Thần Nak

Chương 10



Phần 10: Cứu người

Chạy một mạch từ nhà mẹ về nhà nội, đến đầu đường Phúc Dương lại gặp ông bán hủ tiếu đứng sẵn ở đó…

– Đường Phúc Dương: Cái ông này sao như âm hồn bất tán vậy, tôi chạy đi đâu ông cũng biết hết vậy hả?

– Đoàn Ngọc Tam: Hừ, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi vài câu!

Phúc Dương thấy ông này giống bị bệnh hoang tưởng hay tâm thần gì đó vì khi nãy kêu nó cẩn thận khi vào ngôi biệt thự kia, đến cuối cùng vẫn không có gì xảy ra ngoài lão già vô dụng ấy, thế nhưng không biết sao lão ta mất tích đi đâu khi nó ngất xỉu. Nếu lão ta tỉnh lại tại sao lại bỏ qua như thế mà lão ta lại là Cóc tinh nếu bị đâm ngay mệnh môn như vậy sẽ phải chết, nếu nhập xác người thì cũng phải có máu ấy vậy mà sạch sẽ chỉ có mỗi đống dịch nhầy thôi, càng nghĩ lại lúc ấy càng có nhiều điểm nghi vấn cho nó. Phúc Dương bắt đầu cảm thấy trong ngôi biệt thự đó có thứ gì mờ ám khó giải thích được có thể nó sẽ sớm quay lại đó sớm thôi vì nó nghĩ biệt thự to như thế khi xem lại camera giám sát người ta cũng sẽ truy ra nó nhanh thôi còn việc con Cóc tinh đó nó không quan tâm nữa vì út Diễm chưa bị đụ là được rồi.

– Đường Phúc Dương: Thế ông muốn gì nói nhanh đi, lúc nào ông cũng cản đường hết.

– Đoàn Ngọc Tam: Ta vừa có linh điển nên liền bốc một quẻ cho cậu.

– Đường Phúc Dương: Hừ, thì ra nghề chính ông là thầy bói hả, đứng trong mưa tiếp khách hàng đúng là tôi cũng mới thấy luôn á!

– Đoàn Ngọc Tam: Tin hay không là tùy ở cậu, do có người nhờ ta trông coi cậu nên ta chỉ thấy đúng sức mình thì giúp thôi.

– Đường Phúc Dương: Ai nhờ ông, mà tôi không quan tâm, ông nói nhanh đi hồi trễ ông nội tôi cho ăn no đòn à!

– Đoàn Ngọc Tam: Để hóa giải quẻ này, nội trong ngày hôm nay cậu nhất định phải tìm ai đó để giao hợp, nếu không cậu sẽ bị vỡ dái mà chết.

– Đường Phúc Dương: Tưởng thần thánh phương nào, chuyện này tôi biết lâu rồi mà tôi có nội đan hộ thể có thể kéo dài đến bảy ngày lận ông già, ha ha ha!

– Đoàn Ngọc Tam: Hừ, đúng là thằng trẻ trâu, linh điển của thiên tôn ban cho ta chưa bao giờ sai, ngươi liệu mà lo đi!

– Đường Phúc Dương: Hả, ông nói ai trẻ trâu, nhìn ông không chịu được một đấm tôi đâu nhé!

– Đoàn Ngọc Tam: Tấm chiếu mới vẫn luôn là tấm chiếu mới, cậu còn nợ tôi một đá nhất định tôi sẽ trả lại, ha ha ha!

– Đường Phúc Dương: Đúng sai tôi chỉ cần hỏi nội tôi là biết, ông không cần nhiều lời vậy đâu, tạm biệt!

– Đoàn Ngọc Tam: Còn nữa… Này, tên nhóc này thật khó nói chuyện được lâu a! Ta còn chưa nói được là cậu có đụ được ai hôm nay thì cũng chưa chắc sống qua bảy ngày tiếp theo, nhân quả báo ứng chỉ tiếc là lại dồn hết lên đầu của ngươi bất quá kiếp nạn lần này còn có cách phá giải.

Phúc Dương tránh Đoàn Ngọc Tam sang một bên chạy thật nhanh thoát khỏi cái tên ảo tưởng này, Đoàn Ngọc Tam lắc đầu thở dài lặng lẽ bước đi hướng ngược lại thân ảnh của ông ta thoáng chốc biến mất trong màn mưa.

