Tân anh hùng xạ điêu
Chương 12
Dương Khang từ lúc trọng sinh đến giờ, chờ đợi nhất chính là giây phút này.
Trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, Mục Niệm Từ là cô gái hết sức đáng thương nhưng lại nhất mực chung tình, chỉ tiếc người nàng yêu lại là tên tiểu nhân người người căm ghét Dương Khang. Điều này khiến cho mỗi lần đọc truyện/xem phim Dương Khang đều cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Bên cạnh đó người cha Dương thiết Tâm cũng một đời cô khổ, tuổi trẻ mơ hồ bị người ta hãm hại gia đình tan nát phân ly, lưu lạc mười mấy năm tìm được vợ và con nhưng đứa con bất hiếu lại không chịu nhận cha, 2 vợ chồng vừa đoàn tụ thì lại phải dắt nhau xuống suối vàng.
Hiện giờ Dương Khang đã không còn là Dương Khang trong nguyên tác, đương nhiên gã sẽ không để hai tấn bi kịch kia xuất hiện trên nhân gian.
Lúc này ngắm qua Mục Niệm Từ, thấy nàng buộc bím tóc hai bên, nước da trắng trẻo mịn màng nhưng vẫn toát lên nét phong trần sương gió, gương mặt thanh tú nhưng kiên nghị, lại lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
“Thơm quá.”
Dương Khang tự nhủ rồi chợt giật mình. Fuck, Dương tiểu đệ trong quần lại chào cờ.
“Gặp quỷ rồi. Rõ ràng lúc này trong đầu gã một chút dục niệm cũng không có, tại sao thằng nhỏ lại ngỏng đầu lên như thế này? Mà khoan đã, mình đứng phải xa tít cái đài tỷ võ phải năm sáu trượng, thế nào vẫn ngửi thấy mùi cơ thể thoang thoảng với mùi mồ hôi của Mục Niệm Từ? Tà môn, quá tà môn.”
Nghiến răng vận một vòng chu thiên của Đệ Thất Dương, Dương Khang thở phào một hơi rồi nghiến răng: “Kệ mẹ là tà môn gì, Mục Niệm Từ là vợ của bố, thằng nào cũng không được giành.”
Gã có tính chiếm hữu rất cao nên tuy Mai Siêu Phong là ma nữ giang hồ nguyền rủa, lại có danh sư đồ với mình nhưng đã quan hệ với ả, nghiễm nhiên đã coi ả là đàn bà của mình, tương tự, tuy chỉ hai lần quan hệ xác thịt với Lý Mạc Sầu, gã cũng đã cho rằng mình là chồng của nàng. Vì vậy từ khi trọng sinh đến nay, gã luôn mặc định cho rằng Mục niệm Từ chính là của Dương Khang. Hà huống Quách Tĩnh cũng ở gần đây, nếu để cho Quách Tĩnh lên đài trước vô tình Dương thiết Tâm nhận ra y là con của cố nhân thì mọi có trời mới biết ông ta có cao hứng đến độ gả quách Mục niệm Từ cho Quách Tĩnh hay không? Chính vì vậy, nếu lúc này Dương Khang vì e dè mà không chịu thượng đài, chính là bỏ lỡ mối nhân duyên Kim Dung đã ban cho này.
Tự an ủi một hồi, gã tung mình lên trên đài.
Gã vừa lên đài, quả nhiên mùi u hương càng thêm đậm đà, đột nhiên, mặt Mục Niệm Từ đỏ bừng, mặt Dương Thiết Tâm cũng thoáng lên vẻ giận giữ, còn ở dưới đài, mọi người đều cười ầm lên.
– Ha ha… Tên tiểu tử này đúng là cực phẩm.
– Tên này háo sắc phát cuồng rồi. Vừa lên đài đã chào cờ rồi.
– Ha ha… không phải ba năm rồi mới nhìn thấy con gái đấy chứ?
– Dám chào cờ giữ phố thế này, con mẹ nó, ta phục hắn sát đất.
Dương Khang hoảng hốt theo phản xạ nhìn xuống, quả nhiên Dương tiểu đệ lại ngỏng lên thậm chí còn căng thành một túp lều bành trướng dưới quần gã, lúc này Dương Khang dù tự hào da mặt có dầy hơn Vạn Lý Trường Thành cũng không khỏi đỏ bừng lên.
