Thần Nak
Chương 12
Đi ra gần đến đầu đường Phúc Dương lại gặp ngay ông bán hủ tiếu đứng sẵn ở đó…
– Đường Phúc Dương: Ông lại tìm tôi có việc gì nữa, gặp ông đúng là xui xẻo mà!
– Đoàn Ngọc Tam: Còn năm tiếng nữa là sang ngày mới rồi đó, cậu thật sự không sợ chết à?
– Đường Phúc Dương: Cái ông này, không đánh ông một trận ra hồn thì ông vẫn nói mấy lời xui xẻo này nữa phải không?
Đường Phúc Dương cum tay lại đưa lên miệng thổi thổi…
– Đoàn Ngọc Tam: Nè, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi!
– Đường Phúc Dương: Ông lo mà về bán hủ tiếu đi, bớt bao đồng dùm tôi!
– Đoàn Ngọc Tam: Mình vợ tôi bà ấy bán cũng được rồi, tôi chỉ lo cho cậu có gì thì tôi khó mà ăn nói thôi!
– Đường Phúc Dương: Ông đừng giở cái giọng đó nữa, giờ ông mà cản đường tôi nữa là tôi không nương tay đâu nha.
Bỗng nhiên túi quần Phúc Dương rung lên dữ dội, nó lấy tay sờ thử thì ra cây đũa “Huyết mệnh khoái tử” đang ra dấu hiệu. Cặp mắt nó đanh lại nhìn thẳng vào mắt Đoàn Ngọc Tam.
– Đoàn Ngọc Tam: Chuyện gì, ngươi lại muốn chọc vào mắt ta?
– Đường Phúc Dương: Ông là Cóc tinh?
– Đoàn Ngọc Tam: Ha ha ha, ta quên giới thiệu, ta là Đoàn Ngọc Tam thiên sư diệt ma!
– Đường Phúc Dương: Là ai ta không biết, ông là Cóc tinh?
– Đoàn Ngọc Tam: Cậu này ta là ai thì hỏi ông nội ngươi sẽ biết!
– Đường Phúc Dương: Ông nội ta nói, gặp Cóc tinh nhất định phải diệt, ông chính là Cóc tinh!
– Đoàn Ngọc Tam: Cái thằng trẻ trâu này, nếu ta là Cóc tinh đứng đây cho ngươi chơi à, chưa kể ta bán hủ tiếu bên kia lộ, ta và ông ngươi chạm mặt nhau không ít, ngươi nghĩ xem ta thoát được ông ta?
– Đường Phúc Dương: Thế sao tôi lại nhận được dấu hiệu của cây đũa này?
Phúc Dương móc ngay trong túi ra cây đũa “Huyết mệnh khoái tử”
– Đoàn Ngọc Tam: Hả, cây hôm bữa ngươi đâm ta chính là cây đũa này ư?
– Đường Phúc Dương: Đúng vậy!
– Đoàn Ngọc Tam: Đây là pháp khí của nhà họ Đường, nếu đã thật sự giao cho ngươi thì thật không hay rồi!
– Đường Phúc Dương: Ý ông là sao?
– Đoàn Ngọc Tam: Pháp khí của họ Đường ta nghe nói chỉ được truyền lại khi người nắm giữ nó đã gần sắp hết thọ mệnh, chính là sắp chết!
– Đường Phúc Dương: Mẹ nó, ông trù tôi chưa đã giờ còn trù ông nội tôi hả?
Phúc Dương dong dài vốn dĩ muốn đánh lừa hắn ta, nắm lấy thời cơ tiến nhanh tới đâm ngay cây đũa vào mắt Ngọc Tam, biết trước thủ đoạn của nó Ngọc Tam chỉ cần giơ hai ngón tay lên chụp ngay cây đũa.
Bặc!
– Đoàn Ngọc Tam: Ta nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta thằng trẻ trâu! Hỗn láo với tiền bối hả, xem đây!
Đoàn Ngọc Tam tiến tới một bước, dùng tay phải điểm nhanh vào nguyệt đản trung ba cái lập tức Phúc Dương toàn thân bất động, ánh mắt cầu cứu nó tìm thấy một người công nhân vệ sinh đứng cách đó không xa, vừa định mở miệng kêu cứu thì người đó quay lưng bỏ chạy làm như gặp phải chủ nợ. Xung quanh vắng người nên nó cũng bỏ ý định kêu cứu nên xoay qua đôi co với ông Ngọc Tam.
