Tán gái Mỹ

Chương 11



Thứ sáu tuần đó, tôi tiếp tục với những việc mình vẫn làm, và ý định tập gym vào buổi chiều. 3h chiều là lúc tôi làm cho xong những việc dở dang để gói ghém đi tập gym, đang chuẩn bị thì điện thoại rung trên ứng dụng dating mà tôi vẫn xài. Có một em đã quẹt phải với tôi và giờ việc tôi cần làm là tìm em ấy và quẹt phải lại (xin cảm ơn công nghệ dating, đặc biệt trong khoản báo cho người dùng về những người đã tương tác với họ).

Check profile của em ấy, Abby, tóc vàng, mắt xanh, đến từ bang K. Trong profile còn ghi là đang học đại học trường W và đang làm/thực tập tại tờ báo của trường M. Trường W ở gần nhà tôi, là một trường đại học dành riêng cho nữ giới (thật ngạc nhiên là thế kỷ 21 rồi mà Mỹ vẫn còn những trường như vậy), mà đa số mọi người đều cho rằng chỉ dành cho dân Mỹ trắng, nhà giàu. Trường M mà em ấy đang thực tập thì không cần bàn. Tôi quẹt phải. It’s a match.

Chưa đầy 1 phút sau, em ấy mở lời chat:

– Loại nước uống yêu thích của anh là gì?

– Margarita, xay với đá, còn em thì sao?

– Rượu Bourbon, tuy vậy em đang muốn chuyển sang món nào ngọt hơn/ ít cồn hơn.

Google ngay rượu Bourbon, thì ra là một loại Whiskey từ bang K, ok đã hiểu, tiếp tục chat:

– Tại sao? Rượu đó cổ điển và ngầu mà? Anh ghen tị với em đó, rượu Whiskey làm mặt anh đỏ rất nhanh.

– Ah, anh bị dị ứng ah? Hay chỉ đỏ mặt bình thường thôi?

– Chỉ đỏ mặt thôi, chắc là do kiểu dân châu Á hay bị.

– Dễ thương đó (that’s cute)

Không biết nói gì nữa, không lẽ cảm ơn rồi thôi? Nếu không nghĩ ra chủ đề khác thì câu chuyện kết thúc tại đây rồi. Tôi bèn nghĩ đến việc, em phải đi làm mỗi ngày trên chuyến xe lửa mà tôi quen thuộc (do nhà gần nhau), nên liền hỏi về các trạm xe lửa yêu thích của em. Chủ đề nhanh chóng chuyển sang việc đi xe lửa rối rắm như thế nào vì cách bố trí các trạm xe bên này, nhất là buổi tối. Tôi chốt:

– Đi nhậu rồi đi về nhà bằng xe lửa là phương trình mà anh phải giải trong suốt lúc học cao học.

– Hồi học năm ba, câu hỏi luận nghiên cứu của em là “Bạn sẽ chấp nhận làm gì để đổi lấy một hàng cocaine?” (Chú thích: Line of coke, kiểu rắt một hàng rồi hít). Sau đó trường bắt em đi cai nghiện, nên năm nay câu hỏi của em là em có thể uống được bao nhiêu chai rượu trong một cuối tuần, cũng là vấn đề mà em đang nghiên cứu.

Okay, what the fuck? Có phải em ấy vừa nói là em chơi cocaine không. Ok bình tĩnh, có thể ẻm đang đùa? Nhưng chuyện tụi Mỹ trắng, nhất là sinh viên chơi ma túy thì không có gì là mới mẻ.

– Em phải đi cai nghiện hả? Em có phải đang đùa không? Chat ở trên này thì khó biết là đùa hay thật.

– Em đùa thôi, dù nó có xảy ra, em chỉ thấy chuyện đó thật mắc cười.

Tôi quyết định phớt lờ vụ xì ke ma túy.

– Anh sẵn sàng giúp em test câu hỏi năm nay của em (câu hỏi uống được bao nhiêu rượu), anh có thể làm trợ lý nghiên cứu cho em, đó cũng là title của anh chỗ anh làm đó.

– Em nghe rất là hứng thú. Còn em là digital marketing intern nên em hoàn toàn có thể xung phong ghi chép lại nghiên cứu này (điều buồn cười là em cũng đang làm điều tương tự trên Makerspace) – *tôi thì không biết Makerspace là gì.

