Tán gái sư phạm

Chương 80



Phần 80

Phần cuối, bị vợ bắt phải kể theo lời của vợ…

Tôi nhìn anh, từ một nơi rất xa. Và khoảng cách ấy theo thời gian sẽ còn xa hơn nữa. Mỗi ngày sẽ qua đi thật nặng nề, 4 năm nữa, nó sẽ trôi qua như thế nào đây?

Tôi ôm con vào lòng, nhìn chiếc máy bay khuất khỏi tầm mắt mình, trở nên nhỏ bé dần trên bầu trời, cho đến khi nó chỉ còn là một chấm đen li ti khuất khỏi tầm mắt, chợt vỡ òa cảm xúc, tôi khóc lên nghẹn ngào. Phải rồi, lâu lắm rồi tôi không khóc, dù bản thân rất muốn nhưng lại không thể khóc được… cứ cố gắng kìm nén tất cả mọi thứ cảm xúc ở trong lòng, bỗng nhiên lại thành thói quen. Chỉ hôm nay, tôi lại không thể làm được điều đó. Tại sao cứ có cảm giác rằng mình vừa mất một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này nhưng lại vĩnh viễn không bao giờ có thể tìm thấy lại được.

Một mình nơi ấy, anh sẽ cô đơn phải không? Ở giữa bao nhiêu người yêu thương mình, có cả con nữa mà bản thân em còn thấy cô đơn đến ngộp thở thế này. Anh, sẽ trở về bên em chứ?

Tôi bế con trở lại giường, đứa trẻ ngủ ngon một cách hồn nhiên. Con giống anh từ khuôn mặt, cho đến cả cái cách ngủ cũng trề môi xuống một chút như đang muốn làm nũng. Hôn lên trán con, tôi thì thầm.

– Hiền Nhi, tên của con nghĩa là con luôn là đứa trẻ đáng yêu và tuyệt vời nhất của bố mẹ, mẹ sẽ thay bố chăm sóc con thật tốt, rồi bố sẽ tự hào về con.

Bạn đang đọc truyện Tán gái sư phạm tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tan-gai-su-pham/

4 năm sau…

Hiền Nhi bây giờ đã là một cô bé xinh xắn và đáng yêu hết mực. Đôi mắt tròn như hai viên bi ve, đôi lông mi cong vút và dài, con có hai má lúm giống mẹ, có cái miệng giống bố, cái mũi giống bố. Hiền Nhi ngoan từ bé cho tới bây giờ, nó ít khi nhõng nhẽo mẹ. Có lẽ bản thân con đã ý thức được việc nuôi con mẹ chỉ có một mình, hay ông trời thấu hiểu và thương nên ban ơn cho bé Hiền Nhi khỏe mạnh, thông minh và ngoan ngoãn thế.

Thực lòng giờ mới thấu hiểu được câu nói “nuôi con mới biết công ơn mẹ thầy”, nhìn còn lớn từng ngày, hạnh phúc rạng ngời khi con biết lẫy, biết bò, rồi chập chững từ bước đi đầu tiên, ngày con cất tiếng gọi mẹ một cách méo mó. Rồi lo lắng, đau lòng đến rã rời mỗi lúc con ốm đau, con bị ngã… bao khó khăn vất vả, tuy có bố mẹ bên cạnh động viên, giúp đỡ, nhưng sao vẫn thấy chạnh lòng một vài lúc.

Từ bao giờ con nhận thức được việc các bạn có bố, đêm nằm nó đã thỏ thẻ hỏi tôi rằng bố của nó ở đâu? Tôi chỉ lên ảnh cưới và giải thích cho con biết bố đang ở một nơi rất xa nơi này, nhưng rồi bố sẽ trở về. Nó hỏi tôi rất nhiều về bố của nó, và nó cảm thấy rất tự hào về người bố. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, nó hôn lên má tôi chúc ngủ ngon thì vẫn không quên nhìn qua tấm ảnh của bố và cũng thì thầm “chúc bố ngủ ngon”… từ bao giờ trong lòng nó coi bố là thần tượng, có vẻ như con rất yêu quý bố, nó nghĩ rằng bố thật thiệt thòi vì không thể ở bên cạnh hai mẹ con và ông bà hàng ngày, phải ở một nơi xa xôi và không có ai làm bạn như thế. Trẻ con, chúng luôn nghĩ mọi thứ thật đơn giản, nhưng con đúng rồi. Bố thật thiệt thòi vì không thể ngày ngày trông thấy một thiên thần đáng yêu như con.

