Tân Tiếu ngạo giang hồ

Chương 146



Phần 146

Khi Lệnh Hồ Xung đang nhẹ nhàng lau khô người nàng thì Doanh Doanh mở mắt ra. Bỗng thấy mình đang nằm trong lòng người yêu thì nàng liền choàng ôm lấy chàng mà òa khóc lên. Tiếng khóc nức nở, day dứt làm chàng càng đau lòng thêm nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hồi nãy tràn đầy tinh dịch, bây giờ lại chan hoà nước mắt. Lệnh Hồ Xung ôm Doanh Doanh trong lòng mà vỗ về:

– Doanh Doanh… muội yên tâm… có ta ở đây rồi, sẽ không sao nữa.

Sau đó, chàng ôm chặt tấm thân trần truồng của Doanh Doanh vào lòng, nàng cũng ôm lấy chàng. Hai người lặng yên ôm nhau, cảm thấy thương nhau hơn bao giờ hết. Sau một cơn hoạn nạn, người ta thường yêu thương nhau hơn là vậy. Đó là bản chất chân thực của loài người. Nó chỉ thay đổi, làm con người mất nhân tính trong một bối cảnh xã hội nghiệt ngã, độc đoán mà thôi.

Lúc đó, người ta không còn giữ được tình người nữa. Mà cái thay đổi của sự mất nhân bản đó, tác hại thay, lại do chính con người tạo ra cho nhau. Nằm trong lòng Lệnh Hồ Xung khóc nấc một hồi, Doanh Doanh đã thấy trong người nhẹ nhàng, thư thỏa. Nàng gạt nước mắt, nhìn chàng rồi gượng cười nói:

– Xung ca, những tỉ muội còn lại đâu, chúng ta mau đi cứu họ, muội rất lo cho họ.

– Được, Doanh Doanh…

Lệnh Hồ Xung thấy nàng đã bình tâm, tỉnh táo trở lại thì mừng thầm. Tuy nở một nụ cười nhẹ, nhưng mặt nàng đã tỏa tinh khí, anh minh, đẹp đẽ muôn phần rồi. Chàng nhìn xuống người nàng thì mới nhận ra tất cả những đường nét ngoạn mục trên thân thể lõa lồ của nàng. Ôm trọn thân thể trần truồng của Doanh Doanh trong lòng, Lệnh Hồ Xung thấy hoa cả mắt trước cặp nhũ hoa căng cứng, to tròn, trước một vùng đào nguyên hoa lá, tuyệt tình, và trước một thân hình khiêu gợi, mềm mại. Chàng không thể không dán mắt trên người nàng cho được. Doanh Doanh bỗng thấy chàng nhìn người mình một cách say mê thì nàng quay mặt đi.

Hai người lại ôm nhau mà không nói một lời. Tự nhiên chàng cảm thấy bị thúc đẩy phải làm một hành động dâm tình. Và Doanh Doanh cũng thế, nàng như chờ đợi và sẵn sàng đón nhận một hành động tương tự từ Lệnh Hồ Xung. Chàng thì đang ôm trong tay thân thể mềm mại trần truồng của người tình, nàng thì đang nằm lõa thể gọn lõn trong lòng ấm cúng của người yêu. Sự đụng chạm của hai thân thể thật là nóng bỏng và gợi dục.

Thật ra, sau một cơn bĩ cực như vậy, chàng muốn chứng tỏ là chàng vẫn còn thương yêu nàng, và nàng cũng muốn cho chàng thấy lòng dạ nàng vẫn không đổi thay. Hai người muốn cho nhau biết dầu có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì họ vẫn còn thương nhau, vẫn còn tin nhau, vẫn còn cần nhau. Họ vẫn muốn chia chắt với nhau những nỗi đau khổ, cũng như san sẻ với nhau những ân tình.