Tôi viết 1 message dài chủ yếu để sắp xếp 1 cuộc gặp:

– Coi nào, anh biết mở nắp chai rượu – dù hơi lâu chút, có thể uống cùng em, và có thể đếm số rượu em uống trước khi anh bị knock out (nếu anh knock out trước em). Please cho anh làm trợ lý nha.

– Ah xem ra anh đủ tiêu chuẩn để đến vòng phỏng vấn đó.

– Vậy mình nên phỏng vấn lúc nào đây, tuần này có thời gian nào hợp lý cho em không?

– Thật may mắn là em rảnh cuối tuần này, còn trong tuần em chưa biết.

Quá chuẩn, vừa chat vừa thấy mình quá mượt, hehe. Cuối cùng thì hẹn ở một quán mà em ấy chọn, lúc 7h tối ngay hôm đó luôn. Tôi hí hửng đi tập gym, vừa tập vừa mong thời gian trôi qua nhanh. Vừa bước ra khỏi phòng tập lúc hơn 5h thì lại nhận được 1 tin nhắn mới từ em:

– Anh ơi, mình dời lại được không? Em không biết em say cỡ nào cho đến lúc em đứng lên, em không muốn gặp anh lúc này xấu hổ lắm. Em rất rất rất xin lỗi nhưng em thề là mai thì ok.

– Em say lúc 6h chiều hả em? Hahaha.

– Yeah. Em uống từ lúc 3h rồi giờ thì đã dính chưởng.

Ngày mai thì tôi lại có hẹn với Lenna.

– Ngày mai thì anh sẽ phải hơi trễ, cỡ 8h tối nha?

– Ok luôn anh, có gì cho em biết.

– Đáng lẽ ra anh nên nói chuyện với em sớm hơn, anh có thể tham gia với em hôm nay, haha.

– Số điện thoại của em là – , nếu anh muốn nhắn em.

Coi như kèo hôm nay thất bại, vừa on vừa off làm tâm trạng thay đổi theo, lại là một buổi tối chán rồi. Đành nhắn vào số điện thoại của em ấy:

– Hi Abby, anh – đây.

– Hi anh, xin lỗi về tối hôm nay.

Tôi đành đánh liều xem có cố được không.

– Không sao, em nghe anh đây, tối thứ sáu này anh đang chán nên để xem anh có thuyết phục đc em không. Một là anh sẽ uống 4 shots rượu rồi gặp em, hai đứa cùng say rồi thì không sợ xấu hổ. Hai là nếu em tỉnh trước 10h tối thì mình có thể đi dạo, vì ở gần chạy qua nhanh mà. Nhưng mà nếu không thì thôi, mai gặp nhau không sao hết.

– Để mai đi anh. Em say rượu thì có thể đi từ siêu vui vẻ đến nghe nhạc linh tinh rồi cảm thấy siêu buồn hoặc bắt đầu nói chuyện chính trị. Em thà gặp anh lúc mình đang tương đối tỉnh rồi dần dần say thì hay hơn.

– Anh thích điều đó. Anh cũng tò mò không biết em nói chuyện chính trị như thế nào.

– Lần cuối cùng em say em đưa cho người ta bản tuyên ngôn của đảng Cộng sản.

Trời ơi gãi đúng chỗ ngứa rồi, nói chuyện với một người đến từ một đất nước Cs về chủ nghĩa Cs? Em Mỹ trắng này chắc chắn không biết nhiều bằng tôi. Tôi hí hửng nhắn cho em một cái Meme về Cs kèm theo tin nhắn:

– Anh có thể nói chuyện về Cs suốt hai ngày cũng được, anh mong chờ cuộc nói chuyện say xỉn của mình haha. Anh muốn show cho em thấy một cái rất khủng – là bộ sưu tập truyện cười Xô viết của anh.

Em gửi lại cho tôi một Meme rồi xác nhận mai gặp nhau. Cũng tương đối okay. Thứ bảy tôi sẽ đi chơi với Lenna nhưng rất mong chờ cuộc gặp lúc 8h tối này. Trong đầu tôi tự nhủ trưa sẽ nhắn Abby để confirm cho buổi tối vì ai biết được lần này em có say xỉn tiếp hay không.

Trưa thứ bảy, đang loay hoay làm việc nhà thì nhận được tin nhắn từ Abby:

– Hey anh, em đang gặp chuyện gia đình nữa nên tụi mình gặp nhau tuần sau được không?

