Tân Tiếu ngạo giang hồ
Chương 136
Nhận ra điều đó nàng nhanh chóng nhả hai con cặc kia ra, nhấc mông lên rồi chộp lấy con cặc đang giật giật đó mà nhét vào miệng. Từng dòng tinh trùng nóng hổi của hắn bắn liên tiếp vào miệng nàng, Nhạc phu nhân cố nuốt sạch đến giọt cuối cùng. Một chút tinh vương ra trên miệng nàng, Nhạc phu nhân lấy tay lau mép miệng rồi mút sạch từng ngón tay ngọc ngà đó, hành động dâm đãng đó của nàng khiến cho cả hai tên con lại như muốn nổ tung. Bọn chúng lập tức tiến tới, Một tên lật úp nàng lại, chổng mông nàng lên cao rồi nhét luôn con cặc vào lồn nàng mà địt theo kiểu chó, tên kia chạy lên phía trước nhét cu vào miệng nàng mà địt.
Cả hai tên cứ thế địt phầm phập vào lồn và miệng nàng khiến cho Nhạc phu nhân chới với lắc lư và chuyển động theo từng cú nhấp của chúng. Con cu của tên đang Phong trưởng lão địt phầm phập vào miệng nàng, cú nào của nấy ngập lút cán khiến cho nàng mấy lần phải nhả ra để thở dốc. Những tiếng da thịt va vào nhau vang lên nhóc nhách khắp căn phòng. Được một lúc nữa thì cả hai tên cùng xuất khí một lúc, tinh trùng của bọn chúng bám đầy lên mông đít và mặt của nàng. Cả bốn người nằm bẹp xuống sàn nhà, trần truồng chồng đống lên nhau mà thở dốc…
Lệnh Hồ Xung đang loanh quanh đi dạo trong rừng, đột nhiên chàng nghe tiếng Doanh Doanh vừa chạy từ xa tới và hét lớn:
– Xung ca, mau chạy đi, sư phụ huynh định tìm tới để giết huynh đó.
Sau câu nói đó, Doanh Doanh chạy thêm được vài bước nữa thì bị Nhạc Bất Quần điểm huyệt đạo khống chế, trùng hợp thay, nơi đó lại sát ngay căn nhà mà Nhạc phu nhân bị bắt trong đó:
– Nhậm đại tiểu thư, Nhạc Linh San con gái ta có phải bị Lệnh Hồ Xung giết chết rồi không?
– Nhạc cô nương bị Lâm Bình Chi giết chết. – Doanh Doanh bình tĩnh trả lời.
– Vớ vẩn, nó là nữ tế của ta, hai đứa nó vừa mới tân hôn hạnh phúc, sao nó có thể giết chết con gái ta được chứ?
– Vậy thì ông đi mà hỏi nữ tế của ông ấy.
– Người mà ta muốn đi tìm bây giờ không phải là Lâm Bình Chi mà là Lệnh Hồ Xung. Giang hồ đồn ầm lên rằng hắn chòng ghẹo con gái ta. Lại còn giết chết nó. Nhậm đại tiểu thư, xin lỗi phải dùng cô làm mồi nhử.
Dứt lời, Nhạc Bất Quần rút kiếm ra, một kiếm chém dọc xuống người Doanh Doanh, tức thì chiếc áo choàng và áo trong của nàng bị hắn chém rách, xé tung ra hai bên, chỉ còn lại chiếc áo yếm bé nhỏ và chiếc quần nàng đang mặc, những khoảng da thịt bị hở ra của nàng hiện ra trắng toát. Doanh Doanh uất ức hét lên:
– Nhạc Bất Quần, ông dám…
– Ta có gì mà không dám chứ. Bây giờ ta sẽ lột sạch quần áo của cô, sau đó trói lên xe diễu hành trong trấn, ta xem thử Lệnh Hồ Xung có xuất hiện hay không.
Hắn đưa kiếm chém xuống. Mũi kiếm của hắn vừa chạm vào dây yếm của Linh San thì bị ngăn cản lại bởi mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung. Chàng vừa xuất hiện kịp thời. Nhạc Bất Quần lùi lại. Lệnh Hồ Xung giải huyệt cho Doanh Doanh rồi lên tiếng:
– Sư phụ.
– Tên súc sinh nhà ngươi còn mặt mũi gọi ta là sư phụ sao?
– Sự phụ dưỡng dục con bấy nhiêu năm, chắc nên hiểu rõ con người con mới phải. Tại sao năm lần bảy lượt hiểu lầm con? – Lệnh Hồ Xung tức giận.
– Xung ca, huynh mau đi đi, tên bất nam bất nữ này đã mất hết tính người rồi. – Doanh Doanh lên tiếng.
– Ngươi nói cái gì? – Nhạc Bất Quần giật mình.
