Tây du
Chương 66
“Ta không muốn làm như vậy!” Tiểu Cúc sờ lên gương mặt đầy sẹo nói.
Ngọc Diện cương quyết: “Ta chỉ muốn giúp ngươi, nếu như ngươi thực sự yêu hắn thì cũng phải xem hắn có thực sự yêu ngươi.”
Tiểu Cúc không muốn làm điều này, nhưng thật tâm trong lòng nàng canh cánh lo sợ những điều Ngọc Diện nói, sau một hồi đắn đo thì nàng quyết định nghe theo trái tim mách bảo.
Thiên đang ngồi xếp bằng vận công, Vương Khải khoang tay trước ngực đi đi lại lại thì chợt có mùi hương hấp dẫn lạ kỳ lan vào mũi hắn rồi hắn bỏ Thiên lại bay đi tìm mùi hương đó. Ngay khi Vương Khải rời đi thì xung quanh nơi Thiên đang ngồi là hàng loạt rễ cây mọc lên đồng loạt lao tới chót chặt hắn khiến Thiên không kịp trở tay cống gắng vùng vẫy, nhưng sau vài giây hắn nhận ra mình có cách để thoát khỏi mớ rễ cây này.
Hóa Hỏa!
Thiên biến thành ngọn lửa rồi thoát khỏi khống chế của những rợi dây leo, sau đó hắn biến lại như cũ rồi lấy kiếm trong Giới Chỉ ra chém đứa những sợi dây leo sau đó bỏ chạy khi hàng ngàn sợi dây leo khác vừa mọc lên, vừa chạy hắn vừa than vãn: “Cái quần què gì thế này, chỉ là đi đón vợ thôi cũng gặp nguy hiểm à.”
Lúc này trên không trung, Ngọc Diện đang khoanh tay đứng nhìn Thiên đối phó với mớ rễ cây do nàng tạo ra miệng lầm bầm: “Hóa Hỏa! Tên này là luyện dược sư sao?”
Rồi nàng nhìn xuống bên dưới đất nơi lão Vương Khải đang nằm phê pha ôm lấy một chiếc quần lót thơm tho hít lấy hít để, rõ ràng lão bị Ngọc Diện dùng mị thuật làm cho mê muội.
Thiên vừa chạy vào một vườn hoa hồng, hắn phải khựng lại vì những bông hoa hồng vừa thấy hắn xuất hiện thì vang lên những tiếng rên khe khẽ như của thiếu nữ đang làm tình. Rồi một khung cảnh trong mơ hiện ra, những bông hoa hồng kia rời khỏi vị trí rồi biến thành vô vàn thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp ngực tấn công mông phòng thủ với những bộ bikini làm bằng cánh hoa hồng, ai cũng nở nụ cười quyến rũ ùa tới bao vây Thiên.
Thiên xịt cả máu mũi, lâu quá rồi hắn chưa được làm tình, những thiếu nữ kia mơn trớn khắp người hắn rồi thủ thỉ vào tai hắn những câu nói ngọt ngào: “Chàng tới vì chúng ta sao?”
“Chàng đẹp trai, cùng bọn thiếp mây mưa nhé.”
“Ư, thứ trong quần chàng cứng rồi nè.”
Thiên mơ màng hưởng thụ đưa một tay lên vuốt ve gương mặt của thiếu nữ rồi bất ngờ bóp cổ nàng nói: “Dăm ba cái thuật mê hoặc người khác không có tác dụng đâu.” Nói rồi hắn trực tiếp bóp gãy cổ thiếu nữ kia khiến tất cả hoảng loạn bỏ chạy.
Nhưng Thiên không hề giết người, thiếu nữ bị hắn bóp chết hóa thành một cánh hoa hồng dập nát, là có người dùng phép tạo ra để mê hoặc những kẻ thiếu ý chí và dục vọng ăn mất não. Thiên lúc đầu cũng bị hớp hồn nhưng hắn nhận ra đây là phép thuật, hắn cũng chẳng biết vì sao hắn nhận ra được, sau khi không bị mê hoặc Thiên lại phải đối đầu với mớ rễ cây đang trực chờ như sói rình mồi.
Vèo vèo!
Hàng loạt rễ cây đầy gai nhọn vụt tới tấp xuống đầu khiến Thiên phải nhảy như cóc để tránh né, thời gian hắn bị nhốt dưới Long Cung làm khổ sai hóa ra lại giúp hắn không hề nhỏ, bằng chứng là cả tốc độ và phản xạ của hắn đều tiến thêm một bậc. Thể lực đối với Long Tộc luôn quan trọng, khi bị nhốt thì hắn bị phong ấn sức mạnh và giảm một nửa sức mạnh thể chất, nhưng cũng chính vì thế mà sau khi lao động cực khổ dưới sự áp chế thì hắn lại vượt trội khi được giải phong ấn và có lại thể lực ban đầu.