*Thở dài* biết thế nào cũng không suôn sẻ:

– Chắc chắn rồi em, cứ giành thời gian giải quyết việc nha em, cho anh biết lúc nào em rảnh là được.

– Cảm ơn anh nhiều nha, em chắc rảnh Monday hoặc Tuesday.

– Uống rượu vào thứ Hai nghe có vẻ hay, anh ok.

Không thấy em nhắn gì nữa, một lúc sau không để ý thì thấy một cuộc gọi nhỡ của em. Gọi lại thì em tắt máy.

– Em bấm lộn nút gọi.

– Ok không sao em.

Không trả lời gì nữa, cũng không hiểu là thứ hai có okay không, nhưng thôi kệ, giờ cứ đi chơi với Lenna trước đã, em Abby này lộn xộn vậy cũng không chắc sẽ đi đến đâu.

Thứ bảy là một ngày đi chơi vui vẻ với Lenna nhưng đó là câu chuyện khác. Chủ nhật là ngày tôi thường dậy trễ hơn một chút. Đang ngủ đoạn gần sáng thì thấy Abby gọi, lúc 7h sáng. Mặt mày còn đang mơ màng tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chưa kịp bắt máy thì em tắt cuộc gọi. Tôi quăng điện thoại rồi ngủ tiếp, chắc em lại bấm nhầm đây.

Nhưng mà 7h sáng thì ai lại bấm nhầm như vậy? Em cũng không có đang chat với tôi để bấm nhầm, hay là có chuyện gì? Nhiều khi một hành động nhỏ thôi làm thay đổi cả một câu chuyện, chính là hành động của tôi lúc đó. Nếu nhắm mắt ngủ tiếp thì không hiệu mọi chuyện sẽ khác đi như thế nào, nhưng tôi – vì quá tò mò và suy nghĩ nhiều – đã nhắn lại cho em:

– Có phải là em bấm nhầm nữa không hay định làm chuông báo thức cho anh sáng này? Hehe.

Thấy không trả lời, tôi chuẩn bị ngủ tiếp thì điện thoại reng.

Abby.

– Hello, anh nghe đây.

– Xin lỗi vì gọi anh giờ này nha, có phiền không.

– Không sao đâu em.

Tới đây phải dừng một chút để tả giọng em. Giọng em này không phải giọng Mỹ là điều chắc chắn, nghe hơi hướng rất châu u, như kiểu Thụy Điển, Đức lai với Nga. Như kiểu Melania Trump nói chuyện. Thật ngạc nhiên vì em mang cái tên rất Mỹ và đến từ một bang cũng rất Mỹ, ít di cư. Trong đầu tôi cho rằng em đến Mỹ từ nhỏ hoặc sống trong cộng đầu châu u nên mới có cái chất giọng đó.

– Anh có muốn đi nói chuyện về chủ nghĩa Cộng Sản không?

Câu này tôi phải nghe ba lần mới rõ. Thật là sự ngạc nhiên thú vị, sau đoạn này tôi đã quen với chất giọng của em rồi.

– Giờ luôn đó hả em?

– Đúng rồi. Em đang nói chuyện với mấy thằng bạn em ở Bangladesh. Mấy thằng motherfucker này, linh tinh lộn xộn. Nó còn show cho em thấy là nhà nó ở ngay trong khu quân đội nữa, em phải lên google map xem có đúng vậy không. Ở trong khu quân đội thì sao hả cái tụi motherfucker này, tưởng nói ngầu vậy là khè được em à, tụi nó đâu biết em ở đâu. So, bây giờ mình gặp nhau nói chuyện chính trị đi anh?

Đầu óc mơ màng lúc 7h sáng chưa cho phép tôi xử lý hết mớ thông tin này. Không biết mình vừa nghe gì và không biết ghi chép lại như trên có đúng không. Chắc kèo 80% là em đang say rồi.

– Okay, em nhắn anh chỗ đi, rồi anh chạy ra nha, cho anh 45 phút chuẩn bị.

– Okay anh, giờ em soạn đồ đeo tai nghe rồi em đi đây. Lát gặp nhau nha.

Tôi nhanh chóng dậy rửa mặt ăn sáng đánh răng. Đang chuẩn bị đi thì em gọi tiếp:

– Anh nghe đây.

– Anh uống gì, để em order luôn nha.

