Tây du
Chương 205
Trong căn hầm bí mật đang sắp diễn ra một nghi lễ quan trọng cũng không kém phần man rợ.
Lạc Hoàng Đế hít thở một hơi thanh tịnh. Xung quanh hắn là vô số binh lính vẫn còn lưu lại sau khi áp giải những nữ nhân xấu số kia đến đây.
Truyện hắn sắp làm ra sẽ khiến lòng người oán hận, hắn đưa tay lên tạo ra một mũi kim nhỏ nhưng nhọn vô cùng rồi theo ý niệm của hắn, mũi kim bay một vòng xung quanh rồi trở về vị trí ban đầu trong chưa đầy một cái chớp mắt. Trên đầu kim còn dính một chút máu, một giây sau tất cả binh lính đồng loạt đổ rạp, trên cổ mỗi tên đều có một vết đâm nhỏ nhưng chí mạng.
Để không một kẻ nào có thể đem những việc trong đây phát tán ra bên ngoài, Lạc Hoàng Đế bất chấp giết đi những thuộc hạ uy tín của mình.
Sau khi giải quyết hết đám lính, Lạc Hoàng Đế lại biến ra một con dao bén nhọn. Lần này hắn đích thân ra tay, tiến đến sau lưng từng cô gái một rồi cắt cổ các nàng, các cô gái chết trong sự điều khiển nên hoàn toàn không có chút phản kháng, máu đỏ tuôn ra nhuộm đỏ cả gian mật thất.
Gương mặt hắn lạnh tanh không chút cảm xúc khi chính tay mình cắt cổ từng cô gái một.
“Các ngươi nên thấy vinh dự khi được chết để phục vụ cho mục đích của ta.” Giọng nói lạnh lùng không chút tình người của Lạc Hoàng Đế vang lên trong gian mật thất sặc mùi máu tanh nồng.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/
Bầu trời Hoàng Cung lúc này là một màu xám xịt, không có mưa nhưng bay lơ lửng giữa trời là một tấm thảm khổng lồ đủ để bao phủ một nửa Hoàng Cung. Trên tấm thảm khổng lồ, Thiên ngồi chễm chệ trên ngai Tông Chủ, phía sau lưng hắn là mấy ngàn nữ đệ tử Vạn Hợp Tông, còn có cả Thanh Trúc, Hồng Trúc…
Khí thế tỏa ra đủ để khiến cả Hoàng Cung phải rung chuyển.
Không phận xuất hiện một lượng lớn người từ thế lực khác hiển nhiên là muốn uy hiếp, Hoàng Cung cũng nhanh chóng huy động quân lính tràn ra bảo vệ lấy những vị trí trọng yếu.
Đại trận bảo vệ Hoàng Cung cũng được dựng lên ngay lập tức.
“Sao vậy? Bọn chúng là ai?” Mọi người phía dưới đều hoảng sợ hỏi nhau.
“Toàn là nữ nhân, ai cũng xinh đẹp tuyệt trần… Vạn Hợp Tông.” Một vị tướng quân đang điều động binh lực chuẩn bị cho chiến đấu, không chịu được mà ngước lên rồi nói.
Thiên ngồi chễm chệ nhìn xuống Hoàng Cung bên dưới, ánh mắt hiện lên tia hung ác, giọng nói kèm theo pháp lực lan tỏa cả Hoàng Cung khiến ai cũng nghe thấy: “Lạc Hoàng Đế, chui ra đây!”
Giọng nói của Thiên vang vọng tới mức, tận sâu dưới mật thất Lạc Hoàng Đế cũng có thể nghe thấy. Hắn không nhớ rằng có kẻ nào dám nói chuyện với hắn như vậy mà còn sống, nhưng vì nghi lễ đã bắt đầu nên không thể ngừng lại, bằng không mọi công sức sẽ đổ sông để biển.
Gọi được một lúc nhưng không thấy Lạc Hoàng Đế xuất hiện, Thiên bản thấy bất an. Bỗng từ đại điện Hoàng Cung bước ra khoảng mấy chục người, người nào cũng mặc chiến giáp uy nghiêm, uy áp tỏa ra cũng không phải dạng vừa.