Chạy gần tới nhà thì Phúc Dương nhìn thấy ba bốn người đứng chỗ mé ao không biết làm gì, nó chạy lại gần thì nhận ra được bà Chín và cô gái hôm qua còn hai người nữa một nam một nữ, người nam mặc cảnh phục, người nữ mặc váy công sở với chiếc áo sơ mi trắng đã bị mưa ướt làm lộ nên chiếc áo ngực màu tím cùng cặp ngực “căng đét”, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì dưới ao một người đàn ông trồi lên kế đến lần lượt là ba người khác.

Người lên tiếng đầu tiên là Nguyễn Trọng – đội trưởng cứu hộ cứu nạn của tỉnh.

– Nguyễn Trọng: Ở dưới sâu lắm mà lạnh nữa, sâu cỡ 3m là ít, cái ao này nhìn vậy mà sâu gớm nhưng mò tới mò lui nãy giờ thực sự chúng tôi chưa mò được chiếc xe.

– Văn Cường: Sao như thế được rõ ràng là chính giữa cái ao này mà, chính các anh cũng nhìn thấy rồi đó.

Đình Thế là em vợ của Nguyễn Trọng mới lên tiếng…

– Đình Thế: Đúng vậy nhưng anh không nên nghi ngờ tụi em, anh cũng biết đội của tụi em rồi.

– Nguyễn Trọng: Thôi giờ anh em chúng ta làm lại lần nữa, tao không tin là mò không thấy.

Thế là bốn người tiếp tục lặng xuống tìm chiếc xe lần nữa, bây giờ bốn người nắm tay nhau thành hình tròn rồi cùng nhau lặng xuống.

Phúc Dương không hiểu họ đang làm gì thì được bà Chín đứng bên cạnh giải thích.

– Bà Chín: Chuyện là vầy, cô Bình tự nhiên đi thẳng ra ao rồi nhảy xuống bơi lại chiếc xe đang nổi lên giữa ao sau đó chiếc xe cùng cô Bình chìm xuống.

– Văn Cường: Trong khi mấy anh em đang bị chú ý bởi tiếng rên trong nhà kho nhưng tôi nhìn thấy sếp mình có hành động kỳ lạ nên nhanh chân chạy ra nhưng lại không cản cô ấy kịp.

– Đường Phúc Dương: Cái gì, xe ở giữa ao, rồi còn có người nhảy xuống nữa hả?

Lúc này đội cứu hộ cũng đồng thời nổi lên nhưng vẻ mặt ai cũng hốt hoảng, ba người họ bơi nhanh lên bờ rồi lập tức báo cáo với Văn Cường chỉ riêng Đình Thế lặn xuống lần nữa.

– Nguyễn Trọng: Sếp… sếp… mẹ nó ở dưới có xác người chết!

Hai người kia lên bờ cũng gật đầu lia lịa rồi họ trộm nhìn vào ngực cô Phương Mai mà nuốt nước bọt, hai người bọn họ đứng phía sau nói nhỏ với nhau việc gì đó.

– Văn Cường: Cái gì, người chết á?

– Đường Phúc Dương: Anh nói cái đéo gì thế làm gì ao sen này có xác chết!

– Nguyễn Trọng: Thật, tôi sờ được cái đầu còn hai anh em đây sờ được hai cái tay.

Hai người kia gật đầu lia lịa kèm theo vẻ mặt sợ hãi.

– Nguyễn Trọng: Lúc đặt chân lại đây tôi đã cảm thấy không ổn rồi, sau khi xuống ao nhiệt độ thực sự rất lạnh như nước đá, bình thường trời mưa vầy nước phải ấm ấm này nó lạnh chết mẹ dạ sếp!

– Văn Cường: Chú định văng tục bao lâu nữa!

– Nguyễn Trọng: Xin lỗi sếp nhưng cái ao này thấy ghê quá mình tìm thêm người lại đi sếp!

– Đường Phúc Dương: Con mẹ mấy anh, đến đây nói nhăng nói cụi gì thế, xe nào ở giữa ao?

Ở giữa ao lúc này mới “ục… ục” lên một tiếng sau đó là Đình Thế nổi lên quát lớn…

– Đình Thế: Ê, mấy đại ca ơi, cái này là củ sen mà!

Đình Thế hai tay dơ lên một khúc củ sen cùng ngó sen to đùng dài độ khoảng một mét hai nhìn có ngấn ngấn khúc khúc rất giống hình người mà có điều tứ chi không rõ ràng, không hiểu vì lý do gì khi Phúc Dương thấy mọi người ở ao sen đã bắt đầu bực bội khi nhìn thấy củ sen kia như có một dòng dung nham nóng hổi sục sôi trong người nó.

– Đường Phúc Dương: Con mẹ tụi bây, hết nơi để vét à lại đến cái ao của nhà tao mà vét sen của nội tao lên! A… a… a… a!

