Sự thông đồng cấm kỵ
Chương 9
Mỗi chiều thứ Hai hàng tuần đều có một cuộc họp định kỳ, thường là để tổng kết hiệu quả công việc của tuần trước và nói về một số sắp xếp cho tuần này. Nhưng lần này tại cuộc họp, mẹ tôi nói đến một vấn đề nhân sự quan trọng.
“Mọi người phải biết rằng trụ sở chính của công ty chúng ta lúc đầu ở Trung Quốc. Lý do tại sao tôi ở Vancouver trong mấy năm qua là để làm cho sự phát triển kinh doanh ở đây vững chắc hơn. Bây giờ về cơ bản chúng ta đã ổn định về mọi mặt. Ngoài ra, tôi có một số công việc cá nhân phải về nước để giải quyết, vì vậy sắp tới sẽ có một số thay đổi nhân sự ở đây, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần. Người quản lý chuyên nghiệp mà tôi thuê từ Trung Quốc sẽ đến sau vài ngày nữa, và tôi hy vọng mọi người sẽ hợp tác tốt trong tương lai.”
Sau đó, tôi đến văn phòng của mẹ tôi, báo cáo một chút về công việc rồi hỏi mẹ xem mẹ có nghĩ đến việc khi nào sẽ trở lại Trung Quốc.
“Sẽ sớm thôi. Mẹ đang tìm một người Trung Quốc từ một công ty săn đầu người của Mỹ để đảm nhận vị trí lãnh đạo ở đây. Đây là tất cả các thông tin. Người này rất phù hợp, bao gồm cả học vấn, kinh nghiệm và tính cách.”
Mẹ nói và lôi một tập tài liệu từ trong cặp ra và đưa cho tôi:
“Mẹ đã nhờ thư ký của mẹ phân loại và in bản thảo điện tử vào sáng nay. Nhưng người này rất khó đối phó, mẹ dự định tự mình bay tới Mỹ.”
“Mẹ để con. Ngày mai con sẽ bay sang Mỹ, và con sẽ không quay lại nếu không hoàn thành nó.”
“Đồng ý.” Mẹ tôi đồng ý rất dễ dàng, rõ ràng như đã được tính toán trước.
“Mẹ muốn con đi từ lâu rồi phải không?” Tôi mỉm cười hỏi mẹ.
“Rõ ràng là con muốn tự đi. Con nên tự mình đi là tốt, vì sớm muộn gì thì công ty này cũng sẽ là của con.”
Tôi gật đầu, cầm tài liệu trở lại văn phòng mình rồi mở ra xem. Như mẹ tôi đã nói, người này có lý lịch và trình độ học vấn tốt. Anh ấy đã có thẻ xanh ở Mỹ, tốt nghiệp Học viện Công nghệ Massachusetts và từng làm tổng giám đốc trong một công ty chứng khoán và hợp đồng tương lai. Công ty bây giờ anh ấy đang làm việc ở vị trí phó tổng giám đốc, rất có hy vọng hai năm nữa anh ấy sẽ được thăng chức. Có lẽ phải mất công sức để đào người này.
Gần một tháng sau đó, tôi sang Mỹ, và theo yêu cầu của mẹ tôi, tôi tìm mọi cách để gặp gỡ và nói chuyện với sinh viên tài năng tốt nghiệp từ MIT này để nói về công việc. Cuối cùng, tôi đã sử dụng một số phương thức cá nhân và thủ đoạn để thuyết phục người này đồng ý nghỉ việc. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là sự chân thành của tôi và điều kiện miễn phí của tiền lương làm cho người này rất hài lòng. Tôi đã lập một hợp đồng làm việc, và anh ấy sẽ báo cáo với công ty ở Vancouver ba ngày sau khi tôi trở về Trung Quốc.
