Sưu tầm

Chương 7



Phần 7

Được thỏa mãn với một cô gái như mong muốn, Minh tràn đầy hưng phấn. Nhớ tới Thảo, hắn hẹn hai đứa đi ăn.

Như thường lệ, ăn xong thì cả hai vào công viên ngồi chơi một lúc mới về. Hôm nay cũng thế, nhưng khác là cả hai đều im lặng, không như những ngày trước chỉ cần gặp nhau là nói cười rôm rả.

“Mày có bồ là quên tao luôn hả mậy, sao bữa giờ nhạt nhẽo dữ!” Minh mở lời trước.

“Tao…có tìm mày nha, tại mày suốt ngày đi với gái chứ bộ, qua tìm mà có gặp mày đâu!”

Minh vẻ mặt oan ức cãi lại: “Tao đi với gái hồi nào, chẳng qua tao bận thôi.”

“Đứa nào hôm qua chở con nhỏ từ bar đi đâu? Rồi tới sáng nay mới mò về nhà?” Thảo không chịu thua.

“T…tao…mà sao mày thấy? Thôi bỏ đi, coi như tại tao, giờ đền được chưa?” Minh hạ giọng.

Thảo vẻ mặt đắc ý: “Để từ từ tao nghĩ coi bắt đền cái gì đã.”

Còn đang phân vân chưa biết bắt Minh đền gì, bất chợt Thảo bị hắn nắm tay nàng kéo nhẹ rồi gọi to: “Thảo! Chạy! Chạy nhanh!”

Thảo cũng giật mình không biết chuyện gì: “Chạy gì? Làm sao?”

“Xe bắt chó tới kìa, mày chạy nhanh còn kịp!” Minh vẫn ra vẻ gấp gáp.

“Mày…mày nghĩ tao là con chó hả?”

Thảo nổi giận túm tóc, kéo áo Minh đánh tới tấp khiến mọi người xung quanh dạt ra vì tưởng ‘nữ sinh đánh nhau’.

Cười toét miệng với cái đầu tóc bù xù, áo quần xộc xệch, Minh lẽo đẽo theo sau Thảo ra bãi gửi xe chuẩn bị đền tội cả hai lần gom lại.

“Lấy xe đi! Có cầm thẻ ATM theo không?” Thảo vẻ mặt nguy hiểm nhìn Minh.

“Có, chi vậy?”

“Đi Vincom.”

“Làm gì?”

“Mua sắm.”

Ở bãi gửi xe vang lên tiếng “Đệt” rõ to, đó cái kết của việc nghịch dại với phụ nữ.

Trong một căn nhà nằm ở ngoại ô thành phố, có hai người đang ngồi trước một loạt màn hình theo dõi camera, một người trong đó là Nguyên, người quen của Minh.

“Bắt đầu được rồi đấy, anh Nguyên!” Người còn lại lên tiếng, là giọng của một người phụ nữ.

“Được, vậy ngày mai sẽ triển khai.” Nguyên trả lời, sau đó rời đi.

Trên màn hình ở giữa, không chiếu cảnh từ camera mà hiện lên gương mặt của một người, đó chính là gương mặt của Minh.

Người phụ nữ nhìn chăm chú hình ảnh của Minh trong màn hình, khẽ nhếch mép cười rồi rời khỏi căn phòng.

5 giờ sáng, trên sân thường căn nhà Minh đang ở, một thân hình không quá vạm vỡ nhưng vẫn nổi lên những đường cơ bắp săn chắc. Người đó không ai khác chính là Minh, hắn đang kéo xà đơn.

Không luyện tập nhiều như lúc trước, hiện tại Minh chỉ tự tập một buổi thể lực và một buổi thể hình mỗi tuần, tuy tần suất tập ít nhưng cộng với việc siêng chơi thể thao giúp hắn giữ được cơ thể thỏe mạnh, nhanh nhẹn và ‘sung mãn’.

Cuộc sống thảnh thơi nhàn hạ tạo nên một vỏ bọc hoàn hảo, không ai biết rằng Minh là một tay lập trình đẳng cấp, kể cả Thảo.

