Thần Nak
Chương 7
– Đường Phúc Dương: Hả? Là sao út nói con không hiểu bóc zin gì ở đây?
– Đường Trang Kiều Diễm: Ha Ha! Để tối ta nói cho ngươi biết sau!
– Đường Phúc Dương: Vậy út đang ở đâu, út chưa về nhà nữa hả?
– Đường Trang Kiều Diễm: Hôm nay ta còn phải dạy kèm cho học trò cưng của mẹ ngươi nữa đó.
– Đường Phúc Dương: Ủa mẹ con hôm nay không đi dạy hả út?
– Đường Trang Kiều Diễm: Ngươi hâm à, còn đang nghỉ hè đi dạy cho ma à?
– Đường Phúc Dương: Hi hi! Con quên vậy dạy cho con nhỏ tiểu thư con chủ tịch gì đó hả út?
– Đường Trang Kiều Diễm: Tất nhiên, chỉ trường hợp này ta mới nhận lời dạy thôi! Ha ha!
– Đường Phúc Dương: Út cũng chọn lựa gớm mà út sao mẹ con không dạy mà nhờ út dạ?
– Đường Trang Kiều Diễm: Ta đâu biết mẹ ngươi sáng sớm gọi bảo có việc gấp nên nhờ ta phụ đạo hôm nay làm ta không được ngủ phải dạy hết cả ngày mà không sao ở đây có người hầu kẻ hạ cũng đỡ.
– Đường Phúc Dương: Nữa con cũng tìm người hầu cho út đỡ mệt há, út yêu!
– Đường Trang Kiều Diễm: Gớm chưa có xu dính túi có ma nó theo ngươi á! Thôi ta ngủ xíu còn hai ba tiếng nữa mới được về đây.
Đường Phúc Dương bỗng nhiên mắt giật lia lịa như có điềm báo gì đó.
– Đường Phúc Dương: Út cũng tranh thủ hé mà nè con nghĩ út nên về đi con có cảm giác sao á!
– Đường Trang Kiều Diễm: Hả nay bày đặt quan tâm ta nữa há?
– Đường Phúc Dương: Nói út không tin nhưng con được nội truyền lại kỹ năng bấm quẻ đó nha!
– Đường Trang Kiều Diễm: Nhóc con hôm nay bày đặt giả thần giả quỷ gì nữa đây.
Đường Chấn Phát tuy đối với Phúc Dương còn nhiều bí ẩn nhưng với nàng thì không như thế vì nàng còn nhớ như in trước đây mình từng sống trong khu ổ chuột khi lên năm tuổi trong khu nàng có nhiều người phụ nữ nghe nói bị ma nhập đến tối là tru tréo gào thét đến khi sức cùng lực kiệt rồi lăn ra bất tỉnh trong đó có mẹ của nàng Trang Kiều Mỹ, vì không có cha nên nàng lấy theo họ mẹ là Trang Kiều Diễm.
Đến một ngày, Đường Chấn Phát xuất hiện trên tay ông cầm một cây đũa bếp ấy mà lại xua tan hết bọn “ma cỏ” ám vô các người phụ nữ trong cái khu ổ chuột bẩn thỉu ấy duy chỉ có mẹ cô là trường hợp đặc biệt nên được ông chăm sóc chu đáo hơn. Từ ngày có ông Phát xuất hiện mẹ cô cười nói nhiều hơn không còn la hét rồi đôi khi trầm cảm như trước nữa, ông hay gieo quẻ bằng cái mai rùa trong đó có 3 đồng xu đôi khi là hái những cây cỏ những chiếc lá, ông còn dạy cho cô học viết chữ và cho tiền mua bánh kẹo, ông còn nói sẽ chu cấp toàn bộ học phí đến lớn cho cô, cứ như thế thời gian hạnh phúc bên mẹ không được bao lâu thì giông tố ập đến, vào cái đêm định mệnh ấy khí trời se lạnh bên ngoài con hẻm nhỏ có tiếng gõ mõ tụng kinh của một vị sư thầy.
Tiếng kinh và mõ kết thúc ngay cửa nhà cô nhưng hôm nay lại không có ông Phát ở nhà làm hai mẹ con rất sợ rồi bỗng nhiên mẹ cô người toát đầy mồ hôi, bà lấy hết những tư trang bà có trong tủ dành dụm bao nhiêu năm nay đưa hết cho cô rồi nhốt cô vào cái tủ đồ bằng cây cũ nát, bà còn dặn cô không được ra ngoài cho đến khi ông Phát về.
