Tân anh hùng xạ điêu

Chương 27



Phần 27

Sau cuộc truy hoan.

Dương Khang đương nhiên 10 phần phè phỡn, ai cha, lão tử thật đúng là phật sống tái sinh mà, việc tốt như vậy sau này gặp một lần phải làm thêm hai ba lần nữa mới được.

Gã quay sang nhìn thiếu nữ:

Vị cô nương này, tiểu đệ thật sự là do tình huống cấp bách, cô nương cũng trúng xuân dược của ác nhân… hic… Thật sự ngoài giao hợp không có cách nào để trục độc trong cơ thể của cô. Á đừng rút kiếm, cô cũng là người trong giang hồ cũng biết thế nào là thân bất do kỷ phải không? Cô muốn lấy oán báo ân hả?

Thiếu nữ sau khi khoác áo ngoài lên thì tuốt kiếm chĩa thẳng Dương Khang, nhưng mũi kiếm chỉ đi đến nửa đường rồi dừng lại, nước mắt lưng tròng.

Thực ra nàng biết đã sớm trúng phải độc dược của tên công tử áo trắng và mấy con ả đi theo nên mới quyết định nhảy vực để bảo toàn danh tiết, những lời tên khốn này nói cũng không phải không có lý, lúc đó nếu không được giao hoan, sợ rằng…

Hơn hết là những khoái cảm khi hai người quần thảo đó hoàn toàn là thật, không một chút giả dối.

Không lẽ mình là ả đàn bà trắc nết lăng loàn tới vậy?

Nghĩ tới đấy trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác vừa xấu hổ vừa buồn bã.

Ta phải làm sao đây? Giết hắn?

Nghĩ đến đây lại nhớ đến cái khúc thịt đang lủng lẳng giữa háng, hai má không ngờ lại đỏ hồng lên.

NÓi thật là có chút không nỡ.

Đắn đo hồi lâu, nàng chỉ đành thở dài rồi nói: “Ngươi đi đi.”

Dương Khang đột ngột ngoác mồm kêu: “Đi? Cô chơi ta chán xong phủi đít bỏ đi?”

Thiếu nữ đứng sững như trời trồng: “Cô đúng là loại bạc tình lang à nhầm, bạc tình nữ nhi mà. Ta hy sinh bản tấm thân trinh trắng này để cứu cô cô một lời cũng không cảm tạ thì thôi, trước thì chỏ kiếm đòi giết, sau lại đuổi ta đi như vậy? Trời ơi thiên lý ở đâu? Thế đạo ở đâu? Không được, cô phải chịu trách nhiệm với ta.”

Gã còn chưa thèm mặc quần áo cứ tồng ngồng như vậy mà chỉ nàng nước mắt nước mũi tèm lèm kêu gào thảm thiết.

Cái thể loại gì thế này, rõ ràng đã thừa cơ chiếm đi trinh tiết của nàng giờ lại kêu gào ầm ĩ như thể là người bị hại.

Thiếu nữ thật đúng dở khóc dở cười.

Ngươi… ngươi hồ ngôn loạn ngữ.

Nào ngờ Dương Khang như đỉa đói bất kể liêm sỉ, vội nhào tới ôm lấy đùi của nàng kêu gào: “Không được, cô không được đi, cô phải chịu trách nhiệm với ta.”

Lần này thiếu nữ thực sự muốn khóc.

Nàng tuy chưa từng xông xáo giang hồ nhưng cũng không phải loại tiểu thư khuê các, từ nhỏ đến giờ cũng gặp qua đủ thứ người, lưu manh có, vô lại có, nhưng thể loại cực độ vô sỉ không cần mặt mũi như Dương khang quả thật lần đầu mới gặp, chưa kể tình cảnh cả hai lúc này cực kỳ xấu hổ, nàng làm sao có thể cùng gã dây dưa?

Chỉ nghĩ được thoáng chốc thì nghe rẹt một cái, cái váy dài của cô không ngờ bị Dương khang kéo rách một miếng, tuy không lộ da thịt nhưng cũng khiến cô bở vía lên mây vội vàng kêu lên: “Được rồi, ta sợ ngươi. Muốn ta chịu trách nhiệm phải không? Cứ tới Toàn Chân Giáo tìm sư phụ của ta là Tôn Bất Nhị. HỎi bà ấy có chịu để Trình Dao Ca chịu trách nhiệm với ngươi không?”

Nghe đến Toàn Chân Giáo, TÔn Bất Nhị, Trình Dao Ca, Dương Khang không khỏi há hốc mồm.

Ở trong Anh Hùng Xạ Điêu, Trình Dao Ca được Quách Tĩnh cứu giúp một lần nên đem lòng biết ơn, sau muốn báo tin cho Quách Tĩnh nên rơi vào tay của Âu Dương Khắc, cuối cùng ở nhà của Khúc Linh Phong, nàng bị Đông Tà tác hợp thành thân với Lục Quán Anh.