Ngồi ở trạm xe buýt, cầm ổ bánh mì nhai hồn nhiên khiến hắn thú hút nhiều ánh mắt xung quanh, nhưng hắn mặc kệ, cứ vô tư ăn tiếp. Xe buýt tới, mọi người chen nhau lên cho kịp giờ, chỉ còn lại hắn với ổ nửa ổ bánh mì đang ngắn dần. Chiếc xe lăn bánh chạy đi là một chiếc xe buýt khác tấp vào ngay, Minh lên xe đi về hàng ghế cuối, hàng ghế có một người đàn ông tóc bạc, cũng là hành khách duy nhất trước khi Minh lên xe.

“Cậu cũng thú vị đấy, ăn bánh mì trong khi kiếm được vài chục triệu mỗi tháng. ”Người đàn ông cất tiếng khi Minh vừa ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Tiền bạc khiến con người ta thay đổi, tôi cũng thế!” Minh vừa nhai vừa trả lời.

Người đàn ông cười: “Ăn ổ bánh mì mười lăm ngàn, thay vì ổ mười ngàn như trước đây. Một sự thay đổi to lớn!” Rồi cả hai cùng cười.

Người đàn ông lấy trong túi áo ra một tờ giấy nhỏ đưa cho Minh. Hắn cầm lấy rồi cố nhớ hàng chữ duy nhất trên đó, là đường link của một trang web. Xem xong Minh trả lại tờ giấy, không nói thêm câu nào, hắn xuống xe ở trạm kế tiếp.

Vài tháng trước Minh gặp người này, gã là bạn của ông hàng xóm đã giúp Minh hồi nhỏ, ông hàng xóm giới thiệu gã với Minh. Một người lạ măt bí ẩn khiến Minh cẩn thận dè chừng, nhưng vài ngày sau hắn đã đồng ý. Bởi dù chưa tìm được bất cứ thông tin gì về người đàn ông bí ẩn kia, nhưng Minh tin ông hàng xóm của mình, hắn cũng đoán được gã kia làm việc cho chính phủ và thỏa thuận làm hắn cảm thấy thích thú.

Điều kiện duy nhất là giữ bí mật các cuộc gặp mặt và ‘việc hợp tác’ của hai người, ngoài ra không ràng buộc bất cứ điều gì. Minh mã hóa dữ liệu giúp hắn, ngược lại Minh có thể nhận tiền thù lao hoặc yêu cầu ‘trợ giúp’.

Và lần gần nhất yêu cầu của Minh được thực hiện, đó là báo trước ‘đợt kiểm tra’ khi Minh đang ở trong khác sạn Sao Mai lần trước.

Trở về nhà và làm việc mới nhận tới gần trưa mới xong, ổ bánh mì từ sáng không ngăn được cơn kêu réo của cái bụng.

“Con Thảo thì đi vắng, ăn tiệm thì không thích, mà tự nấu thì mất công …”

Minh lười nhác định nhịn luôn tới chiều, bất chợt nhớ tới Ngọc Lan.

“Đúng rồi, đi ăn ké.” Nghĩ là làm, Minh liền thay đồ rồi qua nhà Ngọc Lan. Nhớ tới cảnh tượng hôm trước, hình ảnh thân thể ngọt nước của Ngọc Lan hiện ra khiến hắn phấn chấn lên hẳn.

Sau một hồi lạng lách đánh võng cũng tới, Minh đứng trước cánh cổng đóng kín mới thấy mình hồ đồ. “Không hỏi trước lỡ người ta không ở nhà thì ngu người.”

Đưa tay bấm chuông, Minh thầm vái trời vái phật cho cánh cổng kia mở ra, và cánh cổng mở ra thật.

Ngọc Lan đang chuẩn bị nấu ăn thì nghe tiếng chuông cửa, do dự rồi mở cổng sau khi thấy người bên ngoài là Minh qua camera.

“Hì, chào chị, em qua ăn cơm ké.”

“Em vào đi!” Ngọc Lan nhoẻn miệng cười.