Không gì có thể làm chàng và nàng xa nhau, nghi kị nhau được. Những thử thách trong nghịch cảnh như vậy chỉ làm họ yêu nhau hơn mà thôi. Do đó, chàng và nàng đều muốn biểu lộ tấm lòng của nhau, không bằng lời nói mà bằng những hành động thương yêu thiết thực của con người: Âu yếm, vuốt ve, hôn hít và làm tình. Tuy đó là cần thiết nhưng rồi cả hai đều dằn lòng lại, không đi xa hơn nữa. Bây giờ không phải lúc và nơi đây không phải chốn để tỏ lòng tư dục với nhau. Con người, thật ra chỉ trong một số ít con người sống trên đời, hơn con vật là ở chỗ đó.

Lệnh Hồ Xung đặt nàng xuống, chàng đi vào trong đại điện nhặt quần áo của nàng lên, rồi đi ra ngoài vườn trao cho nàng. Liếc nhìn qua mười đứa khốn nạn trần trục nằm cứng đờ, cu dái đưa ra, nhiều cái còn ướt nhẹp thì chàng nghĩ tới những hành động bạo dâm mà chúng vừa làm trên người Doanh Doanh.

Tuy căm tức cho sự man dại đó, nhưng chàng cũng không khỏi cảm thấy len lỏi trong tâm can một sự ghen tuông nhỏ nhoi với những vui thú mà chúng đã được hưởng trên thân thể ngọc ngà thật sự là gợi dục của nàng. Những giây phút hoan lạc thần tiên với người đẹp như Doanh Doanh đó quả thật ít ai có được cái diễm phúc trần đời như vậy.

Chàng cảm thấy ganh tị với những sung sướng của chúng. Vừa choáng váng với thân hình trần truồng, lồ lộ của Doanh Doanh nên chàng nhận ra ngay cái dâm tính trong người mình và từ đó chàng đã ước ao và đồng cảm với màn cưỡng dâm đồi bại hơn cả súc vật của bọn cướp. Thì ra, ở một góc độ nào đó, chàng cũng như chúng, không khác gì nhau mấy. Dâm dục và tồi bại như nhau cả.

Đàn ông con trai, trừ phi là bực chân tu thánh thượng, không thể dễ dàng thoát khỏi cái cám dỗ mà sinh tà dâm rồi làm điều sằng bậy bởi cái sắc dục của một người con gái trẻ đẹp, khiêu gợi cho được. Người này so với người kia, khác nhau và hơn nhau chỉ tùy vào ai có nhiều nhân tính và hành sử “con người” với nhau nhiều hơn mà thôi.

Lệnh Hồ Xung thở dài, phân vân với lòng mình. Chàng nhìn một lũ dâm tặc trần truồng như nhộng, nằm ngổn ngang đưa cu dái ra mà không biết phải xử trí ra sao với những tên côn đồ ác ôn này.

Doanh Doanh vừa mặc quần áo xong thì nghiễm nhiên đã trở lại thành một Thánh cô quyền uy và tinh anh, hiên ngang và đởm lược, có đủ tài để thống lãnh cả một đám võ sĩ của NNTG, làm mưa làm gió trên võ lâm giang hồ Trung Nguyên rồi. Người nàng lại toát ra vẻ cao ngạo, cương quyết, thông minh và tinh kì thường thấy. Nàng vuốt lại mái tóc, liếc nhìn vào trong đại điện một cái rồi nghiêm mặt mím môi, hai mép nàng cong lên, nói với Lệnh Hồ Xung với một giọng căm tức, tràn đầy đe dọa:

– Xung ca, hãy xem muội xử trí lũ cướp cạn khốn nạn này?

Nói đoạn, nàng nhấc từng tên một, cứ thế trần truồng ném vào trong một cái nhà kho bỏ hoang ở gần đó. Sau đó, nàng lấy củi khô chất đầy quanh căn phòng. Lệnh Hồ Xung nhìn thấy mà lạnh người, nhưng chàng hiểu là nàng đang trong cơn tức giận đến cùng cực, nên cứ lặng im, không dám can ngăn. Tên thủ lãnh của bọn cướp thấy nàng chất củi, sắp sửa châm lửa đốt chùa, mà hắn thì cứng người không cử động được nên hắn biết số mạng của hắn đã tận. Hắn sợ hãi lên tiếng van nài:

– Xin Thánh cô rủ lòng thương xót. Xin Thánh cô tha mạng. Nếu được nương tay cứu vớt, tiểu nhân nhất định thề không bao giờ gia hại một ai nữa.