– Đường Phúc Dương: Mẹ nó, ông làm gì tôi vậy?
– Đoàn Ngọc Tam: Nói chuyện với người lớn nội cậu dạy là chửi thề như thế à?
Biết mình thất thế nên Phúc Dương đành xuống nước…
– Đường Phúc Dương: Dạ, cháu xin lỗi ông, vậy ông tha cho cháu nhé!
– Đoàn Ngọc Tam: Hừ, cái tên tiểu tử nhà ngươi cũng lẻo mép lắm, không giống tên khốn nạn kia!
– Đường Phúc Dương: Tên đó là ai?
– Đoàn Ngọc Tam: Đường Chấn Phong, ngươi có nghe chưa, Ha ha ha!
– Đường Phúc Dương: Ông bớt giỡn đi, thả con ra được không?
– Đoàn Ngọc Tam: Thái độ nãy đâu rồi nhỉ?
– Đường Phúc Dương: Tại ông trù ẻo ông nội con mà, thôi cho con xin lỗi!
– Đoàn Ngọc Tam: Được thôi, ta nói lần nữa ta không có ý đó nhưng ta phải kiểm tra xem ngươi thế nào đã!
– Đường Phúc Dương: Kiểm tra, kiểm tra gì thế ông?
Bỏ qua câu hỏi của Phúc Dương, Ngọc Tam cởi ngay cái quần của nó xuống…
– Đường Phúc Dương: Này, ông làm gì thế, ông bị tâm thần à?
Trước mặt ông là con cặc hơi cương của nó nhưng hai hòn dái chỉ bằng hai cái trứng cút…
– Đoàn Ngọc Tam: Hai trứng cúc hay hai trứng dái đây?
– Đường Phúc Dương: Hừ, ông chưa thấy nó hung dữ đâu, khà khà.
– Đoàn Ngọc Tam: Cha cha, sợ thật đó nha!
– Đường Phúc Dương: Hừ, con mới xuất tinh ngược vào trong rồi nên nó nhỏ vậy đó!
– Đoàn Ngọc Tam: Ngược? Không thể nào như vậy được!
– Đường Phúc Dương: Sao không được, để con nứng đi rồi con làm cho xem, con tự luyện được “Hấp tinh đại pháp” đó, khà khà!
– Đoàn Ngọc Tam: Thằng trẻ trâu nhà ngươi muốn ta thổi nó hả, mà cái tên “Hấp tinh đại pháp” cũng hay hay!
Vẻ mặt thách thức của Phúc Dương vì nó biết ông ta không dám…
– Đoàn Ngọc Tam: Vậy ta phải mút nó rồi, ta sẽ cho ngươi xem kỹ năng bú liếm của ta!
– Đường Phúc Dương: Nè nè cháu giỡn thôi, khi con nứng thì hai trứng dái con nó mới bự!
– Đoàn Ngọc Tam: Ngươi tưởng ta hâm à mà đi thổi kèn cho ngươi, thật kỳ lạ là ở chỗ hai trứng dái ngươi lại nhỏ!
– Đường Phúc Dương: Lạ chỗ nào thế ông?
– Đoàn Ngọc Tam: Nếu ngươi bị Cóc tinh nguyền rủa thì hai trứng dái của ngươi sẽ bị to lên dần, chỉ khi giao hợp thì nó sẽ ngưng lại quá trình to lên, cho nên người bị Cóc tinh nguyền rủa buộc phải giao hợp thật nhiều nếu không muốn chết!
– Đường Phúc Dương: Nhưng con chưa giao hợp với ai cả!
– Đoàn Ngọc Tam: Thế ta mới nói, có thể cơ thể của ngươi có thứ gì đó khắc chế được nguyền rủa!
Phúc Dương suy nghĩ cũng không biết tại sao, như lời Ngọc Tam nói thì hai trứng dái nó dù có xuất ra hết cũng phải bị phồng to lên còn hiện tại cứ mỗi lần xuất tinh ra thì nó lại xẹp lép.