Mà kẻ đi ở giữa lại mặc áo vải trông như đạo sĩ, tay cầm quạt lông gà đầu đội mũ quan gương mặt già và khó ưa.
“Lạc Vẫn Tịch!” Hồng Trúc ở một bên thấp giọng nói với cảm giác chán ghét.
Thiên quay sang hỏi: “Ngươi quen thằng già đó à?”
Không chỉ có Hồng Trúc quen mà tất cả nữ đệ tử gia nhập Vạn Hợp Tông hơn một năm trở lên đều quen mặt Lạc Vẫn Tịch, các nàng đều tỏ ra khinh bỉ.
Hồng Trúc kể: “Trước khi ngươi trở về, tên Lạc Vẫn Tịch này thường mò tới Vạn Hợp Tông với ý tạo mối quan hệ. Lúc đầu bọn ta nhượng bộ hắn là Tể Tướng của Hoàng Văn Quốc nên mới tiếp, ai ngờ hắn trở mặt muốn bắt nữ đệ tử đi của tông ta về làm nô lệ tình dục một cách công khai.”
Lạc Vẫn Tịch ở phía dưới nhìn lên, đôi mắt cáo già nhìn một bầy nữ nhân trước mặt thì dâm tính nổi lên. Ánh mắt dừng lại ở vị trí của Thiên rồi bất giác giật mình.
Lạc Vẫn Tịch là kẻ ném xác Thiên vào bãi rác sau khi được Lạc Hoàng Đế giao phó đi chôn cất.
Vì chính tay hắn ném xác Thiên đi nên khi nhìn thấy Thiên đang ngồi chễm chệ trên kia, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh sau đó tự nhủ mình hoa mắt.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lạc Vẫn Tịch cùng mấy chục vị tướng kia đồng loạt bay lên cao ngang hàng với phía Vạn Hợp Tông, khí thế tỏa ra cũng không yếu.
Người dân ngoài Hoàng Cung nhìn lên bầu trời nơi hai cỗ khí tức tập thể tỏa ra mà không khỏi rùng mình.
“Trời quang mây tạnh, chúng sinh bình ổn, Vạn Hợp Tông lại kéo đến đây đông như vậy, phải chăng muốn gây chiến?” Lạc Vẫn Tịch phe phẩy cây quạt trên tay, giọng nói ngụy quân tử.
Sau đó ánh mắt hắn tiếp tục quét qua một lượt về phía chúng nữ đệ tử khiến các nàng không chịu nổi mà rùng mình.
Hồng Trúc định đối chất nhưng Thiên đã ngăn lại, từ lúc hắn quay về đến giờ chưa có dịp thể hiện trước mặt môn đồ, đây chính là lúc hắn thể hiện.
Thấy Thiên ngăn cản, Hồng Trúc lùi lại nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn Lạc Vẫn Tịch như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thiên hướng phía Lạc Vẫn Tịch trầm giọng nói: “Già rồi, nên luyện loại công pháp nào thích hợp cho xương cốt ấy, luyện dăm ba loại công pháp dâm ô đó coi chừng thượng mã phong.”
Bị một thằng trẻ trâu nói với giọng xem thường, Lạc Vẫn Tịch trong lòng bực tức nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra khoan thai ung dung: “Sống đến tầm tuổi này thì nên hưởng thụ, điều mà mấy thằng chết sớm có mơ cũng không được.”
Thiên bật cười, giọng cười chế giễu nói: “Ha Ha lão già, hôm nay bổn tông chủ đem tới vô vàn mỹ nữ, xem sức hưởng thụ của ngươi đến mức độ nào… Có điều ta tới không phải vì gây chuyện, Lạc Hoàng Đế đáng kính của các ngươi đang giữ người của ta, nếu muốn Hoàng Văn Quốc không bốc hơi khỏi Tứ Cường thì mau gọi hắn ra đây.” Thiên vẫn ngồi nhưng chiến ý của hắn bùng lên mãnh liệt làm cho cả phe địch lẫn phe ta không rét mà run.