Móa, không phải là Mai Siêu Phong đã động tay động chân gì lên cơ thể gã rồi chứ? Nhưng với Đệ Thất Tầng Cửu Dương Thần Công của mình, không có lý do gì gã không nhận ra. Vả lại mùi u hương của Mục Niệm Từ tuyệt đối là hàng thật giá thật, không phải chiêu trò gì của Mai Siêu Phong.
Tà môn.
Gã lại vội vàng vận thêm mấy lượt Cửu Dương Thần Công mới miễn cưỡng thu lại Dương tiểu đệ, vội ho mấy tiếng che giấu sự xấu hổ của mình rồi nói:
– Ta muốn tỷ võ với cô nương.
Mục Niệm Từ hứ một tiếng, rồi chẳng nói chẳng rằng tung một quyền vào mũi Dương khang.
Dương Khang nghe quyền phong vù vù, nào có chút lưu tình hay yểu điệu xấu hổ như trong nguyên tác thì thầm nguyền rủa Kim Dung chỉ giỏi lừa người. Chẳng qua gã nào biết gã so với Dương Khang trong nguyên tác khác xa một trời một vực, Dương Khang vừa xuất hiện đã cưỡi bảo mã, tiền hô hậu ủng, tướng mạo oai phong lẫm lẫm, có thể nói Mục Niệm Từ vừa gặp đã xiêu lòng, thế nhưng Dương Khang lúc này đừng nói là tuấn mã, một tùy tùng theo hầu cũng chẳng có, đã vậy gương mặt gã tuy anh tuấn nhưng lại đầy vẻ tà khí, lưu manh vừa lên đài đã “chào cờ” thì làm sao Mục Niệm Từ có hảo cảm với y để nương tay hay e thẹn cho được?
Quyền phong đã tới sát người, mùi u hương lại thốc vào mũi Dương Khang, gã kêu lên hoảng hốt, quả nhiên Dương tiểu đệ lại không chịu được, tiếp tục chào cờ.
Dương Khang còn đang kêu khổ không ngớt thì Mục niệm Từ lại càng thấy chán ghét tên lưu manh dâm đãng này, quyền đã chẳng ngừng lại lại gia tăng thêm mấy thành công lực, Dương khang lại lâm vào cảnh dở khóc dở cười nên chẳng thể đề phòng, chỉ nghe Binh một tiếng vang lên, tiểu vương gia của chúng ta đã trúng một quyền, ngã lăn về phía sau, máu mũi chảy ròng ròng.
Thế nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất đối với Dương Khang, lúc nắm đấm của Mục Niệm Từ vừa chạm mũi, từ mũi Dương Khang truyền đến một cảm giác đau đớn đến hai mắt đầy sao nhưng gã lại đột nhiên toàn thân run bắn, một cảm giác sướng khoái đến tột đỉnh từ con cặc của gã truyền khắp toàn thân, gã không sao kìm nén nổi xuất tinh tại chỗ.
Fuck. Gặp quỷ rồi.
Đừng nói gã đã luyện qua Cửu Dương Thần Công, ngay cả khi mới xuyên việt đến cơ thể của Dương khang, thể lực của gã cũng cực kỳ tốt, quần nhau với Mai Siêu Phong một trận tơi bời hoa lá mới làm gã xuất tinh, thế đíu nào?
Hơn nữa vừa ăn đòn vừa xuất tinh là lần đầu tiên gã nghe thấy, không lẽ gã gặp lại Mai Siêu Phong đã bị ả truyền cho tính khổ dâm?
Dương Khang vốn vừa quần nhau ba hiệp với Mai Siêu Phong, thể lực vốn chỉ còn non nửa, lần thứ ba gã bắn vào lỗ đít của mai Siêu Phong, tinh trùng thậm chí chỉ có vài lóng tay, ấy vậy mà vừa qua hơn một canh giờ, lần xuất tinh này của gã lại phun ra như tháo, thậm chí ướt cả quần.
Phía dưới đài rộ lên tiếng cười hô hố:
– Tên tiểu tử này bị đánh đến són cả ra quần rồi.
