Song tính

Chương 28



Phần 28

Lão phu nhân nằm liệt trên giường, góc phòng phía bên phải để sẵn một cái xe lăn, bà không thể tự đi lại được nữa, người hầu luôn phải kè kè ở bên. Bà nhìn Chu Chu mỉm cười, vươn tay muốn nó đi tới gần.

“Chắt của bà, lâu rồi không gặp.”

Nó tươi cười gật đầu, khoe rằng mới ăn một tô cơm to. Đứa nhỏ làm gì cũng đáng yêu, đúng là ánh sáng chiếu rọi căn nhà u ám này, bữa nay bà lão dễ xúc động, nhìn Chu Chu hoạt bát liên mồm nói mấy chuyện trẻ con vu vơ, bỗng dưng khóe mắt rơm rớm.

“Tiểu Hiên, cả Tiểu Cẩm nữa, hai cháu lại đây.”

Hạo Hiên trông vui tươi hơn hẳn, đứa cháu trai này của cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình, một nhà ba người dắt nhau tới đây thăm bà, lão phu nhân mãn nguyện nói.

“Tiểu Hiên, tương lai cháu sẽ là trụ cột của cái nhà này, phải biết cân bằng mọi thứ, làm việc thật chăm chỉ cũng phải chăm lo gia đình, nói gì thì nói người nhà là trên hết.” Có lẽ biết mình sắp gần đất xa trời nên bà lão nói nhiều hơn bình thường, toàn là những lời dặn dò lưu ý. Bà nhìn tới mỹ nhân tóc dài ngồi cạnh cháu trai, giọng điệu có chút ngập ngừng.

“Tiểu Cẩm nữa, có những thứ không nên để trong lòng, nhiều khi buông bỏ là tốt nhất.”

Chu Cẩm nghe bà nói xong tâm liền trùng xuống, cả người cứng đờ, lặng lẽ rút tay ra khỏi Hạo Hiên.

Hắn ta thấy cậu như vậy cũng không phản ứng gì, chỉ quay qua nói bà đừng suy nghĩ lung tung, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Được, được, bà không nói nữa… khụ khụ…”

Người hầu đút thuốc cho bà, bọn họ ở trong nói chuyện một lát sau đó cùng nhau rời đi.

Mưa rơi rả rích cả ngày, âm u kéo dài cho tới tối mịt. Chu Cẩm mơ màng nằm trên chăn đệm êm ấm nghe tiếng râm ran đập lên cửa sổ, cả người trần như nhộng được gã đàn ông ôm vào lòng. Hắn đang say sưa mút vú cậu, trận làm tình sáng nay chưa đủ thỏa mãn hắn, Chu Cẩm viện cớ trong người mệt mỏi, khẩn thiết cầu xin mãi mới được tha.

“Lời bà nói hồi nãy, em nghĩ sao?” Hạo Hiên nhả núm vú ra, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi. Ánh mắt dưới ánh đèn lập loè trở nên sáng bừng.

“Lời nào cơ?”

“Lúc anh thấy sắc mặt em không được tốt.”

Chu Cẩm bối rối mà có vẻ Hạo Hiên không có gì là tức giận, đơn thuần chỉ là muốn nghe câu trả lời. Cậu chần chờ vài giây sau đó nói.

“Tôi đã ở đây rồi còn gì.”

Hắn ta mỉm cười, cơ mặt giãn ra xem chừng rất hài lòng, kích động ôm chầm lấy cậu, hôn lấy hôn để đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.

“Đúng vậy, chỉ cần em ở đây. Tiểu Cẩm, cảm ơn em, anh hạnh phúc lắm, anh yêu em Tiểu Cẩm à.”

Vậy còn tôi thì sao? Chu Cẩm nghĩ. Không một ai quan tâm tới cảm xúc của cậu cả. Hạo Hiên cũng vậy, hắn nói yêu cậu nhưng tất cả những gì hắn làm đều hẹp hòi ích kỷ, đấy mà là tình yêu sao? Chu Cẩm chưa một lần nào tin những lời yêu thương giả dối ấy.