Cảm Nhận được chiến ý của Thiên, Lạc Vẫn Tịch cười nhếch mép rồi nói: “Một Nguyên Anh kỳ nhỏ nhoi, không đủ để xách dép cho bổn tể tướng. Hoàng Đế bọn ta trước giờ làm việc đường đường chính chính, há lại bắt người của ngươi.”
“Bằng tuổi ta chắc ngươi chỉ đang đuổi gà bắt chó ở đâu đó nên bây giờ mới là Siêu Việt, thật tội nghiệp.” Thiên cười châm biếm, những thằng già đầu luôn nghĩ mình mạnh rồi đi chửi mấy thằng hậu bối yếu kém trong khi lúc bằng tuổi hậu bối thì mấy thằng già ấy còn chẳng làm nên trò trống gì.
“Ngươi…” Lạc Vẫn Tịch tức giận nhưng không có lời nào để đáp lại.
“Vậy ý ngươi là không?” Thiên hỏi mặc dù biết trước đáp án.
Lạc Vẫn Tịch đáp: “Muốn ra điều kiện với ta ngươi chưa đủ đẳng cấp, bây giờ thì chịu chết đi, khi ngươi chết rồi toàn bộ nữ nhân kia sẽ là của ta haha.”
Chỉ chờ có như vậy, Thiên bất ngờ lên tiếng: “Chi bằng chúng ta một chọi một, xem Tể Tướng Hoàng Văn Quốc có bao nhiêu bản lĩnh mà dám có ý định cướp lấy môn đồ của ta?”
“Ngông cuồng!” Lạc Vẫn Tịch trầm giọng.
Thiên nhếch mép: “Ta chính là ngông cuồng đấy, ngươi dám đấu hay không?”
“Tể Tướng, để ta đánh với hắn!” Bên cạnh Lạc Vẫn Tịch, một tướng quân nhìn chưa tới 40 tuổi với một con mắt bị chột nói.
Người này tên Lạc Mất Quần, là một trong những vị mãnh tướng của Hoàng Văn Quốc, từng xông pha trận mạc lập nhiều chiến công. Hắn cũng đã đặt chân vào cảnh giới Đại Thừa, không thể xem thường.
Mặc dù Thiên mới chỉ Nguyên Anh nhưng Lạc Vẫn Tịch cũng không chủ quan. Hắn bí mật đưa cho Lạc Mất Quần một viên đan dược rồi truyền âm nói: “Không được kinh địch, nếu tình huống không như mong đợi cứ nuốt thứ này, thực lực đại tăng trong chốc lát.”
Lạc Mất Quần nhận lấy viên đan dược rồi gật gù như đã hiểu, sau đó hắn bay lên trước rồi chỉ tay về phía Thiên lớn tiếng nói: “Tể Tướng đức cao vọng trọng sao có thể đấu với dạng tiểu bối như ngươi, ta Lạc Mất Quần là đủ rồi.”
Thiên nhún vai: “Vậy là đã chấp nhận rồi! Nếu ta thắng thì ta sẽ đưa người đi.”
Thiên từ từ đứng dậy khỏi ghế rồi bay lên phía trước, nhìn vị Tông Chủ tuấn tú ngời ngời sắp phô diễn sức mạnh, chúng nữ đệ tử phía sau không ngừng cổ vũ: “Tông Chủ cố lên, Tông Chủ vô địch.”
Thiên lập tức quay đầu lại mặt khó đỡ: “Thôi ta xin, đừng kiểu đó.”
Nghe vậy chúng nữ đệ tử im bặt, sau đó ánh mắt mong chờ nhìn về phía bóng lưng Thiên mà theo dõi.
“Thấy ổn chứ, nếu không ổn thì để ta thay?” Hồng Trúc hỏi Thiên.
Thiên đáp giọng đầy tự tin: “Không cần đâu, ta lo được.”
Phía quân lính bên kia thấy vậy cũng gõ trống thổi kèn hô hào trợ uy cho Lạc Mất Quần.
