Thần thám

Chương 107



Phần 107: Vách tường đổ máu

Mấy câu tôi niệm lầm rầm chính là 1 câu khẩu quyết tổ truyền của Tống gia, có ý tứ gì thì tôi cũng chả hiểu lắm, chỉ là ông nội dạy cho tôi thì tôi nghiêm cẩn tiếp thu mà nhớ lấy! Ông tôi nói “ngỗ tác thường xuyên tiếp xúc với thi thể, nên sẽ thường xuyên vô ý mà trêu vào những thứ không được sạch sẽ cho lắm, nếu những thứ như thế, thì cứ niệm câu vừa rồi là được!”.

Nguy cơ tạm thời được giải trừ, Vương Đại Lực ngừng chơi bóng, Hoàng Tiểu Đào hỏi nó vừa nãy làm sao thế, làm cô ấy sợ chết đi được. Vương Đại Lực lại đem mọi chuyện kể ra 1 lần, Hoàng Tiểu Đào nghĩ tới mà sợ hãi: “Thật là lúc nãy nữ quỷ kia kề dao vào cổ tôi à?”

Tôi nói: “Thôi đừng có tự mình dọa mình nữa đi! Tôi hỏi 2 người, quỷ lấy gì ra mà giết người được đây?”

Vương Đại Lực nói như thật: “Quỷ chính là sử dụng công kích bằng linh hồn, giết người không thấy máu, đôi lúc đi trên đường, nếu như chợt gặp 1 cơn gió lạnh thì chính là có quỷ vừa đi ngang qua mày đó! Quỷ còn có thể giết đi linh hồn của mày, sau đó cướp đi cơ thể của mày làm chỗ trú chân nữa!”

“Vớ vẩn, như thế mà mày cũng nói ra được! Quỷ có thể tự giết người báo thù, thế thì cần sinh ra cảnh sát làm gì?” Tôi cười.

“Ừ hah!!!” Hoàng Tiểu Đào gật đầu.

Nhưng mà việc căn nhà này bị quỷ ám là chuyện có thật rồi, tôi bèn đề nghị tất cả cùng đi lên lầu, 1 bước cũng không rời nhau ra, 3 người tụ lại dương khí thịnh vượng hơn, quỷ cũng sẽ không dám lại gần.

Chúng tôi vừa lên lầu được 1 lát, thì Vương Đại Lực nói: “Không được rồi Tống Dương! Tao muốn đi ẻ!”

“Sao mày lắm phân thế?” Tôi mắng.

“Lúc nãy vừa mới ngồi xuống thì bị dọa đến shit chui ngược vào trong đã kịp làm gì đâu!” Nó khóc không ra nước mắt.

“Mày nhịn 1 lát đi!”

Lại được 1 lúc nữa, thì đến lượt Hoàng Tiểu Đào muốn đi WC, tôi nói để tôi canh chừng cho! Vương Đại Lực như tìm được cớ, kêu gào khe khẽ: “Hay lắm Tống Dương! Thằng vì gái quên bạn này!!!”

Tôi giảo biện rằng, con gái nên được ưu tiên hơn chứ!

Nhưng mà nghĩ tới sự việc mới xảy ra lúc nãy trong phòng WC, chúng tôi nghĩ là nên đi ra bên ngoài để “giải quyết nỗi buồn” thì hơn, bên ngoài căn biệt thự này cỏ mọc cao quá nửa thân người, 2 người kia cứ việc tùy tiện tìm 1 chỗ mà giải quyết, tôi cũng tranh thủ kiếm 1 chỗ mà xả lũ!

Không có gì thư thái bằng ẻ đái kịp thời, giải quyết xong, tôi phát hiện ở phía bên kia đường đang đỗ 1 chiếc SUV màu đen! Nơi này, trước không có nhà, sau không có cửa, ai dở hơi mà lại dừng xe ở đây thế này? Hay là 1 cặp nào đang đi tìm cảm giác lạ??

