SunShine

Chương 22



Phần 22

Những vòng tròn trùng lặp, chuỗi những tháng ngày ám ảnh tôi lại tiếp diễn, tôi đang sợ mùa đông hơn hết thảy mọi thứ. Cái chết cảm tưởng hiện thời nó thực sự đơn giản…

Bước chân, từng nhịp một rời khỏi cô ấy, băng qua con đường trượt dài dẫn ra quốc lộ đời tôi, những va chạm, những dòng xe, những con người, vẫn hối hả đi ngang qua tôi, điểm đến và đi, chẳng cần có một người đồng hành nào cả…

Cố kiềm nước mắt, nhưng mà, tự nhiên yếu đuối đến cái mức bật khóc ngon lành như đứa trẻ, cố gắng làm cái đứa mạnh mẽ quá lâu rồi, trước mắt người khác lạnh lùng là vậy, mà giờ, tôi đang tự mình làm tan chảy tảng băng nơi khóe mắt giữa hàng trăm ánh nhìn giữa phố xá đông người…

Tôi bước thật chậm về ngôi nhà vắng lạnh, tẻ nhạt trước mặt… Tôi bước thật chậm lại lần nữa, bỏ mặc cô ấy phía sau…

“Là nước mắt… là nước mắt, rơi ra từ biển nho nhỏ.

Một mình… một mình, bị nhốt trong mùa đông.

Những cơn gió vẫn tiếp tục tỏa lạnh, như ngày hôm đó. ”

Nằm ngả mình xuống giường, ngày nghỉ tết dương lịch đầu tiên trong ảm đạm, thôi bận tâm xem cô ấy còn muốn níu giữ gì mình không, cũng không muốn biết, mình có đáng để cô ấy phí hoài nước mắt, cũng không mong muốn, cái dáng vẻ bé nhỏ ấy, vẫn còn ngồi lại chiếc ghế đá đáng sợ đó…

Gió vẫn thoảng qua, cái không khí lạnh lẽo từ bên ngoài, ngang qua cánh cửa sổ, trôi dạt vào phòng tôi, cái lạnh ấy hệt như ngày hôm đó, vẫn là cái cảm xúc tự mình kết thúc một mớ tình cảm lằng nhằng, không rõ ràng, và tràn đầy sự thất vọng…

Thật kinh tởm với cả bản thân tôi, khi mà, tôi lại một lần nữa yêu con người như vậy, đổi lỗi cho ai được chứ?

“Tôi đã cố gắng lừa dối, nhưng trái tim tôi biết điều đó, để trở nên mạnh mẽ.

Tôi cố gắng bước đến… ”

Kéo cánh cửa sổ lại, đóng kín mọi thứ, che đậy mọi thứ, căn phòng tôi ngập tràn trong bóng tối, tôi lấy chăn chùm kín thể xác mình, co vào như một con ốc chậm chạp và sợ hãi. Mở lòng ra rồi, một người quan trọng bước đi, tôi đã cho người khác có cơ hội yêu mình, nhưng mà, mọi thứ chỉ làm tôi càng muốn một mình, tự gồng bước trên quãng thời gian còn lại mà thôi, chẳng ai đáng để tin nữa…

Tôi đang cảm thấy ra sao vậy?

“Chiếc đồng hồ đã ngừng, vẫn còn đang giữ trong lòng.

Bị đẩy vào đám đông, trong lúc này tôi nhớ đến nụ cười giả tạo của em”

Chiếc báo thức bên cạnh tôi, từng nhịp một vẫn tích tắc đều đặn, nó làm vết cắt lớn dần trong lòng tôi tổn thương kỳ lạ, thời gian như đang dừng lại, mọi thứ trôi tuột về quá khứ, lại những kỷ niệm rất ít ỏi về Cô ấy lại hiện lên…

Lâu rồi, ngoài em ra, tôi mới thể hiện sự ấm áp vốn có của mình với người khác, lâu rồi, tôi mới dám bước vào đám đông nào đó, mà không còn sợ hãi cái vẻ ồn ào náo nhiệt của nó nữa… lâu rồi… tôi mới lại thấy một nụ cười gượng gạo trên đôi môi cô ấy, nó thật giống như lúc em còn bên tôi…

“Tại sao lại lo lắng, hỡi người gõ cửa trái tim tôi.