Mẹ con tôi vẫn ở với ông bà ngoại từ khi tôi ra viện cho tới bây giờ. Nhờ tấm bằng đạt loại ưu và một chút quen biết của bố, tôi tìm được một công việc tốt, phù hợp với chuyên môn năng lực ở một trường cấp 3 cách đó 8km. Hằng ngày chở bé Hiền Nhi tới trường mẫu giáo, tôi đi làm, tối lại đón con về. Ở trường con bé học được rất nhiều điều, và rất thông minh. Nhà trường muốn tạo cơ hội cho tôi thăng tiến, đề cử tôi học lên cao học, điều đó khiến tôi rất vui, nhưng bản thân không muốn cầu tiến quá nhiều. Vì tôi là một cô giáo, chứ không phải là một nhà kinh doanh, với lại bé Hiền Nhi còn bé, tôi muốn mỗi khi tôi rảnh, tôi có thể dành hầu hết thời gian cho con gái. Tôi chỉ muốn cố gắng hết sức để có thể truyền đạt lại tất cả những đam mê và hứng thú cho các em về môn học của mình. Bởi đơn giản bằng cấp không phải là vấn đề quá nghiêm trọng nếu như biết yêu và luôn cố gắng tìm hiểu về công việc yêu mà mình yêu thích. Có lẽ vì tâm huyết, tôi thực sự được các em quý mến. Một cô giáo trẻ nên khá hiểu được tâm lý của các em. Tôi bỗng nhiên trở thành một giáo viên được tín nhiệm và giữ khá nhiều những bí mật của các cô cậu học trò lắm chiêu nhiều mẹo đó.

Sự quan tâm của các đồng nghiệp khiến cho cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Ngoài các đồng nghiệp, còn thêm một vài chàng trai thích phiêu lưu mạo hiểm với cuộc sống độc thân nuôi con một mình của tôi. Đôi khi làm tôi cảm thấy vui hơn một chút, ngắm lại mình trong gương, mình vẫn đang còn trẻ trung chán nên vẫn còn những chàng trai tử tế để ý. Nhưng đâu có quan trọng, tôi đã có chàng trai tử tế của cuộc đời mình rồi còn gì? (cười)

Cuộc sống bận bịu vất vả khiến cho khoảng thời gian tôi suy nghĩ đến một chuyện gì đó trở nên hạn hẹp lại. Lúc đầu cứ thực sự nghĩ rằng sẽ rất khó khăn để có thể vượt qua tất cả. Nhưng bây giờ đã nhận thấy, thời gian là một vị bác sĩ giỏi cho những bệnh nhân thực sự khao khát sống khi mắc phải những căn bệnh nội tâm.

Bố mẹ chồng thường xuyên qua thăm 2 mẹ con tôi vào những thời gian rảnh rỗi. Cuối tuần tôi vẫn thường hay cho con về thăm ông bà nội và ở đó chơi ít ngày. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình gần như là hoàn hảo rồi. Chỉ thiếu một bờ vai tin cậy tôi đang chờ đợi trở về nữa, liệu nó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi hay không nhỉ? Đôi khi vẫn cảm thấy run sợ vì thứ khoảng cách xa vời liệu có làm cho anh thay đổi hay không? Nhưng yêu, nên tin, nên chờ đợi. Sự chờ đợi có có thực sự mang lại hạnh phúc cho tôi không? Bởi bây giờ anh thực sự là một con người của tự do rồi! Cuộc hôn nhân này, thực sự bản thân ai cũng có thể đơn phương kết thúc nó cơ mà.

