Tán gái sư phạm
Chương 3
Ngày thứ hai…
Mới sáng tinh mơ đã lò mò ra khỏi nhà, ông bà già hỏi thì kêu con đi tập thể dục. Tập thể dục mà quần áo là lượt, lại xách xe nổ ầm ầm. Ngược đời, nhưng quen với mấy cái trò ngược đời của tôi nên ông bà già chả ý kiến gì nữa, tranh thủ ngủ thêm chút để lát còn dậy đi làm.
Mới sáng tinh mơ chưa có thấy cái cửa hàng hoa nào mở cửa cả. Thôi thì mua đại của bà bán hoa đang đứng ở bên đường vậy. Mò tới nhà nàng từ sáng sớm chỉ để cài hoa vào cổng (sến nhưng cũng hiệu quả không kém phần long trọng các bác ạ) may mà nhà nàng không có chó, không thì hàng xóm phải mất ngủ 2 tuần liền.
Xong thì đeo kính đen sang phía đối diện nhà nàng chờ nàng tỉnh giấc vàng.
Mèn ơi là mẹ nàng đi ra cổng mở cửa. Cái tin nhắn chúc buổi sáng còn chưa kịp gửi. Hi vọng mẹ nàng sẽ tâm lý mà mang lên tận phòng con gái, hoặc là vứt toẹt một cái ở đâu đó nhưng sẽ thông báo lại với nàng là có thằng dở nào đấy sáng sớm cài hoa vào cổng nhà mình.
Đang thất vọng thì có tin nhắn. Oa, nàng nhắn tin:
– Anh làm hả?
– Chào lọ lem buổi sáng.
– Sến quá.
– Vui mà.
– Cảm ơn anh. Chào buổi sáng.
– Đi ăn kem không?
– Ăn kem lạnh.
– Cà phê sáng nhé?
– Đắng lắm.
– Trà sữa?
– Bị ghét lắm.
– Còn một cái đảm bảo em thích.
– Gì vậy?
– Thịt anh nè. Vừa ngon vừa thơm.
– Ý kiến hay đấy.
– Ra cổng lấy.
– Còn chưa về hả?
– Muốn gặp em chút rồi về.
– Em phải đi học sáng.
– Anh biết mà, hôm nay anh rảnh, làm tài xế được không?
– Không được.
– Anh biết mà, em ngoan chết đi được ấy.
– Hứ, ngoan bình thường.
– Vậy cho gặp xí đi.
– Hẻm hèm hem… về đi em còn đi học.
– Dỗi rồi, về đây, mai gặp em nhé?
– Hên xui nữa.
– Bị thích em rồi đấy.
Tôi vòng xe về nhà. Hôm nay tâm trạng tốt, trong lòng đang ngập tràn niềm vui. Thề với các bác, hôm nay thấy vui lạ lạ. Chắc phải lên trường tí, ăn rồi suốt ngày lêu lổng vậy cũng không phải ý hay. Mà cứ lúc nào tôi có ý định làm sinh viên gương mẫu thì cứ y như rằng hoàn cảnh lại xô đẩy. Sinh ra chắc không phải để làm người tri thức rồi. Thằng Dũng gọi vào bar chơi, đang có tiệc vui. Từ chối nó thì không nỡ, bấy lâu nay cải tà quy chính không lộng hành nữa rồi. Hôm nay lại sinh nhật con người yêu nó, chẳng nhẽ lại từ chối, thế nên tôi gật đầu quay xe đi theo hướng ngược lại.
Thì ra cái thế giới này cũng bé nhỏ thật đấy. Tôi lại gặp ngay em ở đấy. Lúc đầu là bất ngờ (có cộng chút thất vọng) vì không tưởng tượng được một người như em cũng tới chốn ăn chơi như thế. Nhưng sau đó quan sát nét mặt và hành động của em thì chính xác không phải em tới đây để chơi mà tới để làm tìm người (ít nhất là như vậy) vì em ngó nghiêng, mặt em căng thẳng, cố gắng tránh né tất cả những sự va chạm nhỏ. Em bước lên tầng 2, phòng karaoke. Tôi lo lắng rời vị trí bước theo em. Không biết em đang làm cái gì ở chốn phức tạp như thế này, không có ý định theo dõi, chỉ là tôi thực sự thấy lo lắng.
Em vào phòng, được tầm 5 phút thấy em chạy ra, nước mắt nước mũi tèm nhem… em khóc à? Còn không chú ý tới tôi đang đứng chéo chân chờ em ở đây nữa. Tất nhiên là phải đuổi theo rồi. Em chạy khá nhanh. Ra được bên ngoài bar tôi mới gọi:
– Phương Vy…
Em vẫn không dừng lại, tôi chạy theo sát nút, nắm lấy cánh tay em lúc đó em mới chịu ngước lên nhìn tôi.
– Anh Khánh… – nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
– Em làm sao đấy?
– Kệ em – nàng giật mạnh cánh tay ra khỏi tay tôi – Em đang bận, em phải đi.
– Anh đưa em đi – tôi dứt khoát.