– Bản lĩnh như vậy mà cũng…
– Khoan đã, ta xem không giống, nếu bị đánh đến són đái thì tại sao chỉ ướt có một tẹo thế kia? Chẳng lẽ hắn đái dắt?
– Không phải… hắn… trời ạ… hắn xuất tinh…
– Cái gì? Bị đánh mà cũng xuất tinh? Cực phẩm, cực phẩm…
– Thần tượng… Tại hạ cam bái hạ phong… tự thẹn không bằng…
Lời người này vừa dứt, dưới đài, từng tràng cười hô hố vang lên không ngớt.
Phía trên, mặt Dương Thiết Tâm đỏ bừng như con tôm luộc, hai mắt tóe lửa nhìn tên lưu manh đang ngồi thở hồng hộc như trâu đang ngồi bệt dưới đất, còn Mục Niệm Từ thì mặt đỏ bừng, hai mắt trợn trừng nhìn tên lưu manh kiêm dâm tặc trong lòng cũng đang lúng túng không biết làm sao??
Lúc này, Dương tiểu vương gia của chúng ta phía dưới khóc, bên trên cũng chỉ muốn chảy nước mắt.
Trời ạ, gã có phải loại SM đâu? Hơn nữa cũng làm gì đến mức vừa bị đấm một cái vào mũi đã phọt tinh ra ngoài. Mất mặt, quá mất mặt. Nhục, quá nhục.
Gặp quỷ rồi, quá tà môn.
Rõ ràng cô nương Mục Niệm Từ này tuyệt đối không đơn giản như trong nguyên tác. Thế nhưng tại sao gã đứng từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể nàng? Làm sao vừa ngửi thấy đã chào cờ? Tại sao vừa bị nàng đánh đã xuất tinh?
Mục Niệm Từ vừa xấu hổ, vừa giận dữ, nhưng nàng đứng trừng mắt nhìn Dương Khang hồi lâu vẫn thấy tên lưu manh này ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng có vẻ gì là muốn đi cho khuất mắt bèn quát:
– Ngươi mau cút đi cho ta.
Dương khang la hoảng lên:
– Khoan đã, Mục cô nương, nghe tại hạ giải thích.
Thế nhưng Mục Niệm Từ nào để cho gã phân trần, nàng xoay người lăng không một cái trên không trung, nhằm thẳng bộ mặt đáng ghét của Dương Khang đá tới.
« Bị trúng cước này tối nay còn răng nhai cháo mới là lạ. »
Dương Khang chỉ kịp nghĩ như vậy rồi theo phản xạ, gã cong người ra phía sau uốn lại như con tôm.
Mục Niệm Từ vốn tưởng tên này chỉ là phường lưu manh vô lại, không ngờ cước vừa đến nơi, gã lại cong người tránh được nên chẳng kịp biến chiêu, cả người cứ như vậy lướt trên người Dương Khang.
Chính vào lúc này, một biến cố xảy ra khiến cả Dương Khang lẫn Mục Niệm Từ đều thất kinh hồn vía.
Ngay lúc người Mục Niệm Từ lướt qua người Dương Khang, Dương tiểu đệ sau khi « khóc hết nước mắt » bất ngờ bật dậy hùng dũng tựa như chưa hề xuất tinh.
Nên biết lúc này Dương Khang biến chiêu, đối với cả hai đều là biến số bất ngờ, nên hai cơ thể tựa hồ rất gần nhau, vì vậy, Dương Tiểu Đệ vừa ngỏng lên, lập tức chạm vào người của Mục niệm Từ.
Mục Niệm Từ không biết cái vật cứng rắn chạm vào người mình là gì? Chỉ thấy bất thình lình, từ cái vật ấy lại bắn ra một tia nước nóng, cho dù là cách qua hai lớp vải (của nàng và Dương Khang) nhưng vẫn cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp chạm vào da thịt của nàng.
Dương Khang trợn mắt, mặt đỏ bừng bừng nhìn Dương tiểu đệ lại « khóc thêm lần nữa » lần này quả thật đã sợ đến quên cả muốn khóc. Cả người run bắn, toàn thân vô lực, đang trong tư thế cong người cực kỳ đẹp đẽ lập tức ngã hẳn xuống đất cực kỳ thảm hại.