– Bà Chín: Nè nè sao hôm nay con cọc cằn mà khó chịu vậy, mọi người đừng hiểu lầm cháu nó ở nhà ngoan lắm không biết hôm nay sao như thế!

– Đường Phúc Dương: Mẹ nó, tụi bây nhìn kìa chiếc xe đằng kia, tụi mày tìm kiếm gì ở đây hả?

Mọi người cùng nhìn về phía tay Phúc Dương, quả thật chiếc xe nổi lên từ khi nào nằm sát mép ao phía đường từ ngoài vào, thế mà nãy giờ bốn người hì hục tìm kiếm còn nó thì đã “tự bơi” vào trong. Ai có mặt ở đây bây giờ cũng không thể tin nổi vào mắt mình một chuyện phi lý như vậy có thể xảy ra, chỉ một người đứng bất động chôn chân với ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả.

– Văn Cường: Thế thì sao nào, tôi có nghĩa vụ phải báo cáo với anh tôi làm gì à, đồng nghiệp của tôi không may rớt xuống nước nên chúng tôi phải cứu, đợi xong việc anh cũng phải theo tôi giải trình đó, anh có gì mờ ám ở cái ao này phải không?

Cặp mắt Phúc Dương bắt đầu le lói những sợi tơ máu đỏ ngầu, ánh mắt bắt đầu tỏa nên một màu đỏ nhạt, tay phải Phúc Dương đút vô túi quần kẹp chặt cây đũa “Huyết mệnh khoái tử”đang rung lắc dữ dội bên trong, vẻ mặt lạnh toát của nó khiến những người đứng đối diện phải lùi về một bước.

Ha Ha Ha Ha Ha!

Tiếng cười nghe rợn cả tóc, những người có mặt ở đây ai cũng hoảng hốt nhìn xung quanh, cuối cùng theo ánh nhìn của hai gã kia mọi người đều nhìn thấy một bóng người đứng trên mái nhà kho.

Chủm!!!

Người đứng trên nhà kho nhảy xuống đứng chặn ngang mặt Văn Cường đối diện với Phúc Dương, tay phải cầm cây ô trắng cùng màu với bộ y phục trên người, hông trái vắt theo một thanh kiếm ngắn tầm bốn tấc, sát khí kẻ đứng phía trước cùng với tên nhóc kia khiến Văn Cường lui lại thêm mấy bước đứng sát vào mọi người, do cái ô che đi nửa thân trên nên không ai biết người phía trước là nam hay nữ lúc này bà Chín lên tiếng.

– Bà Chín: Thiên lão Bạch Tố Nga, ngọn gió nào khiến ngươi xuất sơn thế ạ!

– Thiên lão: Hừ, không biết lớn nhỏ không tới lượt ngươi nói chuyện còn dám gọi tên ta?

Âm thanh phát ra từ người bí ẩn phía trước có thể đoán được là giọng nữ trung niên.

– Bà Chín: Hậu bối biết lớn nhỏ mới gọi Thiên lão chứ Thiên lão nghĩ xem mọi người ở đây còn chưa biết Thiên lão đây là người hay ma nữa!

Vù…

Gió thổi mạnh từ phía sau lưng người mặc đồ trắng làm ai cũng giật mình.

– Thiên lão: Ha ha, cũng mạnh mồm đấy, chuyện không liên quan đến mình thì tự biết an phận!

Ánh mắt Thiên lão nhìn dò xét từ trên xuống dưới người của Phúc Dương…

– Đường Phúc Dương: Hừ, ta chạy đông chạy tây ngươi luôn săn đuổi một hồn ma như ta làm gì chứ hả?

– Thiên lão: Ngươi tự huỷ hồn phách muốn bọn ta không tìm ra nơi ẩn dấu thân thể của Tuyết Liên?

– Đường Phúc Dương: Rồi thế nào ta muốn bảo vệ nàng dù cho hồn phi phách tán.

– Thiên lão: Hahaha, thế nhưng tâm ma của ngươi lại không cho làm thế, Đường Chấn Phong theo ta phục mệnh!

Bà Chín thấy việc chẳng lành cần tìm ông Phát trợ giúp cứu thằng cháu cưng ông gấp nhưng không thể đi chỗ khác lại không có điện thoại ở đây nên bà nói nhỏ nhờ Phương Mai chạy vào nhà lấy cái điện thoại đang sạc bên trong. Khi Phương Mai quay lưng đi thì Mỹ Kim cũng né hai người kia ra đi chậm chậm lại chiếc xe đỏ để tìm Yên Bình, nhìn xa xa có thể thấy được bóng một người phụ nữ trong xe, Mỹ Kim đoán đó có thể là Yên Bình đang trong đó nhưng làm cách nào cô bạn mình vô xe được thì có trời mới biết.