Lạc Mất Quần được tiếp thêm sĩ khí, bàn tay xuất hiện một chiếc chùy gai to và dài gấp đôi cơ thể hắn, nhìn là bất đập thốn cỡ nào.
Thiên từ từ tiến đến sát lớp kết giới bảo vệ của Hoàng Cung rồi đưa tay ra như muốn chạm vào.
Đại trận phòng ngự của Hoàng Cung do một tay Lạc Vẫn Tịch tạo ra, sức mạnh của nó đến đâu lão hiểu rõ nhất. Hành động ngu ngốc của Thiên khiến lão nhíu chặt lông mày lo lắng.
“Tên đó không ngu tới mức chạm vào kết giới bảo vệ đấy chứ?” Một vị tướng khinh bỉ hỏi.
“Hỏng bét, hắn phá trận.” Khi bàn tay Thiên vẽ vời gì đó lên không khí trước kết giới, Lạc Vẫn Tịch mặt không còn một giọt máu kinh hô.
Khi Thiên vẽ xong, hắn chạm nhẹ ngón tay vào ký tự vừa vẽ khiến ký tự đó bay tới chạm vào kết giới, một tiếng nghe như thủy tinh vỡ vang lên, đại trận bảo vệ Hoàng Cung tan thành mây khói.
Phe địch khiếp đảm, phe ta kinh ngạc. Thiên bay lơ lửng giữa trời, chiến ý bắt đầu bùng lên.
Lạc Vẫn Tịch suy sụp, đại trận lão mất mấy chục năm tâm huyết xây dựng để bảo vệ Hoàng Cung, công trình tâm đắc nhất của lão đã bị đánh tan bởi một thằng nhóc nhìn còn chưa được 30 tuổi, cục tức này nuốt khó trôi.
“Nghe nói cây chùy kia từng đập chết một cường giả Đại Thừa khác, tên kia chỉ mới Nguyên Anh liệu có đỡ được 1 đòn?” Ở một góc ít ai để ý, Mẫu Đơn và Trầm Hương đã lơ lửng ở đó âm thầm quan sát. Phi phi cũng ở ngay phía sau hai nàng và chăm chú theo dõi trận chiến sắp xảy ra.
Nghe Mẫu Đơn thắc mắc, Phi Phi liền đáp: “Tông Chủ trước giờ chưa từng chiến đấu trước mặt bọn ta nhưng Tông Chủ Phu Nhân nói người rất mạnh.”
“Ồ! Thú vị.” Mẫu Đơn khẽ nhíu lông mày, trong mắt ánh lên chút kỳ quái.
Thiên và Lạc Mất Quần lúc này đối diện nhau giữa không trung, chiến ý bùng phát nhưng cả hai chưa có ý định tấn công. Thiên đưa tay ra rồi nói: “Kính lão đắc thọ.”
Lạc Mất Quần nghiến răng: “Lớn phải nhường bé!”
Thiên cười đầy tự tin nói: “Thế thì thất lễ rồi.”
Ngay sau câu nói của Thiên, hắn đột ngột biến mất rồi ngay sau đó xuất hiện trước mặt Lạc Mất Quần rồi tung đấm.
“Trò vặt!” Lạc Mất Quần tạo ra một lớp lá chắn phòng ngự toàn thân.
Binh!
Nắm đấm của Thiên va chạm với phòng ngự của Lạc Mất Quần tạo ra luồng sóng xung kích mạnh mẽ. Tuy ở một vị trí rất xa nhưng chúng nữ đệ tử cũng cảm nhận được, những mái tóc đẹp bay phất phơ.
Thiên lập tức lùi lại sau khi đấm mà không thể phá vỡ phòng ngự của kẻ địch, Lạc Mất Quần lập tức lao lên chiếm thế thượng phong. Chùy lớn vung lên đập xuống thẳng vào đầu Thiên.
Cú đập cực mạnh tạo ra một tiếng nổ giữa không trung, mọi người đều tập trung cao độ theo dõi và nghĩ Thiên đã bị đập nát bét.
“Tông Chủ bại rồi?”
