Song tính

Chương 17



Phần 17

Không biết cùng lão phu nhân nói gì, lúc đi lên phòng, Hạo Hiên bình tĩnh hơn trước nhiều. Hắn dịu dàng ôm lấy cậu, cứ như vậy mà ôm cả buổi.

Chu Cẩm nằm trong lòng hắn mới bắt đầu suy nghĩ tường tận. Nếu như mẹ hắn ta đồng ý với yêu cầu của cậu, đến lúc thoát ra rồi phải chạy đi đâu đây? Người thân thích không có, tiền bạc cũng không, thậm chí cậu còn chưa đủ tuổi trưởng thành, có xin đi làm chưa chắc đã được nhận, nhà Kiều Lan hiển nhiên sẽ không giúp đỡ. Còn Tử Văn, không biết giờ này anh thế nào, có lo lắng đi tìm cậu không? Nếu thoát ra rồi, cậu cũng không có dũng khí để gặp mặt.

Có quá nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua. Ngỡ tưởng hạnh phúc sắp đến, cuối cùng lại bị lừa dối, bị cưỡng hiếp, phải chung sống với gã đã nhúng chàm mình, bị ép phải coi hắn như chồng mà đối xử. Chu Cẩm nhận ra mình cô đơn và bất hạnh đến nhường nào.

Cánh tay đang đè trên bụng như có sức nặng ngàn cân, đè cho cậu nghẹt thở, càng nghĩ lại càng đau đầu. Bây giờ phải làm sao đây? Kể từ lúc Kiều Lan lừa cậu bước vô căn phòng đó, mọi thứ liền trở nên bế tắc.

Chu Cẩm rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, rõ ràng trước khi đến đây đã nghĩ rằng có thể nhờ Giai Ý giúp đỡ, nhưng bà ấy giúp như thế nào, có thành công hay không, quan trọng hơn nữa là bà ấy có chịu đồng ý chứ?

Chỉ cần nhìn thái độ bình thản của bà ta ngày hôm đó, nỗi hoài nghi trong lòng càng dấy lên mạnh mẽ.

Như để kiểm chứng cho suy đoán của Chu Cẩm, khi cậu đứng trước mặt Giai Ý bày tỏ những mong muốn trong lòng.

Giai Ý mở to mắt bất ngờ, sau đó chỉ chăm chăm nhìn vào cậu, bật cười lắc đầu nói.

“Vậy cậu có thể chạy được bao lâu chứ? Che giấu một người sống sờ sờ khó lắm, đặc biệt dưới sự truy lùng của Tiểu Hiên, không sớm thì muộn cũng bị bắt lại thôi.”

Thiếu niên buông thõng hai tay, kìm nén không cho những giọt nước mắt chảy ra, quỳ thụp xuống níu váy người phụ nữ cầu xin.

“Xin cô… cháu không thể chịu nổi nữa… cháu… cháu… Cháu không chịu nổi…” Giai Ý nói không sai, cho dù có không thích như thế nào đi chăng nữa, bà ấy không thể liều lĩnh làm rạn nứt tình mẹ con mỏng manh này được, Chu Cẩm chỉ biết tuyệt vọng lặp đi lặp lời xin xỏ vô nghĩa.

Giai Ý thở dài, cúi xuống đỡ cậu lên, bất đắc dĩ nói.

“Ta cũng không ngờ nó sẽ như vậy, đã hứa giữ được người bên cạnh sẽ nghe theo mọi yêu cầu. Đến khi ta đồng ý lại trở mặt không chịu.” Giai Ý than thở, rõ ràng chỉ thấy bất công cho chính mình, còn nạn nhân như Chu Cẩm không để vào mắt.

Hứa gì chứ? Hai người họ thỏa thuận gì với nhau?

“Là… là sao?” Cậu ngập ngừng hỏi.

“Ai mà thèm cùng bọn người Kiều Lan kết thân chứ. Tiểu Hiên bỗng nhiên dở chứng, muốn ta cùng bọn họ qua lại, nói rằng thích cậu, muốn tạo cơ hội cùng đứa con rơi của Chu gia gặp gỡ kết thân. Ta đương nhiên không đồng ý, đừng nói đến thân thể cậu có vấn đề, thân phận cũng hoàn toàn không xứng. Nhưng nó một hai muốn cùng ta thương lượng, thậm chí còn đưa ra điều kiện. Cậu biết mà, trong giới này nuôi tình nhân không ít, chẳng phải chính cậu là nhân chứng rõ ràng nhất sao?” Bà ta có chút khinh thường liếc nhìn. Chuyện ăn vụng để lại hậu quả của Chu Tuấn ai cũng biết, đúng là trò đùa nực cười nhất.

