Tân Tiếu ngạo giang hồ

Chương 129



Phần 129

Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa đưa cho Doanh Doanh xem lá thư. Sau khi xem xong, nàng lên tiếng:

– Muội đi cùng với huynh.

– Không được, đường lên đó rất hiểm trở, nơi này lại cách Hắc Mộc Nhai rất xa.

– Tính mạng của muội là do Doanh Doanh nhặt về, hơn nữa cô ấy hiểu lầm một phần cũng do muội. Đại sư ca, hãy để muội đi cùng huynh giải thích.

– Được rồi, tiểu sư muội, đi. – Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ phải đồng ý.

Trong khi đó, Nhậm Ngã Hành cho người do la tin tức của Doanh Doanh khắp nơi không được, nay lại thấy nàng đột nhiên xuất hiện trở về thì hoan hỉ vô cùng, ông cố gắng dịu dàng chăm sóc cho nàng và khuyên con gái nên ở hẳn núi Hắc Mộc Nhai, không nên đi gặp Lệnh Hồ Xung nữa.

Doanh Doanh nghe lời cha mình, nàng đồng ý ở lại, nhưng quả thực là nàng đã không còn mục đích để xuống núi nữa rồi.

Doanh Doanh vừa trở về thì Lệnh Hồ Xung và Linh San cũng đi đến nơi.

Tên lính canh cổng núi chạy vào bẩm báo.

Sự xuất hiện nhanh như chớp của hai người họ khiến nàng phân vân, nhưng quả thực trong lòng nàng cũng mong mỏi điều đó.

Hướng Vấn Thiên xuống núi với vài đệ tử tiếp chuyện chàng.

Doanh Doanh cũng cải trang xuống theo.

Quả đúng như điều nàng mong chờ, Lệnh Hồ Xung ngay lập tức nói với Hướng Vấn Thiên rằng Doanh Doanh đã hiểu nhầm chàng, và chàng muốn giải thích, lúc đó nàng định lê tiếng, nhưng Hướng Vấn Thiên lại nói rằng nàng chưa từng về núi, và Nhậm giáo chủ vẫn đang điều động giáo chúng đi tìm tung tích của nàng.

Không gặp được Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung không còn cách nào khác, đành phải cáo từ và xuống núi.

Doanh Doanh bước từng bước lặng lẽ trở về khuê phòng của mình.

Trong đầu nàng nặng trĩu suy tư.

Rõ ràng chàng đã đến tìm nàng, như vậy là đủ chứng tỏ, trái tim chàng có nàng, nhưng những hình ảnh hoan lạc của chàng và Linh an cũng rất chân thật, rất cuộc nhiệt, điều đó khiến nàng khó chịu, khiến nàng cảm thấy đố kị.

Nàng rốt cuộc là cái gì của chàng, trái tim chàng có nhiều ngăn như vậy sao, Sư nương chàng, tiểu muội của chàng, Đông Phương…

Nghĩ tới đây thôi, nàng cảm thấy cơ thể tự nhiên nóng bừng lên, hạ thể nàng có cảm giác đang rỉ nước.

Doanh Doanh nhắm mắt, khẽ đưa tay xuống vùng tam giác vàng ngọc của mình, khi những ngón tay chạm vào lớp vải đầu tiên, nàng giật mình mở mắt, cả vùng trũng đó đã ươn ươn nước nhờn, chính Doanh Doanh cũng không nghĩ nó lại nhanh ướt đến như vậy.

Nàng run run luồn tay vào cạp quần, thò hẳn vào bên trong mà day day lên vùng mu rậm rạp của mình.

Những ngón tay giúp nàng giải tỏa được phần nào cơn ham muốn.

Hai mắt nàng khép hờ, đầu óc Doanh Doanh mụ mị dần vì cơn thủ dâm.

Đầu óc nàng bắt đầu mường tượng ra hình ảnh hoan lạc của Lệnh Hồ Xung với Linh San, điều đó càng khiến nàng nóng người hơn, khe lồn nàng mở rộng hơn và dâm thủy chảy ra nhiều hơn.

Những ngón tay đã tiến dần vào thâm cung bí sử.

Doanh Doanh mắt phượng lim dim, hai cánh mũi phập phồng, hổn hển, hai gò má nàng ửng hồng như thể nàng đang hưởng thụ một cuộc làm tình mê man, cổ họng nàng khẽ phát ra một vài tiếng rên nho nhỏ, day dứt.

– Khởi bẩm Thánh Cô…

Doanh Doanh giật mình, nàng mở choàng mắt ra. Một tên lâu la đang đứng bên ngoài cánh cửa gọi vào. Doanh Doanh vội vã thu tay ra khỏi quần, chỉnh lại quần áo. Cơn hoan lạc vừa đến bị hắn phá tan khiến nàng thấy tức giận:

– Có chuyện gì vậy…

– Dạ thưa, Thánh Cô lệnh cho thuộc hạ theo dõi Lệnh Hồ Đại Hiệp, nhưng nay đại hiệp và Nhạc tiểu thư đã rời khỏi núi Hắc Mộc Nhai, đi khá xa, thuộc hạ đến để nghe tiếp chỉ thị của người.