Trong đời cô chưa bao giờ trải qua một đêm sợ hãi như thế tiếng la hét của mẹ cô lại tiếp diễn nhưng nó ở cường độ nhẹ nhàng hơn rất nhiều chỉ nghe được những tiếng “ư… ư…” lâu lâu thì lại nghe bà hét thảm lên một tiếng, những âm thanh đều đặn như bài hát ru không lời rồi cô thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng ra thì ông Phát mở cửa tủ mắt ông rưng rưng nhìn vào đứa bé vừa mất đi người mẹ duy nhất trên đời, và từ đó ông Phát nhận cô làm con gái của mình rồi đặt thêm họ Đường của ông vào tên cô, trước khi rời đi nơi mà cô đã từng gắn bó thời thơ ấu cô trộm nhìn thấy cơ thể mẹ mình lõa lồ trên sàn nhà miệng ngậm chặt cái khăn giẻ chắc bà sợ cô nghe thấy tiếng rên rỉ tuổi nhục của bà còn xung quanh bà ấy toàn là chất nhày gì đó trông rất kinh tởm chúng dính khắp mọi nơi trong nhà trừ cái tủ của cô nơi mà ông Phát thường hay để mấy món đồ hành nghề của mình.
Trong mắt cô luôn xem ông Phát là một người cha khuôn mẫu cho cô noi theo nhưng khi cô càng lớn thì thấy những gì ông Phát hay làm như gieo quẻ, trừ tà, trấn yểm các thứ giống những ông thầy bùa thầy ngãi gạt người lấy tiền còn mẹ cô chắc chỉ bị bệnh thần kinh nên mới hay tru tréo như thế, có thể lúc mẹ cô mất theo y học có thể là do động kinh nên bà cắn giẻ sợ cắn vào lưỡi nhưng cô không giải thích được những dịch nhầy kia từ đâu mà ra rồi còn vị sư thầy ngoài cửa đêm hôm đó. Mẹ cô mất nhờ một tay ông Phát lo hậu sự nhưng đến khi lớn cô mới thấy cái chết mẹ mình nhiều bí ẩn như vậy mà không có ai điều tra nhưng rồi ý nghĩ đó dừng lại vì nghĩ đến cô chỉ thấy toàn là ký ức đau thương, dòng ký ức chợt tắt khi cô nghe tiếng của Phúc Dương bên kia đầu dây:
– Đường Phúc Dương: Út cho con địa chỉ con đến đón út về.
– Đường Trang Kiều Diễm: Nè nè làm gì mà nghiêm trọng vậy?
– Đường Phúc Dương: Út không sợ người ta hiếp dâm út hả?
– Đường Trang Kiều Diễm: Hả sao ngươi nay nói tục thế! Được rồi để ta gửi qua đừng làm ta sợ nha!
Cúp máy nhận địa chỉ từ tin nhắn của út, Phúc Dương chạy nhanh nhất có thể đến đó vì cũng không cách xa mấy từ nhà ông nội. Chạy thẳng một mạch nhưng Phúc Dương vẫn không khỏi thắc mắc là khi nghe út nó ngủ lại chỗ đó liền có một cảnh tượng út Diễm bị một gã đàn ông già địt. Vừa chạy nó vừa cầu nguyện thần Nak cho út nó đừng bị ai đụ có bị đụ cũng phải cho nó là người đụ đầu tiên vì trong thâm tâm nó bây giờ nó chợt nhận ra nó có thứ gọi là tình yêu với út mình mà lâu nay nó chỉ nghĩ là tình thân vì hai người đã cùng nhau lớn lên, chỉ mới nghĩ có người sẽ đụ út nó mà Phúc Dương nổi máu ghen của một người đàn ông khi nghe đến người tình mình bị kẻ khác làm dơ bẩn.
Trong lúc đó tại biệt thự của út Diễm đang dạy học vì lúc nghỉ trưa nên út nó xuống phòng khách ngồi nghỉ còn tiểu thư kia thì đã về phòng của mình sau khi kết thúc buổi học. Căn biệt thự to lớn vậy mà chỉ có một cửa chính không có bất cứ cửa phụ nào cảm giác khi bước vào ngôi nhà này cứ như là vào một cái hang nhưng bù lại xung quanh nhà lại toàn là cửa sổ nên nhìn ngôi nhà cũng đỡ tối tăm hơn. Nhà tuy lớn nhưng chỉ có hai người giúp việc là ông gác cổng và bà bếp chỉ được vào nhà khi được phép mà bà bếp còn bị lãng tai vì khi sáng đến đây Kiều Diễm cũng bắt chuyện hỏi thăm nhưng nói mấy lần thì bà ấy mới trả lời.