Vì chuyện của công ty không phải là mạch chính của câu chuyện này, và tôi cũng không có nhiều thời gian để hoàn thành một câu chuyện dài, vì vậy khía cạnh này chỉ có thể được bỏ qua. Trên thực tế, nếu nó được viết thì đó sẽ là một câu chuyện hay, và nó cũng có thể làm nổi bật một số đặc điểm tính cách của tôi. Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết thì sẽ như vậy. Nhưng vì đây là một truyện ngắn nói về những điều cấm kỵ loạn luân giữa hai mẹ con tôi nên phải bỏ chi tiết phụ này. Và tôi luôn có quan điểm rằng không nên viết quá dài, sẽ ảnh hưởng đến niềm vui của điều cấm kỵ và phá hủy ý định ban đầu. Nếu bạn viết một câu chuyện dài, tốt nhất không nên dùng điều này làm mạch chính của câu chuyện.
Quay lại chủ đề.
Tôi xuống máy bay lúc 19 giờ tối, bắt xe của công ty đón về thẳng nhà. Mẹ tôi và người hầu đã nấu một bữa ăn thịnh soạn để thết đãi tôi và chúc mừng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Mẹ tôi đã tạo ra một ngoại lệ và mở một chai rượu vang đỏ, tự rót cho tôi, khiến tôi rất vui nên tôi uống thêm vài ly nữa.
Rượu có thể làm cho một người trở nên hào hứng và táo bạo về hành vi của mình. Mẹ tôi đến phòng Xuân Nhi trước khi đi ngủ như thường lệ. Thay vì trở về phòng mình, tôi lại đi thẳng vô phòng mẹ và nằm trên giường để gọi một cuộc điện thoại.
Tôi liên hệ với người đã trang trí studio cấp độ chuyên nghiệp cho tôi. Trước tiên, tôi mắng anh ấy bởi ảnh hưởng của rượu, nhưng sau đó lại ca ngợi. Ngay cả tôi cũng cảm thấy mình bị tâm thần phân liệt. Bên kia đầu dây nói rằng công việc đã xong và họ chỉ đợi tôi trở về Trung Quốc để kiểm tra và chấp nhận.
Mẹ tôi trở về phòng sau khi tôi gọi điện thoại xong. Mẹ nhìn tôi một cái rồi đi vào phòng tắm. Tôi nghe tiếng nước chảy trong đó. Trên tấm kính mờ của phòng tắm phản chiếu một bóng người mơ hồ, và hầu như không thể nhận ra đường cong cơ thể đầy đặn và duyên dáng của mẹ tôi. Tôi không còn tâm trí để nghịch điện thoại nữa. Dưới tác động của rượu, tôi đi tới phòng tắm. Thấy cửa phòng tắm không khóa, tôi đẩy cửa ra. Trong dòng nước và hơi nóng, tôi ngắm nhìn cơ thể chín chắn và phúng phính của mẹ tôi. Tôi ôm chầm thân xác ướt át của mẹ tôi từ phía sau và nhét con cặc đang cương cứng của mình vào khe đít của mẹ.
“Ơ… Cửu Nhi, con đang làm gì vậy?” Mẹ tôi hoảng sợ và lắc người qua lại nhưng không thể thoát ra.
“Mẹ ơi, con… con muốn mẹ. Hôm nay con muốn mẹ, mẹ cho con đi!” Tôi luống cuống ôm chặt bầu vú của mẹ tôi.
“Con uống say quá rồi đó… Buông mẹ ra, ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi nào.”
“Không, con rất tỉnh táo, con biết mình muốn gì.”
Một tay tôi thoát khỏi sức kéo của mẹ và luồn xuống đến tận mu lồn của mẹ. Bàn tay tôi cảm nhận được đám lông lồn ướt át và trơn, do vẫn còn vết kem dưỡng sinh dục mà mẹ tôi vừa bôi. Và tay tôi lập tức trơn trượt.
Với một tiếng “bậc”, và tôi choáng váng khi mẹ tôi thoát ra khỏi vòng tay tôi. Ngay lập tức mẹ chụp lấy quần áo của mình và đẩy cửa đi ra. Tôi đứng một mình trong phòng tắm trong một lúc, và dần dần bình tĩnh lại. Tôi nghĩ rằng mình có thể gặp rắc rối, và có thể mất tất cả những nỗ lực từ trước tới nay. Tôi tắt vòi sen và chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
Mẹ tôi ngồi trên giường, hai tay khoanh trên đầu gối, vùi đầu thật thấp. Những giọt nước trên tóc mẹ làm ướt bộ đồ ngủ cùng ga trải giường.
