Tây du

Chương 100



Phần 100: Nguy

Vạn Hợp Tông, sáng hôm sau.

Trước cổng có ba người đang đứng đợi tới lượt xét duyệt gia nhập Vạn Hợp Tông.

Người nam nhìn như nữ vừa lấy gương ra chải chuốt vừa tự sướng: “Đẹp quá, xem ra mình được chọn chắc rồi.”

Nghe vậy hai người đứng bên cạnh thầm cười, Như Hoa nhướng mày: “Ngươi là nam nhân mà… kiểu gì cũng đi đuổi.”

Nghe ngôn từ xúc phạm, Diệu Minh Vương cất gương đi tỏ vẻ không quan tâm nói bóng gió vu vơ: “Có kẻ ghen tị với nhan sắc của ta kìa, đúng là ông trời bất công hazzz!”

Như Hoa định ăn thua đủ với Minh Vương nhưng Như Sương đứng bên cạnh đã ngăn cản, khuyên nhủ em gái: “Thôi đừng gây chuyện ở đây, có người tới kìa.”

Lúc này từ trong bước ra một người, một nữ nhân xinh đẹp váy trắng xõa tóc. Nàng ta vừa nhìn qua một lượt liền chỉ tay về phía Diệu Minh Vương: “Ngươi được chọn!”

“Còn hai ngươi… biến!” Nàng phũ phàng nhìn sang hai chị em Hoa Sương chỉ tay đuổi.

Như Hoa vừa rồi vẫn còn đắc ý tưởng tượng cảnh Diệu Minh Vương bị đuổi, nhưng hoàn toàn ngược lại. Nàng đơ ra sau đó hỏi: “Ơ kìa! Chẳng phải các người chỉ tuyển nữ thôi sao? Hắn là nam mà!”

“Nam thì sao? Đẹp là được.” Long Thư lạnh lẽo nói, sau đó ra hiệu cho Diệu Minh Vương đi theo mình.

Diệu Minh Vương nhìn đểu hai chị em Như Hoa rồi nhún vai: “Ta đi trước đây… các ngươi cố gắng trùng tu nhan sắc cho đẹp lên rồi vài ba năm nữa quay lại đây xin gia nhập, có khi lúc đó người phụ trách các ngươi lại là ta đấy hahaha.”

“Tên đáng ghét!” Như Hoa định lao vào cắn cho Minh Vương một trận nhưng bị Như Sương ngăn cản, đành bất lực nhìn hắn tiến vào trong.

Một lát sau, Như Hoa cùng Như Sương không thấy động tĩnh gì, nghĩ mình sẽ không được chọn liền buồn bã quay đi nhưng lúc đó có người bước đến hỏi: “Hai ngươi là Như Hoa và Như Sương?”

Nhìn thấy người kia cực kỳ xinh đẹp, khí chất hơn người khiến hai nàng tự động có cảm giác sùng bái.

Người kia nói: “Tông Chủ có lệnh, hai ngươi được nhận trực tiếp… giờ thì đi theo ta!”

Như Hoa mừng như được mùa, vội vã nói cảm ơn sau đó cùng với chị gái Như Sương tiến vào theo sau lưng người kia.

Thiên lúc này vẫn đang cuộn tròn trong chăn nhưng không phải đang ngủ, Tiểu Cúc đang ngồi dựa lưng lên gối tựa vào thành giường, phía dưới bụng nàng là Thiên đang áp tai vào nghe ngóng chờ đợi điều gì đó.

Hắn vừa xoa bụng nàng vừa hỏi: “Sao nãy giờ vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?”

Tiểu Cúc bụm miệng cười tủm tỉm, nàng mắng yêu: “Chàng bị ngốc à… mới có 3 tháng thì làm sao có động tĩnh gì được!”

Thiên cười gượng: “Ừ nhỉ ta quên!”

Tiểu Cúc có thai, cách đây một tuần nàng có cảm giác cơ thể thay đổi bất thường, sau khi khám thầy thuốc và được chuẩn đoán là mang thai. Khi đó nàng rất bất ngờ, nàng không biết nếu Thiên biết tin này sẽ có phản ứng thế nào.

Bây giờ thì rõ rồi, hắn hớn hở nhảy cẫng lên như đứa trẻ lên ba. Sáng nay khi được nàng thông báo thì hắn đưa tay lên bấm tính toán sau đó bảo nàng lên giường còn hắn thì áp tai vào bụng nàng nghe ngóng làm như rất chuyên nghiệp.

Thiên ôm Tiểu Cúc vào lòng, đặt tay lên bụng nàng rồi thủ thỉ: “Cảm ơn nàng… ta hứa sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con nàng.”

