Tân Tiếu ngạo giang hồ

Chương 17



Phần 17

Mười năm trước Điền Bá Quang cũng là một hiệp khách chân chính trên giang hồ, một người hết lòng trượng nghĩa, luôn cướp (hoặc ăn trộm) của nhà giàu chia cho dân nghèo, trong một lần dừng chân tại một khách điếm, hắn đã phải lòng một cô gái lầu xanh có tên là A Hoa với sắc đẹp như hoa như nguyệt, hắn yêu A Hoa hết lòng, đến nỗi đáp ứng mọi yêu cầu về của cải vật chất cho nàng không để nàng có được một cuộc sống no đủ không thiếu thốn, kể cả trên giường, Điền Bá Quang cũng là một chuyên gia tình dục, lần nào hắn cũng làm cho nàng phải hét lên hét xuống với đầy đủ các kỹ thuật làm tình điêu luyện của mình.

Sau một thời gian lang bạt qua các nhà hào phú để kiếm chuộc thân A Hoa a khỏi lầu xanh cùng với những món nữ trang xa xỉ mà hắn mang về tặng cho nàng. Điền Bá Quang hí hửng vui mừng vì hắn tin rằng từ đây, A Hoa sẽ là của riêng hắn, và hai người sẽ có được cuộc sống êm đềm hạnh phúc như vậy bên nhau. Thế nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi, ngày hắn trở về lại là ngày A Hoa chuẩn bị lên xe hoa với một người đàn ông khác. Hắn sững sờ đến nỗi để rơi toàn bộ số nữ trang trên tay cùng với ngọc ngà châu báu vỡ loảng xoảng:

– Hoa Hoa…nàng.. nàng như vậy là.. khong phải nàng hứa sẽ lấy ta hay sao? – giọng hắn run run
– Ta nói ngươi là kẻ ngốc thật không sai, ngươi chẳng qua chỉ là thứ vui tiêu khiển của ta nhưng lúc thiếu thốn mà thôi. Lấy một kẻ long bong như ngươi ta làm sao mà có một cuộc sống sung túc được. Lưu đại gia đây mới chính là người ta yêu. Nào, tránh ra cho ta đi.
– Hoa hoa…hoa hoa…

Điền Bá Quang long đầy cay đắng nhìn A Hoa lên kiệu hoa đi theo người đàn ông đó, lòng hắn chứa đầy rẫy những câu hỏi tại sao? Tại sao hắn yêu A Hoa như vậy mà nàng lại bỏ hắn, tại sao hắn luôn làm nàng lên đỉnh mỗi lần làm tình, khiến nàng phải van xin hắn mới thôi mà nàng lại nhẫn tâm như vay? Tại sao? Tại Sao…

Đêm đó Điền Bá Quang đã lẻn vào phòng tân hôn của A Hoa, nơi hai tên cẩu nam nữ đang trần truồng du hí với nhau. Với thanh đoản đao quen thộc trên tay, mắt hắn đẫm lệ khi phải kết liễu mạng sống của người phụ nữ mà hắn yêu mến nhất trên đời cùng lão Lưu đại gia khốn kiếp kia. Kể từ đó, Điền Bá Quang biến thành một con người hoàn toàn khác, hắn chuyên tìm kiếm bám theo các cô gái xinh đẹp cũng như những người đàn bà đã có chồng nhưng có nhan sắc đễ hãm hiếp, cưỡng đoạt họ bằng vũ lực của mình, hắn tự hào vì chưa có người không bị khuất phục bởi con cặc vĩ đại của hắn, có người sau khi bị hắn hãm hiếp còn mong chờ hắn đến để làm cái việc giữa giống đực và giống cái đó.

Đã mười năm trôi qua, Điên Bá Quang chưa từng thất bại trước bất kỳ cô gái nào dù tiểu thư đài các hay những phu nhân tôn quý. Vậy mà hôm nay Nghi Lâm đã lần thứ hai cự tuyệt hắn khiến cho quá khứ hiện về làm hắn tức giận. Kể xong câu chuyện mà bờ vai hắn vân run run tức giận, hình như hắn vẫn còn rất yêu A Hoa, nhưng càng yêu thì hắn càng hận nàng. Nghi Lâm bùi ngùi thông cảm với câu chuyện của hắn:

– Điền Bá Quang, huynh đừng như vậy nữa, chẳng qua tình yêu huynh đặt không đúng chỗ thôi, ta tin có một ngày huynh sẽ tìm được người mình thực sự cần.