Doanh Doanh nghe hắn thề thốt thì nàng nhăn mặt khịt mũi một cái. Mới tối hôm qua đây, hắn có nghĩ gì đến nỗi đau khổ của nàng hay không? Hay chỉ muốn sướng mà không màng gì tới hoàn cảnh thương tâm của nàng, hay của những nạn nhân mà hắn đã giày vò trước đó?

Tên thủ lãnh tiếp tục cố sức năn nỉ. Mấy tên đàn em nhìn thấy mặt nàng lạnh lùng, mắt nàng sắc như gươm, cương quyết không thay đổi thì cũng biết tính mạng chúng sẽ cùng chung số phận với thằng đàn anh, chết cháy một cách đau đớn và trở thành những con chó nướng trui. Chúng sợ hãi mất hết cả hồn viá, thay phiên nhau mà than khóc, xin xỏ, van lạy nàng:

– Xin thánh cô tha mạng… Chúng con biết tội chúng con rồi…

– Chúng con van lạy thánh cô ngàn lạy… Thánh cô tha cho chúng con làm phúc…

– Con xin thánh cô bớt giận. Con xin làm tôi tớ, đem thân chó ngựa này hầu hạ thánh cô suốt đời mãn kiếp.

– Thánh cô tha cho con… Hu hu… Con xin cắn cỏ ngậm vành nhớ ơn thánh cô suốt đời suốt kiếp.

– Thánh cô ơi, con van xin lạy lục thánh cô mờ lòng thương xót…

– Tội chúng con rất lớn vì đã xâm phạm tới thánh cô, xin thánh cô tha cho thì chúng con sẽ bỏ nghề cướp, thề độc là không bao giờ làm hại ai nữa.

Doanh Doanh đảo mắt nhìn bọn chúng một lượt, nàng dừng lại trước tên thủ lãnh đang tái mét mặt lên tiếng:

– Ta hỏi các ngươi, ai đã sai các ngươi tới đây hại phái Hằng Sơn, và những đệ tử của phái hiện giờ đang ở đâu?

Tên thủ lãnh cuống quýt trả lời:

– Là Nhạc Bất Quần thưa Thánh cô, hắn không biết kiếm đâu ra Hắc Mộc lệnh, sau đó tìm đến chúng tiểu nhân, bắt chúng tiểu nhân bỏ thuốc mê mang hết bọn họ lên Hắc Mộc Nhai, đã đi từ đêm qua rồi. Hắn còn hứa xong việc sẽ truyền Tịch tà kiếm pháp cho chúng tiểu nhân, nên chúng tiểu nhân mới làm liều. Mong Thánh cô tha mạng.

Doanh Doanh giật mình, tại sao Nhạc Bất Quần lại có Hắc Mộc Lệnh, vậy thì những ni cô kia gặp nguy hiểm rồi, Doanh Doanh không thèm để ý tới lời van xin của bọn chúng mà chỉ nhìn chúng với con mắt căm hờn, tức giận. Một khi nàng đã ra tay trừng phạt hay xử tội chúng thì ít nhất chúng sẽ thân tàn ma dại.

Mà đây không phải là một trừng phạt nhẹ nhàng. Nàng sẽ xử chúng một cách quyết liệt. Tội của chúng tày đình, dẫu có bị nhúng vào vạc dầu sôi chục lần, chết đi sống lại trăm lần, vẫn không sao xứng cho được với tội ác và đau đớn mà chúng đã đưa tới cho nàng. Chúng đã cả gan xâm phạm tới người nàng khi nàng chưa cho phép hoặc trước khi nàng đồng ý thì chúng phải chết. Có vậy thôi. Không cần biết trước đó bọn cướp này đã làm tội ác gì, với ai, nhưng hễ đụng tới người Doanh Doanh là chúng sẽ bị thiêu sống cho đến khi thành tro bụi! Thấy mặt nàng lạnh lùng, mờ như sương mà mắt lại lấp loáng giận dữ thì bọn cướp sợ quá, tiếp tục thay phiên nhau van xin:

– Thánh Cô… Xin người tha cho chúng con, để phước lại cho đời sau…

– Con kính lạy thánh cô. Con xin thánh cô tha mạng.

