Tây du
Chương 33
Trên bầu trời, Thiên cùng Ái Vân tâm sự to nhỏ để khỏa lấp thời gian xa cách. Khi gần tới nơi thì Ái Vân hóa thành hình người rồi nắm tay Thiên kéo về phía lầu xanh và đáp xuống.
Sạch San San đã đáp xuống từ trước, nàng dẫn hai người vào trong. Thiên thấy Bạch San San biến gương mặt tuyệt đẹp thành nhan sắc bình thường thì liền quay sang thủ thỉ với Ái Vân: “Nàng biến nhan sắc xuống cấp hoặc biến thành gương mặt bình thường nào đó đi.”
Ái Vân tròn mắt: “Để làm gì?”
Thiên giải thích: “Ở đây tụ tập toàn thành phần bất hảo thôi, thấy gái đẹp là mất mẹ hết liêm sỉ đấy… ta sợ nàng khó xử.”
Ái Vân hiểu ra, nàng khẽ véo cái mũi cao của Thiên: “Chàng nghĩ cho ta như vậy thì tốt! Cứ thế phát huy.” Nói xong Ái Vân phất tay che mặt sau đó biến gương mặt ảm đạm đi rất nhiều, tuy vẫn có nét giống mặt cũ nhưng thua xa về nhan sắc. Thiên rùng mình rồi thở phào vì đây là pháp thuật cứ không phải photoshop hay trang điểm.
Sau khi chuẩn bị xong thì hai người đi theo Bạch San San tới tầng cao nhất để bàn một số chuyện…
Đêm hôm đó, cách xa cả tháng trời nên cả hai nhất nhanh lao vào nhau khi được thu xếp một phòng sang trọng. Thiên nằm bên dưới cởi trần khoe cơ thể sau tái sinh gọn gàng săn chắc cực kỳ hấp dẫn đối với nữ nhân, Ái Vân ngồi trên eo hắn, làn váy mỏng không thể che đi cơ thể căng tràn nhựa sống mê người kia, làn eo thon tinh tế cùng bộ ngực tròn đong đưa theo từng cái nhấc lên hạ xuống.
“A… Cứng quá!”
Ái Vân ôn nhu cắn chặt môi hồng, cảm nhận từng thớ cơ trong âm đạo đang được dương vật khủng của Thiên khuấy đảo, người nàng rung lên mãnh liệt cùng mồ hôi nhễ nhại.
Thiên nằm dưới đưa hai tay nhào nắn ngực nàng, độ đàn hồi cùng làn da nhạy cảm ấy khiến hắn mê mẩn. Sau đó hắn hạ tay xuống thấp hơn ôm lấy vòng eo tinh tế và dùng sức để giúp nàng đẩy nhanh nhịp lắc. Ái Vân sướng run người, nàng ở trên hạ xuống còn hắn ở dưới đẩy lên thật ăn ý vào đồng điệu, tựa như đôi tri kỷ chỉ nhìn vào mắt nhau là biết đối phương đang nghĩ gì.
“Nàng thật đẹp!” Trước nhan sắc cùng biểu cảm ửng hồng khuôn mặt trong cơn sướng của Ái Vân, Thiên không chịu được vừa thở vừa khen nàng.
Ái Vân hai má đỏ càng thêm đỏ, trước mặt mọi người nàng có thể là Yêu Quái ghê tởm và bị hắt hủi. Nhưng trước mặt nam nhân này nàng luôn cảm thấy mình thực sự hạnh phúc. Hắn không hề chán ghét khi thấy hình dạng thật của nàng và chỉ nhiêu đó thôi nàng cũng thấy mãn nguyện.
Nàng chu môi đáng yêu nói: “Chàng dẻo miệng… A… nhưng ta thích!”
Thiên đẩy nhanh tốc độ, hắn ấn mạnh hơn để dương vật từ bên dưới đâm thẳng lên trên tận tử cung của nàng. Ái Vân sắp tới cực điểm, nàng rùng mình hai tay chống lên ngực Thiên thở dốc, cổ họng rên khẽ những tiếng ngọt ngào.
Rồi nàng ngửa cổ lên trời, cổ họng phát ra tiếng ” Ư!” Một cái toàn thân lên run bần bật tới nửa phút sau đó gục xuống ngực Thiên. Hắn cũng xuất tinh vào trong nàng, giống như một cơn sóng biển bên trong nàng và Ái Vân có thể cảm nhận được điều đó, nàng thở dài dễ chịu ôm lấy hắn khẽ thủ thỉ trong khi hai ngón tay đang nghịch véo đầu ti của hắn: ” Chàng!”
“Sao nàng?”
“Nếu như mình có em bé! Thì chàng tính sao?” Vừa hỏi, mặt Ái Vân vừa đỏ như gấc nép vào ngực Thiên.
Thiên yêu thương hôn lên trán nàng, hắn cũng bất ngờ vì câu hỏi này nên đành nói thật: “Thực ra ta còn quá trẻ, chưa nghĩ tới việc này. Tuy nhiên nếu trong tương lại nàng có thai thì tất nhiên chúng ta sẽ sinh nó và cùng nuôi dưỡng nó.”