Đang lúc điều tra, gặp bất cứ sự gì nghi vấn thì chúng tôi dĩ nhiên đều muốn điều tra 1 chút, chờ Hoàng Tiểu Đào giải quyết xong, tôi nói với cô ấy: “Chiếc xe bên kia đường có vẻ khả nghi! Chúng ta qua kiểm tra 1 chút?”

“Đi!”

Khi 2 chúng tôi đi tới, chiếc xe đột nhiên nổ máy, Hoàng Tiểu Đào hô to: “Đứng lại! Cảnh sát đây!”

Chiếc xe rồ máy lao đi, Hoàng Tiểu Đào liền rút luôn súng ra, nhắm vào chiếc xe, chỉ nghe đoàng 1 cái, có thứ gì đó va đập vào thân xe, tóe lửa! Tôi liền đi tới trách cứ: “Sao cô lại bắn vào cái xe làm gì?”

“Là đạn giấy thôi!” Cô ấy đáp: “Cái xe kia cố tình che giấu biển số, chắc chắn không dễ mà tra ra được! Nhờ viên đạn kia đánh dấu 1 chút!”

Sau đó cô ấy rút điện thoại ra, điều động toàn bộ nhân lực trong tay đi theo dõi các đại lý ô tô 4S, điều tra tin tức 1 chiếc SUV màu đen, đặc điểm nhận dạng là đuôi xe có vết đạn bắn! Giữ luôn cả chủ xe lại!

Vì lý do an toàn, đa phần đạn trong súng của cảnh sát khi làm công tác thường nhật đều là đạn giấy, nhưng mà lực bắn cũng khá mạnh, đủ sức gây ra sát thương. Hoàng Tiểu Đào lúc nãy bắn vào chiếc xe kia cũng là làm trái quy định, nhưng nếu không như vậy, rất có thể sẽ đánh mất manh mối! Trong tình huống đặc biệt, thì nên dùng tới những thủ đoạn đặc biệt thì hơn.

Tôi khâm phục sự nhanh trí của cô ấy, Hoàng Tiểu Đào đắc ý thổi thổi nòng súng: “Là từ kinh nghiệm thực chiến mà ra đó!”

Chúng tôi lại quay về biệt thự, trên đường về, tôi hướng vào bụi cỏ mà lúc nãy Vương Đại Lực giải quyết gọi nó, không thấy đáp lại, tôi nhặt nhánh cây gạt bụi cỏ ra, chỉ thấy “quả núi” mà nó để lại đó!!! Đúng lúc này, từ trong nhà vọng ra tiếng hét sợ hãi của nó, tôi và Hoàng Tiểu Đào 2 mặt nhìn nhau rồi lao vội về phía căn nhà! Cái thằng ôn này, vừa mới rời tầm mắt đã xảy ra chuyện rồi…

Chúng tôi gấp gáp chạy lên lầu trên, hành lang tối hù, chỉ thấy 1 bóng người đang bò rất nhanh từ phòng này qua phòng khác! Hoàng Tiểu Đào sợ hãi, chụp lấy bả vai tôi: “Tống Dương! Có… có thấy không, hình như là có ai đó vừa bò qua!”

Người kia thò đầu từ trong phòng ra, hóa ra là thằng Vương Đại Lực đang mồ hôi đầy đầu, nhìn dáo dác xung quanh, tựa như không thấy chúng tôi, mà lại ngay lập tức bò thẳng về phía cuối hành lang.

“Ê! Mày làm cái trò gì đấy thằng kia!!!” Tôi hô to lên đuổi theo, Vương Đại Lực bò trên mặt đất với tốc độ không tưởng, làm bọn tôi vô cùng kinh ngạc, nó phi thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó cởi áo nhúng vào bồn cầu, rồi chụp lên đầu mình!

Tôi đá đánh bịch vào đít nó, Vương Đại Lực liền đập đầu đánh bốp vào bồn cầu, quay đầu nhìn thấy tôi: “Tống Dương, chỗ này có hỏa hoạn, mau mau cúi thấp đầu xuống!”