Phương Mai chạy nhanh vào nhà chạy ngay lại đúng chỗ sạc điện thoại của bà Chín vì khi nãy cô có xin số điện thoại của Dạ Thảo con bà Chín, khi vừa xoay lại thì có một gã đàn ông ôm chặt bịt miệng cô còn tên kia đứng chốt khóa lại cửa nhà, chưa kịp phản ứng thì tên bịt miệng cô đã xé rách chiếc áo trắng mỏng manh kia để lộ cặp ngực “căng đét” sau lớp áo vú màu tím kia. Không ai xa lại với cô nàng hai người này là hai người trong đội cứu hộ ngoài kia, tên cao to đầu đinh ôm cô là Lưu Phong còn tên còn lại tướng người tương đối là Lưu Hồng hai tên này mới vào đội được một tháng còn đang được gọi là thử việc. Hôm nay không biết vì sao mà hai bọn nó nứng không thể tả từ lúc leo lên dưới ao sen, còn phát hiện thấy cặp vú cùng nhan sắc, dáng người tuyệt vời này nữa thì sao mà nén được cơn dục vọng.

Hai chân Phương Mai giãy giụa quyết liệt hòng tìm đường thoát nhưng rồi Lưu Hồng khóa cửa xong chạy đến ôm chặt hai cái chân cô lại xé nốt cái váy đen đó ra lộ cái quần lót màu tím nho nhỏ chỉ vừa đủ che cái lồn xinh xắn còn có mấy sợi lông tua tủa ra hai mép quần, hắn úp cái mặt xấu xí mình vào mà hôn hít liên tục.

– Lưu Hồng: Um… um… Anh hai, thơm quá, thơm quá anh hai nhường em lần này địt nó trước nhé!

– Lưu Phong: Cút mẹ mày đi, tao địt trước đó là luật!

– Lưu Hồng: Um… um… Lần nào anh cũng trước, lần này anh nhường em bữa đi, em năn nỉ đó con đĩ này thơm quá, cho em địt nó rồi em chết cũng chịu!

– Lưu Phong: Mày muốn chết thì đi chỗ khác chết, đó giờ có con đĩ nào ngon vầy đâu nên anh mày phải hưởng phúc trước, ha ha ha!

– Lưu Hồng: Anh cho em xin lần này trước đi mà, sau này là của anh hết!

– Lưu Phong: Hừ, cũng được nhưng mặt chó mày nhớ không được bắn vào trước tao nghe chưa?

– Lưu Hồng: Khà khà, cảm ơn anh hai em sẽ không bắn một giọt nào!

– Trần Lâm Phương Mai: Ư… ư… ư…

Lưu Phong siết chặt cô hơn, tay hắn thì bóp cái vú thô bạo làm Phương Mai đau đến rỉ cả nước đái…

– Lưu Phong: Em nứng lắm rồi hả, đợi anh xíu nha anh sẽ cho cưng lên chín tầng mây nha, ha ha ha ha!

Dù cố gắng giãy giụa nhưng với hai tên đàn ông lực lưỡng kia cô đành bó tay chịu trói, hai tên này bế cô lên lầu tìm chỗ địt, trên lầu có hai phòng nhưng một phòng khóa cửa còn phòng kia mở được thì chính là phòng ngủ của hai ông cháu. Lưu Phong đè Phương Mai úp xuống nệm rồi lấy sợi dây nịt trói hai tay cô ra phía sau, hắn lật cô lại mặc kệ cô khóc xin rồi đe dọa.

– Lưu Phong: Nói cho cô biết, hai anh em ta hiếp dâm cũng không ít rồi đâu, cô em mà la lên thì thành xác chết tụi này cũng hiếp.

– Lưu Hồng: Anh hai có chết cũng là em địt trước nha, em nứng quá anh hai cho em địt đi!

– Lưu Phong: Có mày biết nứng à, con cặc ông mày cũng sắp nổ tung rồi đây.

– Trần Lâm Phương Mai: Hai anh tha cho em, em vẫn còn con gái, nhà em giàu lắm hai anh muốn gì cũng được xin đừng hiếp em, hức hức!

Cô van xin trong đau khổ dù biết khả năng thoát khỏi hai tên tội phạm này là không có nhưng cô vẫn cố thử chút may mắn của mình biết đâu động phải lòng tham của chúng. Gia thế của cô cũng không phải dạng vừa trong thành phố này nhưng vì sức ép gia đình nên cô cũng phải đi làm để sau này còn có đường thăng tiến giúp đỡ cho cha mình vốn là chủ một doanh nghiệp lớn nhất vùng này.