Hừ, nghĩ đến thái độ của cha con Lục Thừa Phong lục Quán Anh với mình ở Quy Vân Trang, giờ lại được phá zin vợ tương lai của Lục Quán Anh Dương Khang không khỏi âm thầm đắc ý.

Vênh váo à? Được, đã vậy ông đây không những cho ngươi đội mũ xanh mà còn cho ngươi mất vợ luôn, khửa khửa, cô nương này đã bị lão tử địt qua, xin thứ lỗi kiếp này với ngươi không có duyên rồi.

Trình Dao Ca thấy gã thơ thẩn thi thoảng lại nở một nụ cười cực kỳ đê tiện, nghĩ đến tình cảnh của hai người thì không khỏi giật mình, vội vàng chuồn thẳng ra cửa động.

Dương Khang giật mình thì bóng nàng đã đi xa, gã nghĩ đến mình còn việc ở Quy Vân Trang thì không tiện đuổi theo chỉ nói vọng theo:

Dao Ca, ta nhất định sẽ tới Toàn Chân Giáo, nhớ đấy, nàng đã hứa sẽ chịu trách nhiệm, đừng hòng ăn xong chùi mép.

Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tan-anh-hung-xa-dieu/

Quách Tĩnh sau khi đuổi mấy nữ tử áo trắng thì bắt gặp Dương Khang đang thơ thẩn bên hồ, cả hai hỏi han mấy câu rồi đi về Quy Vân Trang.

Lúc cả hai bước vào sảnh đường, dường như hội nghị đã diễn ra tốt đẹp, nhìn mấy tên thổ phỉ ai nấy mặt mày hớn hở xem ra mưu kế của Hoàng Dung và Mục niệm Từ tương đối khả thi.

Chà, bà cô họ Mục này đúng là không thể theo nguyên tắc mà hình dung.

– Tĩnh ca ca…
– Tiểu tặc…

Hai tiếng oanh vàng vang lên, chỉ khác là Hoàng Dung thì nhanh chóng chạy tới nắm tay Quách Tĩnh còn Mục Niệm Từ lại nhìn gã trân trối. Đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh tinh quang, không ngờ bắt đầu hấp háy giống như thể mèo đang nhìn chuột.

Dương khang không khỏi chột dạ cười cười:

– Mục Tiểu muội, muội…

Chợt Mục Niệm Từ rít qua kẽ răng: “DƯƠNG KHANGGGGG”

Gã chưa kịp hiểu chuyện gì, một cước của nàng đã thân ái tiếp xúc với gương mặt gã.

Binh, Dương Khang lập tức hôn chào đất mẹ.

Tiếp theo đó quyền, cước thi nhau giáng xuống.

– Tên khốn nạn, bại hoại, dâm tiện, vô sỉ, hạ lưu…

Dương Khang còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì cả người đã bị quyền đấm cước đá liên tục, gã chỉ đành kêu gào thảm thiết rồi la lên như lợn bị chọc tiết:

– Anh Hùng… nữ hiệp… tha mạng…

Quách Tĩnh và Hoàng Dung thấy Mục Niệm Từ khi thấy Dương khang trở về còn tươi cười nào ngờ vừa đảo mắt thì trở mặt quyền đấm chân đá đánh Dương Khang như con chó chết thì không khỏi trợn mắt há miệng nói không lên lời. Thế này là sao? Rõ ràng trước còn là một cô nương ăn nói nhỏ nhẹ sao lắc mình một cái thì biến thành cọp cái thế này? Không phải cô nàng này bệnh thần kinh đấy chứ? Nhưng bệnh gì cũng quá đặc sắc đi.

Được một lúc Dương Khang đã trở thành một tên đầu heo chính hiệu, Mục Niệm Từ thở phì phì rồi chợt thấy Quách Tĩnh Hoàng Dung đang nhìn mình như nhìn quái vật, Mục Niệm Từ hơi giật mình nhưng lại nghĩ Dương Khang thì không khỏi lại tím ruột bầm gan. Nàng đập một cước lên ngực gã rồi rít qua kẽ răng: “Nói cho lão nương biết, ngươi vừa mới làm gì?”

Dương Khang la lên oai oái: “Không có, thực sự không có làm gì. Ta chỉ cùng với Tĩnh đệ đi dạo phía sau núi rồi kết nghĩa huynh đệ.”

Mục Niệm Từ quay sang thấy Quách Tĩnh gật đầu thì chân dập mạnh xuống gầm lên: “Còn gì nữa?”

Dương Khang rú lên: “Sau đó ta gặp một cô nương bị một đám bạch y truy sát nên cùng với Tĩnh đệ lao tới cứu.”