Tôi hơi lúng túng. Đây là lần xấu hổ hiếm gặp trong đời tôi. Tôi nghĩ mình là người thông minh từ khi còn nhỏ, và tôi biết cách nghiên cứu xã hội loài người từ rất sớm. Tôi rất giỏi về tâm lý. Tôi có tài năng tuyệt vời, nhưng không có bất cứ kỹ năng kỳ diệu nào khi đối mặt với mẹ mình. Mặc dù kế hoạch của tôi là hoàn hảo, nhưng tôi lại bối rối khi thực hiện nó, chẳng hạn như bây giờ!
Tôi hốt hoảng mặc quần áo vào, nghĩ đến việc lặng lẽ chuồn đi trước. Nhưng mẹ tôi ngăn lại.
“Cửu Nhi… con ngồi xuống đi.”
Giọng mẹ tôi giống như một sự ân xá. Lòng tôi nhẹ hẳn lại, vì tôi sợ mẹ không nói gì, và nếu mẹ làm vậy sẽ dễ hơn.
Tôi không ngồi xuống theo lời mẹ mà vội vàng lấy khăn khô lau tóc cho mẹ. Tôi quỳ xuống giường và cẩn thận lau mái tóc ướt của mẹ. Mẹ tôi vẫn ngồi ôm gối, nhưng ngẩng đầu lên.
“Cửu Nhi, có thể là mẹ đã sai lầm ngay từ đầu về chuyện này. Lẽ ra mẹ không nên kéo con vào việc chữa trị cho Xuân Nhi… Mẹ con mình đã lắng nghe lời khuyên của Fred và dần dần tham gia…”
Tôi ngắt lời mẹ:
“Không phải như vậy đâu mẹ ơi, vì con rất sẵn lòng làm điều đó. Con… con thích mẹ từ rất lâu rồi, nhưng con không có cơ hội bày tỏ vì con biết mẹ sẽ không chấp nhận. Nhưng lần này là do ý Chúa. Con nghĩ đó là ý Chúa. Liệu mọi thứ sẽ diễn ra như bình thường được không mẹ? Mỗi ngày trong cuộc sống của một người đều khác nhau. Nếu mẹ không nghĩ đến bất cứ điều gì thì mẹ sẽ có nhiều lo lắng. Nếu mẹ nghĩ quá nhiều thì nó sẽ là một gánh nặng. Con chỉ muốn làm tốt những việc trước mắt. Con hứa với mẹ, con sẽ không bao giờ làm tổn thương mẹ. Nếu mẹ không muốn cứu Xuân Nhi hoặc ghét mối quan hệ của mẹ con mình thì cứ nói ra, con sẽ dừng lại ngay lập tức. Mẹ cứ đưa Xuân Nhi về nước nghỉ ngơi một thời gian đi, con sẽ ở lại đây!”
Tôi nghiêm túc với những gì mình nói. Nếu mẹ tôi đưa ra quyết định dứt khoát vào lúc này thì tôi sẽ thực sự từ bỏ.
Mẹ tôi không nói gì trong một lúc lâu, và lại vùi đầu vào đầu gối. Tôi quỳ xuống bên mẹ, như thể chờ đợi cho bản án cuối cùng. Một lát sau, mẹ tôi chậm rãi ngẩng đầu lên và nói:
“Mẹ đã cho người điều tra gia đình trong hồ sơ của Fred ở Trung Quốc. Gia đình đó có thật. Họ đã gửi cho mẹ một số bức ảnh cách đây vài ngày. Gia đình đó đang có một cuộc sống yên bình…”
Tôi gật đầu và hỏi mẹ:
“Mẹ đã có quyết định chưa?” Tôi nhìn lên mẹ tôi.
“Hãy trở về Trung Quốc với tư cách là một gia đình ba người vào tuần tới. Mẹ muốn thay đổi tâm trạng của mình.” Thế rồi mẹ tôi chuyển sang nói nhỏ giọng lại, “Mẹ tính ra, thứ Tư tới Chủ nhật tuần tới sẽ là thời kỳ rụng trứng…”
Tôi hiểu ngay những gì mẹ tôi vừa nói.
“Con đi ngủ trước đi, mẹ sẽ suy nghĩ sau.” Mẹ nói với tôi.