– Lưu Phong: Con mẹ nó, mày nghe gì không là gái trinh đó mà còn là tiểu thư nữa, ha ha ha.

– Lưu Hồng: Ngon quá anh ơi, lần đầu tiên em được phá trinh rồi mà còn là gái siêu hạng nữa, khà khà đã quá!

– Lưu Phong: Mày nói cái chó gì thế, cút ra ngoài canh cho tao.

– Lưu Hồng: Trời má, anh chơi vậy ai đụ anh, anh hai.

– Lưu Phong: Mày biết gì, tao địt em nó sướng rồi tới phần mày, tao lấy tiền rồi mày lấy nó, mày hiểu chưa, đến đó thì thiếu gì thời gian mày địt!

– Lưu Hồng: Anh định tống tiền nó hả?

– Lưu Phong: Mày còn hỏi, lấy điện thoại hồi tao quay lại cảnh mày địt nó cho, ha ha.

– Lưu Hồng: Điện thoại mình để ngoài xe rồi anh hai.

– Lưu Phong: Mẹ nó, xuống lấy cái điện thoại dưới nhà lên đây, à đóng cửa lại cho tao động phòng cái đã, hahaha!

– Tlpm: Tha cho em đi anh, ngàn lạy anh tha cho em đi mà!

– Lưu Hồng: Em gái anh nói nè, chừa sức hồi để rên nữa nha em, anh hai anh địt là số một đó, khà khà!

– Lưu Phong: Cút nhanh đi tao chịu hết nổi rồi!

Đóng cửa lại nhưng cơn nứng chưa được dập tắt, Lưu Hồng định chạy xuống nhà lấy điện thoại lên nhưng cánh cửa phòng đối diện đã mở ra tự lúc nào, hắn nhớ khi nãy chạy lên cửa phòng này khóa thế mà giờ cửa mở toang hoác bên trong còn có khói nghi ngút lượn lờ dưới ánh đèn đỏ chót. Trong căn phòng ấy phát ra những âm thanh “ư… ư… a… a” càng kích thích sự tò mò của Lưu Hồng, hắn bước chậm chậm vào căn phòng ấy rồi tự mình khóa cửa lại.

Cộp!

Cánh cửa xe được mở ra, Mỹ Kim nhìn thấy Yên Bình cô vô cùng xúc động nhưng con gái chân yếu tay mềm như cô không thể kéo nổi Yên Bình ra lại thêm chiếc xe lắc lư như muốn trượt lại xuống ao. Rất may Văn Cường xuất hiện kịp thời cùng với hai người khác là Nguyễn Trọng và Đình Thế, hai người này bơi qua trụ vững chiếc xe bên phía ngoài, Văn Cường cùng Mỹ Kim ra sức kéo Yên Bình ra khỏi xe, một việc nhìn rất đơn giản nhưng hai người hì hục mãi mới kéo được Yên Bình ra.

Trời cũng tạnh mưa, Mỹ Kim ôm Yên Bình trong lòng rồi quan sát xung quanh thì không thấy hai người ban nãy đang đứng đối thoại đã đi đâu là Phúc Dương cùng với bà mặc bộ y phục màu trắng kia chỉ thấy còn hai người nằm bất động dưới đất đó là bà Chín và Phúc Dương. Khi thấy Mỹ Kim rời đi thì mọi người cũng đi theo cô cứu Yên Bình nên không quan tâm hai người “tâm thần” kia nói chuyện nữa, Văn Cường là người nhanh nhất đuổi theo Mỹ Kim, không hiểu sao khi gặp người đàn bà mặc đồ trắng kia có một năng lượng chết chóc nào đó bủa vây hắn làm hắn rất kinh sợ.

Từ lúc mọi người rời đi chỉ còn mỗi ba người là Phúc Dương, bà Chín và Thiên lão…

Bùm!

Một làn khói trắng tỏa ra khiến bà Chín cùng Phúc Dương ngất xỉu cho đến khi mọi người chạy đến gần thì bà Chín tự ngồi dậy rồi bò đến cạnh Phúc Dương cho nó ngửi gì đó rồi nó cũng trở mình ngồi dậy.

– Bà Chín: Sao rồi cậu là ai, Phúc Dương hay Chấn Phong?

– Đường Phúc Dương: Là con, ông ấy bị bắt đi rồi, sao hôm kia ông ấy nói ông ấy đã đi rồi mà giờ lại ở trong mình con là sao, vậy ông ta đã thành ma rồi ư?