Ái Vân trong lòng tràn đầy ấm áp, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một tên nhóc 16 tuổi, tuy nhiên đâu ai hay chữ ngờ biết đâu sau này hắn lại trở nên cường đại. Tay nàng chán nghịch đầu ti hắn thì lần mò xuống dưới vuốt ve dương vật hắn và gọi nó dậy lần nữa.
Thiên nắm tay nàng vuốt ve nói: “Nhưng thực lực ta vẫn còn non yếu, nên việc sinh con cứ để sau này… chắc nàng sẽ không thích con chúng ta nghe được câu đại loại như: Cha mày chỉ là một tên yếu đuối núp váy vợ đâu nhỉ!”
Ái Vân nhíu mày sau đó lại thư thái nói: “Ta cũng mong chàng mạnh mẽ! Không phải để bảo vệ ta mà để bảo vệ chính mình.”
“Ta cũng sẽ bảo vệ nàng nữa!” Thiên âu yếm.
“Dẻo miệng!”
“À phải rồi ta cần nói cho nàng nghe một chuyện, ta bắt buộc phải nói.”
Chợt Thiên làm mặt nghiêm trọng, Ái Vân thấy thế tò mò: “Chuyện gì thế?”
Thiên kể cho nàng nghe về Tiểu Cúc, về những việc xảy ra giữa hắn và Tiểu Cúc và một lời hứa. Nghe xong Ái Vân nét mặt biến sắc, sau đó nàng hung hăng cắn mạnh vào vai Thiên bến bật cả máu, Hắn đau nhưng không trách nàng mà chỉ đưa tay lên xoa nhẹ đầu nàng bởi con gái đâu ai muốn chia sẻ người tình với bất người khác.
Cắn xong, Ái Vân ôm mặt hắn rồi rưng rưng thút thít: “Hức… Chàng thật đáng ghét! Tên đào hoa, tên dâm dê đê tiện… tên…”
Nói đến đây môi nàng lại áp vào môi hắn, sau đó nàng sụt sùi: “Ta chắc rằng nếu cô gái đó biết chuyện của ta với chàng thì cũng sẽ có cảm xúc như ta, con gái rất hay ghen chàng nên biết điều đó và chàng nên thu xếp mọi việc chu toàn. Ta không phải người rộng lượng nhưng cũng không đến mức vô tình, chàng đã đụng đến con gái nhà người ta rồi thì nên đối xử cho tốt.”
Thiên mở cờ trong bụng, viễn cảnh hắn nằm trên giường bên cạnh là một dàn harem bắt đầu len lói trong tâm trí. Hắn vỗ về Ái Vân: “Nàng yên tâm! Ta tuyệt đối không phải loại người vô trách nhiệm.”
Hai người ôm nhau ngủ tới sáng…
Sáng hôm sau, Ái Vân nằm trong chăn nhẹ nhàng duỗi cái lưng mảnh mai rồi dụi mắt thì phát hiện Thiên không ở bên cạnh, nàng ngáp ngáp rồi mặc y phục rời khỏi phòng. Bước xuống cầu thang thì thấy bên dưới vô cùng náo nhiệt, Ái Vân đưa mắt xung quanh tìm Thiên và rồi một bàn tay đặt nên vai nàng. Ái Vân lập tức tỏa ra sát khí hất văng kẻ kia vì đó không phải Thiên, sát khí làm mọi người xung quanh tự động lui ra xa còn người bị hất văng kia chính là Nhị công tử. Tên này thấy dáng người Ái Vân ngọt nước thì liếm mép định tiến đến trêu ghẹo vì tưởng là kỹ nữ mới tới nhưng ai ngờ vớ ngay hổ dữ, đối với Thiên nàng có thể là một nữ nhân hiếu động tinh nghịch nhưng đối với kẻ khác nàng là một nữ nhân tàn ác. Vì sao ư? Nhị công tử sẽ là ví dụ đầu tiên.
Nhị công tử gượng dậy kinh ngạc thốt lên: “Mạnh quá!”
Ái Vân liếc hắn: “Dám đụng tới ta, ngươi chết chắc.”
Thế rồi trước vô vàn ánh mắt, Ái Vân tóm cổ Nhị công tử lôi ra sân đánh túi bụi, đánh xong trói vào một chiếc bàn tròn rồi kêu hai người khác xoay nó.
Khung cảnh quen thuộc đối với Nhị công tử, hắn toát mồ hội hột khi thấy Ái Vân nhờ người mang một giá đựng toàn binh khí chiến đấu tới để bên cạnh nàng.
Thấy Nhị công tử bị thành ra như vậy, nhiều người tò mò xúm lại xem. Ái Vân vác một thanh đao to tướng lên rồi dùng một tay chĩa mũi đao về phía Nhị công tử bị trói trên bàn tròn đang xoay cách đó hơn trăm mét khiến tên này la toáng: “Á đừng nghịch dại như thế!”
Vèo!