Phòng của nhị tiểu thư thì ở trên tầng ba cạnh bên là phòng học và phòng tập thể dục, tầng hai thì là phòng của công tử út và đại tiểu thư, tầng trệt dưới này thì chỉ có phòng khách và hai căn phòng đóng cửa kia là phòng của ba mẹ và ông, còn bếp thì đặt ở ngoài sân, cô đã được Tiểu Vi giới thiệu đầy đủ các phòng trong ngôi biệt thự mà cô dạy thế hôm nay, em nó còn dặn là không nên lại gần phòng ba mẹ và ông nội vì ông nó rất khó tính lại hay có những hành động thô lỗ. Ngồi được một lúc thì có một lão già tầm sáu mươi tuổi mặc đồ lam tướng lùn bụng bự đầu thì hói, tóc còn được vài sợi lưa thưa hai chân đi tập tễnh, hai tay thì bưng một ly nước cam cùng với một đĩa trái cây hướng lại Kiều Diễm.
– Lão già: Cô là cô giáo của Tiểu Vi hả?
– Đường Trang Kiều Diễm: Dạ, con chỉ dạy thế cho cô Trinh thôi ạ.
– Lão già: Ô vậy cô dạy thế hả, nhìn cô còn trẻ vậy có đủ kiến thức dạy cháu ta không đó?
– Đường Trang Kiều Diễm: Dạ… dạ hôm nay em nó tự học nhưng cô Trinh nói có người quản thì em nó mới học mà cô Trinh hôm nay bệnh rồi ạ.
– Lão già: Làm giáo viên mà để học trò tự học hả còn ra hệ thống gì nữa, không được ta cho cô này nghỉ dạy mới được.
– Đường Trang Kiều Diễm: Dạ… dạ ông bớt giận con chỉ dạy thế một hôm cho em nó thôi ạ rồi cô Trinh hết bệnh sẽ dạy lại mong ông bỏ qua ạ.
– Lão già: Hả, cô biết nhà họ Hà ta trong cái thành phố này không ai dám bắt nạt không hả, lấy một đứa mới ra trường không biết gì dạy cháu ta còn ra cái hệ thống gì nữa? Các ngươi xem thường nha ta à?
Hôm nay dạy thế cho Thục Trinh, Kiếu Diễm đâu ngờ ra cái cớ sự như này xử lý không ổn có thể gây mất việc cho chị hai mà ảnh hưởng cả danh tiếng của chị nữa với lại lão già đây có thế lực lớn sợ rằng ảnh hưởng tới cả ông nội Phúc Dương, chưa kịp ứng xử sao cho phải thì lão già tiếp tục:
– Lão già: Ha ha! Chỉ sợ cô dạy cháu nó căng thẳng nên trêu cô tí thôi mà?
– Đường Trang Kiều Diễm(nét mặt bực tức): Dạ… Ông làm cháu căng thẳng hơn đó ạ!
– Lão già: Tui xin lỗi, thường cái cô kia dạy ta muốn lại tiếp chuyện nhưng không có cơ hội à không phải là không có thời gian!(Lão già cười dâm tiện)
– Đường Trang Kiều Diễm: Dạ cô Trinh cũng vui vẻ dễ gần lắm ạ!
– Lão già: Thấy mấy cô là con gái mà làm giáo viên phải dạy mấy đứa trò hư này thật là khổ cực!
– Đường Trang Kiều Diễm: Dạ cũng không cực đâu ạ em nó ngoan lắm ông ạ chỉ hơi hiếu động thôi ạ!
– Lão già: Thì nghe cô vậy, mà tui có làm cho cô ly nước cam với ít trái cây ăn tráng miệng nè nãy thấy cô ăn mà không có gì tráng miệng tại bà bếp nhà tui sơ ý để mai tui kêu đổi bếp khác không biết khách quý mà đối đãi cho tốt!
– Đường Trang Kiều Diễm: Dạ… thôi ông ạ tự nhiên vì con mà người ta bị thôi việc mà chuyện cũng đâu có gì con không ăn tráng miệng cũng không sao ông ạ!
