Tây du

Chương 168



Phần 168: Gặp Lại Tiểu Hồng – Hỏa Thức Thần

Trong Không Gian Yêu Hoa, nơi này một nửa đã trở thành đất trống do sức nóng từ những đóa Dị Hỏa tỏa ra.

Thiên đang ngồi xếp bằng giữa một vòng tròn được tạo ra bởi những đóa Dị Hỏa đủ màu sắc đang bốc cháy hừng hực. Có tổng cộng 9 đóa Dị Hỏa đang cháy dữ dội bằng nhau, tất cả sau quá trình nuôi dưỡng của Thiên từ một đốm lửa sắp tàn đã trở thành Dị Hỏa chân chính.

Công lớn trong việc này phải kể đến Túi Càn Khôn, không có nó thì việc trộm Dị Hỏa không thể thuận lợi đến như vậy.

Sức nóng của Dị Hỏa mạnh tới mức làm da thịt Thiên cháy xém dù ngồi ở vị trí khá xa, cũng may Thiên có khả năng hồi phục trâu bò nên không đáng ngại.

Bên cạnh Thiên còn có một viên đan dược màu vàng, tỏa ra thứ ánh sáng lung linh cùng với những luồng tiên khí phảng phất. Là Tiên Đan do hắn luyện cách đây không lâu, nó sẽ hỗ trợ hắn trong quá trình hấp thu Dị Hỏa.

Ngồi tịnh tâm một lúc lâu, Thiên chợt mở bừng hai mắt, từ hai đồng tử lóe lên những tia lửa vàng rực rỡ. Hắn phất tay một cái Túi Càn Khôn bay lên cao sau đó từ từ mở ra.

Một sức nóng cực kỳ khủng khiếp tỏa ra kèm theo đó là sự xuất hiện của đóa Dị Hỏa màu đỏ đậm. Sức nóng kia làm át đi hoàn toàn chín đóa Dị Hỏa bên dưới, khiến chúng cháy theo thiên hướng nghiêng ngả như đang sợ hãi tìm chỗ nấp.

Ở Thiên Giới, Dị Hỏa nhiều vô số kể, mạnh yếu cũng đất đa dạng nhưng có ba loại Dị Hỏa đứng đầu.

Thái Dương Chân Hỏa, Cửu Thiên Huyền Hỏa, Tam Muội Chân Hỏa.

Ba loại Dị Hỏa này không phân chia mạnh yếu mà xếp ở vị trí ngang bằng nhau tạo thành thế vạc ba chân cân bằng cho Thiên Giới.

Loại Dị Hỏa cuối cùng hắn trộm là Tam Muội Chân Hỏa, ngọn lửa đã suýt chút nữa nướng chín Tôn Ngộ Không trong Lò Bát Quái, cũng là ngọn lửa cháy hừng hừng trên Hỏa Diệm Sơn. Chỉ trong một tích tắc khi Thiên cố gắng mở Lò Bát Quái ra, có một thứ ánh sáng kỳ lạ từ bên ngoài bay vào đâm trúng nắp lò làm nắp lò bị lệch sang một bên, Thiên chắc có ai đó giúp mình, hắn cũng không nghĩ nhiều mà thả Túi Càn khôn ra cho nó hút lấy một chút Tam Muội Chân Hỏa, dù hành động rất nhanh nhưng một tia Tam Muội Chân Hỏa vẫn kịp dính vào tay Thiên khiến nó lập tức bốc cháy dữ dội khiến Thiên vô cùng đau đớn, cảm giác như không chỉ thân xác hắn bị thiêu đốt mà cả linh hồn cũng ảnh hưởng. Nếu là người bình thường có lẽ đã không thể phục hồi, nhưng Thiên có cơ thể phi thường nên cho dù Tam Muội Chân Hỏa có đốt hắn vẫn mọc lại được tay, chỉ là hơi lâu so với bình thường.

Một trong ba loại Dị Hỏa tối cao xuất hiện khiến những đóa Dị Hỏa bên dưới trở lên tầm thường đến đáng thương.

Sức nóng tỏa ra khiến cánh rừng phía xa cháy rụi trong vài giây, chỉ một lát hòn đảo xanh tươi đã biến thành đảo cháy. Xung quanh đảo mặt biển cũng bốc hơi, những cột hơi nước cao hàng trăm mét.