“Vừa hay cha con Tiểu Hiên cũng muốn khảo sát thị trường, hay nói trắng ra là muốn mua đứt công ty nhà họ. Tập đoàn Hạo thị muốn mở rộng sang lĩnh vực thực phẩm, công ty đó cũng là một cơ hội tốt, chỉ cần vài thủ đoạn đã mua được với giá hời. Có lẽ giờ này họ đang rất hối hận đi.”

Chu Cẩm như muốn ngã quỵ xuống, thứ quỷ quái gì đang diễn ra vậy? Hạo Hiên bày mưu, Kiều Lan nghe theo, giờ đây còn có Giai Ý nhập cuộc. Rốt cuộc cậu đã gây ra tội nghiệt gì để mà hết lần này tới lần khác bị người tính kế lừa vào tròng. Chu Cẩm tự trách mình ngu ngốc khi tìm bà ta xin giúp đỡ, có thể trông mong gì vào một kẻ đồng lõa với tội nhân chứ.

Cậu chết lặng đứng đó, khóc không thành tiếng, khẽ mở miệng hỏi.

“Vậy không phải khiến cho cháu biến mất thì mọi chuyện sẽ như ý cô sao?”

Bả vai được vuốt ve mấy cái, Giai Ý khoanh tay nhìn ra sân vườn, có chút đăm chiêu.

“Vậy thì sao? Cậu biến mất chỉ khiến nó càng phát điên, lúc đó nó chịu kết hôn chắc? Biết gì không? Tiểu Hiên từng phải vào bệnh viện điều trị tâm lý một thời gian, cố chấp vô cùng, từ nhỏ đã có vấn đề. Nhiều lúc ta đã nghi ngờ, hóa ra bệnh vẫn chưa dứt.”

“Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, ban đầu là nó từ từ tiếp cận, sau đó lại vội vàng muốn bắt lấy cậu, nhưng có vẻ nó sẽ không buông tay đâu. Là ta đầu óc ngu muội, nếu như không có thỏa thuận kia, cậu cũng khó mà thoát.”

Giai Ý lại nhìn cậu, chậm rãi nhả ra từng chữ.

“Chu Cẩm, cậu cũng biết hoàn cảnh của mình như thế nào mà, vì không có gì trong tay, vì không có người thân bên cạnh, đồng nghĩa rằng cậu sống chết thế nào sẽ không ảnh hưởng tới ai, việc ta giúp cậu hay không là hoàn toàn vô nghĩa.” Chu Cẩm bị những lời này nói trúng tim đen, im lặng nhận lấy hiện thực tàn khốc.

“Hãy thứ lỗi cho ta, người mẹ này bây giờ, có tức giận cũng không thể làm gì nữa? Cũng đừng đi cầu xin ai khác, không ai giúp cậu đâu.” Ít ra thiếu niên này vẫn có ích, giờ đây kiêm luôn cả thuốc trị bệnh cho con bà.

Giai Ý nhớ đến điều gì đó, cười lẩm bẩm.

“Đàn ông trong nhà này đều điên hết rồi.” Đúng là cha nào con nấy.

“Nói đến đây đủ rồi. Hãy coi như gặp xui xẻo vậy. Tốt nhất nên nghe theo lời Tiểu Hiên, cậu sẽ không phải chịu khổ, ta khuyên chân thành đó.” Hãy ngoan ngoãn làm một con búp bê vô tri vô giác, ý bà ta chính là như vậy. Nói xong liền quay gót rời đi.

Cuộc nói chuyện với Giai Ý khiến tam quan của Chu Cẩm bể tan tành, việc chạy trốn khó như hái sao, chưa kể còn biết thêm được bí mật động trời cùng bộ mặt ghê tởm khác của bọn người họ, khoảnh khắc gặp phải Hạo Hiên, cậu liền xác định buộc chặt vào người hắn. Chuyện gì đang diễn ra, câu hỏi này cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí. Tiếng của gã đàn ông từ trong nhà vọng ra, Hạo Hiên chạy nhanh tới bắt lấy cậu, nhăn mày hỏi.

“Anh tìm em nãy giờ, đứng đây từ khi nào vậy?” Mới cùng bà nội đi dạo, Chu Cẩm đã không thấy đâu, nhìn mắt cậu sưng đỏ vương nước. Hạo Hiên lo lắng hỏi.

“Tiểu Cẩm sao vậy? Sao lại khóc? Em vừa nói chuyện với mẹ đúng không?”

Ánh mặt trời từ đằng sau chiếu vào lưng hắn, cả khuôn mặt gã đàn ông chìm trong bóng tối, mờ ảo không rõ. Mắt Chu Cẩm hoa lên, dù đang là giữa trưa nhưng tay chân lạnh toát, cơn đau nhức kinh khủng từ đầu truyền khắp cơ thể, cuối cùng cậu ngất đi, bên tai là tiếng la hét đầy hoảng loạn.