Tiểu Cúc dựa vào vai Thiên ấm áp, hạnh phúc dâng tràn trong lòng nàng, mong cuộc sống cứ yên bình mãi như vậy, nàng khẽ ôn nhu gật đầu: “Ư!”

Thiên chợt nhớ ra: “A nàng đã đặt tên cho con chưa?”

“Chưa! Mọi chuyện bất ngờ quá nên thiếp chưa nghĩ ra cái tên nào, nhờ chàng đó.” Tiểu Cúc ôm Thiên hai má hơi đỏ nỉ non lắc đầu.

Thiên đăm chiêu suy nghĩ: “Nếu là con gái thì chắc chắn xinh đẹp giống nàng, ta sẽ đặt tên con là…”

“Tông Chủ… có người đến gia nhập tổ chức của chúng ta!”

Đôi uyên ương đang âu yếm tâm sự bị phá đám, Thiên cay cú: “Biết rồi!”

Quay sang nhìn Tiểu Cúc bằng ánh mắt trìu mến, Thiên nựng nhẹ đôi má hồng của nàng nói: “Ngoan… ở phòng nghỉ ngơi, ta ra ngoài xử lý công việc.”

Thiên ra ngoài gặp ngay Minh Trúc đứng trước cửa, nàng tò mò ròm vào trong sau đó phì cười: “Tông Chủ… xem mặt người hớn hở kìa! Chắc biết sắp lên chức cha rồi.”

“Ách! Sao ngươi biết?” Thiên ngạc nhiên hỏi.

Minh Trúc đáp: “Có mình người là không biết thôi, bọn ta biết hết cả rồi.”

“Thôi được rồi, vừa đi vừa nói.” Thiên chắp tay sau đít đi dáng đúng chuẩn mấy tên cầm đầu giáo phái trong phim kiếm hiệp. Minh Trúc đi theo bên cạnh nói sơ qua về tình hình ngày hôm nay.

Vì là tổ chức mới thành lập nên còn rất nhiều thứ phải lo, nhất là chuyện tiền bạc. Thiên móc hết trong người ra rồi đưa cho Minh Trúc giao phó: “Ngươi là quân sư của ta, ngươi thông minh nhất nên việc này giao cho ngươi.”

“Ta sẽ không làm Tông Chủ thất vọng!” Minh Trúc gật đầu sau đó rời đi.

Thiên đi thẳng đến phòng khách lớn nơi có Long Thư đang đứng đợi sẵn và có thêm một người, thấy Thiên bước ra thì nàng liền chào: “Chúc Tông Chủ buổi sáng tốt lành!”

“Ừ… kia là!” Thiên gật đầu ngồi xuống ghế của mình, hắn hướng về phía Diệu Minh Vương dò hỏi.

Thấy Thiên, Diệu Minh Vương há hốc mồm. Không ngờ cái tên đẹp trai lồng lộn này lại là Tông Chủ của Vạn Hợp Tông, kẻ hôm qua còn nướng cá cho hắn ăn.

Minh Vương xuýt thì ngất, hắn vội chắp tay cúi đầu dõng dạc tuyên thệ: “Tại hạ Diệu Minh Vương! Muốn ra nhập Vạn Hợp Tông thề một lòng trung thành.”

Theo như bình thường thì chỉ cần sự đồng ý của Thiên là có thể ra nhập, tuy nhiên thấy câu tuyên thệ của Diệu Minh Vương chắc nịch nên Thiên gật gù: “Ấn tượng đấy! Ngươi được chọn.”

Nhanh hơn so với dự tính, Diệu Minh Vương quỳ một gối chắp tay: “Đa tạ Tông Chủ!”

“Long Thư sẽ nói cho ngươi biết cần làm gì tiếp theo.” Thiên ra dáng một kẻ lãnh đạo, hắn hướng về phía Long Thư rồi nói.

Long Thư nhận lệnh, hướng Diệu Minh Vương nói: “Ngươi đi theo ta!”

Diệu Minh Vương được dẫn đi, lúc này Thiên thở phào nhẹ nhõm. Việc ngồi ghế lãnh đạo tưởng không áp lực mà áp lực không tưởng, mọi ý kiến đưa ra đều phải chính xác và hiệu quả. Mỗi bước đi sai lầm đều phải trả giá không ít thì nhiều.

Hiện tại tu vi của hắn chỉ ở ngưỡng trung bình trong Vạn Hợp Tông. Ái Vân không tính vì còn đang bế quan trong tầng hầm để nghiên cứu thêm về Hỗn Nguyên Châu. Ba người có tu vi cao nhất hiện tại là Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc cả ba đều là Địa Nguyên Viên Mãn chuẩn bị độ kiếp lần một.

Theo sau đó là bản thân Thiên tu vi Địa Nguyên Trung kỳ, tiếp đó là Tiểu Cúc và Long Thư có tu vi Địa Nguyên Sơ kỳ. Diệu Minh Vương vừa gia nhập chỉ là Kết Đan Viên Mãn.