– Bà Chín: Suỵt, những chuyện này tuyệt đối không được cho người ta biết, người ta xem mình là tâm thần đó, mà cậu thấy mình bình thường lại chưa?

Văn Cường chạy đến đầu tiên…

– Văn Cường: Nhóc con, người đàn bà kia đâu rồi?

– Đường Phúc Dương: Dạ, em không biết anh ơi, em bị đánh ngất!

– Văn Cường: Nè, nãy chú em chửi lắm mà, sao giờ lễ phép thế, hết thuốc hả nhóc?

Mỹ Kim vừa đỡ Yên Bình đi đến phía sau, lúc này Yên Bình đã tỉnh…

– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Anh bỏ qua cho, cậu ta bị áp lực ở nhà hay nóng giận khi ai xuống ao sen vậy đó, vì ao sen này đối với nhà cậu ta quý lắm.

Không biết từ đâu mà hôm nay Mỹ Kim lại trổ tài nói điêu hay như thế, cô vốn là một người nhẹ dạ cả tin lại rất thật thà nên thường hay bị gạt, gần nhất là bị tên sở khanh bạn trai cũ cô cắm sừng hôm sinh nhật chỉ vì quen qua mạng mới gặp vài lần đã bị tên ấy dụ dỗ đánh thuốc mê rồi địt cô, có trách vì cô quá tin người không cho hai cô bạn thân mình biết chứ không cô cũng không phải nhận lấy cái kết đắng như thế. Ban đầu hắn chỉ muốn địt cô vì Mỹ Kim nhẹ dạ dễ bị hắn lừa lại là thiên kim tiểu thư bao người mong ước nhưng sau khi phát hiện gia thế khủng của nàng hắn xoay qua muốn làm bạn trai hòng được địt còn được tiền. Chuyện vui của hắn sớm đã bị hai cô bạn thân của Mỹ Kim đặt bẫy lừa một vố làm lộ ra vẻ mặt chó má của hắn nhưng tiếc thay đời con gái của cô lại trao nhầm chỗ.

Hôm nay không biết động lực nào khiến cô vì Phúc Dương nói dối, Mỹ Kim rất ghét nói dối thế mà lại vì một người tí nữa hãm hiếp mình mà nói đỡ cho hắn. Từ khi Phúc Dương xuất hiện cô cảm giác cơ thể mình rất lạ, cô muốn bước đến mà đỡ cậu ta đứng lên, muốn được chạm vào da thịt của tên “nhóc con” mà Văn Cường nói. Yên Bình cũng cảm giác quái lạ ở âm hộ mình khi nó dường như đang tiết dịch làm nàng ngứa ngáy khó tả khi nhìn thấy Phúc Dương, nàng thầm nghĩ có thể do ngâm nước dưới ao quá lâu nên bị ngứa là chuyện bình thường vì nàng đó giờ vẫn chăm chút chu đáo cho cơ thể của mình.

Phúc Dương từ từ đứng dậy nhưng rồi nó chợt nhận ra là con cặc của nó lại bắt đầu biểu tình khi nhìn thấy hai người đẹp như hoa với ngọc trước mặt, hai hòn dái nó bắt đầu sưng lên nhanh chóng bằng bốn quả trứng vịt. Nó chợt nhớ đến lời ông bán hủ tiếu nói là nó sẽ chết hôm nay nếu không được địt, tâm lý càng bất an hơn khi ba Chấn Phong nói có để nội đan Cóc tinh trong người nó có thể không sao kéo dài mạng sống được bảy ngày nhưng bây giờ ba nó đã bị bắt mất, cũng có thể không có nội đan nào cả mà là chính ba nó bảo vệ cho nó hai hôm nay. Nghĩ đến nó mới thấy ông bán hủ tiếu đó bối quẻ này quả thực không sai rồi, giờ tìm ai để địt đây trong khi ba nó còn dặn dò rất kỹ là không được đi chơi gái.

Nhìn thấy bóng lưng của Phúc Dương, Yên Bình cảm thấy rất quen thuộc và nó mang lại cho cô một cảm giác rất an toàn, đầu óc cô như trống rỗng mê man trong một thế giới xung quanh chỉ còn lại mỗi cô và Phúc Dương nhưng chưa được bao lâu thì cô bị tiếng thét của ai đó làm cô bừng tỉnh.

Ááá…

– Huỳnh Phúc Mỹ Kim: Hả, Phương Mai đâu rồi, đó là tiếng của Phương Mai!

– Bà Chín: Trong nhà, nãy tôi nhờ cô ấy vào nhà lấy điện thoại dùm tôi.

– Văn Cường: Hai người đi chung với bọn anh đâu?