Vì sao… vì sao, chúng ta có cùng ánh mắt phải không? ”

Là của để dành của nhau, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ thuộc về nhau, phải rồi? Đã bao giờ cậu nói thích tôi đâu, cảm nắng nhất thời, vào cái mùa đông này, ánh nắng nó hiếm hoi lắm chứ.

Tôi chập chững, dần chủ động mở cửa tâm hồn mình để cậu bước vào, tôi cũng định phá toang cánh cửa lòng cậu, để chúng ta đơn giản bước vào cuộc sống mơ mộng của nhau. Vậy mà…

Mối tình đầu, chúng ta đều tổn tương vì nó, còn yêu Hắn nhiều như vậy, sao cậu lại chia tay khi hai người còn tình cảm, rồi tìm những gã con trai khác yêu giả tạo để trả thù cơ chứ? Tại sao? Cứ phải lo lắng, tôi không đủ tốt để khiến cậu thay đổi sao, tôi vẫn như những thằng con trai khác, ngờ nghệch với cậu, chúng ta sẽ có một tình yêu hoàn hảo phải không?

“Cố gắng che dấu, tiếng thì thầm nơi trái tim.

Những cơn gió đông vẫn đang thoảng qua.

Khắp mọi nẻo đường.

Để trở nên mạnh mẽ, tôi cố gắng bước đến”

Gió rít qua khe cửa, căn phòng ảm đạm chỉ còn nhịp tích tắc đồng hồ, đôi khi là tiếng thở dài của tôi, nuốt nghẹn lại, làm nước mắt từ tốn lăn dài trên má.

Tôi chỉ một mình trong phòng, cái không gian đóng kín mít lại, tôi có thể hét thật lớn, hoặc bịn rịn ào khóc, đập phá mọi thứ… Có thể điên khùng, hoặc mất trí như những gì tôi từng nghĩ tới khi cái niềm tin bị nứt toác ra lần nữa… nhưng không nổi, chẳng còn sức nữa, chỉ thở dài và hít thở không khí, chỉ sống thôi, cũng đã làm tôi không còn sức lực chống đỡ mọi thứ nữa rồi.

“Chiếc đồng hồ đã ngưng, vẫn còn đang giữ trong lòng.

Sợ những lời nói, sẽ phá vỡ hoàn toàn.

Cả hai nhìn chằm chằm, ánh nắng lung lung của không khí lạnh.

Tôi vội vã, chạy khỏi đám đông. ”

Cậu không phải là người kết thúc, trò chơi ấy tôi không nằm trong đó, tôi đã chạy trốn khỏi nó. Trò chơi ấy, hết lần này tới lần khác, từng người một không do dự làm tổn thương tôi, tôi không còn muốn làm một đứa trẻ 17 tuổi nữa, thể xác lớn vậy mà, vẫn bị đứa trẻ ngờ nghệch bề ngoài như cậu lừa dối… thật đơn giản.

Chúng ta đã không nhìn nhau khi nói những lời cuối, sunshine đơn giản chỉ là ánh nắng mặt trời, nó không gán ghép hay ẩn dụ cho bất cứ ai cả…

Tôi không còn là sunshine của cậu, tôi không đủ ấm áp xua tan cái mây mù che lấn tâm hồn cậu…

“Chiếc đồng hồ đã ngừng chạy, tôi muốn yêu em thêm lần nữa.

Những điều không thể quên.

Những điều không muốn quên.

Vào bình minh, ánh sáng lung linh lắc lư”

Chắc nếu như cho tôi thêm 4 ngày còn lại, tôi sẽ không biết phải đối diện với kết thúc thế nào.

Chắc không có Huân, tôi sẽ một lần nữa chết gục nếu cậu nói chia tay!

Sai rồi, chúng ta chưa từng bắt đầu mà… chia tay, không thể tồn tại…

Hôm ấy, tôi không làm một việc gì ngoài thu mình trong chăn và bật khóc.

Hôm ấy, tôi bị bố mẹ mắng thậm tệ vì không nấu cơm trưa, tôi chỉ im lặng, và khóc nhiều hơn bởi cái cục tức lớn hơn trong cơ thể, uất nghẹn và sẵn sàng ói máu.

Hôm ấy, ngày hôm ấy!

Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sunshine/

Tháng 1 tới rồi, 2 ngày nghỉ tết dương lịch cũng qua đi, không khí lạnh đợt cuối Đông càng lúc càng đáng sợ, nó sợ không đủ thời gian hành hạ con người ta, lên đã tăng cường sự lạnh lẽo của mình một cách liên tục…

Tuyệt nhiên, mấy ngày nay trời âm u, không thấy cả mặt trời, làm sao có nắng nào chiếu qua được… Tôi đến lớp và đi học bình thường, tự nhiên cười nói nhiều hơn, tích cực hơn, nhưng đột nhiên, cũng muốn bản thân có những giây phút thật yên tĩnh…

– Mấy ngày nghỉ tết đi đâu không? – Thằng Nam vỗ nhẹ vào vai tôi, còn tôi thì đang chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió, vẫn đơn điệu và lạnh lẽo.

– Ăn, ngủ và ngủ! – Tôi cười.

– Thế mà sao mày vẫn chẳng béo được nhỉ? – Nó nghi hoặc, nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi bật cười.

Tôi mặc nó, cứ chìm đắm vào cái không gian yên ắng, chỉ một mình!

Mấy ngày rồi, không nói chuyện với ai, ăn một mình, ở một mình, mọi thứ đều một mình. Không điện thoại, không những cuộc gặp gỡ, không một lần nào cố ghi nhớ những ký ức đã qua… nhưng mà, cũng không một lần nào trong mơ, tôi thoát khỏi những ám ảnh đó.

Tuyệt nhiên, tôi và bọn bạn thân ít nói chuyện với nhau hẳn đi, nhất là Huân, chúng tôi không còn những lần đi cantin cùng nhau nữa, giờ đến lớp chỉ nhìn nhau với những nét mặt đầy lịch sự… dường như, mọi thứ, đang dần trở lại, như những ngày mà cô ấy chưa bước tới cuộc đời tôi…

Thời khóa biểu đổi, tiết sử là tiết đầu tiên trong tuần học đấy, tôi chẳng còn tâm trạng suy nghĩ gì nữa, tôi thật sự, ghét con gái, hận con gái, tình yêu nó sinh ra hận thù, và tôi thấy điều đó đúng với mình…

Cô sử vẫn mời tôi trả lời các câu hỏi, tôi vẫn trả lời được, nhưng, thấy khó chịu vô cùng, đến cái lúc cô định gọi tôi trả lời câu tiếp theo, thì tôi giơ tay, và… xin đi vệ sinh luôn… cả lớp tôi biết vậy thì cười ồ lên một đợt, rồi nhìn cái dáng lạnh lùng của tôi bước ra khỏi lớp, mặc kệ cô có đồng ý hay không.

Tôi bỏ mặc tiết học đấy!

Địa điểm trốn tiết là cantin, tôi bình lặng tiến vào phòng ăn, rồi mua một chai nước, một cái bánh mỳ, chui tọt vào góc phòng, gặm nhấm, mọi thứ…

Qua cánh cửa sổ, nhìn thẳng ra bên ngoài, sân trường vắng lặng đến buồn tẻ, lá khô đôi khi tại vì gió, mà nũng nịu bay quận lại với nhau, xào xạc cái âm thanh thật đặc trưng…

Tôi khẽ cười, trầm mặc như thế!

Rồi, cảm nhận thứ ánh trước mắt mình bị che đi, cái bàn tay ai đó làm mọi thứ trong mắt tôi tối tăm lại, cố gắng gạt bàn tay đó ra, tức tối và muốn hét lên giận dữ với người đó…

Lam ngồi đối diện tôi, mỉm cười, cô nàng nổi bật đây mà.

Tôi thôi tức tối, cười nhếch mép một cái, rồi quay trở lại với cái khung cảnh riêng mình. Cô nàng tròn xoe mắt, cứ cô gắng lấy tay cản trở hướng nhìn của tôi… cuối cùng tôi vẫn phải mở miệng lên tiếng.

– Muốn gì đây?

– Ơ. Hôm nay cậu sao vậy?

– Để tớ yên. – Tôi thản nhiên đáp. Chả do dự hay chần chừ.

– Phải có điều kiện thì tớ muốn yên được.

– Yên lặng là việc của cậu, muốn yên lặng là việc của tớ. Cậu không có cái lý gì mà đi đặt điều kiện về việc của mình cả. – Tôi gắt.

– Vậy đừng hòng tớ yên lặng. – Cô nàng cứ thế ngồi hát níu lo cạnh tôi, khiến tôi chán nản, ghê tởm, đứng dậy, và rời khỏi phòng ăn ngay lập tức…

Có tiếng ú ớ rồi đuổi theo tôi, cô nàng vẫn thấp đến vai tôi, điều đó không thay đổi…

Vẫn là sân sau trường, vẫn là cái khung cảnh vắng tanh đầy gió lạnh.