Tôi rời khỏi giường mẹ và trở về phòng mình. Tôi không thể ngủ được. Nghĩ đến lời mẹ nói, tôi vừa mừng vừa sợ và có một chút tự trách mình. Tôi không khỏi tự hỏi rằng tôi đã có lỗi với mẹ vì tất cả những gì mình đã lên kế hoạch quá kỹ càng không? Câu trả lời chắc là có, nhưng tôi không kiểm soát được ham muốn có được mẹ tôi.
Tôi đã từng ghét em trai mình, Xuân Nhi, vì nghĩ rằng nó đã lấy đi hầu hết tình yêu của mẹ tôi. May mắn thay, tôi có bằng thạc sĩ tâm lý học và biết cách đối xử với bản thân. Tôi đã sửa chữa sai lầm của mình theo thời gian. Trong tâm trí, tôi nói với bản thân rằng vì Xuân Nhi là một bệnh nhân, và mẹ cũng thường đối xử với tôi như vậy khi tôi bị bệnh. Tôi còn nhớ rõ ngay sau khi mẹ sinh Xuân Nhi, tôi bị cảm lạnh do virus. Lời khuyên của bác sĩ là mẹ tôi không nên tiếp xúc với tôi khi đang cho con bú. Nhưng mẹ tôi đã quyết định thuê một vú em cho Xuân Nhi bú thay mình và nhất quyết đi cùng tôi trong phòng bệnh, trải qua ba ngày nguy hiểm mọi lúc mọi nơi. Mãi đến 7 ngày sau, chúng tôi mới có trải nghiệm cùng nhau, và sau khi mẹ chắc chắn là mọi chuyện đã ổn, hai mẹ con tôi về nhà và mẹ ôm đứa con trai bé bỏng mà mẹ nhớ thương.
Kiên trì? Hay bỏ cuộc? Cuối cùng, dục vọng đã đánh bại lý trí, và tôi đã thề rằng tôi sẽ đối xử tốt với mẹ tôi đến hết cuộc đời.
Thứ Tư tuần tới? Phải chăng lời mẹ đang ám chỉ tôi? Tôi đếm ngày và thấy còn 6 ngày nữa. Nghĩ đến thôi đã cảm thấy rạo rực trong lòng rồi. Vậy là dục vọng nào đó trong người tôi lại được khơi dậy, và con cặc chưa được thỏa mãn của tôi lại ngóc đầu lên. Tôi lột quần áo trần truồng và bật hết đèn trong phòng. Dưới ánh đèn trắng sáng, tôi ngắm nghía thân dưới của mình. Cơ thể tôi đã phát triển rất tốt, con cặc vừa to vừa dài khiến tôi có thể tự hào. Đây là vốn liếng mà tôi hay khoe với lũ bạn cùng phòng hồi còn đi học. Tôi thường trêu chọc bạn học khi vào nhà tắm công cộng. Đôi khi tôi phải so sánh kích cỡ con cặc mình với những sinh viên ở các ký túc xá khác. Bạn cùng phòng nói tôi có thể đến Nhật để làm diễn viên phim khiêu dâm, và tôi chắc chắn sẽ được ưu ái.
Tôi cần một chút kích thích để giải tỏa ham muốn bị dồn nén này. Vì vậy, tôi nghĩ đến hai tập tin được lưu trên điện thoại. Đó là hai tập tin video cuối cùng mà Fred đã đưa cho mẹ con tôi. Tôi đã không xem chúng, nhưng bây giờ tôi muốn xem. Do đó, tôi mở điện thoại, tìm thấy hai tập tin đã được mã hóa. Sau đó bật tivi trong phòng ngủ, kết nối điện thoại với tivi thông minh và phát video lên tivi.