– Nguyễn Trọng: Tôi không để ý nữa, thấy mọi người sang đây tôi cũng sang theo.

– Đình Thế: Dám hai tên đó có hành vi côn đồ với cô gái kia rồi, hai bọn nó mới vào đội được gần tháng thôi.

– Nguyễn Thế Yên Bình: Không được, nhanh lên cái Mai mà có chuyện gì là không được đâu!

Mọi người chạy nhanh lại mở cửa nhưng cửa đã bị khóa…

– Văn Cường: Chìa khóa đâu nhóc?

– Đường Phúc Dương: Anh ơi, cửa khóa bên trong rồi sao em mở được!

– Đình Thế: Để em chạy ra xe lấy búa.

– Đường Phúc Dương: Anh nói gì thế, anh định phá banh nhà nội em hả?

– Văn Cường: Cứu người như cứu hỏa, nhanh lấy đi.

– Nguyễn Thế Yên Bình: Cửa sổ, tôi nhớ rồi có cái cửa sổ trên lầu và bên hông nhà có hai cái đang mở.

– Văn Cường: Vậy ta chia ra hành động.

– Nguyễn Trọng: Thế, em đi với sếp đi nhớ cẩn thận, anh leo cửa sổ.

– Đình Thế: Anh cũng cẩn thận.

– Nguyễn Thế Yên Bình: Cậu Dương, cậu đi hỗ trợ cho anh ấy, chúng tôi đợi ở đây, Văn Cường cậu cùng Đình Thế khi vào được nhớ mở cửa cho tôi, cẩn thận hai tên đó có thể phản kháng lại chúng ta.

– Văn Cường: Vâng, thưa sếp!

Sau đó mọi người chia ra làm ba nhóm, Văn Cường cùng Đình Thế tìm cách phá cửa sổ dưới nhà, bà Chín và hai người con gái thì trực sẵn ở cửa chính, nhà của ông nội Phúc Dương chỉ có ba cửa sổ, hai cái dưới nhà và một cái trên lầu phòng ngủ, phòng thờ được xây rất bí chỉ có một cửa ra vào và hoàn toàn không có cửa sổ hay lỗ thông gió.

Lưu Hồng bước vào phòng tiếng rên kia cũng biến mất, hắn quan sát xung quanh cũng không biết tiếng “ư… ư” khi nãy phát ra từ đâu, hắn bước gần lại bàn thờ thấy có cái chum khắc đầy họa tiết dương vật còn có một miếng giấy vẽ chữ kỳ lạ dán che lại miệng chum, cái chum tự nhiên lắc nhẹ làm hắn giật mình rồi tiếng “ư… ư” bắt đầu phát ra từ đó.

Cảm giác hơi sợ nhưng với những người không tin luật trời như hắn thì sợ quái gì mấy thứ ma quỷ, với hắn cũng từng xem nhiều phim ma, trong cái chum này thế nào cũng không chứa gì tốt lành lại có dán lá bùa nữa nhưng cả đời hắn chưa biết sợ ma là gì. Hắn nhìn lên bức tượng đặt ở giữa cách cái chum hai tầng thì thấy có một bức tượng sáu tay, đứng bằng một chân xung quanh bức tượng còn được bày trí rất nhiều loại hoa.

Lưu Hồng phun một bãi nước bọt lên tượng rồi cười lớn…

– Lưu Hồng: Hahaha, thế kỷ nào rồi mà còn tin vào ba cái vớ vẩn!

Bức tượng bỗng nhiên ở hai mắt lóe lên một ánh sáng màu đỏ rồi mất, chỉ bấy nhiêu cũng làm Lưu Hồng hết hồn, hắn lấy hai tay dụi mắt, mở mắt ra thì cái chum đó đã rớt ra lá bùa.

Cái chum lắc mạnh hơn làm rơi cái nắp xuống bàn, tiếng rên cũng mất một lần nữa…

Cộp!

– Lưu Hồng: Cái đéo gì thế!

Rầm!

Cửa phòng đột nhiên đóng lại, tuy hắn không sợ ma nhưng giờ cũng phải rợn tóc gáy, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa dần cơ thể, bỗng nhiên phía sau có tiếng một cô gái.

– Cô gái: Tên anh là gì nhỉ?