– Lão già: Thôi thôi đâu có được tui thấy cô dạy cực đích thân lão già này xuống bếp đó cô uống nước rồi ăn đi cho khỏe.
– Đường Trang Kiều Diễm: Dạ thôi con cảm ơn ông con no rồi ạ!
– Lão già: Vậy là cô phụ lòng tốt của lão già tui rồi cũng tại bà bếp mai tui cho bã nghỉ việc.
– Đường Trang Kiều Diễm: Dạ… thôi ông đừng làm vậy tội con lắm ạ, ông cứ để đấy tí cháu ăn ạ.
– Lão già: Thôi nè không ăn cũng uống tí nước cam đi nè tui chịu hết nổi rồi! Ộp!(Đưa ly nước cam cho Kiều Diễm)
– Đường Trang Kiều Diễm: Ông nói gì con không hiểu ạ? Mà ông đừng xưng tui nữa ạ người khác nghe thì không hay đâu ạ.
– Lão già: He he! Ộp! Ộp! Cô đừng có sợ, tui cho bọn nó đi ra ngoài hết rồi nhà còn có tui với cô à, đừng có sợ nha giờ thì uống nước cam đi nào! Nhanh!
Từ thái độ mềm mỏng bỗng nhiên lão già quay hoắt sang nổi nóng quát lớn Kiều Diễm làm nàng giật mình làm rớt ly nước cam đang cầm trên tay, nàng nhanh chóng ngồi xuống lấy khăn giấy trong giỏ ra lau nước cam đổ cùng với nhặt những mảnh vỡ thủy tinh thì đứng gần đó lão già đã cởi nhanh chiếc quần lam của mình ra cầm con cặc mà tuốt lên tuốt xuống mặt cười nham nhở.
Với chiều cao khoảng một mét sáu tám thân hình đầy đặn thon thả, vòng eo nhỏ với cặp ngực và mông tròn trịa tạo nên một thân hình tuyệt mỹ, làn da trắng săn mịn như da em bé đi đôi với gương mặt tròn trĩnh nhìn trông cực dễ thương nàng từng liên tiếp đoạt hai năm liên tiếp giải hoa khôi của trường y danh tiếng xứ này. Cặp mông căng tròn vô cùng săn chắc do nàng chuyên chạy bộ tập thể dục đều đặn cùng với chị hai Thục Trinh vào mỗi sáng sớm làm cho các cánh mày râu trong khu phố cũng siêng năng tập thể dục buổi sáng hơn để được nhìn cặp vú và cặp mông của hai người đẹp đong đưa theo từng bước chạy.
Tóc nàng búi cao làm tô nên cái cổ trắng ngần xinh đẹp cùng đôi mắt hút hồn bao gã si tình kia khi chỉ với một nụ cười mà có thể đánh sập cả một lâu đài kiên cố của sự chung thủy của bất cứ cánh mày râu nào nhưng từ xưa đến giờ có một người luôn cạnh nàng mà không hề phác giác ra những điều đó còn nàng thì cứ e ấp mãi một niệm tưởng về tình yêu với người đó nên nàng chưa bao giờ để cho ai yêu mình hay gạ gẫm mình được vì trong trái tim nàng chỉ có chỗ cho một người duy nhất chính là Đường Phúc Dương.
Chạy một mạch cuối cùng Phúc Dương cũng đến, trước mặt là nguyên cái biệt thự to lớn nhưng cũng chẳng thể rộng hơn cái khách sạn của ông nội nó, cái cổng rào mở hết hẳn hai cánh như chào đón nó đến nơi vừa định chạy thẳng vào thì nó phát giác có người đàn ông trung niên đứng ngay cửa nhìn nó chăm chăm làm nó giật mình lui lại mấy bước. Đánh giá sơ qua người đàn ông trung niên này thì Phúc Dương nhớ ra trông như đã từng gặp đâu đó rồi, người đàn ông trung niên hiểu ý liền chào hỏi:
– Người đàn ông: Cậu trai trẻ lại quên ta rồi à?
– Đường Phúc Dương: Hả, tui có quen ông hả mà trông ông quen lắm!
– Người đàn ông: Ha ha, cậu cứ để vụt mất cơ hội liên tục như thế thì bao giờ mới thành hình đây!
– Đường Phúc Dương(nghiêm mặt): Ông biết tôi… là ai sao?