– Không cần đâu em, anh cảm ơn em, em tự order đi rồi chờ anh nha.

– ETA của anh?

– 8: 15 nha em.

Đón uber chạy ra thì đúng 8: 15 thật, tự nhủ mình tính toán cũng hay. Quán café em chọn ngay giữa town W, là cái town của trường em, rất giàu mà đa số là Mỹ trắng. Tôi chạy nhanh vào quán nhìn dáo dác thì toàn thấy mấy ông bà già (dân trẻ ai đi café lúc 8h sáng chủ nhật). Nhớ lại ở ngoài có hàng ghế, chạy ra thì thấy một em da trắng, tóc vàng, mắt xanh, cao khoảng 1m62, mặc áo sơ mi caro và quần… sweatpants (một dạng quần dài thể thao thùng thình), đeo tai nghe chụp hai bên, mang balo và đang ngồi đọc sách. Chắc là Abby rồi.

Bạn đang đọc truyện Tán gái Mỹ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tan-gai-my/

– Abby?

– Ahhh Hi anh.

Em đứng dậy và vội vàng gỡ tai nghe và balo và bỏ sách ra để ôm chào tôi. Cả hai ôm nhau thật chặt và lâu, tôi áp mặt vào mái tóc vàng óng, và cảm nhận từng nhịp thở của em, hơi cồn phảng phất đâu đây. Sau đó em cất vội sách và tai nghe vào balo.

– Em chờ anh có lâu không?

– Không sao, em ngồi đọc sách ở ngoài thời gian trôi qua khá nhanh. Ah em xin lỗi vì ăn mặc lôi thôi nha * em nhìn xuống quần sweatpants* em tính mặc đồ đàng hoàng hơn để gặp anh nhưng mà đổ này đang thoải mái quá em không muốn thay.

– Không sao đâu em, sáng CN mà.

Hai đứa đi vào trong để order cafe. Có thể nghe được mùi rượu từ em. Say xỉn lúc 8h sáng chủ nhật, chào mừng bạn đến với cuộc sống sinh viên Mỹ mùa hè, tôi tự cười.

Sau khi order café, đang chờ nhân viên làm thì em chủ động nói chuyện.

– Anh có biết là, theo như Ủy Bang Năng Lượng Nguyên Tử Hoa Kỳ thì, khu mình ở là region 1, từ đây xuống phía Nam là region 2, ở khu Trung Tây là region 3, còn lại bờ Tây là region 4 không? Anh có biết tại sao mình là region 1 không?

– Không em, sao vậy?

– Vì mình là chỗ quan trọng nhất, nếu có nguy cơ chiến tranh hạt nhân thì chắc là sẽ bị nhắm trước.

Okay, chuyện gì vừa xảy ra vậy. Có phải em đã say nên nói những chuyện này hay là em bình thường nói chuyện kiểu này? Tôi hỏi ngay:

– Sao em kể anh nghe chi?

– Em thấy thú vị thôi. Ah cafe ra rồi, để em lấy nắp và ống hút cho anh.

– Cảm ơn em. Em nói là muốn nói chuyện về chủ nghĩa Cs phải không? Anh đến từ một đất nước Cs nè.

– Em cũng vậy.

– Em này đến từ bang K mà sao lại là một đất nước Cs. Tôi hơi bối rối.

– Ủa quê em ở đâu em?

– Ở bang K đó anh, coi như là một đất nước cộng sản đó.

– Ah uhm *bối rối*, em ở đó bao lâu?

– Từ năm 98 đến lúc đi học đại học.

– Vậy em ở đó từ lúc mấy tuổi.

– Từ lúc 0 tuổi (cười)

Vậy là em là dân Mỹ gốc rồi, nhưng sao cái giọng ngộ vậy là sao, tôi không giải thích nổi. Hai đứa ra hàng ghế đá bên ngoài quán cf ngồi, mùa hè nắng chói chang nhưng dại gái thì phải chiều theo vậy. Cả hai ngồi xuống, em để ly matcha của mình lên thành băng ghế. Tôi hỏi thăm ngay:

– Bình thường em dậy sớm vậy ah, hôm nay em dậy lúc mấy giờ?

Lúc 6 giờ, em nói chuyện với mấy thằng bạn Bangladesh của em. Mấy thằng nhà giàu đó thì chẳng biết cmn gì, qua đây kiếm được tiền chút đỉnh rồi nói linh tinh. Nhưng em thích chơi với tụi nó. Thằng bạn em nãy mới khoe là nhà nó ở khu quân đội nè nên em phải google xem đúng không.