Chàng đã đi, vẫn là đi cùng Linh San, không có nàng thì đã có Linh San bên cành chàng, trong khi đó, nàng thì ở đây tơ tưởng, nhớ nhung còn chàng thì say đắm, chìm trong nhục dục với Linh San, thật quá bất công. Một chút ghen tị bốc lên đầu Doanh Doanh, cơn sướng vừa ập đến bị tên khốn kia phá tan ngay lập tức lại ập đến người nàng, nhưng lần này, nàng không muốn tự mình giải tỏa nữa, có kẻ sẽ giúp nàng làm việc đó. Nàng quay ra:

– Được rồi, người và mọi người lui hết ra cho ta, gọi Tam đại trưởng lão tới đây, ta có việc cần bàn, không có lệnh của ta, ai cũng không được vào.

– Rõ… thưa Thánh cô…

Tên lâu la quay người đi khỏi, nàng lại thở dài một cái, Doanh Doanh cũng không biết nàng làm như vậy là đúng hay sai, nhưng lúc này nàng không muốn rút lại nữa rồi.

Nàng ngả người xuống giường, nằm trên tấm đệm mềm mại, mượt mà.

Nàng ưỡn người lên, khiến bộ ngực căng cứng của nàng vung lên như muốn nổ tung ra khỏi nếp áo.

Nàng mơn man nhìn trần nhà mà trí óc luôn luôn là những hình ảnh hoàn lạc của Linh San và chàng, những hình ảnh chàng dập lia lịa vào người Linh San rồi nhìn Linh San cưỡi ngựa không ngừng nghỉ trên con cu yêu dấu của chàng khiến cơn nứng cứ ập đến người nàng như sóng vỗ bờ.

Nghĩ tới đó, hai đầu vú của nàng tự dưng săn cứng lại, vừa ngứa ngáy, vừa tê dại.

Nàng để hai bàn tay mình lên ngực mà xoa nhè nhẹ hai bầu vú qua làn áo lụa.

Doanh Doanh từ từ nhắm mắt lại, đưa hai tay lên mà nắm lấy hai vạt áo của mình rồi giật ra thật mạnh. Cánh áo xổ tung. Tức thì một cặp vú trắng ngần, cương cứng hiện ra, lồ lộ, vung lên, chổng thẳng lên trời. Doanh Doanh bèn lấy hai bàn tay xinh xắn, nõn nà mà xoa bóp mân mê lên đôi gò bồng đảo của mình. Hơi thở của nàng trở nên dồn dập, gấp rút, mặt nàng trở nên đỏ hồng, rực lửa, hơi thở phập phồng, hai bờ môi rung động. Nàng lim dim cặp mắt, cong người lên cho hai cái vú dội cao lên thêm, hai bàn tay tiếp tục nhào nặn đôi vú không ngừng.

Một lúc sau, như không thể kìm hãm được cơn hứng tình, Doanh Doanh quay người sang bên vẫn để vạt áo trễ ra ngoài, làm lộ đôi vú mơn mởn, tròn xoe vun ra, trông hấp dẫn đến độ mê hồn nàng kêu lên, vừa như thì thào, vừa như thúc dục, giọng hổn hển, gợi dục, say mê:

– Các người đâu… vào đây với ta…

Nói xong nàng ngã vật xuống tấm thân thon xuống giường, hai tay dang ra, phơi bày toàn thể một bộ ngực trần trụi, trắng phau, to tròn. Mặc cho tiếng chân nhiều người vội vã bước vào, Doanh Doanh nằm ngửa, tay chân mở rộng, hơ hớ không che đậy, trong cơn mê, buông thả không màng tới cả kéo áo lên sửa quần lại. Rõ ràng là nàng đang trông chờ, mong đợi…

– Thưa thánh cô, người cho gọi chúng thuộc hạ…

Cả ba tên trưởng lão bên ngoài đồng thanh hô. Giọng nói của bọn chúng càng làm nàng hồi hộp vào rạo rực hơn.

Thì ra đây là Tam Đại trưởng lão bao gồm Phong, Nhị và Thứ trưởng lão, là ba trong thập đại trưởng lão của NNTG. Ba tên này nổi tiếng là tà dâm.

Mấy năm trước chúng thường xuyên lẻn xuống núi bắt gái nhà lành về hãm hiếp rồi lại thả ra, điều này chỉ có Doanh Doanh biết trong một lần vô tình bắt gặp chúng từ mấy năm trước trong một hang động nhỏ trên núi.