Không lẽ chỉ cần đứng gần Mục Niệm Từ thì gã sẽ Chào cờ? Không lẽ cứ chạm vào Mục Niệm Từ thì sẽ xuất tinh?
Ông trời ơi? Kim Dung ơi, thế này là thế nào? Tại sao lại như vậy?
… Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tan-anh-hung-xa-dieu/
Mục Niệm Từ là một thiếu nữ thanh khiết, tuy trải qua bao gian khổ nhưng với chuyện trai gái thì một khiếu cũng không thông, nhưng thấy ở vạt áo của mình có một bãi nước trắng giống như ở giữa đũng quần của tên lưu manh này thì dường như cũng mường tượng ra một điều gì đó cực kỳ tệ hại đang diễn ra, nhất thời chẳng biết làm sao rồi òa lên khóc lớn chạy về phía Dương Thiết Tâm.
Dương Khang xuất tinh lên người Mục Niệm từ mọi chuyện diễn ra cực kỳ chóng váng, hơn nữa hai người lại ở sát bên nhau nên người dưới đài chẳng ai nhìn thấy thế nhưng Dương Thiết Tâm lại đứng ngay gần hai người, chuyện xảy ra thấy rõ mồn một, lại thấy Mục Niệm Từ ủy khuất khóc nức nở, nhất thời lửa giận bừng lên, xách ngọn thương bên cạnh chĩa thẳng Dương Khang quát lớn:
– Tặc tử, ngươi làm nhục con gái ta quá lắm.
Dương khang ba hồn bảy vía đều bay tuốt lên mây, buổi chiều quần thảo với Mai Siêu Phong, giờ lại xuất tinh thêm hai lần, thể lực sớm đã vắt sạch, cho dù Đệ Thất Dương của Cửu Dương Thần Công cũng không sao hồi phục trong nhất thời, mắt thấy ngọn trường thương của Dương thiết Tâm đâm tới, chỉ đành lăn một vòng trên mặt đất cực kỳ thảm hại.
Dương thiết Tâm thấy Dương Khang tránh được một thương thì nào chịu bỏ qua? Cả người lăng không đâm tới ba thương.
Dương Khang lúc này tay chân rụng rời, làm gì còn sức mà né tránh? Bất giác một ý nghĩ xẹt qua óc gã, gã kêu lên:
– Gia Hưng Ngưu Gia Thôn. Cây thương này vốn có một cặp sao giờ chỉ còn một chiếc?
Dương Thiết Tâm nghe lời này của gã, toàn thân chấn động như sét đánh, mũi thương vừa chạm vào cổ họng Dương Khang thì dừng lại.
– Ngươi… ngươi nói gì?
Dương Khang ba hồn bảy vía lên mây, biết rằng lúc này chỉ có cách khéo léo gợi cho Dương Thiết Tâm biết mối quan hệ của mình và ông ta thì mới còn đường sống sót bèn đem những lời Dương Thiết Tâm nói với Bao Tích Nhược ở Ngưu Gia Thôn tuôn ra một tràng:
– Cây cuốc này đã mòn lắm rồi. Sớm mai nàng đem đến chỗ thợ rèn thêm vào một cân sắt… Phải rồi… Còn có… Đừng may áo cho ta nữa, nàng đang có thai hãy đi ngủ sớm đi.
Dương Khang ăn nói loạn xạ, mọi người xung quanh bao gồm cả Mục Niệm Từ đều chẳng hiểu thằng lưu manh này đột nhiên nói lung tung là có ý gì? Nhưng Dương Thiết Tâm nghe từng tiếng của Dương Khang vang lên lại như sét đánh ngang tai, cây trường thương rơi coong một tiếng xuống đất rồi nhào tới, chụp lấy hai vai của Dương Khang quát lên:
– Ngươi… ngươi là ai? Tại sao lại biết những lời này?
Nguyên những lời này cực kỳ bình dị chẳng có gì đặc biệt nhưng lại là lời Dương Thiết Tâm nói với Bao Tích Nhược vào đêm hai nhà Quách – Dương gặp chuyện. Trong nguyên tác, lúc mới gặp Bao Tích Nhược, Dương Thiết Tâm cũng nhờ những lời này mới nhận lại vợ mình. Bây giờ Dương Khang đem ra áp dụng cho ông, hiệu quả cũng chẳng sai biệt bao nhiêu.