– Chúng con biết tội chúng con rồi. Cúi lạy công nương thí ân cứu mạng.

– Con lạy thánh cô. Con ngàn lạy công nương. Xin tha tội cho chúng con.

– Con lỡ xâm phạm tới thánh cô. Tội con đáng chết. Nhưng con còn có mẹ già, em thơ…

Doanh Doanh để ngoài tai những lời lạy lục đó. Lòng nàng đã quyết. Có trời cũng không làm nàng thay đổi. Cái nỗi đoạn trường mà nàng đã phải trải qua há phải là trò chơi ngắn ngủi của chúng? Nàng lạnh lùng cầm bó đuốc trên tay rồi đóng cửa lại trước tiếng gào thét van nài thảm thiết của chúng. Doanh Doanh nhìn ngọn đuốc bùng cháy dữ dội rồi lạnh lùng châm vào đống củi đã tẩm dầu. Ngọn lửa bùng cháy lên dữ dội, thiêu đốt cả sự tức giận của nàng.

Hai người nhanh chóng rời xuống chân núi Hằng Sơn, xuống đến chân núi, Doanh Danh hơi ngần ngự, trong chuyện này chính nàng cũng là người có lỗi khi đã tự buông thả bản thân mình vào cuộc vui của bọn chúng. Thôi thì dạ chúng một trận cũng đủ rồi, nghĩ vậy, Doanh Doanh quay sang Lệnh Hồ Xung:

– Xung ca, huynh quay trở lại cứu bọn chúng ra đi.

– Doanh Doanh, muội nói thật chứ? – Lệnh Hồ Xung mừng rỡ, chàng cũng không thực sự nhìn bọn chúng bị nướng chín một cách dã man như vậy.

Thấy Doanh Doanh gật đầu, Lệnh Hồ Xung chỉ chờ có thế, dùng khinh công phóng vút lên trên núi. Lúc này, ngọn lửa đã bốc lên đến nóc nhà, cháy ngùn ngụt rồi. Lệnh Hồ Xung vận nội công, chàng thi triển hấp tinh đại pháp, hút toàn bộ số nước dưới giếng lên trời rồi đổ ập xuống ngọn đuốc khổng lồ để dập lửa. Ngọn lửa đang cháy vùn vụt bị dập tắt bởi thác nước ngay lập tức. Chàng dùng chưởng đánh vỡ tung cánh cửa. Cả lũ lố nhố chạy ra ngoài, mặt mũi tên nào tên nấy đen thui, cháy xém, tóc tai bị ngọn lửa thui trội, chim cò trụi sạch lông, đã có đứa bị bỏng nặng, có đứa sợ quá ngất lịm bên trong. Thấy mình bất ngờ được cứu thoát, cả lũ mừng như bắt được vàng, vội vàng quỳ mọp xuống chân chàng:

– Đa, tạ Lệnh Hồ đại hiệp ra tay cứu mạng, đại ân đại đức này chúng tiểu nhân sẽ không bao giờ quên.

– Không phải ta cứu các ngươi, chính là Thanh cô đã nương tay tha mạng. Tốt nhất các ngươi hãy cút khỏi giang hồ, trở về quê mà làm người lương thiện. Nếu để ta và Doanh Doanh bắt được lần nữa, thì sẽ không ai cứu được các ngươi đâu.

– Đa tạ Lệnh Hồ đại hiệp, đa tạ ơn không giết của Thánh cô. Chúng con xin hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trên giang hồ nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...