Điền Bá Quang quay lại, Nghi Lâm đỏ mặt, nàng nhớ ra mình đang trần truồng trước mắt hắn, giờ đây đầu óc nàng hoàn toàn tỉnh táo, không mụ mị vì nhục dục nữa nên không ngại sao được. Điền Bá Quang đứng dậy, hắn mặc quần áo lại cho nàng và cho mình rồi dắt nàng đi vào trấn nhỏ. Nàng không còn ghét hắn như hồi đầu nữa, nhưng yêu hắn thì chưa, bây giờ việc nàng cần phải làm là tìm cho ra sư phụ và ân nhân của mình. Lệnh Hồ sư huynh.

Lúc này, Khúc Dương, Khúc hữu sứ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đã xuống đến Hoành Dương, ông cũng đi tham dự đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu hiền đệ mình, đúng như lời mật thám đã báo lại với Đông Phương Bất Bại. Khúc Dương đi vào bên trong một khách điếm, vừa lúc Lệnh Hồ Xung cũng đi đến nơi, muốn dừng chân nghỉ trọ để uống chén rượu. Đúng lúc nhìn thấy Khúc Dương, nhận ra đây không phải là một người bình thường, Lệnh Hồ Xung đã lên tiếng trả tiền rượu và thịt cho Khúc Dương để lấy cớ quen biết và quan hệ.

Khúc Dương chỉ nhìn, cúi đầu chào một cái rồi tiếp tục uống rượu. Lệnh Hồ Xung khẽ mỉm cười và tiếp tục uống rượu ở một bàn khác. Lệnh Hồ Xung vừa rảo mắt nhìn quanh thì thấy ở bàn bên ngoài, Nghi Lâm tiểu sư muội phái Hằng Sơn của chàng đang bị Điền Bá Quang nài ép uống rượu và ăn thịt. Chàng thở dài thầm nghĩ “Lại là hắn, xem ra ta lại phải lo chuyện thiên hạ rồi”.

Dứt lời, Lệnh Hồ Xung đi dọc theo hành lang đến bên bàn rượu thịt của Điền Bá Quang, nơi hắn vẫn đang cố nài nỉ Nghi Lâm uống một chén rượu hay cắn một miếng thịt, vừa đến nơi, Nghi Lâm đã nhận ra ngay ân nhân của mình, không hiểu sao tim nàng lại đập lên rộn ràng và loạn nhịp như vậy. Vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Xung là Điền Bá Quang đã cau mày khó chịu, tại sao con kỳ đà này cứ đi theo để phá hoại cuộc vui của hắn chứ:

– Lại là ngươi, đồ khốn kiếp, ta không thể đánh chết ngươi hôm đó mà?
– Không phải ngươi muốn tìm người uống rượu và ăn thịt với ngươi sao? Vậy ta uống không được sao, sao lại đi làm khó tiểu sư muội của ta vậy? – Vừa nói Lệnh Hồ Xung vừa đưa một chén rượu lên miệng uống, trong khi đó, bên kia Khúc Dương vẫn âm thầm nghe ngóng cuộc tranh cãi của hai chàng trai trẻ.

– Mũi ngươi thính thật, lại có thể theo được ta đến đây, khá thú vị đó. Thôi được rồi, chúng ta không đánh cũng xem như không quen biết, vậy kết bằng hữu với nhau, thế nào?
– Sao ta phải kết bằng hữu với ngươi? –Lệnh Hồ Xung tiếp tục uống rượu.
– Ta biết, tiểu tử ngươi thích vị tiểu sư phụ này rồi, Điền Bá Quang ta từ trước đến giờ đều trọng nghĩa khinh sắc, ta có thể nhường nàng ấy cho ngươi. – Nghi Lâm nghe Điền Bá Quang nói vậy thì rất tức giận, hắn xem nàng như một thứ đồ để trao đổi vậy, nhưng nàng cũng thoáng đỏ mặt khi nghe nói Lệnh Hồ Xung cũng thích mình, không biết chàng có thích mình thật không?
– Điền Bá Quang, ngươi tuyệt đối đừng hại ta, trên đời này ta sợ nhất 3 thứ. Hợp thành tam độc, mà ni cô này là một trong tam độc.