Dương khang bị bóp xương vai kêu răng rắc vội kêu lên:
– Là mẹ của ta thường xuyên lẩm nhẩm những lời này. Đại thúc, cây thương của ông rất giống với cây thương ở trong phòng mẹ ta. Hai người quen biết phải không?
Dương Thiết Tâm bàng hoàng nhìn lại tên tiểu lưu manh này, thấy gã có ba phần tà khí, bốn phần lưu manh nhưng dung mạo lại có 8 phần giống với mình hồi niên thiếu thì đột nhiên như bị sét đánh, đôi mắt ứa lệ run giọng hỏi:
– Mẹ của ngươi là ai?
– Họ Bao, tên Tích Nhược.
Dương Thiết Tâm kêu lên một tiếng, phun ra một búng máu, Dương khang và Mục Niệm từ hoảng hốt, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Dương Thiết Tâm đã ôm chầm lấy gã.
– Khang nhi. Con là Khang nhi…
Dương Khang thầm nhủ: « Dọa chết người, đúng là dọa chết người. » Ngoài mặt lại ngơ ngác:
– Ông biết tên của tiểu vương? Ông đúng là người quen của mẫu thân ta phải không?
Dương Thiết Tâm xoa đầu gã, giọng đầu trìu mến:
– Mẹ của con ở đâu? Sống có tốt không? Mau đưa ta đi gặp nàng…
Dương Khang chỉ chờ có vậy bèn cười nói:
– Được, gặp lại cố nhân, chắc mẹ tôi rất vui. Ông đi theo tôi.
Đúng lúc này, Mục Niệm Từ tiến lại, Dương Khang hoảng hồn toan né ra nhưng không kịp, quả nhiên, Dương tiểu đệ lại bật lên hùng dũng.
Dương Thiết Tâm đang ôm gã trong lòng, làm sao không nhận ra phản ứng của Dương Tiểu đệ, trợn mắt nhìn gã:
– Ngươi… Sao giờ phút này ngươi lại…
Dương Khang thẹn đỏ mặt, cười giả lả:
– Hiểu lầm, hiểu lầm, đại thúc, đi cùng tôi, trên đường tôi sẽ giải thích cho thúc. Phải rồi, tiểu muội muội, có thể tránh xa ta ra một chút được không? Hôm nay ta gặp chuyện cực kỳ tà môn. Có nói các người cũng không tin.
Dương thiết Tâm nhìn gã đầy ngờ vực nhưng nghĩ lại tên tiểu tử này quá nửa là con trai mình không tin gã thì tin ai bèn gật đầu đồng ý. Mục Niệm Từ tuy cực kỳ chán ghét tên tiểu lưu manh này nhưng đối với Dương Thiết Tâm lại cực kỳ nghe lời nên không tiện từ chối.
Đúng lúc ba người chuẩn bị rời đi, chợt một giọng nói lanh lảnh phía sau:
– Đừng nghe tên tặc tử ấy hoa ngôn xảo ngữ.
Mọi người nhìn lại thấy một gã ăn mày nhưng gương mặt cực kỳ anh tuấn, chính là Hoàng Dung cải trang. Đi bên cạnh nàng là một thiếu niên to lớn, mày rậm mắt sáng, dáng vẻ uy vũ hiên ngang. Người này vừa đến nhìn thấy Dương Khang bèn quay sang Hoàng Dung hỏi:
– Dung đệ, kẻ xấu bắt nạt đệ chính là nàng?
Hoàng Dung hừ một tiếng, chỉ Dương Khang nói:
– Phải rồi Tĩnh ca ca, chính là hắn.
Đầu Dương Khang oang lên một tiếng, tuy rằng đã sớm biết Quách Tĩnh nhất định sẽ xuất hiện tại buổi tỷ võ chiêu thân này nhưng nào ngờ lại đi cùng Hoàng dung? Hình như Kim lão gia có miêu tả nàng xuất hiện ở buổi này sao?
Dương khang e hèm một tiếng rồi nói:
– Quách… à vị huynh đệ này, ngươi quen vị Dung đệ này của ta sao?