Bạn đang đọc truyện Tán gái sư phạm tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tan-gai-su-pham/

Một buổi sáng thứ 7. Trời mùa đông lạnh lẽo, lắc rắc vài ba cơn mưa phùn nhẹ nhàng. Còn nửa tháng nữa là đến tết, đã 4 mùa đông trôi qua rồi. Bầu trời u ám khi tôi nhìn qua cửa sổ. Tôi chuẩn bị một ít đồ dùng cá nhân cho Hiền Nhi, chút nữa ông bà nội sang đón 2 mẹ con qua bên kia chơi. Chốc nữa tôi với mẹ còn đi mua mấy thứ đồ chuẩn bị cho tết nhất nữa. Năm nào cũng soạn sửa đầy đủ cho bên nội, chơi bên đó ngày mồng 1, mồng 2, còn lại thì về bên ngoại đón tết. Ông bà nội cũng không bao giờ ép buộc tôi phải ở đâu, miễn tôi cảm thấy thoải mái là được. Họ cũng bận rộn công việc thường xuyên nên không tiện chăm cho bé Hiền Nhi bằng mẹ tôi, bây giờ bà đã nghỉ hưu, ở nhà chăm lo cho gia đình. Hai bên lại thân thiết, qua lại thường xuyên nên cũng không phải lo ông bà bên nào nhớ cháu.

Ông trời cũng thật công bằng quá, một người chồng chưa thể vẹn toàn nên bù lại bố mẹ chồng tôi lại hết sức tâm lý và yêu quý tôi. Bao năm nay chưa có lời ra tiếng vào, lúc nào tôi cũng được giữ vị trí ưu tiên trong lòng ông bà nội. Anh Tuấn lấy vợ rồi nên chuyển ra ở riêng, ngang dọc thế mà cuối cùng thêm mấy mùa xuân cũng chịu lấy vợ, tất nhiên là anh lấy Thu, không biết anh Khánh có biết tin này chưa nhỉ? Đám cưới cũng không thấy anh gọi điện về chúc mừng gì cả. Nhưng chắc là anh cũng sẽ rất mừng cho Thu và anh Tuấn, nhưng vì chị dâu đang đi học nên tới bây giờ vẫn kế hoạch, chưa chịu sinh em bé. Bé con lanh chanh gom mấy thứ đồ chơi yêu thích của nó bỏ vào một cái ba lô riêng, lúc nào được đi chơi con bé cũng tỏ ra rất thích thú.

Ông bà nội đến đón, nó chạy ra tận cổng mở cửa để có thể nhảy lên hôn lấy má bà nội nó một cái và trèo lên lưng ông nội nó, siết đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ ông. Hai ông cháu lại hát ầm ĩ mấy bài hát thiếu nhi mà bé con học được ở nhà trẻ. Vào đến cửa nhà, nó tụt từ trên người xuống mặt mày hớn hở vào khoe với tôi hộp quà nó đang cầm trên tay.

– Mẹ Vy ơi, mẹ xem này, Nhi có quà của bà nội.

– Con cảm ơn ông bà chưa?

– Dạ rồi ạ!

– Để mẹ xem ông bà mua cho Nhi cái gì nào?

Tôi cầm hộp quà lên mở ra trước đôi mắt thích thú của nó, con bé luôn được tặng quà từ người lớn, nhưng sự thích thú của nó mỗi lần được nhận quà chưa bao giờ thuyên giảm đi chút nào cả.

– A… – nó reo lên khi nhìn thấy chiếc váy áo màu hồng, thắt nơ nhẹ nhàng nhưng rất đẹp và đáng yêu.

– Nhi thích không? – bà nội nó hôn lên má nó rồi hỏi.

– Dạ, Nhi thích.

– Vậy giờ Nhi mặc nó để đi chơi luôn nhé?

– Dạ vâng ạ!