Nghi Lâm nghe thấy Lệnh Hồ Xung nói vậy khiến nàng tử đang ửng hồng chợt nhiên tái mét mặt, không lẽ nàng lại là độc dược đối với chàng hay sao.

– Tam độc, ngươi nói ta nghe thử xem nào?
– Không phải chứ Điền huynh, ngươi lăn lội trên giang hồ lâu như vậy, mà đến tam độc huynh cũng chưa từng nghe nói hay sao? –Lệnh Hồ Xung ra vẻ ngạc nhiên càng làm cho Điền Bá Quang thấy tò mò
– Thương có câu ni cô, tùy sương, kim tuyến xà, gan lớn thế nào cũng không nên động, mà trong 3 loại độc này, ni cô độc nhất, huynh biết không, nam đệ tử của Ngũ nhạc kiếm phái chúng tôi truyền nhau rằng, nếu gặp phải ni cô, thì dù đánh nhau hay đánh cược, cũng đều chuốc lấy thất bại mà thôi. Có nghĩa là, nhìn thấy ni cô, chuyện gì cũng thất bại. Tiểu ni cô xúi quẩy này, ngươi giữ làm gì, thả cô ấy ra đi
– Huynh đệ, đây là mê tín, không thể tin được.

Nghi Lâm nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy, gương mặt nàng biến dạng, phụng phịu như giận giỗi. Nàng còn quá trẻ và ngây thơ đến nỗi câu nào nghe cũng tưởng thật, nàng không biết rằng Lệnh Hồ sư huynh của nàng vẫn đang tìm cách cứu nàng.

– Vậy thì ngươi thử nghĩ xem, vốn dĩ ta rất tốt, nhưng từ khi gặp cố ấy, bị ngươi chém. Cho mấy nhát, suýt mất mạng, vậy không phải xúi quẩy thì là gì?
– Nói vậy thì đúng thật? – Điền Bá Quang giật mình.

Đúng lúc mấy người vẫn đang truyện trò vui vẻ, có một đạo nhân ăn mặc rất nghiêm nghị đến và hỏi:
– Ai là Điền Bá Quang? – Cả Nghi Lâm và Lệnh Hồ Xung đều chỉ vào hắn không chút do dự.
– Ngươi cũng có thể gọi ta là phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong Tiểu Điền Điền. – Điền Bá Quang ngạo nghễ.
– Hôm nay ta phải trừ hại cho võ lâm.

Dứt lời, đạo trưởng đó rút kiếm phóng về hướng Điền Bá Quang, ngay lập tức Điền Bá Quang rút đao ra đánh trả, Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm tách ra hai hướng để tránh nạn. Các khách đến đó chạy sạch sẽ, chỉ còn lại Khúc Dương và mấy người bọn họ. Lệnh Hồ Xung quan sát đao pháp của Điền Bá Quang mà không khỏi thán phục, biến hóa tinh diệu và vô cùng mau lẹ. Chỉ sau chừng chục hiệp đấu thì vị đạo trưởng kia đã bị đánh bán ngã ra xa rồi, Điền Bá Quang lại lên tiếng chế diễu:

– Thái Sơn kiếm pháp chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
– Thiên môn sư bá, con đến giúp người. – Lệnh Hồ Xung chạy đến
– Lệnh Hồ Xung ngươi còn là đại để tử phái Hoa Sơn không? Sao lại đi xưng huynh gọi đệ với loại người này, thật là mất mặt Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta. Bần đạo không cần ngươi giúp, tránh ra.
– Ôh. Hô hô, tiểu tử này không giúp, thì ngươi không động nổi tới sợi long chân của ta đâu.