– Đoàn Ngọc Tam: Được rồi, có thể ngươi giữ pháp khí này quá sớm nên nó đã giúp ngươi!
– Đường Phúc Dương: Vậy ông thả con ra được chưa?
Đoàn Ngọc Tam giải huyệt cho nó, Phúc Dương kéo quần lên cũng không quên sờ con cặc thân yêu của mình mới phát giác, con cặc nó bình thường cương lên có cái hột đậu mà ba Phong nó nói là nội đan Cóc tinh mà giờ lại không thấy.
– Đường Phúc Dương: Hả, sao đâu mất tiêu rồi?
– Đoàn Ngọc Tam: Sao, có chuyện gì?
Phúc Dương nhớ đến đọc mấy truyện linh dị thì nội đan rất quan trọng, với lại ba nó nói bọn Cóc tinh rất quý nội đan, ngẫm thấy ông người lạ này chưa tin tưởng lắm nên nó không dám tiết lộ mình có giữ “nội đan” mà có thể chính thứ này đã giúp nó tránh được nguyền rủa…
– Đường Phúc Dương: À, cây đũa không thấy ra tín hiệu nữa, có khi nào nó hư không nhỉ?
– Đoàn Ngọc Tam: Làm gì có, cái gì ngươi có thể không tin nhưng linh tính của Pháp khí rất lợi hại, huống chi cây đũa nhà ngươi giữ nếu ta nhớ không lầm cũng được lưu truyền cả hơn trăm năm rồi.
– Đường Phúc Dương: Trăm năm? Con nghe nội con nói đã lưu truyền được chín đời rồi!
– Đoàn Ngọc Tam: Hả, vậy cũng còn thua xa với pháp khí của ta!
Vừa nói tay Ngọc Tam thò ra phía sau sờ sờ một vật nào đó…
– Đường Phúc Dương: Ông cũng có pháp khí nữa hả, cho con xem với!
– Đoàn Ngọc Tam: Còn lâu, sát tính nó rất mạnh, nếu không thuần phục được ma tính của nó thì rất khó sử dụng!
– Đường Phúc Dương: Lợi hại như vậy?
– Đoàn Ngọc Tam: Có dịp ta sẽ cho ngươi thấy, ngươi định đi đâu đó?
– Đường Phúc Dương: Con tìm gì ăn, ông muốn ăn cùng không?
– Đoàn Ngọc Tam: Ta bấm quẻ thấy rõ ràng ngươi gặp kiếp nạn khó tránh khỏi, giờ nguyền rủa đã không phải vậy chắc có tai họa khác!
– Đường Phúc Dương: Có khi nào là sai không ông?
– Đoàn Ngọc Tam: Sai, sai số vẫn có nhưng rất khó xảy ra vì liên quan sinh tử nên ta rất chắc chắn, ta đã thử làm lại ba lần đều cho ra đúng một quẻ tử!
– Đường Phúc Dương: Tử, con không tin lắm nhưng con sẽ cẩn thận vì con được giao phó trọng trách tiếp nối họ Đường và con tin thần Nak sẽ bảo hộ cho con, tạm biệt ông!
– Đoàn Ngọc Tam: Cũng đúng, nhưng ngươi nhớ bớt lỗ mãng lại đi, nếu không phải là ta gặp ai ngươi cũng đòi chọc vào mắt thì coi chừng đó, thời khắc đây đến đêm sẽ là thời gian quyết định sinh tử của ngươi. Còn nữa, chiếc xe chạy ra lúc nãy trong đó có một con ma nữ!
– Đường Phúc Dương: Ma nữ, vậy có thể là ai nhỉ?
– Đoàn Ngọc Tam: Cậu có để ý được có ai bất thường không?
– Đường Phúc Dương: Đúng rồi, cô Mai, cô ta kêu con là chủ nhân nữa!
– Đoàn Ngọc Tam: Chủ nhân? Vậy cậu biết xe đó của ai không?
– Đường Phúc Dương: Con không biết nữa nhưng có bà Chín đi chung đó, bà ấy bán phở cách đây không xa, ông có thể đến đó hỏi thăm thử!
– Đoàn Ngọc Tam: Quán phở đó ở đâu?
– Đường Phúc Dương: Ông bỏ hai con đường này, đến đó quẹo phải gặp quán Phở Chín Hà là nhà bà ấy.