– Người đàn ông: Ha ha, đừng nghĩ bậy ta không có liên quan đến gia phả nhà cậu chỉ hơi hiếu kỳ thôi!
– Đường Phúc Dương: Ông đừng nhiều lời tránh sang bên tui vào đây có việc. Ah! Tui nhớ ra rồi ông là ông bán hủ tiếu.
– Người đàn ông: Ta chỉ thấy cậu trúng nguyền rủa thì cần giải tỏa sớm nên chỉ điểm cho cậu thôi nhưng không ngờ cậu lại đè ép được dục vọng lợi hại như vậy. Ha ha ha!
– Đường Phúc Dương: Ông là ai mà biết nhiều như vậy chứ hả?
– Người đàn ông: Ta chẳng là ai cả, chỉ là một người bạn cũ của ông nội cậu thôi. Mà gặp bạn của người lớn sao cậu không chút lễ phép gì há không giống tác phong của ông nội cậu lắm.
– Đường Phúc Dương: Tui không biết ông là ai với lại tui đang bận mời ông tránh sang bên cho!
– Người đàn ông: Nhưng ta biết người bên trong đó là ai và với sức của cậu thì người ta thường nói là “lấy trứng chọi đá”, cậu hà cớ gì phải đâm đầu vào chỗ chết như thế huống chi cậu chắc cũng vẫn còn trinh ha! Ha ha ha!
– Đường Phúc Dương: Hừm! Ông nói nhiều như vậy để làm gì? Bố đây còn có việc gấp! Cút!
Xẹt!!!
Ánh mắt của Phúc Dương bỗng nhiên trở nên đỏ ngầu mang đầy sát khí tay trái nắm chặt thành nắm đấm, Phúc tay phải rút nhanh trong quần ra cây “Huyết mệnh khoái tử”, vừa lấy ra khỏi quần cây đũa đã rung lên một cái, nó chợt nhớ đến lời ông nội đã nói khi có Cóc tinh gần đó theo huyết thống sẽ có các cảm nhận và dấu hiệu để nhận biết. Phúc Dương đâm thẳng đầu nhọn của cây đũa vào mắt của người đàn ông, nhanh như cắt ông ta nhảy sang một bên tránh được cú đâm trực diện đồng thời tay phải ông ta đặt ra sau lưng như chuẩn bị lấy thứ gì ra để phản đòn nhưng ông ta chưa kịp làm gì thì đã bị ăn một cước của Phúc Dương làm ông ngã nhào ra sau, đứng dậy định phân trần gì đó nhưng ông chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Phúc Dương đang lao nhanh vun vút vào ngôi biệt thự với tốc độ có thể ước chừng nhanh gấp ba lần người bình thường.
– Người đàn ông: Tuyết Hoa cháu bà cũng nhanh nhẹn đó nhưng nhìn nó tui lại nhớ đến hắn, suốt đời này tui sẽ không bỏ qua kẻ đã vấy bẩn sự thanh cao của bà, tên nghiệt súc Đường Chấn Phong!
Trong căn biệt thự giờ chỉ còn nghe tiếng kêu cứu của Kiều Diễm khi trông thấy cái dương vật của lão già lủng lẳng nó liên tục tiết dịch nhầy chảy xuống đất theo nhịp độ tuốt lươn của lão cái dương vật khoảng độ gần một tấc rưỡi nhưng cái đầu khấc thì khá to có đường kính bằng một nửa chiều dài dương vật nhìn nó mất cân xứng nhưng cực khủng hoảng có thể gây choáng cho bất kỳ cô gái nào nhìn thấy nó.
Trông thấy một màn kinh dị ghê tởm từ lão già mà Kiều Diễm với những kiến thức học được cô chưa từng nghe một người mà lại tiết dịch nhiều mà liên tục như thế chỉ có thể là bệnh lý nhưng làm sao mà cơ thể sản sinh được nhiều dịch như thế thì chỉ có lão già ấy mới biết được. Kiều Diễm không hiểu tại sao mình như bị bất động khi thấy cái của quý đáng kinh tởm ấy nhưng như có một ma thuật nào đó trói chân cô lại còn về phần lão già chất nhầy lão tiết ra đã chảy đến chân của cô nàng đáng thương đang chuẩn bị phơi lồn cho lão xé toét cái màng trinh trắng mà nàng hay gọi là “tỷ đô” bằng đầu cặc to tướng của lão. Lão bước chậm đến gần nàng cùng với con cặc lủng lẳng cười đắc ý:
– Lão già: Ha ha ha! Đáng ra hôm nay ta sẽ đụ “ngọc thể” của cô giáo Tiểu Vi nhưng cô lại làm vật thế thân, cô tốt số lắm mới được ta đụ nha… Ha ha ha ha ha!