Đem ra so sánh với Huyết Y Môn của Huyết Hồng Quân thì còn non kém, nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.

Để không bỏ phí chút thời gian nào, Thiên rời khỏi ghế, tiến ra sân sau nơi được bao quanh bởi vườn hoa nở rộ dưới bàn tay chăm sóc của Tiểu Cúc.

Hắn lấy trong Giới Chỉ ra một chiếc đỉnh đồng lớn và vô vàn thảo dược, bắt đầu quá trình luyện đan.

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Vài ngày sau…

Thiên ngồi trước đỉnh đồng, hai tay điều khiển ngọn lửa dần dần nhỏ lại rồi dập tắt nó, nắp đỉnh tự động mở ra bên trong là một viên đan óng ánh, Tứ phẩm đan dược.

Một viên này có thể bán với giá cao, tuy nhiên hắn muốn dùng nó để bồi bổ cho Tiểu Cúc.

Thiên hớn hở về phòng, đúng lúc Tiểu Cúc đang ở trong phòng nhưng hình như nàng đang nói chuyện với ai đó.

Nhưng khi hắn mở cửa bước vào thì không có ai ngoài Tiểu Cúc, mặt nàng còn đang tái mét, mồ hôi đầm đìa có vẻ rất mệt mỏi.

“Nàng sao vậy?” Thiên lao tới hỏi han, hắn đặt tay lên trán nàng kiểm tra.

“Ta không sao… chắc tại do thời kỳ đầu mang thai nên cơ thể mệt mỏi bất thường.” Tiểu Cúc đáp giúp Thiên an tâm.

“Ta có thứ này cho nàng đây!” Thiên vừa nói vừa lấy ra đan dược tứ phẩm hắn mới luyện ra đưa cho nàng.

“Tứ Phẩm Đan Dược! Cho ta sao?” Tiểu Cúc nhận lấy, nàng hạnh phúc hỏi.

“Đúng vậy! Nàng dùng nó vào sẽ tốt cho cả hai mẹ con, ta cũng an tâm nữa.” Thiên nựng má nàng yêu thương đáp.

“Đồ chàng đưa chắc chắn là đồ tốt, cảm ơn chàng! Ta sẽ dùng nó ngay.” Tiểu Cúc ngả đầu vào vai Thên ôn nhu nói.

Tiểu Cúc nhận sự quan tâm của Thiên, nàng tiến vào bế quan hấp thụ đan dược tứ phẩm. Đan dược này có tác dụng dưỡng thai rất tốt, ngoài ra còn tăng phúc cả về tu vi lẫn bồi bổ gân cốt. Muốn hấp thụ nó hoàn toàn thì nàng ít nhất cũng mất nửa tháng.

Sau khi Tiểu Cúc bế quan, Thiên tìm đến Hồng Trúc để rèn luyện thực chiến.

“Ta nói trước ta không nương tay đâu!” Hồng Trúc tay chống nạnh, uy lực tỏa ra mạnh mẽ nói.

Thiên đứng đối diện, hắn cười: “Ngươi cứ dùng hết sức.”

“Được!” Hồng Trúc dứt khoát, nàng lao như tên bắn về phía Thiên dùng hai tay kết ấn rồi gọi ra một cơn sóng lửa khổng lồ bao vây tứ phía.

Thiên trợn mắt: “Trời ạ… ngươi dùng hết sức thật đấy à!”

Khi ngọn lửa ập đến, Thiên nhảy lên cao tránh né. Nhưng Hồng Trúc đã đón đầu và tặng cho hắn một cú đấm trời giáng vào bụng khiến Thiên bay thẳng xuống đất nơi ngọn lửa đang ập vào từ mọi phía.

Tùy cơ ứng biến, hắn xoay người hô lên gọi ngước: “Thủy thuật!”

Từ lòng bàn tay Thiên bắn ra một cột nước cực mạnh, cột nước phun thẳng lên trời rồi đổ xuống dập tắc ngọn lửa đang cháy dữ dội.

“Thủy thuật mạnh đấy, nhưng vẫn còn kém.” Hồng Trúc cười nhếch mép sau đó nàng lùi lại phía sau hai tay đan vào nhau hô to: ” Thổ Thuật!”

Một khối đất nhô lên ngay dưới chân Thiên bao phủ lấy chân hắn không cho di chuyển, Thiên ớ người ra sau đó tung đấm thẳng xuống để phá vỡ lớp đất.

Đúng lúc này Hồng Trúc lại nổi một ngọn lửa nóng bỏng theo hướng thẳng về phía hắn, nếu trúng đòn này chắc hắn thành heo quay mất.