– Đoàn Ngọc Tam: Cảm ơn, thế cậu ăn phở không mà hôm nay cậu mới mọc thêm cái đuôi à?
– Đường Phúc Dương: Cái đuôi? Thôi con đi tìm cái khác ăn, chào ông nha!
Hai người cùng đi một đoạn tâm sự thêm một số chuyện, Đoàn Ngọc Tam đi theo hướng dẫn của Phúc Dương chẳng mấy chốc đã đến. Riêng Phúc Dương từ lúc về từ ngôi biệt thự kia luôn có cảm giác có người theo dõi lại vừa được Ngọc Tam ra ẩn ý cái đuôi nên nó thầm hiểu, nó đi bộ một vòng khu dân cư gần nhà nội nó để xác định lần nữa có ai theo dõi mình không, cảm giác thì có nhưng nó cố gắng mấy cũng không phát hiện, rồi nó nghĩ đến một nơi. Phúc Dương chạy nhanh đến tiệm Net của thằng Khanh nơi “cứ địa” chiến game của nó mấy năm nay nhằm để xác định xem thật sự ai đang theo dõi nó.
– Bá Khanh: Ê, mấy nay đâu mất tiêu thế ba?
– Đường Phúc Dương: Có việc ba ơi, cho tao đi nhờ cửa sau cái nha!
– Bá Khanh: Mẹ, đi né cái phòng chị tao ra nha!
– Đường Phúc Dương: Lắm mồm, như lần đầu tao đến đây vậy!
Phúc Dương chạy nhanh ra phía sau, vì tiệm Net của thằng Khanh là dạng phòng “Net nhà quê” chỉ được có ba máy là cấu hình đủ cân mọi thể loại còn lại là máy chơi “pikachu”. Đi ra phía sau thì ngang qua phòng của chị hai thằng Khanh, chị Thùy Trang, căn phòng đóng cửa kín muốn nhìn thấy ánh đèn còn khó nói gì nhìn lén bà chị của nó.
Vốn có bà chị rất ư “ngọt nước” nên Bá Khanh rất chịu khó giữ gìn, chạy qua phòng bà chị thì đến phòng Bá Khanh rồi đến nhà vệ sinh, bên cạnh nhà vệ sinh có một cánh cửa “thần kỳ” được đặt tên bởi mấy thằng trốn cha mẹ đi chơi game hay đào tẩu. Cánh cửa này thông với dãy trọ sáu phòng bên kia của nhà thằng Khanh là nơi thoát hiểm biết bao lần của chính Phúc Dương khi bị ông nội nó “gank” năm năm nay. Vì vội “úp sọt” kẻ theo dõi mình nên Phúc Dương nó rất hấp tấp, nó mở ngay cánh cửa nhà vệ sinh.
Cạch!
Tiếng nước chảy “xè xè” như một điệu nhạc hòa cùng những động tác cọ rửa hai trái mướp tròn xoe kia, mắt nhìn không thiếu một chi tiết trên cơ thể “ngọt nước” của chị Thùy Trang còn cô ta thì đang đắp mặt nạ dưỡng da màu đen trên mặt nên đang nhắm mắt, tóc thì bới cao chỉ tắm mỗi phần cơ thể. Nuốt một ngụm nước bọt còn con cặc nó cũng bắt đầu cương lên chút ít vì đói bụng giống như thiếu đi chất xúc tác làm nó không thể cương lên mạnh mẽ cũng vì lý do nữa là nó muốn xem thử ai đang theo dõi mình. Mở ngay cánh cửa “thần kỳ” chạy ngay qua dãy trọ, nó vừa bỏ qua một cơ hội địt chị của thằng Khanh, nó chạy vòng ngược lại sau lưng đoạn đường đến tiệm Net, vừa chạy nó vừa suy nghĩ…
“Ai đang theo dõi mình nhỉ, là người xấu hay người tốt, là nam hay nữ, có ý đồ gì xấu không, cặp vú của chị thằng Khanh bự quá nếu mình thử lấy con cu mình ra rồi đọc chú Thần Nak thì sẽ có được địt cô ta như nội nói không nhỉ, rõ ràng cơ hội tốt để thử nghiệm mà sao mình lại bỏ qua ta?”
