Thần thám

Chương 110



Phần 110: Kiến chúa

Nghe xong, tôi hỏi: “Mắt của tôi có thể phát hiện mọi lời nói dối, vì sao hôm đó ông ở trước mặt tôi không có tác dụng? Chẳng lẽ ông từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp?”

Kim Bảo Sơn cười nói: “Cậu thám tử này, đây là sơ suất của cậu, quả thật hôm đó nhìn thẳng vào mắt của cậu tôi thấy rất khẩn trương, nếu lúc đó cậu hỏi tôi có phải hung thủ không? Có lẽ tôi đã bị lật tẩy”.

Hóa ra là do tôi bất cẩn, kỳ thật lần này không chỉ có tôi, ngay cả Hoàng Tiểu Đào và Vương Viện Triều cũng không ngờ, hung thủ giết người lại chính là kẻ bán nhà.

Những vụ án liên quan đến bất động sản như này, thường là do lợi ích thúc đẩy, ai nghĩ động cơ của hung thủ lại là báo thù, chúng tôi đã bị tư duy quán tính lừa dối.

Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Nhậm Phát Tài là đồng phạm của ông à?”

Kim Bảo Sơn hít một hơi thuốc lá nói: “Không không, trước kia tôi nào biết anh ta, anh ta là một tên xã hội đen, thấy nhà tôi rẻ nên mới mua, tôi nghĩ thầm như vậy cũng tốt, có thể mượn anh ta để chuyển sự chú ý của cảnh sát”.

Hoàng Tiểu Đào nói: “Căn nhà 300 vạn chỉ bán 50 vạn, ông rất giàu nha, kể chúng tôi nghe một chút về sự cố gắng của ông đi!”

Câu trả lời của Kim Bảo Sơn khiến tất cả chúng tôi đều thất kinh, ông ta nói: “Nhà kia chỉ đáng giá năm mươi vạn!”

“Cái gì?” Chúng tôi không khỏi giật mình.

Kim Bảo Sơn giải thích: “Đó là do tôi thổi phồng lên, rồi đợi chặt chém, căn nhà kia thật sự có quỷ nháo, không ai dám ở! Tôi ra giá ba trăm vạn nhưng không thật sự bán ba trăm vạn, đương nhiên, hai vạn phí bồi thường vi phạm hợp đồng đúng là do tôi bỏ ra, đó là tiền lương hơn mấy tháng của tôi”.

Tôi nghĩ thầm, người này quả thực quá gian xảo, cũng may ông ta chỉ muốn báo thù chứ không giết người bừa bãi, nếu không loại tội phạm có IQ cao này sẽ giết hại không biết bao nhiêu người?

Hoàng Tiểu Đào ném còng tay tới chỗ ông ta nói: “Tự mình đeo vào đi!”

Kim Bảo Sơn cười lạnh: “Tôi không muốn ngồi tù!”

“Chuyện này không do ông quyết định” Hoàng Tiểu Đào trừng mắt nói.

“Các người vẫn luôn nghe tôi nói, không phát hiện sau lưng có động tĩnh gì sao?” Kim Bảo Sơn nhẹ nhàng dập thuốc lá.

Chúng tôi nhìn lại, chỉ thấy những con kiến đạn như thuỷ triều từ khe hở đồ vật đang bò tới, bao vây chúng tôi. Kim Bảo Sơn lật bàn tay một cái, bất ngờ xuất hiện bình thuỷ tinh nhỏ, bên trong chứa một con kiến lớn, bụng của nó phồng lên giống con tằm, đó chính là kiến chúa.

Kim Bảo Sơn cười âm hiểm, bóp nát cái bình đến nỗi trên tay đều là máu, dĩ nhiên Kiến chúa cũng bị bóp nát.

Thời khắc kiến chúa sắp chết đã phóng ra tín hiệu cầu cứu mãnh liệt, làm cho kiến đạn bốn phương tám hướng điên cuồng bò đến, Hoàng Tiểu Đào kinh hãi nói: “Giết kiến chúa, ông cũng sẽ chết!”

“Không quan trọng, có mấy vị chôn cùng tôi, còn có một hoa khôi cảnh sát xinh đẹp nữa, đáng giá!”. Kim Bảo Sơn không tiếc nuối nói.

“Ông nghĩ hay vậy, cho rằng trước khi đến đây chúng tôi không chuẩn bị gì sao?” Nói xong tôi lấy trong cổ áo một cái móng vuốt đen kịt nho nhỏ, thứ này cả bốn chúng tôi đều có, chính là bùa hộ thân.

Kim Bảo Sơn cũng chú ý tới, kiến đạn trên đất lần lượt lách qua chúng tôi, kinh ngạc hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

“Móng vuốt tê tê, trời sinh vạn vật tương sinh tương khắc, tê tê là thiên địch của kiến, có thứ này ở trên người, bọn nó không dám đụng vào chúng tôi đâu!”

Người bình thường thực sự không dễ dàng có được thứ này, may mắn Hoàng Tiểu Đào quen biết một cảnh sát già, hai ngày trước ông ấy bắt được một xe chở tê tê nhập lậu từ trên núi xuống, sở dĩ “Mô kim hiệu uý” đeo nó cũng là có nguyên nhân, bởi vì việc đào đất dễ gặp phải tổ kiến, mang theo vật này có thể xua đuổi kiến.

Chúng tôi chuẩn bị thừa một cái để cho Kim Bảo Sơn, Vương Viện Triều cưỡng ép ông ta đeo lên, sau đó còng tay lại.