Bác sĩ khám một hồi, gỡ kính ra dặn dò một số điều.

“Thân thể có chút hư nhược, nhưng không vấn đề gì, chú ý bổ sung dinh dưỡng, nên vận động nhiều hơn. Nhớ cho bệnh nhân uống thuốc này sau mỗi bữa ăn.”

Hạo Hiên xoa đầu cậu, hướng bác sĩ cảm ơn. Hắn coi Chu Cẩm một lát, thấy ổn rồi mới đi ra khỏi phòng.

Giai Ý đang ngồi đọc sách, bị tiếng đập cửa làm cho giật mình. Hạo Hiên lù lù xuất hiện, đi thẳng tới trước mặt bà chất vấn.

“Rốt cuộc mẹ đã nói gì với em ấy!?”

“Lần sau vô phòng nhớ gõ cửa, đừng bất lịch sự như vậy.” Tiếng lật sách vang lên, điều này chỉ càng chọc điên hắn.

Sỗ sàng giật lấy quyển sách trong tay bà, Hạo Hiên nghiến răng hỏi lại một lần nữa.

“Mẹ đã nói gì với Tiểu Cẩm?”

Giai Ý không nhịn được nữa, đứng phắt dậy muốn cho hắn một cái tát, nhưng hắn thân thủ nhanh nhẹn liền chặn lại, bóp chặt cổ tay của Giai Ý nói.

“Mẹ muốn gì? Muốn con kết hôn sao? Vậy thì cứ nằm mơ đi. Những chuyện khác con có thể nhân nhượng nhưng riêng chuyện này thì khống.”

“Mẹ và cha, có ai hài lòng với cuộc hôn nhân này không?”

Ánh mắt người phụ nữ rơm rớm nước, muốn khóc lại nhịn xuống, giọng nghẹn ngào vẫn cố cứng rắn nói.

“Mẹ chỉ lo, mẹ thật sự rất lo, con biết mẹ khổ tâm như thế nào mà.”

Hạo Hiên lập tức buông bà ra, ném quyển sách xuống đất, vẫn tiếp tục lạnh lùng nói.

“Đừng giở giọng điệu đó ra, tất cả những gì mẹ làm chỉ đều là vì ông ta. Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng thế. Con đã luôn cố gắng làm hài lòng mẹ, cũng là để mẹ đem đi khoe mẽ làm hài lòng người khác.”

Giai Ý ôm mặt khóc nức nở, lảo đảo bám víu vào bàn, muốn giải thích cũng không được.

Hạo Hiên nắn khớp tay, ác ý xoáy sâu vào nỗi đau của người phụ nữ.

“Sao nào? Mẹ đã nhận lại những gì rồi? Có phải cha vẫn bám dính lấy vị kia, chưa một lần liếc tới mẹ đúng không?”

Người vợ đáng thương, coi con trai như công cụ, kéo vào sự khổ nhục của mình, vẫn không thể níu lại một chút tình yêu hèn mọn. Giai Ý ngồi phịch xuống ghế, thất thần nói.

“Nhưng mà còn đứa con riêng kia, nếu như, nếu như cha con trao quyền thừa kế cho nó thì sao? Mẹ chính là sợ con thiệt thòi.” Hạo Lân yêu người kia như vậy, chuyện này nhỡ đâu có thể xảy ra?

Hạo Hiên cảm thấy Giai Ý nghĩ nhiều muốn điên rồi.

“Một đứa con riêng chưa từng được công bố, đến cả hai chúng ta còn chưa được nhìn thấy, mẹ lo cái gì? Cha vẫn còn khỏe, ai thừa kế vẫn chưa biết được? Nếu như ông ta không muốn, con có lấy mười cô vợ cũng bằng thừa.”

“Nhưng… nhưng mà…”

Hắn thở dài một hơi, khó chịu xoa mi tâm.

“Vì thế đừng đụng tới Tiểu Cẩm, con sẽ không nghe theo mẹ một lần nào nữa. Ý con đã quyết mong mẹ tôn trọng.”

“Mẹ không hề đụng gì tới nó, chính nó là người đi tới cầu xin mẹ giúp đỡ.” Người phụ nữ vội la lên giải thích.

“Đúng là mẹ có nói hơi nhiều nhưng chỉ là chuyện thỏa thuận của hai chúng ta, không hề có một câu nào công kích nó cả.”

Hạo Hiên toan rời đi, lập tức bị câu nói của bà làm cho khựng đứng, gã đàn ông chậm rãi quay đầu, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.

“Giúp đỡ gì cơ?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...