Thiên cũng không khá hơn, y phục trên người hắn bốc cháy thành tro tàn, đến cả mái tóc bồng bềnh cũng chẳng còn một sợi, chỉ có thân thể rắn chắc của hắn đang chống chọi lại sức nóng do Tam Muội Chân Hỏa bành trướng ra khắp đảo.

Vì từng nếm cảm giác bị thiêu do Tam Muội Chân Hỏa gây ra nên Thiên rất đề phòng, hắn lập tức đập tay xuống đất khiến cát bụi bay mù mịt, dưới lớp cát là một vòng tròn rộng bao phủ cả Thiên lẫn chín đóa Dị Hỏa với những hình vẽ cổ xưa kỳ lạ khó hình dung.

Thiên vừa vận sức, miệng vừa hô to nói: “Phệ Thiên Cửu Hỏa Trận!”

Theo tiếng hô cùng pháp lực của Thiên truyền vào vòng tròn, cả vòng tròn phát sáng rồi một cột sáng mang cả chín màu của chín loại Dị Hỏa đồng loại bắn lên cao chống lại sức nóng tỏa ra từ Tam Muội Chân Hỏa.

Sau đó Thiên bỏ viên đan dược kia vào miệng rồi nuốt chửng.

Theo kiến thức mà Thiên biết, Dị Hỏa ăn Dị Hỏa để mạnh lên, những loại Dị Hỏa yếu thường sẽ làm thức ăn cho Dị Hỏa mạnh. Mà hình thái cùng tính chất của Dị Hỏa cũng sẽ biến đổi sau khi cắn nuốt những Dị Hỏa khác.

Chính vì vậy, Thiên bắt đầu với Tam Muội Chân Hỏa.

Hắn chỉ có một viên Tiên Đan để hỗ trợ trong quá trình này, nhưng hắn muốn liều một phen. Trải qua nhiều biến cố thì Thiên càng nhận ra thực lực rất quan trọng, hắn muốn tu vi của mình tăng nhanh nhất có thể.

Chợt một làn khói màu hồng từ đâu bay tới bao bọc lấy Thiên, kèm theo một mùi hương mê hoặc. Mùi hương này Thiên không thể quên, hắn mừng rỡ gọi: “Sư Phụ!”

Một tiếng cười của con nít vang lên đầy thích thú, sau đó làn khói màu hồng dần tụ lại trước mặt Thiên rồi hóa thành một cô bé chừng 5 tuổi, mặt xinh như hoa, nước da trắng ngần, mặc một bộ váy màu hồng có họa tiết hoa sen, mái tóc buộc hai bên nhìn cực kỳ đáng yêu.

Nghe giọng cười đó, cùng với cô bé đáng yêu trước mặt Thiên mừng rỡ nói: “Đúng là sư phụ rồi!”

Tiểu Hồng mỉm cười, nhẹ nhàng bay tới trước mặt Thiên rồi nhìn hắn khảo thân hỏi: “Nhóc con, ngươi đang tính làm trò gì vậy?”

Thiên được gặp lại nàng thì mừng như trúng số, hắn lao tới ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng bất ngờ, nàng cứng đờ người ra một lát, sau đó khi định thần lại thì nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Thiên, hắn lớn hơn nhiều so với lúc cả hai còn đồng hành. Rồi nàng khẽ nắm bàn tay nhỏ xíu lại, chậm rãi đưa lên trên đầu Thiên rồi đấm mạnh mắng: “Ngươi đang khỏa thân, tên biến thái.”

“Sư phụ, người vẫn luôn ở bên con sao? Sao con không cảm nhận được cho tới khi người xuất hiện?” Thiên xúc động hỏi. Mặc kệ việc mình đang phơi thân và cú đấm đau điếng của Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng đáp: “Ta đâu có ở cạnh ngươi, chỉ là Thôn Phệ Yêu Hoa này với ta có một mối liên kết.”