Trong giây phút đó, Thiên dịch chuyển ra sau lưng Hồng Trúc rồi bí mật nén pháp lực vào lòng bàn tay định đánh ngất nàng.

Như Hồng Trúc đã phát hiện, nàng lập tức biến thành cự xà khổng lồ hất văng Thiên ra xa hàng trăm mét. Trong khi Thiên đang bị hất văng thì Hồng Trúc dùng đuôi vung đến đánh Thiên bay ngược lại như bóng bàn.

Khi Thiên sắp tiếp xúc với mặt đất thì đuôi của Hồng Trúc lại một lần nữa đánh hắn bay thẳng lên không trung.

Chênh lệch cấp độ không hề nhỏ, tuy nhiên Thiên không hoàn toàn bị áp đảo. Hắn đang bị đánh qua đánh lại như bóng bàn nhưng không phải vì hắn không thể phản kháng, hắn đang phân tích xem bước tiếp theo nên làm gì.

“Nhàm chán quá!” Hồng Trúc ngáp dài chán nản, định bụng sẽ tha cho Thiên nhưng bất ngờ nàng phải rùng mình khi không cảm nhận được sự hiện diện của hắn.

“Người đâu rồi?” Hồng Trúc cảnh giác cao độ nhìn xung quanh, nàng chắc rằng hắn đã dịch chuyển và sẽ xuất hiện ở đâu đó xung quanh nàng, dù là ở đâu thì nàng cũng sẽ phát hiện.

Mặt đất bỗng rung chuyển, Hồng Trúc giật mình khi nền đất bên dưới thân nàng mềm ra như bùn nhão, cả cơ thể chìm xuống dù nàng cố sức vùng vẫy.

Một mô đất đột ngột nhô cao và tiến lại gần như có thứ gì chuyển động bên dưới. Thiên bất ngờ lao ra từ mô đất, hành loạt dây leo mọc lên đỡ lấy bước chân của hắn nâng lên cao. Thấy Thiên phô diễn pháp lực, Hồng Trúc cũng chẳng chịu thua, nàng há miệng phun lửa về phía hắn đốt trụi dây leo.

Nàng dùng đuôi quất về phía hắn, định một đòn đánh hắn bất tỉnh. Thiên chưa hết chiêu, hắn gồng người hô to: “Pháp Thân – Cự Nhân Hóa Hình!”

Cơ thể hắn biến lớn cao tới 20 mét, mỗi bước chân khiến mặt đất rung chuyển. Bàn tay to lớn chụp lấy đuôi của Hồng Trúc một cách dễ dàng.

Từng chứng kiến Thiên dùng chiêu này trong Vô Tận Sa Mạc và biết rõ uy lực của nó, Hồng Trúc dùng toàn lực phun lửa vào cơ thể to lớn của Thiên.

Thiên một tay nắm đuôi Hồng Trúc tay còn lại che mặt cản chiêu của nàng. Miệng hắn hít một hơi sâu như vòi rồng rồi quát lên như sấm rền: “Hống!”

Tiếng gầm như mãnh long gào thét, xé toạc cả chiêu thức của Hồng Trúc, sóng xung kích ập thẳng vào đầu nàng mạnh đến mức nàng không chịu nổi mà bất tỉnh ngã xuống.

Thiên vội biến lại như cũ, lao đến đỡ lấy Hồng Trúc trong khi nàng cũng đang biến lại hình dạng người.

Đỡ được nàng vào lòng, Thiên xin lỗi: “Ta hơi quá tay!”

Hồng Trúc bất tỉnh vài giây rồi tỉnh lại trong vòng tay Thiên, nàng khen ngợi: “Mới nhiêu đó thời gian không gặp mà ngươi đã tiến bộ như vậy rồi!”

“Là nàng nương tay thôi.” Thiên khiêm tốn nói, quả thực hắn đã đánh bại Hồng Trúc bằng thực lực bản thân, không cần bảo vật hay vũ khí hỗ trợ.

Hồng Trúc rời khỏi tay Thiên, nàng chỉnh lại y phục sau đó nói: “Tông Chủ sắp làm cha rồi! Cũng nên nghĩ xa một chút đi.”

“Nghĩ xa một chút?” Thiên hỏi.

“Tông Chủ nghĩ xem, Vạn Hợp Tông mới thành lập không lâu, chưa có mối quan hệ nào với các thế lực lớn cả. Khoảng vài tháng nữa sẽ có một cuộc viếng thăm của Siêu Cấp Tông Phái, đó là một cuộc đại đồ sát.” Hồng Trúc nói, trong giọng nói chất chứa nỗi buồn khó diễn tả.

“Có chuyện đó sao? Không ai nói cho ta biết!” Thiên ngạc nhiên.

“Là lỗi của ta… Siêu Cấp Tông Phái đó là Xà Thiên Tông, là nhà của bọn ta.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...