Song tính

Chương 12



Phần 12

Chu Cẩm chỉ nghĩ hắn nói đùa, trong lúc hưng phấn nói ra vài câu tình thú. Nhưng không ngờ sáng nay đã muốn kéo cậu tới bệnh viện kiểm tra.

Bác sĩ nói rằng khả năng mang thai là không cao, chăm bồi bổ may ra còn hy vọng được, sau đó cậu được kê cho ít thuốc rồi đi về nhà.

Chu Cẩm nghĩ rằng, có lẽ Hạo Hiên sẽ từ bỏ ý định đó.

Trước thông tin này, hắn không có quá nhiều phản ứng, chỉ trầm tư nhìn tờ xét nghiệm trong tay rồi ném nó vô thùng rác.

Hắn nhìn chằm chằm Chu Cẩm, sau đó ôm chặt cậu vào lòng, ánh mắt xẹt qua vài tia sáng quỷ dị.

Sau chuỗi ngày ở nhà, Hạo Hiên bắt buộc phải quay về xử lý công việc. Sức ép từ phía công ty và bố khiến hắn không thể không đi, hắn tâm tình khó chịu, trước ngày đi làm còn giày vò cậu một trận. Mồm vẫn luôn lẩm bẩm như niệm chú.

“Mang thai đi, mang thai đi.”

Hóa ra hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý niệm, vẫn hằng ngày tiêm thuốc đều đều cho cậu. Chu Cẩm mất đi ý thức, không bài xích không khóc la, tình nguyện dang rộng hai chân cho hắn làm bậy.

Không thể chịu nổi nữa, con dao sắc nhọn trộm được trong bữa ăn. Chu Cẩm bình thản để nó lên cổ tay, khẽ cười khẩy. Bị đối xử như búp bê tình dục, bị ép phải mang thai, cuộc sống như vậy có khác gì địa ngục chứ, thà chết đi còn hơn. Nhưng chút hy vọng nhỏ nhoi ấy cũng không được thực hiện, Hạo Hiên hét lên vồ tới giật con dao trong tay cậu.

Hắn như phát điên liên tục chửi mắng, không nhịn được muốn dơ tay tát cậu. Chu Cẩm thất thần nhìn hắn, vô cảm như một cái xác không hồn. Hạo Hiên tức giận đến nghiến răng ken két, cuối cùng hạ tay xuống quay người bỏ đi, không quên xích cậu lại một chỗ.

Ngay chiều hôm đó, cậu nhận được một lời cảnh cáo, gã đàn ông vuốt ve khuôn mặt mềm mại, cười cười nói.

“Anh sẽ giúp em toại nguyện, chỉ cần em chết đi, anh sẽ tiễn người thương của em xuống suối vàng, để cho hai người vui vẻ đoàn tụ bên nhau.” Hắn nói được là làm được, Chu Cẩm biết sự điên cuồng đó. Chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong cắn răng mà sống.

Sự nhân nhượng còn sót lại hoàn toàn sụp đổ. Chu Cẩm vì tên kia mà ngoan ngoãn nghe lời, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng thế, chỉ cần nghe thấy tên Tử Văn liền không quấy nữa, điều này khiến gã đàn ông càng thêm hận.

Thái độ đối với Chu Cẩm cũng theo đó mà tàn bạo hơn.

Hắn đi làm rồi không có nghĩa Chu Cẩm sẽ tự do sung sướng, Hạo Hiên bắt đầy liệt kê ra những việc mà một người vợ phải làm.

Hắn rất thích cảm giác có vợ nhỏ chăm sóc. Mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên làm là cùng hắn hôn môi, sau đó giúp hắn thắt cà vạt. Tiếp đến là xuống nhà ăn sáng rồi nói lời chào tạm biệt.

Chỉ có mình hắn tự biên tự diễn, từ đầu tới cuối cậu đều trưng ra khuôn mặt lạnh tanh vô cảm, để cho hắn ôm lấy mặt mà hôn hít đủ kiểu.

“Ông xã đi làm, Tiểu Cầm ở nhà phải thật ngoan.” Ngửi hương thơm nơi hõm cổ của vợ, gã đàn ông mới lưu luyến rời đi.

Lạnh lùng nhìn cánh cửa khép lại, Chu Cẩm mong sao hắn đi luôn không về. Chỉ có những giây phút này mới bình yên nhất, sau năm giờ chiều là một hồi tra tấn.

Đã sắp đến giờ giúp việc tới, Chu Cẩm chạy nhanh vô phòng, trên người mặc mỗi áo thun và quần lót. Hạo Hiên không mua quần áo cho cậu, đến cả đồ của hắn còn để trong phòng riêng rồi khóa lại, làm vậy có cho phép Chu Cẩm vẫn sẽ không chạy đi.

Buổi tối, cậu phải đứng trước cửa mừng hắn về nhà, tiếp tục cho hắn một nụ hôn chào mừng, có khi phải vạch vú ra cho hắn bú. Thiếu niên xinh đẹp cả người đỏ ửng vén áo lên, nâng ngực dâng cặp bánh bao trắng nõn ngoe nguẩy trước mặt hắn, xấu hổ run rẩy nói.

“Mời ông xã thưởng thức vú dâm.”