– Cậu cũng có gan trốn tiết hả? Bí thư vậy à? – Tôi đá xoáy Lam, cố gắng làm sao cho Lam biến khỏi tầm mắt mình.

– Tớ lấy lý do đi kiểm tra vệ sinh, tiết địa chán quá. Cậu cũng thế à?

– Tớ xin đi vệ sinh.

– Lý do vớ vẩn thế mà dám trốn, thể nào cậu cũng bị ghi trong sổ. – Cô nàng dí dí nắm đấm vào mặt tôi.

– Tớ đang chờ điều đó đây! – Mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ đi thôi, dù là vòng quanh mấy vòng sân sau cũng được.

– Hừm…

Tôi tự kỷ như vậy, mà lại có đứa tự kỷ bên cạnh…

Cậu nổi bật quá, tớ làm sao có thể ở cạnh cậu được… tránh xa tớ ra.

– Cậu…

Tôi ngắt lời.

– Để tớ một mình đi, cậu đi đâu kệ cậu.

– Cậu làm sao vậy, ăn nói lạ thế, không giống chút nào. – Hơi cúi đầu.

– Là tớ đấy!

– Ừm, dù cậu thế nào, tớ vẫn sẽ ủng hộ! – Tự nhiên Lam bật cười, rồi lặng lẽ rời khỏi nơi tôi đứng, bóng dáng ấy bỏ lại lời nói cuối cùng, rồi từ tốn trở về lớp học.

Tôi còn đứng đó, nhưng không còn nhìn theo nữa…

Bạn đang đọc truyện SunShine tại nguồn: http://truyen3x.xyz/sunshine/

Vài tuần sau, bọn bạn tôi thân trở lại, tôi cũng nói chuyện với Huân nhiều hơn, chúng tôi không hề đả động lại mọi thứ, cứ như là, chúng chưa diễn ra, và nhân vật Quỳnh chưa hề tồn tại trong cuộc sống hai đứa… Vài ngày nữa, là sinh nhật tôi…

Ngày 25 – 1.

Tiết học thứ 4 ngày hôm đó vừa tan, cả nhóm bạn choàng vai nhau chậm chãi đi xuống cantin, giờ thì tôi bất cần thật sự rồi, cũng tự nhận luôn, giới tính thật của mình là thích con trai cho nó lành, tất nhiên ai cũng đều cho đó là đùa, tôi cũng vậy. Khó tin làm sao chứ.

– Sao rồi, hai đứa mày dạo này không thấy gặp nhau, tan rồi à. – Thằng Chính tự nhiên hỏi tôi.

– Ai vậy? – Mặt tôi ngơ ngác nhìn chúng nó, thằng Huân thì nhăn mặt rồi không quan tâm lắm.

– Đấy, Con Quỳnh ý.

– Ừm, tao nói chia tay rồi, tao thích con trai mà. – Tôi cười hềnh hệch.

– Mẹ thằng bệnh…

Nét buồn trên gương mặt tôi, cả Huân nữa…

Tan học, tôi vẫn một mình, trên con đường về quen thuộc, đạp thật chậm, nhìn ngắn mọi thứ, đơn giản thôi, cảm nhận và thêm yêu cuộc sống của mình… Chẳng nên cứ mệt mỏi mà gồng gánh mọi thứ nữa…

Từ xa, cái hình dáng ấy vẫn làm tim tôi bối rối, càng quặn thắt hơn khi người đi cạnh cô ấy là chàng trai lần trước tôi bắt gặp… ừ, nó là Cường đây mà…

Tôi lướt qua Quỳnh, cùng mối tình đầu của cô ấy! Hai người thật đẹp đôi, đang nắm tay nhau bước ra bến xe bus gần đó…

Tôi không nhận ra được điều gì đó kỳ lạ trên nét mặt cố ấy khi tôi ngang qua, tôi hệt như gió vậy…

Phải rồi, như lúc trước thôi, chúng ta còn không biết gì về nhau nữa mà!

“Tôi đã cố gắng lừa dối, nhưng trái tim tôi biết điều đó, để trở nên mạnh mẽ.

Tôi cố gắng bước đến… ”

Chương trước Chương tiếp
Loading...