Khi đó nàng chưa hiểu tư tình nam nữ là gì, rồi thấy cô gái kia bị hãm hiếp một cách dã man thì trong lòng tức giận, nàng lao vào đánh cho ba tên khốn này một trận tơi bời, còn đòi mang về cho Đông Phương xử trí.

Cả ba lão già khi đó sợ mất mật, tái mét mặt mày quỳ xuống xin tha.

Doanh Doanh không nỡ giết hại vì chúng là công thần của NNTG, xong tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì không thể dung thứ, nàng lấy ra ba viên thuốc, sau đó ép chúng uống vào rồi nói đó là Đoạn tình đan. Từ giây phút đó trở đi, chúng chỉ sống như một thái giám, vì nếu dám giở trò với một nữ nhân nào, chúng sẽ bị hỏa dục công tâm, lục phủ ngũ tạng sẽ bị công phá, toàn thân thối giữa ra mà chết.

Cả ba tên già vội vàng quỳ mọp xuống tạ ơn vì nàng tha mạng. Hài lòng với hình phạt của mình, Doanh Doanh cười tít mắt rồi quay người đi mất. Nàng quay lưng được vài bước thì cả ba lão gia đừng dậy tồng ngồng, cặc dái vẫn còn ướt sũng nước nhờn nhìn theo bóng dáng của Doanh Doanh và không khỏi vừa hờn vừa hận:

– Trời ạ, thế này thì chúng ta có khác gì thái giám nữa đâu. – Phong Trưởng lão uất ức gằn lên trong họng.

– Còn sống là may mắn rồi, nếu để Thánh Cô mang về cho Đông Phương giáo chủ, ta nghĩ đến chết, chúng ta cũng không được chết yên đâu. – Tên Nhất trưởng lão lên tiếng.

Hai lão già vừa nói vừa nhìn theo bóng dáng của Doanh Doanh mà không để ý tới cặp mắt hau háu của tên Thứ trưởng lão đang dán chặt vào thân hình của nàng.

Dáng nàng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, thoăn thoắt mà không như chạy, nhanh nhẹn mà lại có vẻ khoan thai, đài các.

Tất cả những thứ càng toát lên vẻ kiêu sa, lộng lẫy của nàng, tuy nàng quay lưng lại, nhưng lão có thể tưởng tượng ra bộ ngực căng tròn của Doanh Doanh dội lên dưới làn áo, tương phản hẳn với thân hình thon nhỏ của nàng.

Hai lão già kia còn thờ ơ, tiếc nuối vì đã bị nàng khống chế, nhưng hai con mắt của tên Thứ trưởng lão thì nheo lại, ánh mắt vẫn chứa đầy vẻ nhục dục, ham muốn.

Con mắt của lão như là mắt con dã thú, chỉ chực chồm tới vồ mồi ngon.

Thứ trưởng lão từ từ đứng thẳng người lên, rồi từ từ hít vào mũi cái mùi thơm thoang thoảng toát ra từ người Doanh Doanh, vẫn còn vấn vương trong làn gió.

Lão vừa liếm môi một cách bệnh hoạn, vừa lẩm bẩm:

– Trời… người ngợm thế kia… đẹp đẽ thế này… hèn chi mà thơm quá… từ giờ tới lúc chết, nhất định ta phải tìm cách hưởng thụ cái thân hình đó…

Hai lão già còn lại do sợ chết nên tạm thời tắt nứng, không nghĩ tới, nhưng nghe những lời dâm dục phát ra từ tên còn lại, rồi nhìn lên những bước chân khoan tai của Doanh Doanh. Chúng không khỏi bàng hoàng:

– Lão già, người muốn chết à?

– Các người sống tới từng này rồi, hãm hiếp biết bao nhiêu phụ nữ rồi, ta hỏi các ngươi… đã có ai đẹp hơn Thánh cô của chúng ta chưa.

– Đúng… đúng là không ai đẹp hơn… nhưng mà… chẳng lẽ… người không sợ chết.

– Hehehe… chết có gì đáng sợ… chúng ta đã tới từng này tuổi rồi, nếm đủ mọi hương vị ái ân cuộc đời rồi, chỉ thiếu của hương vị của Thánh cô và mẹ của nàng. Mẹ nàng không may chết rồi… bây giờ nàng ta đẹp như tiên nữ thế kia… dù phải chết… ta cũng nguyện được một lần… hehehe… trời ơi… Ta mà có cơ hội, ta sẽ giày vò, tận hưởng con nhỏ này cho đến hoa tàn nhụy rữa, chán chê mê đời… cho đến khi nào ta kiệt sức, hết nứng, không còn hơi mà chơi nữa mới thôi.

Hắn nhìn theo bóng nàng khuất khỏi hang động mà rít lên qua kẽ răng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...