Rồi bọn họ lại làm tình, Hạo Hiên vui sướng đè cậu ra làm một trận đã đời.

Mưa cuối cùng cũng dứt, bãi cỏ ẩm ướt, đi tới đâu là nước bắn tới đó, trời không có lấy một tia nắng, mùa mưa năm nay đến sớm hơn dự tính. Chu Cẩm nhân lúc Hạo Hiên không có nhà liền lẻn ra ngoài vườn. Lúc nào cũng bị nhốt trong phòng, mặc dù không khí không mấy dễ chịu cũng làm cho cậu thật vui vẻ.

Cậu mặc một cái váy trắng tinh, bên ngoài chỉ khoác một cái áo mỏng, thân hình mỏng manh trắng nõn giống như thiên sứ tạ thế đang lang thang trong khu vườn địa đàng. Mỹ nhân hít một hơi sâu, nhìn con chim vỗ cánh bay trên bầu trời rồi khuất khỏi tầm mắt, hướng về phía lối mòn nhỏ ngay cạnh hông căn nhà, cỏ mọc um tùm che lấp cả đường đi.

Chu Cẩm bỗng thấy làm lạ, biệt thự được chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết, sao lại có chỗ không hoàn chỉnh như vậy, cậu liền tò mò đến gần.

Vậy mà nấp sau góc khuất nơi này còn dẫn ra một khu vườn nhỏ khác, gọi là vườn chứ thực chất chỉ là bãi đất hoang tàn, xung quanh được bao bọc bởi những bức tường đá cao lớn, ngay cạnh đó có cánh cửa gỗ có đôi chút mục nát.

Chu Cẩm còn muốn tiến gần hơn nữa nhưng tiếng động kỳ lạ ngăn không cho cậu bước tới gần. Trước mắt hiện ra cảnh tượng khiến cậu trợn mắt hốt hoảng.

Một người phụ nữ đầu tóc bù xù, cả người nhơ nhuốc dơ bẩn từ trong bụi cỏ bò ra, trên cổ còn đeo một cái vòng kim loại, lần mò dưới đất như đang tìm kiếm gì đó. Bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ khiến Chu Cẩm giật mình hét lên một tiếng, ngay lập tức tức thu hút sự chú ý của bà ta.

Bà ấy như bóng ma liền lao về phía cậu, mồm liên tục lẩm bẩm.

“Con trai… con trai…”

Chu Cẩm bị dọa sợ ngã ra đất, trơ mắt nhìn người phụ nữ đó nhào tới mình. Bỗng tiếng quát của Hạo Lân vang lên.

“Em làm gì đó!”

Người phụ nữ rụt người lại, xem chừng sợ hãi lắm, bà ta vẫn lẩm bẩm mấy câu không rõ, vội vã lẩn vào một góc.

Hạo Lân biểu cảm tức giận cùng lo lắng, trước tiên là giúp bà phủi bụi bẩn trên người sau đó ôm vào lòng.

“Em nháo cái gì? Không phải con trai em. Dám chạy lung tung, dơ hết rồi, xem anh trừng phạt em thế nào.”

Bà ta thần trí điên loạn, vừa nghe thấy ông muốn trừng phạt lập tức khóc bù lu bù loa, gào thét không muốn.

Hạo Lân coi Chu Cẩm không hề tồn tại, chỉ bận tâm thủ thỉ với người trong lòng, đi lướt qua cậu rồi biến mất sau tấm cửa gỗ mục nát kia.

Sấm chớp nổ vang trời, ánh sáng lấp lóe lên khuôn mặt trắng bệch của Chu Cẩm, cậu chết lặng ngồi xụp một chỗ, cho đến khi nước mưa rơi xuống thấm ướt vai áo mới thất thần lảo đảo chạy vào nhà.

Cậu nhớ Giai Ý từng chua chát nói “đàn ông trong nhà này đều điên hết rồi.”