Thôn Phệ Yêu Hoa có hình dạng là một đóa hoa sen khổng lồ, Tiểu Hồng cũng hay mặc váy họa tiết hoa sen, Thiên bắt đầu hơi hiểu rồi gật đầu, hắn đưa tay sờ nắn bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

Bị Thiên dê, Tiểu Hồng bực mình nhưng không đánh hắn chỉ khẽ thoát ra sau đó nói: “Ngươi tính cắn nuốt hết chỗ Dị Hỏa này sao? Bằng sức của mình ngươi?”

“Dạ!” Thiên gãi đầu đáp.

Cốc!

“Ui da!” Thiên nằm vật xuống đất vì cú cốc đầu của Tiểu Hồng.

Nàng mắng: “Ngươi có biết làm thế nguy hiểm lắm không, sao ngu thế hả?”

Bị mắng, Thiên chưa kịp cãi thì Tiểu Hồng liền chủ động ôm lấy hắn rồi nói: “Ta không cho ngươi chết!”

Cảm nhận cơ thể nhỏ bé của Tiểu Hồng run lên, Thiên không khỏi yếu lòng, hắn đáp: “Sư phụ đừng lo, con sống dai lắm.”

“Mà chúng ta đang ở đâu thế?” Tiểu Hồng chợt hỏi.

“Ở trong không gian Yêu Hoa ạ.” Thiên đáp.

Tiểu Hồng nói: “Ý ta là ngươi đặt Thôn Phệ Yêu Hoa ở đâu!”

Thiên đáp: “Dạ cung của Tiêu Diêu công chúa, ở Thiên Giới.”

Cốc!!!

Thiên lại bị Tiểu Hồng gõ đầu, nàng mắng: “Tên đần này, ngươi lên Thiên Giới làm gì?”

Thiên khổ sở kể cho Tiểu Hồng nghe về quá trình mình từ Thiên Địa Hồng Hoang lên Thiên Giới.

Nghe xong, Tiểu Hồng gật gù: “Nhỏ Giai Kỳ thật là cẩu thả, lại dạy ngươi Tỏa Linh Trận.”

“Ơ vậy sư phụ không ở Thiên Giới ạ?” Thiên ngây thơ hỏi, hắn cứ tưởng Tiểu Hồng cũng là tiên.

Tiểu Hồng đáp: “Ta ở Hoa Giới, một nơi mà ngươi còn lâu mới tới được.”

“Sao thế ạ?”

“Sao cái gì! Thế là ngươi mạo hiểm cắn nuốt chỗ Dị Hỏa này vì lấy le với gái thôi à? Ta dạy ngươi dại gái lúc nào thế?” Tiểu Hồng tay chống nạnh, phồng má cau mày hỏi.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, Thiên chỉ muốn cắn cho nàng một cái. Hắn lắc đầu: “Một phần thôi ạ!”

Thấy vậy Tiểu Hồng từ từ hạ xuống đất, ngồi bên cạnh Thiên hỏi: “Vậy là vì thứ gì?”

Thiên đáp: “Cũng là vì gái nhưng gái khác! Ví dụ như sư phụ chẳng hạn.”

Tiểu Hồng ngước mắt lên nhìn Thiên, đôi mắt long lanh của nàng trực trào rất nhiều cảm xúc, nàng nhẹ giọng nói: “Thời gian của ta sắp hết rồi, ta sẽ giúp ngươi cắn nuốt chỗ Dị Hỏa này với một điều kiện, xong việc ở đây ngươi phải trở về Nhân Giới ngay.”

Thiên vui mừng gật đầu: “Con hứa!”

Tiểu Hồng tuy ngoài miệng luôn cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng lại chứ điều khó nói, điều này nàng không muốn ai biết, hay chính xác hơn nàng không muốn Thiên biết.

Nàng có thể đọc thấu tâm trí một người, ban nãy nàng hỏi Thiên chỉ là vì muốn chính miệng hắn nói ra. Tiểu Hồng nhìn thấy trong tâm trí của Thiên có nhiều cô gái, ban đầu chỉ là tình dục, nhưng dần dần thành tình yêu.

Rồi hình ảnh hắn cùng một cô gái xinh đẹp tóc bạch kim đang bế một đứa trẻ sơ sinh.

Cuối cùng là hình ảnh, hắn và chính nàng trong hình dáng nhỏ xíu đang nô đùa tung tăng. Hắn muốn gặp nàng, muốn cảm ơn nàng, muốn nàng ở bên cạnh hắn, hắn muốn nhiều thứ nhưng chung quy lại chỉ muốn thấy nàng cười.

