Tà áo dài bị ướt
Chương 2
Bỗng, tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của bà.
Mẹ Hùng ra mở cửa. Trước mắt bà là hai người đàn bà, một già, một trẻ. Người đàn bà ăn mặc có vẻ quê mùa với bộ bà ba lấm lem bùn đất. Còn cô gái kia thì đỡ hơn một chút, cô ta mặc áo dài trắng, có vẻ là học sinh. Người già hơn đưa tờ báo ra trước mặt rồi ôn tồn nói:
– Xin lỗi! Cho hỏi bà có phải là bà Trần, cho mướn nhà ở không?
– Vâng! Tôi đây.
Bà ta mừng rỡ nói tiếp:
– Chào bà! Tôi là người hôm qua gọi điện đến cho bà đây. Tôi đến mướn nhà.
Mẹ Hùng vội vã mở cửa rồi nói:
– Ôi! Mời vào! Mời vào! Tôi chờ chị nãy giờ.
Người đàn bà khệ nệ đeo túi đồ to kềnh lên vai rồi dắt tay cô gái trẻ vào. Hai người kép nép ngồi vào ghế. Người đàn bà mở lời:
– Tôi tên Lài, đây là con gái tôi, nó tên Hằng. Hôm nay nó phải vào học bữa đầu tiên mới về nên còn mặc áo dài. Mẹ con tôi lặn lội từ quê lên thành phố sinh sống. Ở dưới đó cực quá. Nếu như bà có thể cho mẹ con tôi mướn phòng với giá rẻ rẻ một chút thì tốt quá.
Mẹ Hùng nhìn người đàn bà với cặp mắt dò xét. Bà thấy người này có vẻ có ăn học, lại hiền lành. Chỉ có điều là quê mùa quá. Mà dân quê thì phức tạp lắm, không biết sao đâu mà lần. Mẹ Hùng thấy có vẻ không được rồi, định bắn tiếng từ chối.
Chợt Hùng xuất hiện:
– Mẹ ơi! Cái quần đùi của con đâu rồi! Mẹ lấy dùm con đi, con quên mang vào rồi!
Mẹ Hùng ngồi dậy, nói với hai mẹ con kia:
– Xin lỗi! Tôi vào một chút. Hai người cứ ngồi nghỉ ở đây!
Nói rồi bà quay đi. Mẹ Hùng nói vọng vào:
– Hư quá! Lớn rồi mà đi tắm không biết mang quần áo vào. Rủi không có mẹ thì dám đi lòng thòng ra ngoài lắm. Thôi! Để tôi lấy cho cậu, cậu ấm ạ!
Hùng nhận cái quần từ tay mẹ, cậu mặc vào rồi hỏi:
– Mẹ ơi! Sao rồi! Có cho họ mướn không? Mà ai mướn nhà vậy mẹ?
Mẹ Hùng ỡm ờ:
– Ừ! Có hai mẹ con tới mướn nhà! Không biết con nghĩ sao, chắc mẹ không cho họ mướn đâu. Họ là dân quê, mà dân quê thì phức tạp lắm. Con ra xem thử coi.
Hùng xua tay:
– Thôi! Con không ra xem đâu! Kì lắm, làm như nhà mình là phú hộ không bằng. Mẹ để con nhìn qua khe cửa xem họ ra sao.
Nói rồi, Hùng ghé mắt qua khe cửa nhìn ra phòng khách. Nơi đó, có hai mẹ con đang ngồi tâm sự với nhau, bà mẹ có vẻ già và hình như hơi quê mùa một chút. Còn cô con gái thì mặc áo dài. Hình như là đi học. Mặt cô ta bị cái tủ che mất rồi Hùng không nhìn thấy. Cậu cố chồm ra xem, bỗng thốt lên:
– Ôi! Đúng rồi!
Đứa con gái đó chính là Thanh Hằng, người bạn mới vào lớp của Hùng. Hùng nhìn là nhận ra ngay cái dáng vẻ yêu kiều với nét mặt lúc nào cũng đỏ hồng như là sợ sệt điều gì đó vậy. Hùng nhìn mãi không biết chán.
Thấy cậu con trai nhìn say sưa không biết gì, mẹ Hùng nói:
– Thôi! Mẹ quyết định rồi, không cho họ mướn đâu!
Nghe mẹ nói vậy, bất giác, Hùng la to:
– Hả! Mẹ không cho họ mướn à! Sao vậy?
Hùng quay lại hỏi mẹ. Vì không để ý, cậu tuột tay, cánh của bật ra. Hùng té nhào ra phòng khách, ngã vật ra đất.
Hai mẹ con hình như lúc nãy đã nghe những gì Hùng nói nên hơi lo. Họ đứng dậy, tay cứ dầy vò mớ hành lý chuẩn bị cáo từ. Bất giác thấy Hùng ngã ra đất họ còn lo hơn. Không biết có điều gì đang xảy ra nữa. Hùng lồm cồm bò dậy. Hằng nhận ra cậu ngay, nàng gọi:
– Ủa! Hùng đấy hả? Phải cậu không?
Lúc này, Hùng không mặc áo. Chỉ độc mỗi cái quần đùi nên sương xườn Hùng lộ ra hết. Hùng bối rối vò đầu nói (ra vẻ làm như ngạc nhiên lắm):
– Hả! Hằng đó hả! Là bạn sao! … Chào!
Nói rồi Hùng chạy ù vào trong. Hằng nhìn theo. Vẻ mặt nàng lúc này thật khó tả. Hằng hoang mang hơn không biết xử sự ra sao. Nếu để lớp biết nàng phải đi mướn nhà ở thế này chắc Hằng chết vì xấu hổ mất. Mặt Hằng đỏ gay, nàng cứ vò hai tay lại.