Vừa nói xong, Điền Bá Quang ra đòn liền, do không kịp phòng vệ, Thiên Môn đạo trưởng dính trọn một đao của hắn vào chân và vào ngực, tốc độ ra đòn nhanh như chớp, đến nỗi không ai kịp nhìn thấy gì cả. Nếu như hắn không hạ thủ lưu tình, dùng sống lưng đao để đánh, có lẽ giờ này chân ông đã đứt lìa rồi. Thấy Điền Bá Quang cứ lừ lừ đi tới, Nghi Lâm hoảng sợ chạy ra đứng chặn ở giữa:

– Không được, huynh không được giết người.
– Ha ha, được rồi, niệm tình nàng, hôm nay ta không giết hắn, chúng ta tiếp tục uống rượu ăn thịt. – Nói đoạn, hắn kéo tay Nghi Lâm lôi ra bàn rượu.
Lệnh Hồ Xung chạy đến bên, nâng Thiên Môn đạo trưởng dậy:

– Thiên Môn sư bá, người không sao chứ?
– Tránh ra. – ông quát câu đó rồi khập khiễng đi ra khỏi quán, mặc kệ cho Lệnh Hồ Xung cứ với gọi lại.
– Ha ha, kệ hắn đi, Lệnh Hồ huynh đệ, ra đây uống rượu nào???
– Ngươi, ngươi, tất cả là do ngươi hại ta bị hiểu lầm rồi. – Vừa nói, chàng vừa nâng ly rượu lên uống cạn.
– Lệnh Hồ huynh đệ, tên mũi trâu của phái Thái Sơn này đi rồi, sau này ngươi sẽ gặp phiền phức lớ đó, vừa nãy ta định lấy mạng hắn để tranh hậu họa về sau cho ngươi. – Điền Bá Quang giả lả.
– Thôi đi, những chuyện phiền phức Lệnh Hồ Xung ta ngày nào cũng gặp phải, thêm một chuyện cũng chẳng sao. Nhưng nói thật, nhát đao rất nhanh vừa rồi của ngươi nếu chém ta, ta lại không giỏi như sư bá ta bị ngươi chém chết từ lâu rồi, sao ngươi lại tha mạng cho ta vậy.
– Ha ha. Vậy chẳng phải ngươi vẫn chưa bị ta chém chết hay sao? Đương nhiên nhát đao đó ta niệm tình là để trả ân tình nhát kiếm niệm tình của ngươi. Lúc động phòng.
– Điền huynh, huynh khách sáo rồi, đêm động phòng đó, ta đã dùng hết sức ta không giỏi như ngươi, sao lại gọi là nhát kiếm niệm tình được chứ????
– Nếu đêm đó, ngươi không giả dạng tiểu ni cô này mà chờ một lát cho ta hồn bay phách lạc, như mê như dại đột nhiên cho ta một nhát kiếm, vậy không phải ta chết chắc rồi sao? Ta biết, Lệnh Hồ Xung ngươi đường đường là đại trượng phu, không mưu toan chuyện ám toán, nên ta rất trọng tình ngươi.
– Khoan đã Điền huynh, người nói ta chờ một lát. Ngươi tưởng ta ngốc sao? Nếu ta chờ một lát, ngươi đã làm cái đó vơi tiểu sư muội Nghi Lâm rồi. Tuy nói là, ta không thích gặp phải ni cô, nhưng dù thế nào đi nữa phái Hằng Sơn cũng là một trong Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng tôi. Chúng tôi xem nhau như huynh đệ, muốn khoanh tay đứng nhìn, ta không thể làm được.
– Được, Lệnh Hồ Xung huynh đệ. Đại trượng phu khá lắm, Điền bá Quang ta rất vui khi có thể kết giao bằng hữu với ngươi, nào ta kính gươi một ly… Nào.

