thái vỗ vai tôi cười.

Bạn đang đọc truyện Sóng gió cuộc đời tại nguồn: http://truyen3x.xyz/song-gio-cuoc-doi/

– Cảm giác thế nào, đã thấy xuôi chưa? – tôi dạm hỏi Xuân khi 2 thằng trên đường trở về.
– Bình thường…!!! – Xuân có vẻ hơi trầm tư.
– Ừm… thôi, cứ coi như là xong rồi đi. Giờ chỉ mong mọi chuyện chấm dứt ở đây là tốt rồi.
– … Ừ… Mà bọn thằng Thái xử lý cũng nhanh đấy nhỉ!!!
– Quân a.Dũng mà lại. Mà nãy anh ấy gọi cho mày có nói gì không?
– Không có gì cả, chỉ hỏi xem hội Thái giải quyết thế nào thôi.
– Ừ, anh ấy cũng gọi hỏi tao vậy. Bọn Thái chắc ở lại để “lấy phí” đây mà!!!
– Ờ, thì đã đi thế này, ai lại về tay không chứ.
– … Này, mày cứ về trc đi nhé!!!
– Hả, giờ hơn 9h rồi mày còn định đi đâu?
– Tao ra đây 1 lúc.
– Đi với, hé hé.
– Tao đi việc riêng thôi, mày cứ về trước đi. Thế nhé… – tôi nói rồi bẻ lái sang đường khác.
– Bỏ bạn theo gái nhé, hố hố. – tiếng Xuân choá trách móc lại có lẫn chút hả hê, điệu cười của nó cất lên làm tôi liên tưởng tới mấy tay hoạn quan, thái giám trong phim cổ trang Tàu phò ngày xưa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...