Mẹ Hùng bước theo Hùng, gặp cậu ở nhà sau, đưa tay vuốt ve cậu con trai yêu quí rồi nói:
– Trời! Sao bất cẩn vậy con! Có sao không! Thôi lộn xộn quá, mẹ ra đuổi hai mẹ con họ đi vậy! Cái gì đâu mà xui quá, mới vào nhà mà con bị té rồi.
Hùng xua tay, cậu nói với vẻ cầu khẩn:
– Thôi mẹ à! Con thấy họ tội nghiệp quá à! Mẹ cho họ mướn đi! Mẹ lấy giá rẻ thôi! Đi nha mẹ! Mẹ! Đi mà! Cho họ mướn đi!
Hùng lắc lắc tay mẹ mình cầu khẩn. Mẹ Hùng xoa đầu con:
– Ừ! Được! Mẹ nghe lời con! À! Sao con đổi ý nhanh vậy!
Mẹ Hùng nhìn ra bên ngoài, thấy dáng vẻ bối rối của đứa con gái. Bà nói tiếp:
– A! Hay là con thích con gái người ta rồi! Ghê nhé! Mới gặp đã “yêu” rồi! Ghê nha!
Tới lượt Hùng đỏ mặt vì xấu hổ. Hùng nói:
– Không! Không có đâu mẹ. Tại bạn ấy học chung lớp với con thôi! Tại con thấy bạn ấy tội nghiệp quá! Tại … Vì …
Mẹ Hùng trêu con:
– Tại vì con thấy nàng dễ thương quá! Phải không! Hì hì!
Hùng xấu hổ chỉ còn nói được một câu: “Mẹ! Kì quá à!” Rồi chạy ù lên phòng đóng của lại. Mẹ Hùng nhìn con mỉm cười. Bà có quyết định rồi. Bà phải giữ hai mẹ con này lại. Họ sẽ làm cho cuộc sống của con bà vui hơn.
Nghĩ đoạn, mẹ Hùng bước ra ngoài rồi nói:
– Thôi! Được rồi! Tôi cho hai mẹ con mướn nhà! Lấy giá rẻ một chút cũng được!
Bà mẹ kia mừng quýnh. Bà reo:
– Thật hả! Cám ơn bà nhiều lắm. Bà tốt bụng quá! Vậy mà nãy giờ tôi cứ lo!
Mẹ Hùng nói tiếp:
– Mà tôi có điều kiện à!
Bà mẹ kia hơi lo:
– Điều kiện gì vậy bà?
Mẹ Hùng chỉ về phía bên trong rồi nói:
– Tôi có duy nhất cậu quí tử đó, nhờ bà mỗi ngày nấu ăn cho nó dùm tôi. Tiền ăn tôi sẽ chịu. Được chứ?
Bà mẹ Hằng nói:
– Được! Tưởng gì chứ cái đó thì dễ!
Vậy là Hằng về ở nhà của Hùng từ sau buổi gặp gỡ đó. Nhà Hùng rộng lắm. Có tất cả hai tầng. Hùng dọn xuống căn phòng dưới ở luôn để chừa cả tầng hai cho hai mẹ con Hằng. Ngay từ chiều hôm đó, mẹ Hằng trổ tài nấu ăn. Hai già đình quây quần bên bàn ăn thật hạnh phúc. Phải nói mẹ Hằng nấu ngon thật, nhất là cái món canh chua cá bông lau. Hùng ăn no đến cành hông rồi mới quay về phòng mình ôn bài. Cả buổi cậu chẳng nói câu nào cả vì hai bà mẹ cứ thi nhau chọc Hùng cái nết ăn nhẹ nhàng như con gái.
Tối đó, Hùng đang say sưa ôn bài, cậu vẫn bật những bản nhạc thật quen thuộc. Tiếng gõ cửa làm Hùng giật cả mình. “Cốc, Cốc”. Theo thói quen cũ, Hùng vẫn để y đấy. Cậu vẫn chỉ mặc độc mỗi cái quần cụt, tay cầm cuốn sách. Hùng nói vọng ra:
– Ai đấy! Vào đi! Đừng gõ cửa chi cho mệt!
Hằng buớc vào. Hùng bối rối vùng chạy xuống tấm nệm lấy mềm che thân thể lại chỉ chừa cái đầu. Hùng hỏi:
– Hằng đấy hả! Có việc gì không?
Hằng lại vò vò hai tay, nàng bẽn lẽn nói:
– Hằng có chuyện muốn nói rõ với Hùng, để Hùng hiểu rõ đừng cho là Hằng nói dối!
Nhìn nàng thật tội, hai gò má lại đỏ hồng trông thật ngây thơ. Hằng tuyệt đẹp. Hùng lắp bắp mấy câu:
– Hằng cứ nói đi! Đừng sợ! Để Hùng mặc cái áo đã! Xin lỗi nha!
Hằng bất đầu mở lời khi Hùng lò mò lần tay lấy áo mặc lại.
– Thật ra! Thật ra nhà Hằng không giàu như Hằng nói với mấy bạn ở lớp. Hằng sợ mấy bạn khinh mình nên mới khoe vậy. Thật ra nhà Hằng ở tận miệt dưới ấy, nghèo lắm. Mẹ Hằng thấy cực quá nên gom góp của cải cùng Hằng lên thành phố mong rằng sẽ đổi đời. Ba Hằng chết lâu rồi. Đó Hằng nói hết rồi đó. Hùng hiểu chứ, đừng nói với ai nha! Nếu không Hằng xấu hổ không dám đi học đâu.
Hùng đã mặc áo vào rồi. Cậu bò ra khỏi chăn rồi nói vài câu cho Hằng yên lòng.
– Hùng hứa sẽ không cho ai biết cả! Hằng yên tâm!