Hai người cạn cùng một lúc mấy ly rượu, Lệnh Hồ Xung trầm ngâm:

– Nói về võ công, ta không sánh bằng ngươi, nhưng xét về uống rượu, ta nghĩ ngươi không phải đối thủ của ta.
– Ha ha, khâu khí rất mạnh, nào, vậy chúng ta tỉ thí đi.
– Điền Huynh, không phải ta đã nói sao, thấy ni cô chuyện gì cũng thất bại, cô ấy ở đay, ta làm sao mà thắng được chứ???
– Tiểu tử thối, ngươi trăm phương nghìn kế, cũng chỉ muốn ta thả tiểu ni cô này nếu vậy, ta tác thành cho ngươi
– Tác thành thế nào đây.
– Ta xem ngươi như bằng hữu, chúng ta sẽ làm theo luật giang hồ, người đời thường nói, không được cướp thê tử của bằng hữu, nếu như Lệnh Hồ huynh đệ lấy tiểu ni cô này, ta lập tức thả nàng ấy.

“Rầm”

– Đồ khốn, ngươi muốn ta lấy cô ấy, tức là muốn ta xúi quẩy cả đời hay sao? Thôi, ta không phí lời nữa, một là ngươi thả cô ấy ra và chúng ta tiếp tục uống rượu, hai là ta và ngươi sẽ đánh nhau một trận, thế nào???
– Ha ha ha, tức cười quá, Lệnh Hồ huynh đệ à. Đánh, ngươi không thể thắng được ta đâu?
– Đúng, ta không thể thắng ngươi, nhưng đó là đứng đánh, còn nếu ngồi đánh, thì không chắc.
– Lệnh Hồ huynh đệ à, ngươi lại hồ đồ rồi, thời niên thiếu, chân này của ta từng bị nhiễm lạnh, khoảng hai năm, ta vẫn phải ngồi luyện đao pháp, vì vậy nếu nói ngồi đánh, ngươi vẫn không thể thắng được ta đâu.
– Ta nói ngươi đừng hoảng sợ, từ khi ta gia nhập Hoa Sơn đến giờ đều ngồi để luyện tập kiếm, hai năm của ngươi có là gì.
– Vậy xem như ta thiếu hiểu biết, muốn mở mang kiến thức đi.
– Được, vậy chúng ta sẽ ngồi trên hai chiếc ghế, mông ai rời khỏi băng ghế trước xem như người đó thua, được chưa?
– Đừng phí lời, nói đi, thua thì thế nào???
– Thứ nhất, nếu ai thua thì không được sàm sỡ tiểu ni cô này nữa, vả lại sau này gặp cô ấy, còn phải khấu đầu gọi cô ấy là sư phụ, đồng thời từ nay, phải là môn đệ phái Hằng Sơn thế nào??
– Không được, phái Hằng Sơn chúng tôi từ xưa đến nay chưa từng nhận Nam đệ tử? – Nghi Lâm giật mình hét toáng lên.
– Ta đánh cược với hắn liên quan gì đến cô, ngồi xuống.
– Vậy thứ hai là gì?
– Điều kiện thứ hai là nếu ai thua, phải tự chém một nhát, làm thái giám
– Lệnh Hồ huynh đệ, điều kiện này quá độc ác rồi, ngươi có chắc thắng không?
– Ha ha, hình như ngươi sợ rồi hả? Thôi được, nếu như ngươi sợ thua, thì chúng ta có thể thương lượng. Nếu như ngươi thua, chỉ cần hứa không giết ta thì điều kiện này có thể bỏ, để tránh cho cái oại háo sắc như ngươi khỏi bị tuyệt tử tuyệt tôn.
– Được thôi, nào nào.

Sau đó hai người mỗi người chọn một chiếc ghế, Điền Bá Quang cầm đoản đao, Lệnh hồ Xung cầm kiếm, hai người sau một hồi gườm mặt nhau thì lao vào đánh chém, tiếng đao kiếm vang leng keng khắp trên lầu 2 tửu quán. Khúc Dương ngồi bên dưới thản nhiên uống rượu như không có chuyện gì xảy ra, trong khi thực khách lẫn chủ quán thì đã ráo riết bỏ chạy từ khi nào. Lệnh Hồ Xung cố gắng hết sức để đánh Điền Bá Quang ra khỏi chiếc ghế, nhưng quả thật khó khăn vô cùng, vì võ công kém hơn nên không sao chạm vào người hắn được, trái lại, chàng còn bị hắn chém liên tiếp vào người khiến máu mê be bét nếu rất may không có nhát chém nào cố ý đoạt mạng, nếu không giờ này có lẽ chàng đã xuống bên dưới làm bạn với Diêm vương rồi.