Thiên xoay mình đạp lên một sợi dây leo lúc nó phóng tới rồi vung kiếm chém đứt toàn bộ dây leo với chỉ một kiếm duy nhất, hắn còn chiêu khác nhưng chưa muốn dùng.
Trên trời, Ngọc Diện quan sát nhất cử nhất động của Thiên trong lòng không khỏi thắc mắc: “Kiếm của hắn là kiếm gì, sao có thể chém đứt rễ cây của ta dễ như ăn bánh vậy?”
Rễ cây do nàng dùng phép tạo ra, nếu không phải đối thủ cùng cấp hoặc là có khả năng khắc chế nàng thì không hề dễ dàng cắt đứt được nó, vậy mà một thằng nhóc chưa đủ tuổi xem sex lại có thể dễ dàng làm việc đó, là do hắn khác biệt hay thanh kiếm trên tay hắn khác biệt?
Thanh kiếm trên tay Thiên chính là Hạo Thiên Kính biến thành, Thiên không biết bảo vật này lợi hại tới mức nào nhưng hắn đoán là rất bá bởi nó chưa từng bị thứ gì khắc chế. Chỉ cần hắn vung kiếm chém là mọi thứ đều đứt đôi chứ không riêng gì những rễ cây này, hắn cũng chưa từng hỏi qua về Hạo Thiên Kính bởi không ai giải đáp cho hắn từ Bạch San San tới Thông Thiên Địa Đồ.
Nhưng việc gì phải thắc mắc khi hắn có hàng ngon, cứ thế mà đem ra dùng thôi. Thiên liên tục chém đứt rễ cây thì nó càng mọc nhanh hơn và nhiều hơn. Nhận ra vấn đề rồi Thiên thu kiếm lại rồi biến nó thành Liên Cơ Nỏ chĩa về phía hắn cho là nơi phát sinh ra những rễ cây rồi bắn.
Tạch!
Âm thanh rất vô hại, nhưng sát thương thì khủng khiếp, một mũi tên bắn ra khỏi Liên Cơ Nỏ thẳng về phía những rễ cây xuyên qua rồi cắm phập vào một thứ trông như hình người đang đứng phía sau được rễ cây che chắn. Bắn trúng mục tiêu Thiên liền thì thầm: “Nổ!”
Bùm!
Mũi tên của Thiên có gắn một loạt bột điều chế từ thảo dược dưới Long Cung, loại bột này lấy từ san hô và rong biển sau đó thêm một vài nguyên liệu đặc biệt nữa dưới bàn tay tài hoa của hắn biến thành một loại chất nổ, tuy không gây sát thương quá lớn và hạn chế khi sử dụng nhưng cũng có thể dùng trong dịp cần thiết. Loại bột này chỉ phát nổ khi tiếp xúc tới không khí với lực ma sát cao, tức là khi Thiên phủ bột đó lên mũi tên và bắn đi, tốc độ bay của tên tạo ra ma sát với không khí và thế là nó phát nổ.
Nó bắn trúng mục tiêu mới phát nổ là vì một lý do vô cùng đơn giản, khoảng cánh của Thiên và mục tiêu quá ngắn. Thời gian tối đa để mũi tên ma sát với không khí là một giây, nhưng khoảng cách của Thiên và mục tiêu quá gần nên chưa đến một giây thì mũi tên đã găm vào mục tiêu, chính vì thế Thiên mới tiện mồm nói “Nổ” cho sang miệng chứ thực ra mũi tên chẳng có tí tương tác nào với hắn.
Sau vụ nổ Thiên lùi lại chục bước, trong khi đó gần như toàn bộ rễ cây vẫn còn y nguyên nhưng người phía sau vẫn hiện ra với một vết lõm trên ngực, là một người gỗ có chiều cao trung bình với hốc mắt đen sâu vô hồn.
Thiên lần đầu tiên thấy thứ nhưng vậy liền bật ra nói: “Thứ gì vậy?”
Không ai đáp hắn, mà chỉ có tên người gỗ kia lao tới tung đấm vào mặt hắn khiến hắn bay xa lăn lộn trên đất.
Ngọc Diện lúc này mới thở phào nói: “Hóa ra hắn nhờ sức của bảo vật, chứ thực lực của hắn còn non kém, xem ra Tiểu Cúc chọn lầm người rồi.”
Người gỗ kia đánh bay Thiên thì ngưng hoạt động, tới thi Thiên bò dậy thì nó lại sẵn sàng chiến đấu. Thiên nghiến răng: ” Muốn cản tao đi gặp Tiểu Cúc?” Mày còn chưa đủ sức.”