Quách Tĩnh chắp tay nói:
– Phải. Hôm nay ta gặp y ở bờ sông, thấy y ngồi khóc cực kỳ thảm thiết hỏi ra mới biết bị kẻ xấu… à ý ta là y có chuyện gì hiểu lầm với huynh đệ.
Quách Tĩnh vốn nói bị Dương Khang làm hại nhưng thấy gã thái độ cực kỳ hòa nhã, ăn nói đầu đuôi gãy ngọn nên cũng không quá phản cảm bèn nói vậy, chẳng qua Dương Khang nghe xong không khỏi bật lên một tiếng FUCK.
« Tsb nhà nó, đúng là main char có khác. Đi đái cũng gặp con gái ngồi khóc rồi kết bạn. Đeck như mình, lần đầu gặp con gái khóc bèn bị người ta đè ra rape. Bất quá cũng thật may mắn, nếu không phải như vậy thì làm sao Quách Tĩnh gặp được Hoàng Dung. He he, sau nay hai người họ lên duyên vợ chồng không phải mình gián tiếp làm ông mai hay sao? Móa… hồi nãy mình tinh trùng lên não, đã cởi quần Hoàng dung. Quách Tĩnh mà biết… »
Nghĩ đến đó, mồ hôi gã tuôn ra như tắm thầm kêu hỏng bét. Sau này Quách Tĩnh mà biết mình đã cởi quần Hoàng Dung xém chút nữa là thịt, liệu có dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng mà đập chết mình hay không?
Quách Tĩnh và mọi người thấy gương mặt gã thoáng hờn rồi thoáng vui, đột ngột lại trở lên lo âu thì không hiểu vì sao, chỉ có Hoàng Dung bên cạnh quát lớn:
– Tặc tử, tiếp ta một chưởng.
Nói rồi tung người bay tới.
Dương Khang thấy Hoàng Dung bay tới ba hồn bảy vía bay lên mây, gã không phải sợ nàng, chẳng qua sau khi tiếp xúc với Mục Niệm Từ thì lại sợ nhỡ may động chạm vào da thịt Hoàng Dung mà lại « khóc » thêm lần nữa thì không chết dưới chưởng của nàng cũng chết vì nhục.
Dương thiết Tâm thấy Dương Khang bị Hoàng Dung phóng chưởng đánh tới, không kịp nghĩ ngợi bèn lao ra phía trước chắn cho đứa con thất lạc của mình.
Dương Khang thấy lão như vậy thầm cảm động, nghiến răng một phen, quyết định liều thì liều, cùng lắm có ông già đứng phía trước, mình có « khóc » cùng lắm bắn lên người lão, chẳng ai nhìn thấy.
Nghĩ đoạn bèn quát lớn một tiếng, nhao lên đưa tay qua vai của Dương Thiết Tâm tiếp lấy một chưởng của Hoàng Dung.
Hoàng Dung kêu lên một tiếng ỐI. Cảm thấy chưởng như đánh vào một hòn đá, rồi lại bị luồng nhiệt khí từ trong tay Dương khang đánh tới, hất văng nàng ra phía xa.
Quách Tĩnh vội vàng tung người đỡ nàng, chỉ cảm thấy người nàng nóng bỏng, gương mặt đỏ bừng nhưng không có vẻ bị nội thương nên cũng yên tâm phần nào.
Dương Khang kiểm tra lại thân thể thấy hoàn toàn bình thường, không có chút kích thích, cũng chẳng bị xuất tinh nên thầm lấy làm ngạc nhiên. Hóa ra không phải cứ tiếp xúc với nữ nhân là sẽ bị…
Bất quá, gã vừa quay lại nhìn Mục Niệm từ, vừa lúc nàng trừng mắt nhìn mình, bất giác Dương tiểu đệ lại ngỏng lên.
Móa, quả nhiên vấn đề phát sinh nằm ở Mục Niệm Từ, gã hoảng hốt vội vàng quay mặt đi, vội vội vàng vàng vận liên tục mười mấy lần Cửu Dương Thần Công.
Đúng lúc này, một tràng cười ha hả vang lên:
– Hay lắm, đệ tử Toàn Chân Giáo ta từ lúc nào lại xuất hiện một tên khi dễ người khác vậy?