– Đường Trang Kiều Diễm: Cứu tôi với! Xin ông hãy tha cho con, con nguyện làm trâu làm ngựa cho ông, xin ông đừng… cứu tôi với!
– Lão già: Ha ha, cô có kêu rát cả họng cũng không ai dám vào đâu, nhà này ai dám cãi ta là chết!
– Đường Trang Kiều Diễm: Con bị bệnh hiểm nghèo nếu ông làm vậy, con sợ lây bệnh cho ông, xin ông tha cho con!
– Lão già: Ha ha, thế cô nhìn ta giống người thường lắm sao, được ta đụ xong cô còn phải năn nỉ ta đụ thêm nữa đó. Ha ha ha ha ha!
– Đường Trang Kiều Diễm: Con đang có thai nếu ông làm vậy con sợ con bị hư thai mất, mong ông tha cho con! Hu hu hu!
– Lão già: Thôi đừng phí thời gian nữa!
Xẹt! Xẹt! Xet!
Lão già nhào tời đè Kiều Diễm xuống đất xé nhanh cái ao sơ mi màu trắng cùng chiếc quần tây đen của nàng, lão không xé áo ngực mà lão nhìn thẳng vô cặp vú bự chưa được ai nắn bóp bao giờ mà nuốt nước bọt miệng rên “hừ hừ” như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cặp vú bự săn chắc kia.
– Lão già: Ha ha, ta còn nghĩ chỉ là thân thể bình thường như những con chó cái khác nhưng lại là “ngọc thể”, đúng là trời thương lão già này quá! Ha ha ha!
– Đường Trang Kiều Diễm(gào thét): Cứu… tôi… với… Có ai không cứu tôi với!
Càng nhìn Kiều Diễm con cặc của lão càng tiết nhiều nước nhầy hơn và nó ngóc đầu lên từ từ vì cái đầu khấc của lão trông có vẻ khá nặng nề với phần thân dương vật, lão lại dùng ánh mắt dò xét xuống phần hạ bộ của nàng. Kiều Diễm mặc chiếc quần lót màu trắng sữa xung quanh các đường vải còn được thêu các bông hoa trông cực thích mắt, chất nhầy của cặc lão rơi xuống ướt hết cả quần lót của nàng làm ẩn hiện sau đó là chùm lông mu nho nhỏ nhô cao lên chỗ đỉnh mu, hai chân nàng cựa quậy làm chất nhầy chảy xuống hai bên mép quần lót ướt cả khe đít, hồi hộp lo sợ làm cho âm đạo nàng co giật liên tục bụng nàng hóp lên xuống cựa quậy nhằm thoát thân nhưng cơ thể nàng như bị trúng thuốc tê nó không nghe theo ý thức nàng chỉ thị nữa, nàng nhấc mông mình lên đưa qua đưa lại nhằm tránh né cái đầu cặc khủng bố kia.
Hai hàng nước mắt nàng giờ cũng đã muốn khô lại nàng cố gắn suy nghĩ cách thoát thân nhưng không hiểu sao cơ thể mình lại trơ cứng như thế chỉ chuyển động được những động tác nhẹ nhàng của phần mông như mời gọi con cặc bự kia lao vào xâm chiếm trông nàng bây giờ có khác gì một con điếm hứng tình đang đợi cái đầu cặc bự kia vào sâu xé.
Chuyện gì đến cũng phải đến, lão già vén nhẹ cái quần lót màu trắng sữa nhơ nhuốc của nàng sang một bên cà cà đầu cặc bự của lão lên xuống để chuẩn bị lấy đi cái trinh trắng của đời con gái “tỷ đô” nàng thường hay đùa vui với Phúc Dương. Trước một cơ thể mà lão già gọi là “ngọc thể” lão không còn thể chịu nổi được nữa với sự hưng phấn cực độ lão sục nhẹ con cặc một cái nó liền phun ra một bãi tinh dịch lên bụng Kiều Diễm rồi lão bất đầu cầm con cặc bự rà từ từ xuống cái âm đạo đã bị dịch nhầy lão làm cho trơn bóng chỉ đang nằm phơi ra đó chờ đợi sự xâm chiếm…
“Phập!!!”