Tây du

Chương 39



Phần 39: Giới Chỉ

“Sao nào, ngươi có thay đổi quyết định không?” Nữ nhân quyến rũ hỏi.

Dược Hoàng sắp hết kiên nhẫn với Thiên, chỉ cần hắn nói ra câu từ chối nữa là sẽ bị đánh chết ngay tại đây. Dược Hoàng nghe danh có vẻ quân tử nhưng thực ra rất tàn độc, một khi không ăn được hắn sẽ đạp đổ, người tài mà hắn không dùng được thì hắn sẽ giết để không cho có cơ hội phát triển.

Thiên trong lòng chợt vô vàn lỗi lo, hắn thừa hiểu khi từ chối một lời mời từ người có quyền lực là đang trực tiếp xúc phạm người đó, và người có quyền lực thì thường rất là khó đoán vậy nên hắn gật đầu đồng ý vì an toàn cho bản thân hắn và cả Đan Gia: “Nếu ngài đã có lòng tốt níu kéo thì ta cung kính chi bằng tuân lệnh.”

Nữ nhân quyến rũ kia nhìn Thiên thầm nghĩ: “Suy nghĩ khôn ngoan đấy.”

Dược Hoàng thôi không có ý định đánh chết Thiên nữa, hắn gật gù: “Tốt! Vậy thì ngươi báo về gia đình đi, ngày mai ngươi tới đây ở luôn.”

Tối hôm đó Thiên ngồi trên nóc nhà mắt nhìn lên bầu trời đêm tâm sự cùng Thần Vũ: “Mai ta sẽ tới Đấu Dược Hội.”

Thần Vũ cũng đoán là Thiên sẽ đi, hắn gật gù: “Đi cũng tốt, Đan Gia để ta lo.”

Không hiểu ý trong câu nói của Thần Vũ lắm nhưng Thiên cũng gật đầu: “Nhờ ngươi chăm sóc bọn họ, thời gian qua chẳng hiểu sao ta lại xem đây như nhà của mình, họ như người thân của ta.”

Thần Vũ vỗ vai Thiên: “Ta biết! Ngươi cứ học dược cho tốt rồi đạt sức mạnh cần thiết, sau đó rời khỏi đây đưa ta về bắt chó.”

Thiên kinh nghi: “Ngươi nhớ chó của ngươi thì sao không tự đi mà bắt, ngươi tới đó chào hỏi lịch sự có khi công chúa lại đồng ý trả ngươi.”

Thần Vũ lắc đầu: “Chịu!”

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tay-du/

Thiên tới Đấu Dược Hội, hắn được sắp xếp một phòng đẹp đẽ khang trang do đích thân nữ nhân quyến rũ hôm qua dẫn đường. Hắn bắt chuyện với nàng và biết một chút thông tin về nàng, tên Điệp Liên Tú, tuổi 27 số đo 3 vòng lần lượt là 94, 58, 93. Chưa lập gia đình và hiện tại chưa có người yêu.

Điệp Liên Tú sau khi dẫn Thiên tới phòng hắn thì liền đặt một bọc tiền trên bàn kèm theo một mảnh giấy nhỏ và dặn dò: “Đây là chỗ của ngươi và ưu đãi của ngươi.”

Thiên chưa hề chú ý đến mảnh giấy nhỏ, hắn cảm ơn nàng vì đã dẫn hắn tới thì nàng mỉm cười xinh đẹp mà quyến rũ: “Ngươi thật khách sáo, sau này chúng ta còn làm việc với nhau nhiều.”

Thiên gãi đầu hỏi: “À mà ta quên mất chưa hỏi, sau khi có nơi ở rồi thì ta làm gì?”

Điệp Liên Tú mỉm cười đáp: “Ta cũng không rõ, mỗi một người có tiềm năng vào đây đều được nhận một khóa học riêng phù hợp với từng người, tạm thời ngươi cứ nghỉ ngơi đã.”

Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười, sau đó Điệp Liên Tú rời đi. Lúc này Thiên mới chú ý tới mảnh giấy nhỏ kia và mở ra xem.

“Nửa đêm tại vườn hoa sau khu đại sảnh!”