Cuối cùng nó cũng vòng ra được sau lưng kẻ theo dõi, đứng quan sát phía sau thì người này cao khoảng một mét rưỡi đến một mét sáu, mặc bộ đồ choàng ở ngoài như áo mưa màu đen, đứng cách tiệm Net khoảng sáu bảy căn nhà.
Tay phải thọc vào túi quần nắm chặt “Huyết mệnh khoái tử”, nó bước đến từ từ phía sau kẻ bí ẩn theo dõi nó cả ngày hôm nay nhưng cây đũa không có phát ra bất cứ dấu hiệu nào.
Bộp!
Nó vỗ tay lên vai của kẻ bí ẩn kia, hắn ta xoay qua mang trên mặt là gương mặt nạ hình quỷ với rất nhiều họa tiết kỳ quái.
– Đường Phúc Dương: Bất ngờ chưa?
Kẻ bí ẩn chẳng phản kháng mà bước đến một bước ôm chặt nó lại, mùi thơm trên người kẻ bí ẩn làm nó cảm thấy thật thoải mái, không một động tác phản kháng Phúc Dương nhanh chóng ôm lại kẻ bí ẩn kia.
– Đường Phúc Dương: Cô là con gái hả?
Cảm nhận được mùi thơm cùng với sự ôm ấp nên nó cũng phần nào cảm giác được đây là con gái vì dáng người nhỏ nhắn lại có hai cái gì nhô lên ở phần ngực của hắn cạ vào trên bụng Phúc Dương, không biết tại sao khi nghe hương thơm này thì nó lại cảm thấy thích và tận hưởng như thế như đang được lạc vào thế giới thần tiên nào đấy.
– Em là Hà Tiểu Vi, anh đừng buông em ra, em muốn được ôm anh thêm xíu nữa!
Nó như một cậu học trò ngoan ngoãn nghe theo lời cô giáo, đứng yên bất động, nó cũng muốn biết dung nhan của cô Tiểu Vi này thế nào, còn một lý do nữa với mùi thơm như thế này thì kêu nó đứng cả ngày nó cũng chịu huống chi đây lại là con gái.
– Đường Phúc Dương: Em cứ ôm thoải mái, nào chán thì buông ra!
Tiểu Vi đẩy nhẹ người nó ra…
– Hà Tiểu Vi: Em nằm mơ thấy một người lạ mặt cứu em khỏi biển lửa, giấc mơ ấy cứ liên tục đã được một năm!
– Đường Phúc Dương: Thế thì có liên quan gì đến việc em theo dõi anh?
– Hà Tiểu Vi: Người lạ đó em mơ thấy hoài rồi cũng thành một người quen, cuối cùng hôm nay em cũng gặp được người lạ đó, chính là anh!
Nghe qua như có vẻ hư cấu nhưng cực kỳ thuyết phục khi Tiểu Vi cởi bỏ mặt nạ ra, trước mặt nó là một cô gái tầm mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt thanh tú với đôi mắt to tròn, nụ cười mê hoặc đi cùng với hương thơm kia có thể đánh gục bất cứ tên đàn ông nào dù có chung tình đến mấy, dung nhan ấy chỉ tóm gọn trong bốn chữ “câu hồn đoạt phách”.
Choáng ngợp trước nét đẹp ấy, Phúc Dương quên mất đi luôn hai người con gái mà nó yêu quý nhất là mẹ Thục Trinh cùng út Diễm, nó cũng không hiểu tại sao có một ma lực nào đó có thể khiến nó si mê như thế, sau câu nói “chính là anh” thì Tiểu Vi lại bước tới ôm nó chặt hơn, nàng còn hôn nhẹ lên ngực nó một cái khiến nó như một cây kem tan chảy giữa sa mạc khô cằn.
Vù!!! Vù!!! Vù!!! Gió thổi báo hiệu cơn giông mưa sắp đến…
Trong tiệm Net các chú “nhi đồng” bắt đầu nhoi nhoi tính tiền tháo chạy, thằng Khanh đang ngồi luyện phim “heo” bị bắt dừng lại đúng khúc hay để tính tiền cho bọn nhóc, nó đang xem bộ phim kể về hai chị em mất cha mẹ phải tự đùm bọc lẫn nhau rồi một ngày đẹp trời bà chị vì “cô đơn” nên đã dùng lồn của mình đùm bọc luôn con cặc của thằng em khiến nó liên tưởng ngay tới hoàn cảnh của mình.