Ngọc Lan tiếp tục nấu nướng, còn Minh ngồi ở bàn ăn, mắt không rời khỏi bờ mông săn chắc đung đưa theo từng cử động của nàng.

Không phải Ngọc Lan tập trung nấu nướng mà quên mất Minh đằng sau, thực sự nàng biết hắn đang nhìn mình chằm chằm qua hình ảnh phản chiếu của chiếc giá bằng inox sáng bóng treo trên tường. Nhớ lại sự lộ liễu mất kiểm soát lần trước khiến nàng ngại quá không dám quay lại, cứ hí hoáy trên bếp tạo điều kiện cho Minh no mắt.

Minh mải mê chiêm ngưỡng thân hình chuẩn mực, bộ đồ mặc ở nhà là áo thun ba lỗ và quần đùi ngắn càng tôn dáng đẹp của Ngọc Lan.

Minh thầm so sánh Ngọc Lan với các cô gái mà hắn từng gặp. Dù xếp vào hàng ‘máy bay’ nhưng Ngọc Lan hơn hẳn các cô gái kia, để giữ được vóc dáng và nhan sắc như thế này chắc hẳn phải có một chế độ hà khắc.

“Nay chị có tới phòng tập không?” Minh hỏi đánh lạc hướng để khỏi gây mất thiện cảm.

“Không, chị chỉ tập một tuần ba buổi thôi, hôm nay nghỉ, chiều đi bơi.”

Dọn cơm lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau, hắn vừa ăn vừa lén nhìn gương mặt dịu dàng phía trước, một cảm giác khó tả trong lòng hắn trổi lên, cảm giác mà dường như đã lâu hắn không có.

“Là yêu sao?” Tim hắn đập rộn ràng khi vừa nghĩ tới đó.

Ngọc Lan ăn một cách tự nhiên, nhưng thực sự là nàng đang cố tỏ ra tự nhiên, bởi ngồi đối diện với Minh, nàng bối rối một cách lạ lùng. Nhiều năm qua chưa có ai khiến nàng như vậy, mỗi lần gặp hắn nàng như mất kiểm soát, gương mặt của hắn đang dần che mờ một gương mặt khác trong lòng nàng.

“Chị Lan đẹp quá!” Minh thốt lên thật lòng.

Ngọc Lan ngượng ngùng không nói.

Ăn xong rồi cũng phải về, Minh không muốn nhưng không tìm được lý do để ở lại.

“Chiều em rảnh không?” Ngọc Lan hỏi khi chuẩn bị khóa cổng.

“Em rảnh, có gì không chị?”

“Vậy…có muốn đi bơi không?” Ngọc Lan đỏ mặt, cứ như nàng đang hẹn họ.

“Có…” Minh ngẩn ngơ đáp lại.

“Vậy chiều bốn giờ qua chị rồi cùng đi.”

“Được, bốn giờ em qua.”

Minh như vừa tìm ra được lục địa thứ 7, một nguồn động lực mạnh mẽ xuất hiện trong người hắn, nhưng cố bình tĩnh chạy xe thật chậm, phải giữ an toàn để chiều còn đi với người đẹp.

Trở vào trong nhà, Ngọc Lan cũng không hiểu rõ mình tại sao mình lại làm như vậy. Bao năm qua nàng chưa từng có cảm giác với bất kì người đàn ông nào, kể cả Nguyên.

Bốn giờ kém năm phút Minh có mặt trước cổng nhà Ngọc Lan. Hắn luôn đúng giờ, đó là nguyên tắc của hắn, với hắn, đến sớm năm phút là đúng giờ, đến đúng giờ đã là muộn, mà đến muộn thì…

Ngọc Lan cũng không ngần ngại đi chung xe với hắn, tầm tuổi nàng không còn quá quan trọng về vật chất bên ngoài.

Tới một hồ bơi lớn của thành phố, Minh tự hào trước bao ánh nhìn xunh quanh khi Ngọc Lan đi cạnh hắn.

Mặc bộ đồ bơi kín đáo nhưng Ngọc Lan vẫn nổi bật giữa đám đông, mỉm cười với hắn rồi nàng hòa vào hồ nước mát lạnh.