Một dòng chữ chẳng có gì là bậy bạ, nhưng khi Thiên đọc được thì trym hắn cứng cả lên. Cũng đã nửa năm rồi hắn chưa chịch ai, những lúc rảnh rỗi chỉ biết quay tay tự xử nên đạn rất nhiều. Nửa đêm hắn tới địa điểm hẹn và nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ, trong vườn hoa tối đen có một bóng gì đó đang làm gì đó và phát ra những tiếng ghê rợn như nhai thứ gì. Với cái mũi thính hơn mũi chó của mình thì Thiên nhận ra đây là mùi thịt tươi, và cái bóng kia không phải là con người.

Thiên thận trọng núp vào bụi cây mà không tạo ra tiếng động, hắn lấy ra một chút bột trắng rắc lên người để che đi mùi cơ thể. Cái bóng đen kia từ từ rõ nét khi ánh trăng không bị mây che nữa, Thiên trợn mắt, bóng đen đó là một con quái vậy ghe tởm chứ không phải Yêu Quái. Yêu Quái thường có hình dạng bán nhân bán thú hoặc là con người chứ không hề có hình dạng như người ngoài hành tinh trong phim kinh dị như thế kia, sinh vật kia có tới 2 cái đầu người trên hai cái cổ dài như cổ rắn, mỗi đầu người lại chỉ có một con mắt và không có miệng. Miệng của nó ở giữa ngực và rất lớn với chi chít răng nhọn như một cái máy xay thịt. Phần thân to lớn gấp đôi một con trâu và có 2 tay 2 chân dài khẳng khiu với cái đuôi bò sát. Điều làm nó trở lên ghê tởm là làn da người với từng lớp chất nhầy tiết ra và những sợi lông cứng mọc lưu thưa nhìn nổi hết cả da gà.

Nghĩ thôi cũng muốn nôn mửa, chợt Thiên nín thở khi có một bóng người đi tới. Người này trên tay xách một tảng thịt lớn ném cho con quái vật kia rồi nói: “Ăn đi cho mau lớn!”

“Cái đệt!” Khoảnh khắc này, Thiên chợt nhận ra cái thế giới này quá nhiều thứ hắn không thể lường được, mọi chuyện đều có thể xảy ra trong mọi hoàn cảnh.

Người kia là nam vậy chắc chắn không phải Điệp Liên Tú, nhưng tại sao nàng ta lại cho Thiên cái hẹn để tới đúng lúc xem cảnh rùng rợn này? Nàng ta cố tình để hắn biết sao? Có quá nhiều thắng mắt trong đầu Thiên.

Sau khi ngấu nghiến hết tảng thịt, sinh vật gớm ghiếc kia gầm gừ rồi đưa đầu cho người kia xoa xoa như thú cưng, người kia có vẻ rất vui cười cười: “Ngoan lắm con ta!”

Dưới ánh trăng mờ ảo, cái đầu trọc lốc của gã hiện ra. Thiên sững người vì nhận ra cái đầu trọc lốc ấy – chủ hội Dược Hoàng.

Sau màn chia ly ghê tởm, Thiên trở về phòng vắt tay lên trán. Sáng hôm sau Điệp Liên Tú tới gõ cửa phòng Thiên: “Đan Lâm dậy đi, ta đem thứ này tới cho ngươi đây.”

Thiên mắt thâm quầng đi ra mở cửa, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thiên thì Điệp Liên Tú cười mỉm rồi bước vào trong.

“Sáng sớm tìm ta có chuyện gì thế?”

“Ta đem tới cho ngươi một thứ, luyện dược sư ai ai cũng phải có thứ này.” Vừa nói nàng vừa mở nắp chiếc hộp nhỏ trên tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn màu đen.

“Đây là Giới Chỉ, là một không gian riêng có thể chứa đồ vật. Ngươi có thể bỏ dược liệu vào đây để dễ dàng mang theo.” Vừa giới thiệu Liên Tú vừa trao nó cho Thiên.

Thiên nhận lấy nó rồi đeo vào tay và vừa như in, hắn nói: ” Ngon! Khỏi phải lo mang đồ nặng nhọc.” Rồi hắn được chỉ dạy cách sử dụng, chỉ cần đưa sức mạnh vào kích hoạt là xong và người đầu tiên kích hoạt thì chính là chủ của chiếc nhẫn. Thiên cho vài thứ vào bên trong rồi gật đầu hài lòng nói: ” Cảm ơn!”