Tiểu Hồng cười nhưng lệ lại rơi, hắn đối tốt với nàng như vậy nhưng bấy lâu nay nàng lừa dối hắn.

Rồi nàng gạt đi nước mắt, bắt đầu giúp Thiên cắn nuốt Dị Hỏa.

Tiểu Hồng từ từ bay tới bên cạnh rồi nhập vào cơ thể hắn. Cơ thể Thiên lập tứa tỏa ra những luồng khí màu hồng khiến con người ta cảm thấy dễ chịu, hơn thế nữa còn ngăn chặn phần nào sức nóng của Dị Hỏa xung quanh tác động lên da thịt hắn.

“Có sư phụ ở đây thì con an tâm rồi!” Thiên bình tĩnh nói, sau khi chứng kiến Tiểu Hồng xuất hiện mà không hề có chút nào bị sức nóng ảnh hưởng tới nàng. Ngay lúc này đây khi nàng nhập vào cơ thể hắn, hắn có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, có thể đủ sức đấm nhau tay đôi với Ngọc Hoàng.

Tiểu Hồng đọc thấu tâm trí Thiên, nàng quát: “Ảo tưởng ít thôi, tập trung vào.”

Lúc này, cột sáng tạo thành từ chín đóa Dị Hỏa đang bị lép vế dần trước sức nóng kinh người của Tam Muội Chân Hỏa.

Dù chỉ là một tia lửa nhưng Tam Muội Chân Hỏa tỏ ra vô cùng bá đạo, phạm vi trăm dặm quanh đảo nước biển bắt đầu sôi sùng sục. Đồng thời sức nóng của chín đóa Dị Hỏa bên dưới cũng đang bị nó hấp thụ.

Thiên bị sức nóng khủng khiếp thiêu cháy da thịt, hắn lập tức dùng Long Lực để bảo vệ cơ thể. Sau đó hắn từng bước tiến gần tới ngọn lửa.

Tiểu Hồng lập tức phóng ra làn khói màu hồng che chở cho Thiên đồng thời làm giảm sức nóng của Tam Muội Chân Hỏa.

Tam Muội Chân Hỏa bắt đầu tỏa ra uy áp, trấn nát mặt đất ra thành từng mảnh vụn.

Thiên được Tiểu Hồng Hỗ trợ nên ít bị ảnh hưởng, hắn lập tức phóng về phía Tam Muội Chân Hỏa.

Tam Muội Chân Hỏa cảm thấy nguy hiểm, liền điên cuồng bộc phát sức nóng nhưng Thiên vẫn cứ thế tiến lại gần. Rồi cuối cùng Thiên đã chạm được tay vào Tam Muội Chân Hỏa, lập tức cánh tay hắn bị thiêu rụi.

Hắn bị đánh bay ra biển cách đó hàng ngàn mét, nhưng hắn lại bay lên rồi điên cuồng lao tới.

“Sư phụ, cùng làm nào!” Thiên gầm lên, toàn thân tỏa ra sức mạnh kinh người, Long Lực bao phủ toàn bộ cơ thể hắn ngoại trừ đôi mắt. Làn khói hồng với Hoàng Kim Hỏa hòa vào nhau rồi bùng cháy quanh cơ thể Thiên một cách điên cuồng.

Sau đó Thiên lại lao vào, lần này hắn chạm được cả hai tay vào Tam Muội Chân Hỏa, Long Lực cầm cự được vài giây rồi bong ra theo da thịt Thiên bắn tung tóe, một nửa cơ thể hắn bị xé toạc, xương sườn cùng lục phủ ngũ tạng lòi cả ra bên ngoài.

Thiên gầm lên đầy đau đớn, đợi cho những vết thương lành lại rồi tiếp tục lao vào.

Chứng kiến cảnh tượng này Tiểu Hồng không khỏi xót xa. Dị Hỏa thiêu đốt vô cùng đau đớn, mà Thiên lại liên tục bị thiêu rồi hồi phục, cơn đau sẽ nhân lên gấp nhiều lần.