Nói đoạn nó kéo tay tôi vào thay cho nó ngay lập tức. Tôi mỉm cười cảm ơn bố mẹ rồi dẫn con vào phòng thay quần áo, trời lạnh nên tôi quàng thêm cho con một chiếc áo lông nhỏ, nhìn con chúm chím đáng yêu như một thiên thần vậy, chỉ tiếc là con không có một đôi cánh bé xíu, cũng tốt, nếu có cánh, con sẽ bay đi mất, con là thiên thần của bố mẹ mà thôi.

Chúng tôi lên xe tới nhà ông bà nội. Tôi vẫn ngồi lặng im nhìn đường phố qua ô cửa kính, còn lại Hiền Nhi bi bô hát hò, nói chuyện cùng ông bà ngoài, nó khoe với ông bà về những thành tích nó đạt được ở trường học, tôi chỉ mỉm cười nhìn con, nói vài chuyện với bố mẹ. Hôm nay nhìn ông bà nội cũng vui vẻ lạ thường.

Về tới nhà, Hiền Nhi thường thích chạy lên căn phòng tràn ngập màu hồng của con mà bà ngoại chuẩn bị cho từ lúc con đang ở trong bụng mẹ. Nó sẽ chơi với những thứ đồ chơi nó yêu thích cho tới khi tôi gọi xuống. Hôm nay cũng không ngoại lệ, còn tôi thì chuẩn bị để đi mua sắm đồ dùng với mẹ. Còn lại ông nội với bé Hiền Nhi chơi ở nhà.

Sau một hồi lượn lờ mệt nhọc, mất hơn 3 tiếng đồng hồ, hai mẹ con tôi gần như đã thỏa mãn được những thứ cần chuẩn bị, năm nay có vẻ như ông bà nội ăn tết lớn hơn hay sao mà mua sắm bao nhiêu là thứ, không như mọi năm chỉ đơn giản mấy thứ, chủ yếu có đồ nhậu đủ cho bố 3 ngày tết để tụ tập với bạn bè là phần đa. Còn lại trong nhà thì có sẵn cả rồi.

Mẹ tôi kêu tôi đứng đợi ở cổng siêu thị, bà quên mất một vài thứ, sẽ quay lại nhanh. Tôi vâng lời, tìm một chỗ có thể ngồi được một chút, trời vẫn lạnh nhưng không còn mưa nữa. Thứ ánh sáng dịu dàng của mùa đông không làm cho người ta mệt mỏi như thứ nắng chói chang như rót mật của mùa hè. Tôi đưa đôi bàn tay lên thổi hơi phù phù vào đó rồi xoa xoa cho bớt giá. Lại quên mang găng tay nữa rồi.

– Này – một đôi găng tay chìa ra trước mặt tôi, tôi tròn mắt nhìn lên.

Gã mang chiếc áo khoác màu đen dài xuống gối, quần jean’s màu đen, áo len màu đen cổ cao cộng thêm chiếc khăn trùm kín nửa khuôn mặt, gang tay da màu đen, và còn thêm cả cái kính đen chiễm chệ trên sống mũi, một chiếc mũ ấm màu đen kéo sụp xuống. Một tín đồ cuồng màu đen chăng. Dù là không nhìn thấy mặt nhưng cái cảm giác thân quen đến lạ lùng, cả cái mùi hương tỏa ra nhè nhẹ từ cơ thể này, cũng khiến bao nhiêu nhớ nhung lẫn lộn ùa về.

– Cảm ơn, tôi không cần.

Gã ngồi xuống bên cạnh, thứ cảm xúc này, thật là kỳ lạ. Đột nhiên gã giật lấy đôi bàn tay tôi, im lặng rồi nhồi nhét đôi găng gã cầm vào đấy. Tôi nhìn gã như bị thôi miên, con người này… không lẽ nào?

– Một chút tự vệ với người lạ cũng không có sao?

– Anh…!!!