“Còn khuya.” Nghe thấy mấy nữ đệ tử lo lắng, Thanh Trúc trấn an.
Cú đập vừa rồi của Lạc Mất Quần quả thực trúng nhưng là trúng vào phân thân của Thiên mà thôi, khi Lạc Mất Quần hơi mất cảnh giác thì Thiên lại xuất hiện trên đầu hắn.
Nhưng tốc độ của Lạc Mất Quần nhanh hơn nên tay còn lại đã túm được Thiên.
Nhưng bất ngờ một Thiên khác lao tới đấm thẳng vào mặt hắn khiến hắn không kịp phòng bị.
Rồi hai Thiên, mười Thiên, ba mươi Thiên cùng xuất hiện và bay xung quanh Lạc Mất Quần khiến cho tất cả những người chứng kiến một phen mở mang tầm mắt.
Phân thân thì ai cũng biết, nhưng phân thân mà như thật và số lượng lớn như vậy họ chỉ biết tới một kẻ làm được – Linh Minh Thạch Hầu Tôn Ngộ không.
“Tên này là thứ quỷ gì vậy?” Lạc Vẫn Tịch nhất thời kích động.
“Tể tướng đừng lo, Lạc Mất Quần hơn tên kia cả cảnh giới, cho dù hắn có phân thân ra hàng nghìn cũng không thể đánh bại Lạc Mất Quần.” Một vị tướng khác nói.
Lạc Mất Quần lúc này đang bị bao vây bởi hàng chục phân thân của Thiên, từng phân thân thay nhau lao vào tấn công kẻ đấm kẻ đá khiến Lạc Mất Quần phải căng mình phòng ngự toàn thân.
Binh Binh Binh…
Thiên liên tục công kích từ mọi phía khiến Lạc Mất Quần mất phương hướng, nhưng với kẻ đầy kinh nghiệm trong thực chiến như hắn thì sao có thể dễ dàng đầu hàng như vậy.
Chỉ thấy cả người Lạc Mất Quần bốc ra ngọn lửa vàng nhạt, hắn gầm lớn rồi bộc phát sức mạnh chấn nát mọi thứ xung quanh là toàn bộ phân thân của Thiên.
Hàng chục phân thân bị thiêu rụi, Thiên hộc ra một ngụm máu rồi rút Hạo Thiên Kiếm ra phóng như tên bắn về phía Lạc Mất Quần.
Lạc Mất Quần cả cơ thể vẫn đang bốc cháy, hắn vung chùy lên rồi đập về phía Thiên đang lao tới.
Xoẹt!
Tưởng chừng va chạm sẽ là trời long đất lở nhưng không, Hạo Thiên Kiếm chém cụt cây chùy kia và nếu như Lạc Mất Quần không kịp né thì đã là cả cái đầu của hắn.
Lạc Mất Quần lùi lại một nhịp với ánh mắt thật không thể tin nổi nhìn nửa cây chùy vẫn còn trong tay mình.
Tất cả như câm nín, Lạc Mất Quần vứt phần chuôi kia đi sau đó nhìn Thiên bằng ánh mắt tức giận, chiến ý bùng phát mãnh liệt hơn nữa, hai thanh kiếm xuất hiện trong tay.
“Vũ Khí tốt, sau cuộc chiến này nó sẽ là của ta.” Lạc Mất Quần gầm lên rồi xông về phía Thiên.
Vì là tướng quân nam chinh bắc chiến nên Lạc Mất Quần vẫn hay chiến đấu theo phong cách của một chiến tướng. Pháp lực hộ thân gia cố, binh khí trong tay cũng được bao bọc pháp lực.
Lúc này tốc độ của Lạc Mất Quần tăng lên đáng kể, Thiên phải chật vật né đòn. Nhưng trong tay hắn có Hạo Thiên Kiếm chém được mọi thứ nên chỉ sau một lúc chì hai thanh kiếm của Lạc Mất Quần đã cụt tiếp.