Y như đúc! Thật sự là y như đúc, thái độ và hành động của Hạo Lân vừa rồi, Chu Cẩm rõ hơn ai hết, y như những gì Hạo Hiên đối với cậu. Còn về người phụ nữ kia, cậu mặt mũi xanh xao, rùng mình co rúm người.

Trái tim nặng trĩu, Chu Cẩm không muốn nghĩ tới nhưng nỗi bất an từng chút xâm chiếm não bộ, chẳng lẽ một ngày nào đó cậu sẽ giống bà ta, bị bức ép đến mức điên loạn vậy sao?

Không, cậu cũng sắp phát điên rồi đây.

“Cộc cộc.”

Hạo Hiên đi làm về thấy cửa bị khóa trái, hắn đang đứng bên ngoài lớn tiếng gọi. Chu Cẩm như người mất hồn không phản ứng, cậu không muốn nhìn thấy gã, hình ảnh người phụ nữ điên loạn ám ảnh cậu nãy giờ. Phải đến khi hắn quát ầm lên, cậu mới run rẩy mở cửa.

Gã đàn ông xông vào bắt lấy Chu Cẩm tức tối tra hỏi.

“Em bị cái gì vậy hả? Sao anh gọi lại không nghe? Còn khóa cửa nữa chứ.”

Nhưng tức giận cũng bị khuôn mặt tái nhợt của cậu đánh cho bay sạch, hắn liền thay đổi giọng điệu, vuốt ve đối phương quan tâm hỏi han. Chu Cẩm không nói gì cả, ngước mắt nhìn vào không không vô định, tình trạng này cứ thế tiếp diễn đến ngày hôm sau.

Hạo Hiên không biết cậu bị gì càng khó chịu, cau có lái xe đưa người tới bệnh viện kiểm tra, hôm nay bọn bọ có lịch hẹn khám.

“Tình trạng bình thường, lâu như vậy không mang thai, có phải do uống thuốc tránh thai gì không?” Bác sĩ nhìn vào tờ kết quả vừa dứt lời, cả hai người đều giật mình. Hạo Hiên ban đầu là ngỡ ngàng sau đó nghiêm mặt nhìn Chu Cẩm đang ra sức lắc đầu. Đừng nói là cậu uống thuốc tránh thai, nếu như cậu dám…

Chắc chắn là không có khả năng, loại thuốc đó có thể đào đâu ra? Còn nữa, sẽ chẳng có ai to gan dám giúp cậu, bình thường nhìn camera cũng không thấy cậu ăn cái gì kỳ lạ. Hắn quay sang nói.

“Có lộn không vậy?”

“À không có gì, tốt nhất nên điều dưỡng thật tốt, thể chất đặc biệt khó thụ thai là chuyện bình thường.” Bác sĩ chỉnh lại mắt kính, đổ mồ hôi nhìn tình hình dần trở nên căng thẳng.

Chu Cẩm sợ hãi muốn rớt nước mắt, tuy Hạo Hiên không nói gì nhưng khí tức tỏa ra thật sự kinh người. Hắn hằm hằm lôi kéo cậu đến bãi đỗ xe, Chu Cẩm lắp bắp mãi không nói ra thành lời.

Bộ dáng ngẩn ngẩn ngơ ngơ này thật sự khiến hắn bùng nổ. Gã đàn ông túm chặt vai cậu gầm lên.

“Rốt cuộc em bị cái quái gì vậy!? Tỉnh lại, tỉnh lại mau!”

Chu Cẩm đẩy Hạo Hiên, bất ngờ lao ra đường, đúng lúc có một chiếc xe chạy tới. Cậu chỉ kịp nghe thấy tiếng hét thất thanh của gã đàn ông, liền bị kéo ngã ra đất, đau đớn vô cùng. Tiếp đó là tiếng phanh xe gấp gáp cùng tiếng đập rất mạnh. Đến khi mở mắt đã thấy Hạo Hiên nằm trên vũng máu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...