Minh cũng xuống nước, hắn chỉ bơi vài vòng rồi cùng đám thanh niên khác nhìn về phía góc hồ, nơi Ngọc Lan và các cô gái trẻ đẹp trong những bộ bikini đang đùa nghịch vui vẻ, nàng không hề kém cạnh một cô gái nào, thậm chí là người đẹp nhất trong đám.

Tắm xong, lấy xe ra về, Minh nhận được những ánh mắt biểu lộ chung một cảm xúc từ đám đàn ông: gato. Nhiều anh chàng tỏ ra sang chảnh bắt chuyện làm quen nhưng Ngọc Lan đều né tránh khéo léo, điều đó làm Minh nhận ra rằng Ngọc Lan có một sự quan tâm đặc biệt với hắn.

Nhìn những chiếc xe kia, nhìn lại chiếc wave của mình, Minh thầm quyết định: “Phải đổi xe. Chở người đẹp bằng xe xấu thì khác nào xúc phạm người đẹp!”

Hiếm có được cơ hội như hôm nay, Minh phát huy hết công suất của cái miệng để Ngọc Lan chịu đi chơi thêm chút nữa với hắn. Đưa nàng đi khắp nơi, ăn những món vỉa hè đơn giản mà ngon miệng. Hai người cười nói, trò chuyện vui vẻ như đã quen từ lâu.

“Em đưa chị tới chỗ này được không?” Ngọc Lan hỏi Minh.

“Được chứ! Chị muốn đi đâu để em đưa đi?”

“Vậy em chở chị tới…”

Minh đưa Ngọc Lan tới địa chỉ mà nàng nói, đó là nhà của một gia đình khá giả. Dựng xe cách xa ngôi nhà một đoạn, Minh và Ngọc Lan ngồi bên nhau như một đôi tình nhân, nhưng hắn biết Ngọc Lan đang chú ý quan sát ngôi nhà kia, hắn cũng không hỏi mà chỉ ngồi im ngắm nàng.

Ngồi bên nhau một lúc lâu, Minh cũng đưa mắt nhìn qua phía căn nhà kia vì có một thanh niên chạc tuổi Minh vừa dừng xe trước cổng, một cô gái trẻ trong nhà ra mở cửa cho thanh niên kia. Ánh mắt Ngọc Lan long lanh đầy cảm xúc nhìn hai người đó cho tới khi họ vào trong.

Minh đang suy đoán và gần như chắc chắn mình đoán đúng nhưng vẫn không hỏi Ngọc Lan. Thấy ánh mắt tiếc nuối của nàng vẫn nhìn về phía căn nhà, Minh do dự rồi hỏi:

“Về chưa chị?”

“Ừ…về thôi!”

Minh đưa Ngọc Lan về nhà, nàng ngồi sát hắn hơn.

Đứng trước cổng, trao nhau ánh mắt lưu luyến.

“Chị ngủ ngon! Bữa sau rảnh…em đưa chị đi chơi nữa nha!” Minh cảm thấy tự tin.

“Ừ…vậy…em về đi, muộn rồi!

Minh đi xa, Ngọc Lan mới khóa cổng vào nhà.

Một chiếc taxi đậu gần đó, người ngồi bên trong khẽ cười rồi ra hiệu cho tài xế chạy đi. Nếu người này xuống xe ngay lúc nãy, thì có lẽ Minh và Ngọc Lan sẽ một phen hốt hoảng, vì người này chính là Nguyên.

Đứng dưới dòng nước mát trong phòng tắm, Ngọc Lan tỉnh táo hơn. Nhắm mắt suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra, mỗi khi gặp Minh nàng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nàng không rõ cảm giác với Minh là gì, từng hành động, cử chỉ, giọng nói của hắn làm trỗi dậy trong nàng một khao khát mãnh liệt. Hắn không ngại chuyện nàng hơn hắn nhiều tuổi, nàng cảm nhận được hắn cũng có sự quan tâm đặc biệt dành cho mình.

“Hay là mình đang hồi xuân? Ha, già rồi mà còn mơ mộng.” Ngọc Lan tự hỏi rồi tự cười chính mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...