Lạc Mất Quần nhanh như chớp vòng ra sau Thiên rồi chụp lấy cổ tay Thiên bẻ mạnh, Thiên đau mà buông kiếm ra. Lạc Mất Quần vội nắm lấy cán kiếm nhưng rồi bị một luồng điện giật cho tê cả người vội buông tay ra khỏi cán kiếm.
Thiên lập tức tung cước vào mặt kẻ địch khi hắn còn chưa kịp định thần sau khi bị Hạo Thiên Kiếm bài xích.
Vì phòng ngự chắc chắn nên Lạc Mất Quần chỉ bị thương nhẹ.
Lạc Mất Quần tâm tình kích động bởi khi hắn chạm vào thanh kiếm của Thiên, có một thứ sức mạnh khủng khiếp muốn nuốt trọn lấy linh hồn hắn.
Thấy tình thế bất lợi cho phe mình, Lạc Vân Tịch lớn tiếng: “Nè, ngươi dùng loại vũ khí quỷ quái đó thì còn gọi gì là công bằng?”
“Công Bằng? Chúng ta có luật đó sao?” Hồng Trúc đứng phía bên kia, tỉnh bơ hỏi.
Lạc Vẫn Tịch tỏ ra thượng đẳng mà nói: “Vứt bỏ vũ khí đấu tay không như thế mới là chính nhân quân tử.”
Lạc Mất Quần chẳng dại gì mà không đồng ý, hắn còn khích tướng Thiên: “Sao hả, ngoài thanh kiếm tốt đó ra ngươi có gì?”
Thiên cười tự tin, nếu đã không cho dùng vũ khí thì hắn sẽ chiều. Thiên cất kiếm đi rồi nhún vai như không nói: “Chấp các ngươi vậy.”
“Chấp con cặc! Giết nó.” Lạc Vẫn Tịch gầm lên.
Lạc Mất Quần điên cuồng xông tới Thiên. Vẫn phong cách chiến đấu điên cuồng đó.
Thiên không nhanh không chậm mà lui lại phía sau vừa hay né được đòn của kẻ địch. Kẻ địch mạnh hơn và nhanh hơn, mất đi ưu thế về vũ khí nhưng Thiên còn nhiều con bài chưa lật.
Lạc Mất Quần tung đấm, Thiên cũng tung đấm. Hàng loạt những cú đấm va chạm nhau khiến cho không gian xung quanh như muốn rạn nứt.
Binh binh binh…
Binh binh binh…
Binh binh binh…
Nắm đấm cuối cùng của Thiên vừa hay đấm thẳng vào mặt Lạc Mất Quần, nhưng nắm đấm của Lạc Mất Quần cũng đấm thẳng vào mặt hắn.
Cả hai đều bị đánh văng về hướng ngược nhau, Lạc Mất Quần không hề hấn gì nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Thiên bị văng xa hơn nhưng cũng lấy lại thăng bằng ngay sau đó, cả hai vẫn chưa ai chịu thua.
“Chỉ là Nguyên Anh mà lại có sức chiến đấu bậc này, ta đã xem thường ngươi.” Lạc Mất Quần bây giờ mới chịu thừa nhận, nếu bản thân và Thiên cùng một cấp độ e rằng hắn sẽ bại.
Thiên hộc ra một ngụm máu do dư âm của nội thương khi những phân thân bị thiêu rụi, nội thương không nặng đối với Thiên nên hắn nhanh chóng lau đi vết máu trên khóe miệng.
Trong khi bên ngoài đang náo nhiệt thì bên trong Hoàng Cung, nơi ngục giam.
Ở trong một góc tối, một bóng người xuất hiện rồi kết liễu mấy tên lính gác bằng hư ảnh kiếm. Vô Hạn đột nhập thành công vào ngục, hắn nhanh chóng tìm được những người cần tìm, Ái Vân, Minh Trúc, Tuyết Linh, cùng ba nữ đệ tử Vạn Hợp Tông.
Vẫn còn thiếu một, Vô Hạn nhắm mắt lại và cảm nhận. Không gian xung quanh đối với hắn như vô hình, sau khi định vị được đối tượng cuối cùng cần giải cứu thì hắn lập tức chạy về hướng đó.