– Đã bảo kệ em mà.
– Trong lúc em như thế này sao?
Em im lặng, không nói gì nữa. Ngồi thụp xuống, em khóc nấc lên. Tôi đứng cạnh bên, vụng về, lóng ngóng không biết phải làm gì cả. Trước giờ chưa khi nào gặp trường hợp nào như này. Mấy cô người yêu trước có em nào thế này đâu? Giống như trong phim hàn, cho em mượn vai, vuốt ve tóc em, rồi dỗ dành … kiểu đấy dễ bị ăn tát lắm. Thôi thì cứ đứng cạnh bảo vệ cho em an toàn vậy. Con nít mà cứ hay dỗ nó càng khóc tợn. Em cũng thế, cứ cho khóc mái thoải, khi nào chán thì tự nín vậy.
Đoán đâu có sai. Một lúc sau em nín. Quệt nước mắt em đứng dậy ngập ngùng.
– Em… đi về trước đây.
– Đi, anh đèo em về. Đừng có bướng.
Em cắn môi gật đầu. Em im lặng từ lúc leo lên xe tôi tới lúc tôi phá tan sự im lặng ấy bằng một đề nghị:
– Khi người ta buồn người ta thích gào thét lắm, em có vậy không?
– Chắc là không anh ạ.
– Anh dẫn em đi dạo nhé? Bây giờ về nhà dễ phát điên lắm đấy.
– Ừm… – lúc con gái buồn nói gì cũng nghe hay sao hả các bác?
Thế là dẫn em ra bờ hồ Gươm, tìm một chỗ ít người qua lại cho em ngồi mà bình tâm lại. Nhìn em không muốn nói năng gì, gương mặt buồn nhưng vẫn đẹp lung linh. Tôi ngồi bên cạnh cũng không biết làm thế nào. Thật sự thì tò mò vì sao em khóc, vì sao em buồn… nhưng mà lại không muốn hỏi, không muốn bị gọi là tọc mạch chuyện người khác. Và em là người lên tiếng trước:
– Đã có bao giờ anh yêu một người, anh đặt hết niềm tin vào một người anh hết mực yêu thương và trân trọng, rồi anh lại bị chính người đó phản bội niềm tin chưa?
– Anh hả? – trời đất, có bao giờ thật lòng với ai đâu – Anh có rồi.
Chém gió vậy, tự nhiên hôm nay nói dối bị ngượng mồm, bắt đầu bịa chuyện.
– Ngày trước, mối tình đầu của anh (không còn nhớ ai là mối tình đầu nữa), tất cả những gì anh có, những cảm xúc đầu tiên, anh đều trao tặng, anh đã hi vọng rất nhiều, anh tưởng chừng cả thế giới này sụp đổ xuống thì anh cũng sẽ là người đứng ra che chở cho cô ấy. Anh nghĩ sẽ đi đến một điều gì đấy, những gì anh mơ ước, nhưng rồi… em biết đấy, luôn có một người tốt hơn mà… – y như tiểu thuyết vậy, nếu mà biết tôi nói dối thì chắc úp mặt vào gối mà tự tử mất.
– Ừm… con trai các anh cũng buồn cười thật đấy…
– Hả? Làm sao mà buồn cười – nàng phát hiện ra điều gì sao ta?
– Không có gì… em nói linh tinh ấy mà…
– Động chạm vào anh rồi, tổn thương mà chết mất…
– Hì hì – em cười hiền lành, tự nhiên thương em lắm… không ngờ mình cũng có tấm lòng bao la như thế.
– Buồn lắm hả? Cho em đánh anh này, coi anh là cái người làm em buồn ấy.
– Vậy cũng được nữa hả? – em cười tủm tỉm
– Được chớ… nhưng mà…
– Mà sao?
– Nhẹ tay chút chút, nhà anh con một thôi đấy – tôi nhăn mặt chọc cho em vui.
– Được rồi, vậy em đánh thật nhé?
– Ừ, nhớ nha, nhẹ tay thôi, anh mà bầm dập mẹ anh tìm em tính sổ đó.
– Hết sức, em đánh đây, cho thì đánh đấy.
Tôi nhắm tịt mắt lại, chả biết có đánh thật hay không nhưng một khi tụi con gái đã máu lên nó đánh cho cũng không chừng ấy chứ. Chờ mãi cũng chả thấy có chút động tỉnh gì, tôi mở mắt ra thấy em cười toe, gương mặt thánh thiện quá chừng:
– Anh nhát quá.
– Thì anh đã bảo anh nhát gái mà.
– Thôi không chơi nữa, đi về đi, em hết buồn rồi…
– Nhanh nhỉ? Như siêu nhân ấy, may nhờ có anh đấy.
– Ừ thì ghi nhận cho anh đấy.
– Thế thì nhớ trả công đấy nhé.
– Biết rồi mà.
– Hứa đi, hứa thì chở về, không thôi cho đi bộ.
– Vậy đi bộ.
– Thôi được rồi đợi anh, người gì đâu thật là…