Mục Niệm Từ nghe vậy hai mắt long sòng sọc rồi gầm lên: “Sau đó ngươi nhận phần đưa cô gái đó đi cứu thương, còn để Quách đại ca ở lại ngăn chặn mấy con ả truy binh kia phải không?”

Dương Khang quên cả đau cùng với Quách TĨnh há hốc mồm kêu lên: “Sao nàng biết?”

Mục Niệm Từ lại càng điên tiết rít: “Rồi sau đó ngươi đưa cô ta đến một nơi vắng vẻ, sau đó lột quần áo nàng ta xuống làm chuyện đồi bại phải không?”

Dương Khang hóa đá chết lặng.

Móa, không phải là Mục Niệm từ có phép thần thông biến thành con ruồi bám theo sau lưng gã đó chứ? Tại sao nàng ta giống như đi sát đít ta vậy? Không được, việc này phải chối, nhất định phải chối đập chết cũng phải chối.

Oan uổng. Ta có cứu cô ta nhưng chúng ta đã sớm chia tay cô ta đi dường cô ta ta đi đường ta, làm gì có chuyện như muội nói. Mục tiểu muội, ta là hạng người như vậy sao? Muội phải tin tưởng vào nhân phẩm của ta chứ?

Gã còn chưa bù lu bù loa xong, Hoàng Dung bên cạnh đã bật cười khanh khách: “Ngươi có nhân phẩm hay sao? Ta thấy ngươi chính là hạng người như vậy đấy.”

Dương Khang khóc không ra lời. Một Mục Niệm từ ranh mãnh như hồ ly đã không dễ đối phó giờ lại thêm một nữ Gia Cát Hoàng Dung bên cạnh đâm bị thóc chọc bị gạo, Kim Dung hỡi, có để cho ta được sống hay không?

Mục Niệm Từ chợt kéo gã lên, rít vào tai gã: “Ngươi đừng tưởng phủ nhận thì lão nương không nhận ra, hứ, trên người ngươi rõ ràng vừa có mùi của thứ chết tiệt ngươi vẫn hay bắn ra, đừng có phủ nhận, ta đối với mùi này cực kỳ mẫn cảm. Thứ vô sỉ hạ lưu. Còn nữa, bên cạnh còn có mùi của… hừ mùi của… của thứ nước trong cơ thể đàn bà chảy ra. Rõ ràng ngươi vừa mới trải qua nam nữ hoan ái.”

Dương Khang há hốc mồm, mẹ tôi ơi, nàng ta chỉ ngửi một cái mà suy đoán ra cả câu chuyện ư? Là Sherlock Holmes tái thế à? À nhầm, là tiền kiếp của Sherlock Holmes à?

Dương Khang quýnh quáng buột mồm: “Làm sao nàng nhận ra mùi vị ấy? Nàng thường tự sướ…”

Gã chưa nói hết câu Mục Niệm Từ hét lên một tiếng rồi quăng gã xuống sàn như một tấm giẻ rách.

Tiếp theo đó lại một trận cuồng oanh loạn tạc.

Nữ hiệp, tha mạng, anh hùng… ta sai rồi… ta sai rồi… Mục tiểu muội… Mục cô cô… Mục bà bà… bà cố tổ ơi… tha mạng… Tĩnh đệ cứu ta… Dung đệ… cứu mạng… Đánh tiếp là có án mạng đó…

Mặt Mục Niệm từ đỏ như gấc chín. Cái tên không biết xấu hổ này, chuyện như vậy mà cũng dám hỏi sao? Không lẽ ta nói với hắn, sở dĩ ta biết rõ mùi vị ấy chính là vì ta đã xuất xối xả vào miệng của Lý mạc Sầu? Nghĩ đến đây phẫn nộ lại càng lớn, quyền cước lại càng mạnh thêm vài phần.

Quách Tĩnh vốn muốn tiến lên khuyên can nhưng Hoàng Dung lại nhanh chóng kéo chàng lại rồi cả hai lỉnh đi.

Bạn đang đọc truyện Tân anh hùng xạ điêu tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tan-anh-hung-xa-dieu/

Dương khang đưa bộ mặt sưng húp thều thào:

– Ta thề với trời, với phật, với chúa giêsu với thánh A La, là cô ta bị trúng xuân dược, ta không còn cách nào khác. Mục tiểu muội, muội phải tin ta.

Mục Niệm từ hừ một tiếng ngúng nguẩy bỏ đi.

Dương khang ngẩn tò tè rồi chợt kêu lên:

– Mà khoan, cô không phải vợ ta, càng không phải mẹ ta, cô lấy quyền gì mà quản ta? Ta đi chơi gái thì sao? Mắc mớ gì tới cô?

Mục Niệm Từ nghe gã gào lên vậy cũng không khỏi ngẩn người: “Ừ nhỉ. Ta là gì của gã? Cùng lắm chỉ là nghĩa muội, ta lấy tư cách gì quản gã?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...