“Mày mê sảng cái gì thế? Cháy ở đâu?”

“Mày không nhìn thấy 4 phương 8 hướng hỏa phát đùng đùng đấy à? Đừng có đứng như thế, ngộ độc chết cmm bây giờ!” Vương Đại Lực kinh hoàng nói.

Tôi hung hăng tát nó thêm 2 cái, Vương Đại Lực đột nhiên òa lên khóc, nhào vào ôm lấy tôi: “Tống Dương! Tao với mày hôm nay chết cháy ở chỗ này mất!”

Tôi như đột nhiên ngộ ra, giữ chặt 2 bả vai nó, nhìn thẳng vào mắt, 2 con mắt này lúc này vô thần!

“Mày trúng ảo giác rồi!” Tôi kêu lên…

“Không, không phải ảo giác đâu! Mày nhìn 2 tay tao xem, đều bị cháy rụi cả rồi!” Nó giơ 2 tay cho tôi xem, ở 1 mặt quả nhiên có dấu vết làn da bị cháy bỏng!!!

Tôi nghe nói, nếu như 1 người có thể đạt đến trình độ thôi miên nhất định, có thể làm cho thân thể của mục tiêu phát sinh biến hóa! Từng có 1 nhà thôi miên cầm trong tay 1 lọ tiền xu rồi nói với người bị thôi miên đây là tiền xu đã bị nung nóng, sau đó đặt lên trên tay của người bị thôi miên! Cánh tay của người kia lập tức phồng rộp lên như bị bỏng!!!

Nhưng mà điểm này cũng không đúng, ở đây làm gì có ai khác, mà cũng làm sao trong nháy mắt có thể thôi miên Vương Đại Lực như thế? Chẳng nhẽ thực sự lại có ma quỷ hiện ra nữa sao?

Hoàng Tiểu Đào đột nhiên kêu lên sợ hãi, âm thanh phát ra từ căn phòng lúc nãy 3 người chúng tôi ở, tôi chạy tới chỗ cô ấy, thì thấy cô ấy chỉ vào vách tường: “Tường… tường nhà đang đổ máu kìa!!!”

Tôi nhìn sang bức tường, chỉ thấy 1 màu đỏ tươi, từ dưới lớp vữa trát tường, máu không ngừng chảy ra, tràn xuống cả tới mặt đất! Như muốn vây lấy 2 chúng tôi vậy.

“Lửa lớn quá! Tống Dương, bọn mày đang ở đâu?” Vương Đại Lực gào lên, đang bò bò ra khỏi nhà vệ sinh!

“Không thể nào! Đây chỉ là ảo giác, ảo giác thôi!” Tôi tự nhủ.

Sau đó ra sức cắn lấy đầu lưỡi, nhưng chẳng có gì thay đổi, máu tươi vẫn không ngừng tràn ra từ phía bức tường. Sau đó tôi lại móc từ trong túi xách ra gói muối tinh mà tôi nhờ Vương Đại Lực mua lúc trước, rồi nhanh chóng rải muối xuống mặt sàn! Vừa rải 1 tí thì thấy đầu ngón tay hơi dính, cúi đầu nhìn xuống thì chỉ muốn đấm chết thằng Vương Đại Lực, nhờ nó mua muối, nó lại mua đường!

Lớp máu trên mặt sàn đột nhiên phồng, từ bên trong toát ra âm thanh sầu não như vẳng đến từ âm ty: “Nếu đã đến nhà của tao! Ở lại đây hầu hạ mẹ con tao đi!”

“Mày đừng hòng lừa được tao!”

Tôi nhất thời cuống cuồng lên, hắt 1 phần đường lớn về phía đó, đống máu huyết kia liền phồng dần lên thành hình cái đầu của nữ quỷ! Tôi trợn tròn 2 mắt, muối tinh có thể trừ tà, còn đường trắng thì là đồ trợ lực cho tà mà à???