Cha mẹ của nó thì không ở chung, hai người ly dị cũng được năm năm, mẹ nó thì bỏ xứ đi đâu cũng không biết còn cha nó thì cưới vợ khác cũng về bên vợ ở luôn để lại gia tài cho hai chị em nó là căn nhà để làm tiệm Net này và dãy trọ sáu phòng bên kia.
Ban đầu vốn hai chị em còn nhỏ chưa thể tự lập được nhiều cũng may mắn nhờ hàng xóm giúp đỡ cùng với nhan sắc cũng được xem là hàng “top” dân phố của chị Trang mà nhiều thanh niên ban đầu thi nhau đến tiệm Net “ghẻ” của nó chơi.
Chị Thùy Trang vốn có nét đẹp của người con gái Tây Đô, nét đẹp dịu dàng và thùy mị khiến bao chàng thanh niên say đắm trong đó có cả em của mình là Bá Khanh. Cặp ngực mướp của nàng khi có mặc áo ngực thì giống như chị phải mang hai quả bưởi to tướng trước mặt, đôi khi Bá Khanh nó muốn vùi đầu vô đó để quên đi áp lực của học hành. Chị nó vốn là người rất quy tắc và có cái uy rất lớn đối với nó, chị Trang đang theo học năm cuối ngành quản lý khách sạn của trường đại học còn Bá Khanh cũng mới đỗ đại học ngành chăn nuôi thủy sản, tuy không có cha mẹ kề cận nhưng sự tự lực của hai chị em là rất đáng trân trọng.
Bá Khanh cùng Phúc Dương là hai anh em có thể gọi là “sinh tử chi giao” nhưng trong “game” của hai đứa nó chơi. Trong “game” Tiến Đạt là bang chủ còn Phúc Dương là phó bang chủ, còn Bá Khanh thì sở hữu sáu nhân vật sừng sỏ trong bang, vì nhà có gì đâu ngoài điều kiện khi “game” đòi hỏi cấu hình không đến nỗi nào mà nó lại là chủ tiệm Net.
Gió thổi mạnh báo hiệu cơn mưa sắp đến, cả tiệm Net giờ chỉ còn mỗi nó ngồi đó luyện phim sex, thấy trời sắp mưa nên Bá Khanh cũng định đóng cửa tiệm thì thấy bên ngoài đang có mấy người đánh nhau, đứng cách khoảng sáu bảy căn nhà với lại trời tối nhưng cùng với ánh đèn dần dần Bá Khanh cũng nhận ra người đang đánh nhau đằng kia chính là Phúc Dương. Ban đầu nhìn thấy đánh nhau nhưng đứng xem khoảng hai phút nó nhận ra là Phúc Dương bị đánh, với chiều cao mét tám nhưng hơi ốm của Phúc Dương có lẽ không còn chống chọi được bao lâu nữa với mấy tên kia. Tận dụng thân hình hơi thô của mình với chiều cao mét bảy ba của mình, Bá Khanh chạy ngay ra sau cầm ngay hai tuýp sắt dài tám tấc đã “chinh chiến” cùng ba năm học đường với nó. Kinh nghiệm chơi gái có thể nó không có nhưng cọ xát “thể dục thể thao” thế này thì không quá lạ lẫm vì ở trường học nó đánh đông dẹp bắc không biết bao lần mà người hưởng lợi nhất lúc nào cũng là Phúc Dương.
Nó luôn “xông pha hiến máu” nhưng kẻ được người ta bàn tán luôn là Phúc Dương vì hai thằng chơi chung nhưng Phúc Dương đẹp trai và khéo miệng hơn nó nên luôn được người khác chú ý còn nó giống như chú ong thợ tô điểm cho “ong Chúa” của mình.
Hai tay cầm hai tuýp sắt xông vào cứu nguy cho “phó Bang chủ”
– Bá Khanh: Má nó!!! Dám đánh phó Bang chủ tao hả!
– Đường Phúc Dương: Kìa! Bá Khanh cẩn thận!!!
Xoẹt!!!
Máu văng tung tóe!!!