Nhưng cũng kỳ lạ thay, bị đánh tơi bời như vậy nhưng Lệnh Hồ Xung dường như vẫn kiên quyết không nhấc mông ra khỏi ghế. Tức giận, Điền Bá Quang dùng nội lực đạp cho chàng một cú khiến Lệnh Hồ Xung cả người cả ghế lao ra xô đổ lan can ngã sõng soài xuống lầu. Nghi Lâm cuống cuồng chạy đền đỡ Lệnh Hồ Xung ngồi dậy. Lúc này, Điền Bá Quang đắc ý nhay xuống bên dưới về đi đến chỗ chàng định giễu cợt:

– Không sao chứ huynh đệ, lần này ngươi chịu thua chưa???
– Là ngươi thua đó đồ ngốc.
– Ta thua à, nói nghe xem thử??
– Không phải sao, chúng ta đã nói rõ, mông ai rời khỏi ghế trước người đó thua sao?

Dứt lời, chàng chổng mông lên cho hắn thấy, hai chân Lệnh Hồ Xung vẫn quắp chặt lấy chiếc ghế dùng toàn thân chàng đã tơi tả. Bị mắc lừa một vố đau điếng, Điền Bá Quang giận điên người nhưng không làm gì được. Sợ phải gọi Nghi Lâm là sư phụ, hắn giả vờ đau bụng và chạy đi mất. Lệnh Hồ Xung tơi tả đến nỗi không đứng dậy nổi nữa, phải nhờ Nghi Lâm đỡ chàng dậy.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, hai người vừa đi ra đến cửa quán thì gặp hai tên Thanh Thành tứ tú đi vào:

– Ta còn tưởng là ai, thì ra là Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

– Ha, đúng vậy, đường của oan gia thì bao giờ cũng hẹp cả? Nghi Lâm tiểu sư muội, để ta giới thiệu cho cô, hai vị này là Thanh Thanh tứ thú đỉnh đỉnh đại danh (bật cười), cô có biết võ công lợi hại nhất của Thanh Thành phái là gì không? (Nghi Lâm lắc đầu). Không biết đúng không, đó chính là thế mông hướng ra sau, “Bình sa lạc nhạn”
– Khốn kiếp, ngươi chết đến nơi rồi, còn mồm mép như vậy.

Dứt lời cả hai tên bọn chúng liền lao vào. Lệnh Hồ Xung vội gạt Nghi Lâm ra và đỡ đòn của chúng, do ê ẩm đòn của Điền Bá Quang ban nãy, nên Lệnh Hồ Xung nhanh chóng bị chúng đánh hạ, ngã xõng soài ra đường. Nghi Lâm vội và lao vào hét lớn “Lệnh Hồ sư huynh” nhưng nhanh chóng nàng bị một tên tóm tay khống chế lại. Bất bình, nàng lên tiếng:

– Các ngươi ức hiếp một người bị trọng thương? Không sợ bồ tát trừng phạt sao?
– Một tiểu ni cô lục căn chưa tịnh, đã động lòng phàm với tên tiểu tử này, cô yên tâm, lát nữa sau khi tiễn hắn về trời, bọn ta sẽ thay hắn hầu hạ cô. Ha ha ha.
– Khốn kiếp bỏ ta ra…

Trong khi đó, tên kia vẫn đang dẫm lên ngực Lệnh Hồ Xung và lớn giọng:
– Lệnh Hồ Xung, đây là do ngươi tự tìm đến, đùng trách bọn ta
– Nghi Lâm tiểu sư muội, trước khi chết, ta muốn nói với muội nơi cất Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia.
– Tịch ta kiếm phổ ở đâu? – Mắt hắn sáng lên, túm cổ chàng. Mặt dí sát mặt chàng.

Lệnh Hồ Xung ghé vào tai hắn thều thào:

– Trong lòng ngươi.

Vừa dứt lời, hắn bị Lệnh Hồ xung vớ lấy con dao ngay gần đó đâm một phát trí mạng vào tim, ngập lút cán, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng “hự” rồi ngã ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...