Lưu Hồng quay lại thì thấy một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi không một mảnh vải che thân, tay phải che ngang cặp vú, tay trái thì che lại cái lồn lấp ló những sợi lông, nàng chỉ dùng hai ngón tay che lấy cái khe lồn lộ chùm lông đen nhánh, đứng ưỡn ẹo một cách đầy gợi dục. Cơn nứng cặc của hắn từ nãy tới giờ chưa được giải tỏa lại phải đợi thằng khốn anh hai chơi trước làm hắn bấn không chịu nổi nãy giờ nhưng cũng không hẳn mất đi lý trí vì rõ ràng khi nãy vào phòng hắn không thấy có ai trong đây cả. Lý trí là như thế nhưng trước một nhan sắc cũng ngang ngửa với cô gái bên kia lại đang trong cơn nứng cặc thì còn gì mà suy nghĩ được nữa chứ khi tất cả máu lên não đã dồn xuống cái con cặc căng phồng kia, bỏ qua tất cả hắn ngắm nghía rồi tiến đến gần cô gái.

– Lưu Hồng: Cô hỏi làm gì, thế cô là ai?

– Cô gái: Em là Chu Hân Nhi, em mới hai ba tuổi thôi, em bị lão già nhà này bắt cóc làm nô lệ cho gã, hức hức!

– Lưu Hồng: Hả, cái lão già nhà này gan vậy hả, để anh cho lão một trận, thế lão có bắt em làm gì không?

– Chu Hân Nhi: Thế anh muốn biết thật không, là giúp lão thỏa mãn đó, anh thích không?

– Lưu Hồng: Khà khà, anh sẽ cứu em khỏi đây, lão già ấy không làm hại em được đâu.

– Chu Hân Nhi: Anh nói thật không đó, em không tin đâu?

– Lưu Hồng: Nào nào lại đây anh đụ cái rồi anh dẫn em đi, nhanh lên anh chịu hết nổi rồi!

Hắn lấy tay kéo cô gái lại gần nhưng Hân Nhi lập tức lui ra xa nhanh đến nổi hắn chồm thêm một cái cũng không chụp được…

– Lưu Hồng: Nè em nhanh quá vậy, sao nói cho anh đụ mà?

– Chu Hân Nhi: Anh muốn đụ em đâu có dễ, anh sục cặc cho em xem em mới cho!

– Lưu Hồng: Khà khà, tưởng gì dễ ợt, em xem cho kỹ nhé.

Lưu Hồng cởi quần móc con cặc đã cương sẵn từ hồi dưới ao lên đến giờ, hắn dùng tay sục con cặc tầm một tấc hai của mình lên xuống, mắt hắn không lấy khỏi cặp vú kia của Hân Nhi một giây. Hân Nhi nàng ngồi xổm xuống lộ nguyên cái lồn đen nhánh cực kích thích, hắn càng sục nhanh hơn, nàng bò lại từ từ cái mông ngoe nguẩy sang hai bên làm hắn không còn chịu được lâu nữa.

– Chu Hân Nhi: Anh bắn khí lên mặt em đi, em sẽ thổi cho nó to lên lại!

– Lưu Hồng: Khà khà, em cũng dâm quá đó nha!

– Chu Hân Nhi: Anh chỉ cần dẫn em khỏi đây là được mà, hi hi!

– Lưu Hồng: Tất nhiên rồi, anh ra đây em hả miệng ra nào!

– Lưu Hồng: Aaaaaa!!!

Lưu Hồng bắn khí ra nhắm thẳng vào mặt của Hân Nhi nhưng trên mặt nàng hoàn toàn không dính một giọt nào mà những giọt khí đó lại rớt xuống sàn nhà, gương mặt nàng bắt đầu cười ma quái còn Lưu Hồng biết chuyện chẳng lành định quay lưng chạy nhưng đã muộn.

– Chu Hân Nhi: Cảm ơn anh nha, ha ha ha ha ha!

Chu Hân Nhi vụt một cái nhập vào xác Lưu Hồng, cơ thể hắn run lên mộ cái còn đôi mắt hắn bắt đầu mơ hồ rồi ngã xuống đất. Chưa được một phút thì Lưu Hồng đứng dậy cởi nốt cái áo mình ra trên gương mặt hiện lên một nụ cười ma quái, hắn đi qua phòng ngủ của ông nội Phúc Dương, mở cửa bước vào khi không có một mảnh vải che thân. Lưu Phong lúc này đang nhét con cặc bự của hắn vào miệng Phương Mai, nàng thì quỳ gối dưới đất, hai tay bị trói ngược phía sau miệng ngậm chặt con cặc bự của hắn, tay hắn để trên đầu nàng cứ ra vào vài nhịp là hắn lại ấn chặt cái đầu nàng vô, nghe tiếng mở cửa hắn định chửi thằng em của mình khi hắn chưa cho phép mà dám mở cửa vào, hắn xoay qua đinh quát rồi lại nuốt mấy câu chửi thề vào trong.

– Lưu Phong: Cô là ai thế?

Chương trước Chương tiếp
Loading...