Doanh Doanh cười khểnh lên tiếng:
– Ông vì luyện tịch tà kiếm pháp, vung đao tự cung, hại mình bất nam bất nữ, ông tưởng không ai biết chuyện này sao?
– Ai nói cho ngươi biết.
– Hư, là nữ tế tốt Lâm Bình Chi của ông đó.
– Hừm, đáng lẽ ta không định giết các ngươi, nhưng hôm nay, các ngươi đã biết chuyện này, ta không thể để các ngươi sống sót rời khỏi đây được.
Dứt lời, Nhạc Bất Quần rút kiếm tấn công Lệnh Hồ Xung. Chàng nhanh chóng lùi lại, rút kiếm ra chống đỡ. Bốn người ở trong nghe tiếng đao kiếm vang lên, giật mình tỉnh giấc mộng. Ba tên trưởng lão kia nhanh chóng mặc lại quần áo, sau đó rút ra cửa sau rình rập. Nhạc phu nhân cũng chồm dậy, vơ vội đống quần áo rách nát của mình đậy lên người, rồi mò mẫm bước ra cửa chính. Nhìn ra ngoài.
Nhạc Bất Quần quần thảo với Lệnh Hồ Xung suốt ba mươi hiệp mà bất phân thắng bại. Cả hai giao tranh với nhau, kiếm khí loang loáng một vùng. Võ công của bọn họ đang thi triển tới mức cao trào thì đột nhiên Nhạc Bất Quần vướng phải thiên la địa võng của 3 tên trưởng lão kia, bị lưới quây lơ lửng trên ngọn câu. Hắn rút kiếm chém rách lưới, thế nhưng những tấm lưới đó cũng bị bọn chúng tẩm thuốc mê cực mạnh. Nhạc Bất Quần lê được vài bước rồi gục xuống ngất ngay tại chỗ. Lúc đó, ba tên trưởng lão kia thấy vậy, chạy ra cười hí hửng khoe đại công:
– Khởi bẩm Thánh cô. Lệnh Hồ đại hiệp, Nhạc Bất Quần đã bị sa bẫy của chúng tôi.
Đúng lúc này, Nhạc phu nhân mở cửa bước ra ngoài lên tiếng:
– Xung nhi.
Lệnh Hồ Xung nhìn thấy nàng thì vội vàng chạy đến đỡ nàng:
– Sư nương, sao người lại đến đây?
– Ta… ta đi tìm San Nhi và Bình Chi, chúng đâu rồi?
– Sư nương… sao người lại thành ra thế này… bọn chúng đã làm gì người…
Cả ba lão già thấy thế đứng im… run như cầy sấy:
– Lệnh Hồ đại hiệp… là bọn ta… bọn ta thấy sư nương của cậu đẹp quá… không cầm lòng được… xin thứ lỗi…
Cả ba lão già cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên. Lệnh Hồ Xung tức đến ói máu, chàng hét lớn:
– Khốn kiếp… ta giết chết các ngươi.
Lưỡi kiếm vừa vung lên chuẩn bị chém xuống thì Nhạc phu nhân hét lớn:
– XUNG NHI…
Lưỡi kiếm dừng lại ngay trên đầu của Phong trưởng lão, hắn không dám đánh trả, sợ đến đái cả ra quần. Lệnh Hồ Xung chưa kịp lên tiếng thì Nhạc phu nhân tiếp tục:
– Bỏ qua cho chúng đi…
– Nhưng… nhưng…
– Còn không mau quỳ xuống đa tạ Nhạc phu nhân đi.
Doanh Doanh nhanh trí nói chen vào. Cả ba lão già giật mình quỳ mọp xuống:
– Đa tạ ơn không giết của Ninh nữ hiệp.
Doanh Doanh thấy Nhạc phu nhân không nói thêm câu nào, rồi nhìn ba tên thuộc hạ của mình, Nàng nhanh chóng ra lệnh:
– Các ngươi mau cút về Hắc Mộc Nhai, cả đời không được bước chân xuống núi nữa.
– Rõ, thưa Thánh cô.
Bọn chúng nhìn nhau bỏ đi, mắt tiếc nuối nhìn vào cơ thể hấp dẫn với những khoảng da thịt hở hang hiếm hoi của nàng. Doanh Doanh lúc này cũng chạy đến bên chàng và Nhạc phu nhân. Lệnh Hồ Xung run run lên tiếng:
– Sư nương… Tiểu sư muội… tiểu sư muội đã bị Lâm Bình Chi… hại chết rồi.
Lệnh Hồ Xung cố dằn không cho nước mắt rơi, nói ra những lời vô cùng khó khăn này. Nhạc phu nhân nấc nghẹn, nàng không nói lên lời, khẽ đưa mắt nhìn trời xanh rồi gào khóc thảm thiết. Đối với nàng, đây có lẽ là nỗi đau và là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của nàng. Lệnh Hồ Xung không biết phải an ủi nàng như thế nào, chỉ còn biết ôm thật chặt sư nương vào lòng để cảm thông với nỗi đau của nàng và của chính chàng. Một canh giờ sau, khi không còn nước mắt để khóc nữa, nàng lặng lẽ lên tiếng:
– Xung nhi, con hãy nhớ lấy, sau này phải giết chết Bình Chi, để trả thù cho San nhi.