Bối cảnh của video vẫn là căn phòng đó. Điểm khác biệt không còn là ánh đèn mờ ảo mà là đèn chùm thủy ngân trên trần nhà được bật lên. Ánh sáng trong phòng sáng hơn so với ban ngày bình thường. Nhưng tôi không thấy ai trong 2 phút đầu tiên của video. Tôi ngồi trên giường, cầm điện thoại và từ từ tua đi cho đến khi có người xuất hiện. 5 phút sau, có một người xuất hiện trên màn hình tivi. Một chàng trai trần truồng, thân hình cơ bắp với nước da ngăm đen bước ra khỏi phòng tắm. Hai tay cậu ấy đang ôm một người phụ nữ tròn trịa, trắng trẻo và cũng trần truồng. Chân của người phụ nữ quấn quanh eo cậu, hai tay bà ấy vòng quanh cổ cậu. Cậu ấy là Phó Hoành, còn người phụ nữ ấy là mẹ cậu, Trương Dịch.
Phó Hoành một tay đỡ dưới mông đít mẹ, tay kia ôm lấy eo mẹ. Tôi không khỏi kinh ngạc trước sự mạnh mẽ của anh chàng này. Hầu hết mọi người không thể thực hiện tư thế này. Phó Hoành kiểm soát cơ thể tinh tế của mẹ mình lên xuống, thở hồng hộc.
Hai mẹ con chỉ duy trì tư thế khó khăn này được một lúc, sau đó Phó Hoành ôm mẹ và ngồi xuống thành giường. Sau đó cậu ấy để mẹ nằm trên giường và đưa hai tay mân mê bầu vú đầy đặn của mẹ trong khi đụ mẹ. Bà mẹ Trương Dịch ôm cổ con trai, ưỡn eo và hẩy đít lên xuống để đáp ứng với đứa con. Màn hình chuyển đổi qua lại, lúc thì cho thấy mặt trước của bà mẹ, lúc thì cho thấy góc hông của đứa con. Rõ ràng là có ai đó đã chỉnh sửa để làm video này. Động tác đụ đéo của bà mẹ rất nhỏ nhẹ, một tay bà che miệng lại, với thái độ e ấp như nữa từ chối nữa chào đón. Phó Hoành nhổm người lên và đéo mẹ thật nhanh, một lần nữa kiểm soát nhịp điệu.
Dục vọng của bà mẹ Trương Dịch đã được khơi dậy. Những tiếng rên rỉ của bà mẹ dần dần trở nên lớn hơn. Bàn tay che miệng chuyển sang ôm quanh cổ đứa con, eo và hông của bà mẹ nâng lên hạ xuống nhanh chóng ngoài ý muốn.
Phó Hoành thấy rằng mẹ mình đã chủ động đụ đéo cùng mình, vì vậy cậu ấy đưa tay lên vú mẹ, vuốt ve mơn trớn một cách rất thành thạo. Tôi nhận thấy rằng chàng trai này đã học rất nhanh.
Bỗng nhiên bà mẹ Trương Dịch hẩy đít lên xuống cực kỳ nhanh, và những tiếng rên rỉ trong miệng bà trở nên đứt quãng và sắc bén. Biểu hiện trên khuôn mặt bà mẹ nhăn nhó như đau đớn, nhíu mày lại, mắt nhắm nghiền. Hai tay bà mẹ bấu vào vai đứa con, người bà mềm nhũn ra.
Đứa con Phó Hoành nâng đầu mẹ mình lên và hôn lên mặt bà. Sau đó cậu ấy đỡ hai chân mẹ lên, thọc cặc vào lồn mẹ một cách điên cuồng. Đột nhiên đứa con hóp đít lại và kêu lên “umm… umm…”. Bà mẹ cũng kêu lên và ngẩng đầu, rồi ngã người xuống giường khi đứa con đang đéo bà dữ dội.
Phó Hoành cố định chắc chắn cơ thể của mẹ mình. Tôi có thể nói rằng cậu ấy đã đụ mẹ một cách triệt để. Lúc này tôi rất ghen tị với cậu ấy, và tôi không thể không nghĩ tới việc mình có thể làm điều tương tự với mẹ trong tư thế như vậy, đụ đéo một người mẹ nghiêm nghị và xinh đẹp. Nó sẽ như thế nào nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi bất giác đứng dậy và lại gần tivi hơn. Tay tôi sục cặc nhanh hơn, và vào lúc đứa con gầm lên khi đạt cực khoái, cặc tôi cũng co giật dữ dội trong tay tôi. Một dòng tinh dịch đặc quánh phun lên màn hình tivi cách đó một mét.