Nàng có thể thấy hắn đau đớn ứa nước mắt, nhưng nước mắt chưa kịp xuất hiện đã bị bốc hơi do nhiệt độ quá cao.

Tam Muội Chân Hỏa vừa phải chống lại Thiên vừa phải kháng lại Phệ Thiên Cửu Hỏa Trận do chín loại Dị Hỏa tạo thành nên không thể dùng toàn lực để thiêu cháy hoàn toàn Thiên trong một lần công kích.

Thiên cứ liên tục lao vào, rồi sau đó bị đánh bật ra với ca thể nát bét. Không biết trải qua bao lâu, hắn cứ lao vào rồi bị đánh bật ra cho tới khi Tam Muội Chân Hỏa bắt đầu có dấu hiệu suy yếu.

Thiên bây giờ cơ thể đã không còn chút Long Lực nào, hắn lao tới lần cuối, cánh tay vươn thẳng phía trước hòng tóm lấy Tam Muội Chân Hỏa.

Tam Muội Chân Hỏa rất quật cường, nó không chịu cho kẻ nào hấp thụ mình nên đã dùng tới chiêu cuối cùng.

Một tia sáng lóe lên sau đó một màu đỏ rực phủ kín cả bầu trời. Nơi phát ra ánh sáng là Tam Muội Chân Hỏa, từ một đốm lửa đã biến thành một người lửa, dựng vào hình dáng có thể thấy là một nữ nhân.

Tiểu Hồng nhắc nhở: “Nó dùng bài tẩy rồi! Làm ngay đi.”

Thiên gật đầu, hắn đứng trên không, từ từ nhắm mắt lại. Phệ Thiên Cửu Hỏa Trận bay lên không trung tiến về phía sau lưng Thiên. Cả chín đóa Dị Hỏa cũng theo trận pháp nên lúc này sau lưng Thiên có chín Dị Hỏa đang bay lơ lửng.

Thiên mượn sức Tiểu Hồng, hắn mở chừng hai mắt rồi thầm nói như để Tiểu Hồng nghe thấy: “Thức Thần! Ta gọi ngươi.”

Ngay lập tức chín đóa Dị Hỏa lần lượt nhập vào Thiên, sau đó cả cơ thể hắn phát ra đủ chín màu sắc của lửa kèm theo một sức nóng khủng khiếp.

Tam Muội Chân Hỏa trong dạng người liền lao tới tung đấm vào Thiên.

Rầm!

Vụ nổ khủng khiếp khiến cả không gian rung chuyển, Tam Muội Chân Hỏa bị đẩy lùi hàng dặm trên không, nơi nó bay qua nước biển sôi sục và bốc hơi đến đó.

Tam Muội Chân Hỏa nhìn lại cánh tay tạo từ lửa của mình, lúc này đã bị cụt.

Phía luồng sáng chín màu kia đang dần thu lại, một người lửa chín màu xuất hiện, mang hình dáng của Thiên nhưng to lớn hơn gấp hàng trăm lần.

Cả hai không dài dòng lập tức lao vào nhau chiến đấu mãnh liệt. Mỗi đòn đánh tung ra đều khiến không gian chấn động, nước biển cạn khô mặt đất nứt vỡ.

Cả hai cân tài cân sức. Chiến đấu từ đông sang tây, từ trên trời xuống dưới đáy biển. Chiến đấu không biết mệt mỏi, chiến đấu như thể sinh ra chỉ có một mục đích duy nhất là chiến đấu.

Cuối cùng Tam Muội Chân Hỏa đuối sức rồi bị Thiên đấm văng xuống đảo.

Tam Muội Chân Hỏa rốt cuộc đã bại trận, nó không can tâm. Nó bị tách ra từ Lò Bát Quái, bản thân chỉ là một mồi lửa nhỏ nhoi nhưng lại bị kẻ khác có ý định hấp thụ.

Thiên trong dạng người lửa bay xuống tung một cú đấm trời giáng bụng Tam Muội Chân Hỏa làm hòa đảo vỡ đôi.

Sau đó Thiên hung hăng cúi xuống banh miệng Tam Muội Chân Hỏa ra rồi áp môi vào. Nhìn thì cứ tưởng hôn nhau nhưng thực ra Thiên đang hấp thụ Tam Muội Chân Hỏa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...