Tôi không hiểu em đang nói gì nữa, em luyên thuyên 1 tràng về các bạn em, cuộc sống ở cái town W này, về việc mấy ông Mỹ trắng khó chịu, về việc ở town này chán như thế nào, về việc nếu sau này em muốn tranh cử vào Quốc hội thì phải chấp nhận hôn nhân sắp xếp. Tôi không hiểu mình đang nói chuyện với em kiểu gì nữa, em có thể chuyển chủ từ chủ đề này sang chủ đề khác rất mượt mà cũng rất random. Ánh nắng chói chang làm tôi bắt đầu đổ mồ hôi, không biết còn sẽ ngồi đây bao lâu. Chắc chắn là em đang say quắc cần câu, nếu say như vầy mà vẫn gặp tôi thì không hiểu thứ sáu vừa rồi say cỡ nào nữa. Em nói chuyện quơ tay làm đổ luôn ly matcha mới mua chưa kịp uống gì.

– Chết rồi, để anh vô mua lại ly khác cho em.

– Thôi không cần đâu anh, kệ đi em không sao.

– Em chắc không? Anh mua ly khác được.

– Em không sao mà, anh đi theo em được không?

– Ah uhm ok em.

Thế là hai đứa nhấc mông lên đi qua bên phải quán cafe, có một góc khuất để xe tải ra vào phía sau quán để giao hàng. Em lấy trong ba lô ra mấy cuốn sách em đang đọc dở và chai rượu, mở nắp ra làm một hơi (ở Mỹ không cho uống rượu nơi công cộng, bị thấy là bị phạt ngay nên em phải như vậy).

– Em hay uống kiểu này hả?

– Yea anh, nãy em uống có ông già kia thấy, ổng chỉ cười thôi.

– Nãy em nói hôn nhân sắp xếp là sao? Sao em phải cần vậy?

– Thì nếu mà em ra tranh cử thì em phải có thế lực ủng hộ, phải cần có gia đình và người hỗ trợ cho em, có hôn nhân với một người có thế lực thì tốt hơn.

– Nhưng em có thích vậy không?

– Dĩ nhiên là không rồi anh, chắc em không làm được, em chỉ muốn giống trong House of Cards thôi haha.

– Em muốn giống Claire à?

– Không, giống ông nam chính đó anh.

– Ah ông Frank ah, ông đó ngầu dã man.

Hai đứa quay lại băng ghế ngồi. Có vẻ như một là em đang quá say nói rất nhiều chuyện linh tinh, hai là em đang phê cần hoặc phê thuốc gì đó, ba là em bị khùng, hoặc là cả ba. Nhưng tôi nào để ý được mấy cái đó, tôi chỉ lo nhìn cặp mắt xanh thẳm cũng chiếc mũi cao kia thôi, gương mặt trắng chuyển hồng dưới ánh mặt trời. Mái tóc vàng xoăn nhẹ ống anh cứ xoay chuyển theo từng nhịp. Em lấy vape ra, vừa làm vài hơi vừa kể chuyện tiếp, không quên mời tôi rít một hơi. Em nói hương này nhẹ nhưng em thích, sẽ thay cái khác sau. Tinh thần dại gái đã lên cao thì không màn mấy câu chuyện em nói, tôi cũng ah uh hoặc tham gia vào mấy câu. Em vẫn luyên thuyên.

Đây là mấy cuốn sách em đang đọc đây *lấy sách ra, toàn sách chính trị*, nói chung là về 45 và cái đất nước này đang đổ đốn ra sao (em gọi Trump là 45 thay gì gọi tên)

– 45? Sao em gọi vậy?

– Trump đó, nhưng em không thích gọi tên thằng đó, anh muốn biết tại sao gọi là 45 thì anh xem twitter đi.

– Ok em.

Em chỉ vào một cuốn sách:

– Ông tác giả cuốn này dự đoán đúng khủng hoảng kinh tế năm 2008 nè anh.

– Ah vậy hả em, có phải ông đó… (Đang định khoe một chút về kiến thức tôi biết về 2008 crisis sau khi xem phim The Big Short cộng với kiến thức học cao học)

– Ông đó giỏi lắm anh, em gặp ổng rồi, nói chuyện hay lắm. Em đang đọc cuốn này nên muốn email ổng hỏi thử xem cái L nó có cứu được thế giới khỏi cuộc khủng hoảng sau này không?