Liên Tú cười lắc đầu: “Đã bảo ngươi đừng khách sáo, chúng ta còn làm việc với nhau nhiều.”

Thiên chợt nhớ tới việc hôm qua, hắn hỏi: “Hôm qua ta tới đúng điểm hẹn và thấy một thứ kinh dị.”

Liên Tú chuyển từ nét mặt tươi cười sang nghiêm túc, giọng nói có chút băng lãnh: “Ngươi thấy hết rồi chứ?”

Thiên gật đầu xác nhận, nàng nói tiếp: “Ta cũng mới phát hiện việc đó vài hôm nay, ngoài ta ra chỉ có ngươi biết.”

“Tại sao lại cho ta biết?” Thiên nghi hoặc, Điệp Liên Tú này từ khi mới gặp hắn đã biết nàng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Liên Tú nhìn Thiên chăm chú, nàng đáp: “Ta muốn đặt cược.”

“Cược gì?”

“Ngươi và ta sẽ cùng cược! Sinh vật kia không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ta phát hiện chủ hội vô cùng thương yêu nó vượt xa cả tình cảm bình thường.” Liên Tú nói với giọng đầy bí hiểm, nàng đặt tay lên tay Thiên.

Thấy hành động của nàng, Thiên nhíu mày: “Ngươi muốn ta tìm ra chân tướng sự việc? Ta không làm.”

“Ngươi phải làm!” Đột nhiên Liên Tú quát lên.

Thiên nóng máu, nãy giờ nàng ăn nói nửa chừng làm hắn hồi hộp đến nghẹt thở sau đó lại gắt gỏng với hắn. Thiên không chịu được bèn nắm tay nàng đẩy về phía giường rồi dí sát mặt hai người vào nhau, hơi thở hòa vào làm một.

“Ngươi… ngươi tính làm gì ta?”

Thiên không ngờ, Liên Tú chỉ có tu vi Luyện Khí tầng 2 khi đã 27 tuổi. Nàng không hề có thể chống cự trước lực tay của Thiên và hoàn toàn chịu trận. Hóa ra nàng muốn hắn tìm hiểu việc đó giúp nàng bởi nàng không đủ thực lực để tự làm, hóa ra hắn hiểu lầm nàng rồi.

Thiên bật dậy gãi đầu: “Xin lỗi! Hiểu lầm hiểu lầm.”

Liên Tú được một phen thót tim, nàng chưa nghĩ hắn dám làm thế với mình nhưng cũng rất nhanh trấn tĩnh lại nói: “Ngươi giúp ta tìm hiểu về nguồn gốc của sinh vật kia, ta giúp ngươi thuận lợi rời khỏi đây khi đạt ngưỡng sức mạnh cần thiết.”

Thiên đỡ nàng dậy rồi hỏi: “Ngươi cũng biết ta tới đây rèn luyện?”

Liên Tú gật đầu: “Ta gặp nhiều người như ngươi rồi! Đều vì muốn truy cầu sức mạnh mà không màng tính mạng tới những nơi nguy hiểm chết chóc.”

Sau khi nói chuyện cả hai đã hiểu phần nào đó đối phương, vì thế sự nghi ngờ cùng đề phòng cũng giảm bớt. Rồi hai người chuyển sang nói chuyện khác.

Tối hôm đó, Thiên lại tới vườn hoa và nấp ở vị trí cũ. Một lát sau, nền gạch dưới đất phía trước mặt hắn như bị xê dịch và lõ xống và một thứ to lớn chui lên. Chính là con quái vật hôm qua, nó ngay từ đầu đã ẩn mình dưới lòng đất ngay trong vườn hoa này. Quái vật kia vừa xuất hiện liền di chuyển rất nhanh về vị trí đêm hôm qua, một lát sau Dược Hoàng xuất hiện với mấy tảng thịt lớn và bắt đầu cho nó ăn nhưng không may làm rơi một ít xuống đất.

Cái thứ tròn tròn vừa rơi xuống làm Thiên chết lặng bởi nó là một cái đầu người bị bổ ra làm đôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...