Kim Bảo Sơn lập tức chán nản, cúi đầu ủ rũ nói: “Không hổ là thiếu niên thần thám, tôi thua, thua tâm phục khẩu phục!”

Vương Đại Lực kêu lên: “Quá tốt rồi, không đánh mà thắng, liền bắt được hung thủ, trở về ăn cơm thôi!”

Tôi nói: “Chờ một chút, không mở cửa được, bên ngoài còn có người dân!”

Chúng tôi tranh thủ thời gian gọi công ty diệt côn trùng tới xử lý hiện trường, trong lúc chờ đợi chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, tình cảnh thật kinh dị, mặt đất đầy kiến đạn đang ngoe nguẩy chuyển động, nhưng không dám tới gần chúng tôi.

Nếu đem những con vật này thả ra ngoài, chưa kể đến đả thương người, chúng còn làm hại các giống loài khác. Có thể giết chết một lượng lớn chim thú ở thành phố Nam Giang, mặc dù bọn chúng chỉ là những sinh mệnh nhỏ bé vô tội nhưng nhất định phải giết chết.

Sau khi Công ty diệt trùng đến, dùng thuốc thanh trừ sạch sẽ toàn bộ kiến đạn, Hoàng Tiểu Đào liền trả tiền để ngày mai bọn họ đến nhà ma một chuyến, diệt trừ lũ kiến đạn ở đó.

Hung thủ đã bị bắt, tôi thở dài một hơi, lại qua hai ngày Hoàng Tiểu Đào giải quyết hậu quả, sau đó chúng tôi tiến đến ngôi nhà ma.

Tôi đốt ba xấp tiền giấy trong phòng khách, niệm một đoạn Vãng Sinh Chú, hy vọng một nhà ba người chết ở đây sớm được siêu thoát, Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Chiêu này có tác dụng sao?”

“Có tác dụng hay không không quan trọng, chỉ là chút tâm ý thôi.” Tôi đáp.

Thời điểm ra khỏi ngôi nhà ma, Hoàng Tiểu Đào nhìn căn nhà nói: “Nhậm Phát Tài dùng tiền không sạch sẽ mua nhà này, bây giờ bị tịch thu rồi, chúng ta mua lại được không? Nghe nói hai năm tới sẽ xây tàu điện ngầm đi qua đây, đến lúc đó giá đất chắc chắn sẽ tăng cao, cậu thấy có ổn không?”

Tôi lắc đầu: “Vẫn nên thôi đi, mấy chủ nhân trước cũng nghĩ như thế, sau cùng đều chết ở đây, chị không sợ giẫm lên vết xe đổ ư? Chờ một chút, sao lại là chúng ta mua lại?”

Hoảng Tiểu Đào đỏ mặt, ấp úng nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói, cậu so đo làm gì?”

Chúng tôi nhìn căn nhà thật lâu không nói lời nào, đây là lần thứ hai tôi cùng Hoàng Tiểu Đào trải qua sinh tử, trong lòng đột nhiên cảm thấy công việc này thật nguy hiểm, có lẽ sẽ có một ngày chúng tôi thật sự âm dương cách biệt.

Hai chúng tôi đồng thời mở miệng: “Chuyện kia…”, “Đúng rồi…”

“Chị nói trước đi!”

“Cậu nói trước đi!”

Tôi hạ quyết tâm kéo vai Hoàng Tiểu Đào, gò má cô ấy đỏ ửng nhìn tôi, trong mắt phát ra ánh sáng rạng ngời, khuôn mặt phá lệ quyến rũ.

Tôi lấy hết dũng khí đưa mặt tới, Hoàng Tiểu Đào mong đợi nhắm mắt lại, lúc này hai cỗ xe Maserati và Hige lái tới, khiến toàn bộ dũng khí mà tôi có được lập tức tan thành mây khói.

Xe dừng ở gần đó, từ trên xe bước xuống hai người là Diệp Thi Văn và Trương Diễm, hơn nữa còn đang nắm tay nhau, hai con hàng này hóa ra rất xứng đôi!

Diệp Thi Văn nói: “Tống Dương, sao cậu lại ở đây, thật trùng hợp nha”.

Tôi lúng túng gãi đầu: “Đúng, đúng vậy nha!”

Trương Diễm nhỏ giọng nói: “Chị cảnh sát này chính là bạn gái của Tống Dương sao? Thật xinh đẹp nha, quả thực giống người mẫu”.

“Ai là bạn gái cậu ta!” Hoàng Tiểu Đào tức giận mắng một câu rồi quay đầu đi, gọi không đáp, tôi nghĩ thầm hai cái sao chổi này, sớm không tới muộn không tới lại tới đúng lúc này.

Diệp Thi Văn vỗ vai tôi nói: “Tôi không quấy rầy hai người chứ, đi thôi, người anh em mời cậu đi ăn cơm, thuận tiện kể cho chúng tôi nghe về vụ án”.

Trương Diễm đi theo gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, báo chí đã đưa tin, không ngờ trường học chúng ta có một vị thần thám, tôi rất ngưỡng mộ nha, chút nữa nhất định phải xin chữ ký của cậu!”

Tôi nén giận trong lòng, ngoài miệng đáp cho có lệ, nghĩ thầm hai người này sao không đi chết đi.

Có những lời xem ra không thể nói lung tung, lúc ấy tôi không nghĩ tới, mấy tuần sau trường học của chúng tôi phát sinh một vụ án quỷ dị.


Còn tiếp…

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...