Nói rồi Thiên lấy ra Phá Tinh Chùy, khi Phá Tinh Chùy xuất hiện trên tay hắn thì một luồng sức mạnh cuồng nộ tỏa ra từ cơ thể hắn rồi nhanh chóng truyền vào Phá Tinh Chùy. Người gỗ kia có vẻ khinh thường Thiên như cái cách Ngọc Diện Hồ Ly khinh thường Thiên nên chẳng mấy bận tâm mà lao vào tung đấm.
Thiên nhếch mép cười lạnh: “Muốn lấy cứng đối cứng? Ta cho ngươi thấy ai mới cứng.”
Nói rồi hắn vung chùy lên rồi đập một cú trời giáng ngay khi người gỗ kia áp sát.
Rầm!
Dư trấn làm cả vường hoa đổ dạt, người gỗ kia bị đè bẹp dưới Phá Tinh Chùy không sao dậy nổi, còn Thiên thì buông tay khỏi cán chùy sau đó đá vào đầu người gỗ chán ghét nói: “Cách chiến đấu kiểu như ngươi thì có hai loại người dùng, một là cực mạnh còn hai là cực ngu.”
Thiên biết thừa đây chỉ là người gỗ vô tri có người dùng phép điều khiển, hắn nói như vậy là đang gián tiếp chửi kẻ điều khiển người gỗ là khẻ ngu, trên trời Ngọc Diện nổi một cục tức giận nhưng vì không muốn lộ mặt nên tha cho Thiên một mạng.
Thiên trực tiếp đốt cháy người gỗ rồi thu lại Phá Tinh Chùy sau đó đi thẳng tới một nơi đặt bộ bàn ghế nhỏ nơi khi nãy Tiểu Cúc và Ngọc Diện ngồi uống trà.
Một bóng người quen thuộc đang chăm sóc khóm hoa cúc vàng tươi, nàng quay lưng về phía hắn như chưa hề biết hắn xuất hiện. Rồi Thiên cất tiếng trong vui mừng: “Tiểu Cúc… ta dến đón nàng đây.”
Tiểu Cúc môi hồng nở nụ cười nhẹ nhưng tắm lịm, nàng không quay đầu lại mà hỏi: “Chàng còn muốn thấy mặt ta sao?”
Thiên vừa tiến tới vừa khó hiểu: “Sao nàng lại hỏi vậy?”
Tiểu Cúc đáp: “Nếu chàng muốn thấy mặt ta, thì nhắm mắt lại đi tới khi ta bảo mở mới dược mở.”
Thiên làm theo, dù gì cũng được gặp nàng chẳng lẽ yêu cầu nhỏ như vậy hắn lại có thời gian thắc mắc. Khi hắn nhắm mắt lại, Tiểu Cúc quay lại dùng khăn bịt mắt hắn rồi bảo hắn không được cởi ra cho tới khi nàng cho phép, Thiên cũng đành làm theo sau đó cả hai ngồi xuống uống trà pha cùng mật hoa do nàng đích thân điều chế.
Thiên hớp một ngụm trà, hương vị vẫn y như lần đầu hắn tưởng thức tại Hoa Tộc nơi cả hai gặp gỡ lần đầu tiên.
“Sao ta lại phải bịt mắt?” Hắn lúc này lên tiếng hỏi.
Tiểu Cúc không đáp câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: “Ta hỏi chàng, chàng có yêu ta không?”
Thiên ngạc nhiên trước câu hỏi này, hắn đáp: “Đương nhiên rồi, không vì nàng thì những ngày tháng qua ta cố gắng để làm gì.”
Tiểu Cúc cảm động, nàng hỏi tiếp: “Vậy chàng sẽ cưới ta làm vợ… cho dù ta có thành ra thế nào đi chăng nữa chứ?”
“Ta chắc chắn, cho dù nàng có thế nào thì nàng vẫn là Tiểu Cúc mà ta yêu thương, ta còn…” Khi Thiên đang tuôn ngôn tình ra thì Tiểu Cúc bất ngờ giật khăn che mắt của hắn xuống để hắn có thể nhìn thấy nhan sắc của nàng.
Thiên hai mắt trợn tròn vì kinh ngạc và hoảng hốt, mặt Tiểu Cúc có vết sẹo lớn chằng chịt vô cùng xấu xí làm hắn suýt thì bật ngửa nhưng đã kịp lấy lại tinh thần, hắn nói tiếp: “Nàng có dao không?”
“Dao? Để làm gì?” Tiểu Cúc đang chờ xem thái độ của Thiên thế nào khi thấy nàng xấu xí, nhưng câu nói của hắn làm nàng giật thót mình vì nhớ tới câu chuyện Ngọc Diện vừa kể.
Nhưng Tiểu Cúc vẫn đưa một con dao nhỏ cho Thiên, Thiên nắm lấy cán dao sau đó đứng dậy dắt tay Tiểu Cúc đứng lên theo, cả hai nhìn sâu vào mắt đối phương.