Lệnh Hồ Xung nhìn nàng băn khoăn:
– Sư nương… tiểu sư muội… trước lúc lâm chung… đã dặn dò con… nhất định phải chăm sóc cho Lâm Bình Chi thật tốt.
Nhạc phu nhân ngỡ ngàng, giọng bà run run:
– Oan nghiệt… đứng là oan nghiệt.
– Sư nương… xin người đừng quá đau buồn.
– Xung nhi, con phải nhớ, sau này phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.
– Sư nương, con biết rồi.
Ngay sau câu nói đó của Lệnh Hồ Xung, Nhạc phu nhân rút nhanh con dao trên dây lưng chàng đâm mạnh vào bụng. Một vũng máu trào ra khóe miệng. Nhạc phu nhân từ từ đổ xuống hai mắt nhắm nghiền. Nàng đã tự vẫn ngay trong vòng tay của chàng. Quá bất ngờ, Lệnh Hồ Xung không kịp ngăn cản, chàng đau đớn liên tục gào thét gọi hai tiếng “Sư nương”. Nhưng nàng đã nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng. Ra đi mãi mãi. Chỉ trong một thời gian ngắn, những người phụ nữ mà chàng yêu thương nhất, Đông Phương, tiểu sư muội, bây giờ là sư nương của chàng lần lượt rời bỏ chàng khiến cho nỗi đau của Lệnh Hồ Xung là vô cùng lớn, nhân lên gấp ngàn lần. Doanh Doanh đứng đó, không biết an ủi chàng ra sao, đành đặt tay lên bờ vai đang run run của chàng như để chia sẻ nỗi đau mà chàng đang gánh chịu.
Nhạc Bất Quần lúc này nghe tiếng khóc sầu thảm của Lệnh Hồ Xung, từ từ tỉnh giấc. Doanh Doanh thấy vậy, bước tới vung tay định kết liễu mạng sống của hắn:
– Đừng. – Tiếng thét của Lệnh Hồ Xung khiến nàng dừng tay kịp lúc. Lệnh Hồ Xung nhìn Nhạc Bất Quần bằng ánh mắt đỏ ngầu, chàng tiếp tục lên tiếng:
– Nhạc Bất Quần, ta cho ông biết, tình nghĩa sư đồ của ta và ông từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, chỉ cần ta gặp ông lần nữa, chúng ta sẽ quyết chiến sinh tử. CÚT ĐI.
Sau câu nói của Lệnh Hồ Xung, Doanh Doanh liền khống chế ông ta rồi nhét vào miệng Nhạc Bất Quần một viên thuốc. Nhạc Bất Quần không kịp nhả ra, viên thuốc từ từ chạy qua cuống họng rồi đi vào trong bụng. Hắn hốt hoảng lên tiếng:
– Ngươi… cho ta uống cái gì vậy?
Doanh Doanh mỉm cười lên tiếng:
– Từ nay về sau, cứ đến tiết Đoan Dương, ông hãy vác xác đến Hắc Mộc Nhai, ta sẽ ban cho ông thuốc giải.
Nhạc Bất Quần giật mình:
– Tam thi não thần đan.
– Tam thi não thần đan, là linh đan diệu dược của giáo ta, chỉ có nhân vật số 1 và người lập đại công mới có tư cách uống. Ta sẽ cho loan tin trên giang hồ Chưởng môn Nhạc Bất Quần phái Ngũ Nhạc đã thành tâm gia nhập giáo ta. Bây giờ ông có thể biến đi được rồi.
Nhạc Bất Quần tái mặt, không nói được lời nào, lặng lẽ bò dậy cúp đuôi đi mất, nhưng trong đầu vẫn nghĩ kế tìm thuốc giải. Đi được vài dặm, Nhạc Bất Quần bắt được một tên trưởng lão khác trong Ma giáo, hắn ra tay giết chết tên này và tìm trên người hắn được một tấm Hắc Mộc lệnh bài, bất giác Nhạc Bất Quần đắc ý cười lớn:
– Xem ra, muốn lấy được thuốc giải, phải bắt đầu ra tay từ Nhậm Doanh Doanh.
Ngôi mộ của Nhạc phu nhân được Lệnh Hồ Xung cẩn thận chôn cất ngay bên cạnh ngôi mộ của Linh San. Vậy là từ nay, xuống dưới cửu tuyền, họ lại tiếp tục được là mẹ con. Hai người cũng có người để bầu bạn, không còn sợ cô đơn lẻ loi nữa…