– L là cái gì em? *Vẫn đang quê vì bị cắt lời*

– Em chưa biết nữa anh, em chưa đọc hết sách, nhưng em viết email rồi nè. *Lấy cho tôi xem điện thoại đang viết dở email*

Thế là tôi không hiểu em đang nói gì tiếp. Tiếp tục câu chuyện rất ngẫu nhiên và xoay chuyển liên tục, em lại vào uống rượu rồi hút vape, còn quên cả mang điện thoại đi nên tôi phải cầm giúp.

– Tại sao em nói bang K là một nước cộng sản?

– Vì nó là như vậy mà! Em lớn lên trong một cộng đồng khép kín, có vài chục gia đình.

– Em có biết cs là gì không? Là mọi thứ bình đẳng, không có sở hữu, mọi thứ do chính quyền chia đều cho mọi người.

– Hối đó bọn em cũng cùng chăn nuôi và cùng chia đồ ăn cả.

– Nhưng không có tư hữu, anh chắc chắn em và gia đình có sở hữu nhà, xe đúng không? Và nhà, xe mua từ một công ty sinh lợi nhuận đúng không? Như vậy là không hẳn là cộng sản.

– Nhà em có, nhưng lộn xộn lắm. Ba em buôn bán vũ khí *em làm dấu thánh*

Tôi đang phân vân không hiểu buôn bán vũ khí kiểu kinh doanh hợp pháp hay như mafia trong mấy phim Mỹ hay thấy. Kiểu mấy ông hay sắp xếp giao dịch gặp nhau giao hàng và giao súng.

– Oh, ba em nghe ngầu ha.

– Không hề, ổng bị khùng và rất ích kỷ, em cắt đứt với ổng lâu rồi.

– Em không còn liên lạc với gia đình à?

– Còn với mấy ông anh thôi, chứ em dẹp ba rồi.

– Em có mấy người anh?

– 3 Người, có người em thân, có người thì em không thích, có ông anh thì tệ lắm anh. Nhưng nhìn chung họ rất cưng em.

Phải đổi chủ đề sang tôi, không thì thành chuyện gia đình của em mất.

– Anh đến từ một đất nước Cs nè, em có đoán được nước nào không?

– Không anh, em mù chính trị thế giới lắm, chỉ biết trong nước thôi.

– Em này lạ thật, muốn nói chuyện Cs mà lại không biết về những đất nước Cs. Ở Mỹ thì làm quái gì có Cs?

– Trên thế giới này còn có 5 nước Cs thôi em: Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Triều, Cuba, và coi như tính Venezuela, cái nước vưa tan nát…

– *Cắt lời* Anh biết sao không? Có điệp viên Mỹ vào làm gây rối đó.

– Maybe, nhưng nó cũng tan nát lắm em nên mới như vậy, giờ dân chạy khắp nơi xin tị nạn.

– Ai cần Mỹ thì em cho nước Mỹ luôn, nói thật với anh em thấy Mỹ cũng nát lắm.

– Maybe, nhưng Mỹ dưới thời 45 vẫn còn tốt chán, chắc chắn không tệ từ bên trong như Venezuela.

– Anh chắc không? Nhiều scandal lắm chứ, như vụ Cambridge Analytica kìa.

– Ok anh có học về vụ đó rồi. Đúng là có thông tin của rất nhiều người dùng facebook bị lộ ra cho phía 45 nhưng không có nghĩa là đã đóng góp cho Trump thắng.

– Có chứ, tin em đi, công việc em là làm với targetted audience mà.

Em này say và nói năng không chủ đề, không rõ ràng. Nhưng thôi kệ, một phần em đẹp thì nói gì cũng hay hơn. Em quay qua tôi:

– Mình về ký túc xá chỗ em nha anh.

– Sure em, đi thôi.

Cả hai đứa đứng lên đi bộ ra khỏi quán cafe. Đầu tôi chạy mấy phương trình liên hồi, ra cafe chưa được bao lâu gì đã đi về ký túc xá? Em định về đó làm gì đây? Giờ mới hơn 9h sáng? Không lẽ ngày hôm nay tôi may mắn đến độ mới sáng sớm đã được happy ending?

Chương trước Chương tiếp
Loading...