Tôi thốt lên một cách kinh ngạc. Anh mở kính ra, kéo khăn xuống để lộ ra khuôn mặt của mình. Làn da hơi có màu nắng một chút, đường nét không có gì thay đổi nhưng gương mặt góc cạnh hơn, già dặn hơn, khiến cho anh càng thêm quyến rũ bởi vẻ nam tính. Kể cả phong cách của anh, chỉ nhìn thôi nhưng cũng đủ thấu được một con người hoàn toàn khác, anh chững chạc hơn rất nhiều, không còn là một chàng trai non nớt và xốc nổi ngày nào.

Tim tôi đập rộn ràng, như có hàng ngàn thiên thần đang nhảy múa xung quanh, cuối cùng thì anh đã trở về. Đã về rồi.

Thế nhưng tại sao lại có một khoảng cách giữa cảm giác gần gũi đến vậy? Anh vẫn đang nhìn vào mắt tôi… tôi nắm chặt đôi bàn tay của mình hơn một chút, lảng tránh đôi mắt ấy, tôi nhìn đi chỗ khác. Chúng tôi không thể cư xử bình thường như những đôi vợ chồng khác sau bao năm tháng xa cách. Không phải là những cái ôm siết chặt, hay những nụ hôn đến cháy tim gan.

– Anh về từ bao giờ vậy?

– Em vẫn xinh đẹp như vậy! – anh mỉm cười không rời ánh mắt của tôi.

– Mới đó mà đã 4 năm rồi…

– Có quá lâu không? – anh hỏi tôi.

– Vâng… – tôi mỉm cười vì thấy đau lòng, chúng tôi bỗng nhiên trở thành những kẻ xa lạ, nói những câu sáo rỗng, dù muốn nói nhiều điều nhưng lại không thể nói ra.

– Ở bên đó, anh sống tốt chứ?

– Cái này nhẽ ra em nên hỏi anh từ lúc anh bước chân sang đó mới phải, còn bây giờ anh đã trở về rồi, tốt hay không có gì quan trọng nữa?

– Đúng là như vậy! – tôi thở nhẹ, người ngồi bên cạnh tôi lúc này, là chồng tôi thật sao?

– Em không thấy là mình rất quá đáng với anh sao? – giọng anh trách móc

– Vâng, em cũng nhận thấy như thế!

– Hồi trước, có ông thầy bói nói với anh rằng, số anh phải lấy hai vợ mới có thể hạnh phúc và sống yên ổn được. Anh cũng tin là như thế em ạ!

Giọng anh bình thản đến lạ lùng, nhưng lại khiến tim gan tôi rối bời. Ý anh là… có phải, anh đã quen một người con gái, người đấy có thể mang lại có anh hạnh phúc, có phải vậy không?

Không để tôi suy nghĩ, anh đưa tay nâng cằm tôi lên, đặt môi anh vào môi tôi, không là một nụ hôn, chỉ là môi chạm môi, rất nhẹ, anh thì thầm.

– Nhắm mắt lại đi chứ!

Tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh đọng lại trên môi của mình. Mơ màng trong một thứ hạnh phúc thật xa xỉ, tôi nhắm mắt lại cảm nhận được đôi môi anh đang di chuyển nhẹ nhàng, giọng anh lại thì thầm.

– Em sẽ lấy anh lần nữa chứ?

Sực tỉnh giữa cơn mê, tim tôi đập nhanh hơn gấp bội lần, khuôn mặt tôi đỏ ứng, ấm áp, rồi lại nóng ran. Tình yêu chưa bao giờ mất đi, giờ lại nhiều thêm gấp ngàn lần. Tôi mỉm cười, một giọt nước mắt khẽ rơi, anh cũng có thể cảm nhận vị mặn dịu nhẹ của nó. Tôi ôm lấy cổ anh thì thầm.

– Vâng, em đồng ý.

Anh cắn nhẹ vào môi tôi và xích lại gần hơn một chút.

– Em thật là tuyệt vời, một người vợ tuyệt vời, một người mẹ tuyệt vời. Anh yêu em, anh yêu Hiền Nhi… con gái thật là giống anh!

Thế giới vẫn không ngừng quay, và tình yêu của chúng tôi vẫn cứ tiếp tục.

— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...