Tất nhiên gã đàn ông ngay lập tức bị kích thích, nhào tới cắn xé thứ mềm mại mà hắn yêu nhất. Chu Cẩm chỉ có thể chịu đựng sự dày xéo trên da thịt, mặc cho hắn phát tiết thú tính lên người mình. Cậu không muốn nhưng không làm gì được, hắn thậm chí làm một cây roi treo ở góc phòng, nếu như cậu không nghe lời, liền sẽ dùng nó trừng phạt cậu.

Ăn cơm xong sẽ đến giờ kiểm tra, là kiểm tra xem tinh dịch trong lỗ nhỏ có chảy ra giọt nào không.

Bữa nay Hạo Hiên nghĩ ra một trò biến thái, hắn bắn vào trong cậu, bắn cho ngập tràn, bụng Chu Cẩm lúc nào cũng trong tình trạng căng phồng. Bất cứ giá nào cậu cũng phải giữ cho bằng được, không được moi, không được để chảy ra, nếu hắn về kiểm tra mà không vừa ý, lúc đó cậu sẽ không yên.

“Tinh dịch đâu? Sao anh không thấy?” Ánh mắt lạnh lẽo bắn tới, móng tay ghim chặt vào đùi non.

Thiếu niên run lẩy bẩy vội vàng giải thích, là do cậu đi vệ sinh, vô tình để nó chảy ra hết rồi.

“Tôi không cố ý, tôi không dám, xin đừng phạt tôi.” Nắm lấy tay gã đàn ông lắc lắc cầu xin, Hạo Hiên không chút thương cảm. Đứng dậy đi tìm cây roi.

Chu Cẩm quẫy đạp nhưng vẫn không thể ngăn cản động tác của hắn, bàn tay nhỏ bé bấu chặt lấy vạt áo không cho hắn vén lên, lập tức bị đánh cho rụt lại. Hắn để cậu nằm sấp trên người, vạch ra mông tròn cong vểnh, dơ tay lên rồi hạ xuống. Roi cứ thế vụt vào mông cậu, từng vết lằn đỏ nhanh chóng xuất hiện.

“Lần sau phải cẩn thận hơn, ông xã phạt em có nhớ kỹ chưa?” Mỗi câu là một roi vụt xuống, đánh Chu Cẩm la oai oái.

Ban đầu chỉ dừng lại ở mức đó, nhưng hắn ta ngày càng quá đáng, không có việc gì vẫn sẽ lôi cậu ra xem xét bắt lỗi, căn bản nếu hắn thích, lại sẽ để cậu nằm sấp trên người tiếp tục trừng phạt.

Tốc độ hạ roi nhanh hơn, lực đạo cũng mạnh hơn, thậm chí đánh cho cậu rặn hết đống tinh dịch trong người ra thì thôi. Hạo Hiên sẽ lấy cớ rằng cậu không ngoan, bẻ hai chân mảnh khảnh ra bắt đầu quá trình thao lộng mới, một lần nữa đem Chu Cẩm nhồi đầy.

Quá trình lặp đi lặp lại, đối với thiếu niên tội nghiệp, Hạo Hiên bước ra ngoài đi làm chính là thêm một ngày cậu bị hành hạ. Chu Cẩm bắt đầu xem lời nói của Hạo Hiên là mệnh lệnh, một mình cậu chống chọi nơi địa bàn của hắn, ngoài chiều theo ý hắn ra cũng không thể làm gì khác.

Hạo Hiên từ công ty trở về, nhưng hôm nay không thấy vợ nhỏ đâu cả, đáng lẽ giờ này cậu phải cho hắn một nụ hôn, hắn nhớ cậu, cho dù cách xa có mấy tiếng đồng hồ hắn vẫn rất nhớ, vậy mà con thỏ nhỏ vô tâm vô phế trốn đi đâu không biết.

Gã đàn ông có chút cáu kỉnh ném cặp sắp lên sô pha, tay nới lỏng cà vạt chậm rãi đi lên phòng.

Căn phòng trống trơn không một bóng người, Hạo Hiên lông mày nhăn chặt lớn tiếng kêu.

“Tiểu Cẩm, em đâu rồi, mau ra đây cho anh.”

Có lẽ do giọng điệu hung dữ của hắn, người nào đó trốn trong tủ quần áo khẽ động đậy, phát ra tiếng động sột soạt thu hút sự chú ý của gã đàn ông.

Ánh mắt như rắn độc liếc tới, hắn nắm lấy cây roi, cười cười bước tới gần.

Không cần nói cũng biết, Chu Cẩm bị hắn lôi ra ngoài, khóc lóc lê lết dưới đất bị gã đàn ông kéo chân, sợ hãi nhìn đến cây roi chỉ càng thêm đau khổ.

Người làm ở dưới nhà nghe rõ mồn một tiếng kêu la thảm thiết của thiếu niên, nghe mà trong lòng quặn đau.

Vốn dĩ Hạo Hiên đánh không mạnh, chỉ hơi rát ngứa châm chích, nhưng nó đánh mạnh vào tâm lý Chu Cẩm, đánh mắng sau đó lại thao làm, đến thuốc cũng không được dùng. Trong một khoảng thời gian dài cậu bị căng thẳng trường kỳ, mặc cho trên người không một mảnh vải che thân, sẽ chạy loạn trong nhà trốn gã điên, chui vào bất cứ đâu miễn bản thân cảm thấy an toàn.

Đỉnh điểm là khi nghe tiếng mở cửa phát ra lúc 5 giờ tối, Chu Cẩm không kiềm chế được nữa, đứng trước mặt hắn ta tè ra quần.

Tình trạng này chỉ kết thúc, khi mẹ của Hạo Hiên đến nhà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...