“A!”

Hoàng Tiểu Đào hét lên, ôm chặt lấy ngón tay, tôi đưa tay sang cầm lấy, thấy ngón tay thon mịn kia thế mà bị bỏng rồi???

Đúng lúc này, trên tay tôi cũng bắt đầu thấy đau nhức vô cùng, cúi đầu nhìn xuống chỉ toàn thấy máu là máu! Tôi liều mạng đưa tay chùi lên quần, những chỗ da bị dính máu vào đều đã bị bỏng! Tôi thấy sợ hãi vô cùng, thứ ảo giác này thực sự có thể đả thương người ta sao???

Máu đang liên tục tràn về phía chúng tôi từ khắp nơi, thậm chí nó bắt đầu bám vào giày của tôi và leo ngược lên trên, dù cho có giãy giụa giẫm đạp thế nào cũng không rơi xuống!

Tôi đột nhiên nhớ tới mấy viên thuốc tôi làm lúc trước, gọi là “minh tâm đan”, có thể làm cho người ta cảm thấy minh mẫn thanh tỉnh lại! Thế là cố gắng lần mò 1 cái hộp kẹo cao su trên người, từ bên trong đổ ra 2 viên thuốc, tôi ngậm lấy 1 viên! Vừa ngậm lấy liền cảm thấy thơm mũi mát họng sảng khoái dài lâu – chính là, lập tức tôi cảm thấy như bừng tỉnh.

Ảo giác lập tức biến mất, tôi nhìn rõ được “thứ kia”, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó cười lên ha hả, thì ra là thế, thì ra là thế đó! Hóa ra “người tự cháy” là như thế này đây!

Hoàng Tiểu Đào hoảng hốt: “Tống Dương! Cậu cười cái gì, chúng ta sắp bị máu huyết bao phủ tới nơi rồi!”

“Tự cô xem đi nhé!”

Sau đó tôi nhét 1 viên “minh tâm đan” vào miệng cô ấy, không quên bảo cô ấy chỉ ngậm chứ đừng nuốt, hương vị thanh mát kia xộc thẳng lên não còn hơn cả mù tạt! Hoàng Tiểu Đào che che cái trán, ngẩng đầu nhìn rồi kinh hãi: “K… Kiến! Là kiến?”

“Đúng thế, máu huyết lúc nãy chúng ta nhìn thấy, thực tế là 1 số lượng cực lớn kiến đạn Nam Phi, 2 nạn nhân lúc trước chúng ta phát hiện không phải bị lửa thiêu, mà là do bị nọc độc do kiến đạn Nam Phi tiết ra làm cho cơ thể bị ăn mòn mà chết!” Tôi nói.

Chú thích: Kiến đạn Nam Phi tên khoa học là Paraponera clavata là một loài kiến, thường được gọi là Kiến thợ săn khổng lồ nhỏ, hoặc kiến đạn, lý do nó được đặt tên trên là vì nọc độc cực mạnh của nó. Nó sinh sống tại rừng nhiệt đới đất thấp ẩm từ Nicaragua và tận cùng phía đông của Honduras, và phía nam tới Paraguay. Kiến đạn được gọi là ” Hormiga veinticuatro ” hoặc ” kiến 24 (giờ) ” theo người dân địa phương, đề cập đến 24 giờ đau đớn theo sau khi bị cắn. Kiến thợ dài 18 – 30 milimét (0,7 – 1, 2 in). Thực ra khi kiến đạn đốt, nó tiêm vào chất độc ảo giác, khiến cho nạn nhân đau đớn trong tình trạng ảo giác. Sau khi hết đau, nọc độc sẽ xâm nhập vào các cơ gây hoại tử, nhiễm trùng. Nếu không được chữa trị kịp thời, nhẹ thì mất chi, nặng thì tử vong.

Chương trước Chương tiếp
Loading...