Thanh đao bay vút đi với tốc độ không tưởng rồi chém cụt một góc bàn và tiếp tục chém gãy một cành cây phía sau trước khi cắm vào tường xuyên qua cả bên kia. Một đao uy lực khủng khiếp làm Nhị công tử đái cả ra quần, hắn khóc lóc van xin: “Xin ngươi đừng làm bậy, chỉ đơn giản là đụng chạm một cái thôi mà.”
Ái Vân hừ lạnh: “Ta chưa chặt tay ngươi là may rồi”
Vèo!
Một mũi giáo như một tia sáng bắn về phía bàn tròn cắm ngay giữa hai chân của Nhị công tử, mặt bàn gỗ không chịu được mà bị mũi giáo đâm thủng một lỗ tròn xoe, mũi giáo bay qua rồi cắm xuống đất sâu tới nửa mét.
“Mỗi mội chiêu tung ra đều vô cùng mạnh, xem ra thực lực của cô gái này chúng ta không thể đo đếm được.” Mấy người xung quanh bàn tán.
Nhị công tử sợ đến phát ngất, mỗi một lần Ái Vân phóng ra một chiêu là đều ngàn cân treo sợi tóc đối với hắn, chỉ cần trúng thì thịt nát xương tan.
Trái với vẻ mặt sợ hãi của Nhị công tử thì Ái Vân lại tỏ ra vô cùng thích thú, nàng nở nụ cười tuyệt sắc: “Trò này vui đấy, lần sau rủ Thiên chơi cùng mới được.”
Đúng lúc này Thiên cùng Bạch San San từ ngoài bước vào sân, nghe tiếng người xôn xao mà trung tâm gây ra vụ xôn xao là Ái Vân. Thiên lắc đầu cười khổ rồi chạy tới can, Bạch San San nhíu mày: “Ả ta thực sự đã mấy trăm tuổi rồi sao? Tính tình trẻ con.”
Thiên kéo Ái Vân ra khỏi đám đông, hắn trách móc nhưng không hề lớn tiếng:
“Nàng lớn vậy rồi còn bày ra mấy trò này chơi hả? Ta bó tay luôn đấy.”
Ái Vân không hề để ý, nàng ôm vai Thiên nũng nịu: “Chàng ra chơi cùng ta đi.”
“Ặc! Ngu sao chơi trò đấy?” Thiên nghĩ thầm, sau đó lắc đầu: ” Chơi thế đủ rồi ta có chuyện muốn nói với nàng đây… mấy hôm nữa ta sẽ tới Đấu Dược Giới một chuyến.”
“Đấu Dược Giới? Ở đó chỉ giành cho những người biết dược thuật, chàng cũng biết dược thuật sao?” Ái Vân nghi ngờ hỏi, nàng nghĩ hắn là nghe lời Bạch San San nên mới tự dưng muốn đến nơi đó.
Thiên lắc đầu: “Dược thuật thì ta không biết, thế nên ta mới tới đó để học.”
“Khi không lại học dược thuật làm gì? Vừa hao tâm tổn sức vừa mất thời gian.” Ái Vân vẫn nghi ngờ nhưng chủ yếu là không muốn hắn đi, cả hai vừa đi tới vườn hoa vừa nói chuyện.
Thiên cũng đâu có biết, Bạch San San giờ chẳng khác gì người chỉ điểm của hắn, lần trước nàng bắt hắn tới Đình Viện học và kết quả ai cũng biết. Hắn thực lực đại tăng, có một hồng nhan tuyệt sắc Ái Vân, xây dựng quan hệ tối đẹp với Nữ Hoàng và công chúa Hoàng Loan.
Lần này Bạch San San chỉ hắn tới Đấu Dược Giới ắt hẳn sẽ thu hoạch còn lớn hơn lần trước. Nhưng hắn phải một mình tới đó, tự sinh tự duyệt trong Đấu Dược Giới.
Kỳ kèo mãi Ái Vân mới để hắn đi, vậy là hai ngày nữa trôi qua hắn ăn chơi phè phỡn trong lầu xanh. Tối đến thì ôm mỹ nhân ngủ ngon lành.
Hai ngày sau tại phòng của Bạch San San, Thiên đứng trước một cổng không gian rồi bị đẩy vào chỉ kịp kêu oái một tiếng.
Thiên rơi xuống đất, trước mặt hắn là hai gã đàn ông mặc quân phục của nơi này. Nhìn thấy Thiên thì liền hỏi: “Ngươi tới đấu dược hay định cư?”
Thiên bò dậy đáp: “Định cư.”
“Định cư sao? Vậy thì tìm đúng người rồi đấy… ta tên là Lưu Bang, chuyên gia môi giới nhà đất.”
“Ặc! Thời này cũng có nghề môi giới nhà đất sao?” Thiên khịt mũi.
“Sao lại không? Đi theo ta nào.”
Thế là Thiên bị Lưu Bang dụ dỗ tới một dãy nhà lụp xụp như khu ổ chuột rồi giới thiệu rồi sau đó khinh bỉ: “Đây là khu nhà rẻ nhất ở đây, nhìn ngươi bần thế chắc cóc có tiền thuê mua nhà đâu nhỉ?”