Thằng đểu và con đĩ

Chương 13



Phần 13

– Anh Tuấn này.

– Hả.

– Em luôn muốn gặp anh lâu rồi. Từ ngày mẹ anh sang nhà em chơi… mẹ anh nói chuyện của anh với mẹ em… mẹ anh bảo anh tốt nghiệp cấp 3 xong tự ý xin làm việc trên tàu bất chấp mẹ anh ngăn cản. Từ đấy em đã ấn tượng với anh… một người chỉ mới 18 tuổi đã có ý chí như vậy… em bắt đầu tìm fb anh qua fb của mẹ anh. Em đã kết cái vẻ thư sinh của anh rồi.

– Anh tuyệt thế cơ à… nghe em nói mà anh ngại. Hì.

– Nhưng em đã rất buồn khi biết anh có bạn gái… Nhưng hình như Nhi không phải là cô bạn gái mà anh quen trên tàu.

– Uhm. Bọn anh mới chia tay.

– Vì anh có Nhi à.

– Không… vì cô ấy có người mới.

– Thế còn Nhi?

– Anh mới quen.

– Mới quen mà đã làm bạn gái anh?

– Uhm. Anh cũng thấy nhanh.

– Haiz… em có nên tự trách mình là xuất hiện muộn hơn Nhi không nhỉ?

– Trách gì chứ… duyên số mà em.

– Thôi kệ… em vẫn cứ thích anh… chắc anh cũng biết em thích anh.

– Sau tối hôm trước là biết rồi.

– Thế anh có thích em không?

– Em hỏi khó đấy… nhưng anh có Nhi rồi.

– Chán nhỉ… mà anh nói thế chắc không có Nhi anh sẽ chọn em.

– Có lẽ.

Dù hơi phũ nhưng vẫn muốn dứt khoát với Huyền. Chở Huyền về, không như lúc đi, bây giờ em chả nói câu gì. Về đến cửa nhà em, khi em xuống xe thì bất ngờ trao cho tôi một nụ hôn vào má. Em nói là thay lời cảm ơn vì tối nay đã đưa em đi chơi. Và một sự bất ngờ nữa xảy đến, có lẽ điều này đã tạo nên tiêu đề truyện “Thằng đểu và con đĩ”… Tôi kéo Huyền lại về phía mình và trao cho em một nụ hôn. Huyền khá bối rối trước nụ hôn đầy bất ngờ của tôi. Mặt em đỏ rần và mất đi vẻ tự tin vốn có. Tôi cũng bất ngờ về hành động của mình, bộc phát như bản năng và đánh mất ý chí.

– Anh… xin lỗi nếu việc đó em giận…

– Không… giận gì chứ… cảm ơn anh vì buổi tối nay… – Nói xong em chạy vào nhà…

Trên đường về tôi sờ lên môi mình… cảm giác mềm mại của môi Huyền vẫn còn y nguyên. Chợt nhớ đến Nhi… bỏ mẹ mình làm clg thế này. Mình có bạn gái rồi cơ mà. Một thoáng lơ đãng bị vẻ đẹp của Huyền thu hút và mất kiểm soát. Tính háo sắc di truyền từ ông già bộc phát éo đúng lúc rồi… giờ tính sao giờ… Thôi kệ…

Về đến nhà thì cả nhà đã đi ngủ hết, cũng muộn rồi mà. Về phòng thấy Nhi đang ở phòng tôi, em đang dùng máy tính.

– Em chưa ngủ à? – Tôi hỏi.

– Em chưa, anh về muộn thế. (Hỏng, bình thường thấy tôi em chào và lao vào tôi ngay…)

– Uhm.

– Anh Tuấn.

– Hả???

– Anh có yêu em không… em và chị Huyền anh chọn ai?

– Em sao thế?

– Người sao phải là anh chứ, em chưa bao giờ nghe thấy tiếng yêu từ anh. Anh đối với em chỉ là lòng thương thôi phải không. (Em nói chuyện với tôi nhưng mắt vẫn nhìn máy tính.)

Tôi tới chỗ Nhi xoay em lại. Mắt em đỏ hoe rồi. Ôm lấy em, tôi vỗ về.

– Em nói đúng, hiện giờ anh đối với em mới chỉ là tình thương. Anh đã thề rằng sẽ không để em chịu khổ nữa.

– Hức… anh là thằng đểu… một thằng đểu tốt bụng… em yêu anh…

– Rồi rồi cô bé của anh… nín đi…

Một lúc em cũng xuôi xuôi.

– Đồ đểu… trên mặt anh vẫn còn vết son kìa…

– Hả…

– Em sẽ biến tình thương của anh thành tình yêu… đó sẽ là mục tiêu số 1 của em. (Vừa nói em vừa lấy tay xóa xóa đi vết son trên má tôi)

– Anh xin lỗi…

– Anh chỉ biết nói thế thôi à… em giờ không buông anh ra đâu… anh tạo điều kiện cho em với cái cửa hàng to thế cơ mà… em sẽ làm bà chủ… kiếm thật nhiều tiền cho bố mẹ và em gái… không phải làm cái nghề dơ bẩn kia nữa… đến với anh em được nhiều hơn là mất nên em sẽ không buông anh ra đâu… và em sẽ khiến anh nói ra 3 chữ “anh yêu em” nữa. (Tôi cứ để em nói hết những điều em muốn)

– Ha ha… em đang lợi dụng anh đấy à…

– Chứ còn gì… vì anh tốt bụng mà… em sẽ lợi dụng lòng tốt của anh để kiếm thật nhiều tiền…

– Sao em thật thà thế?

– Thật thà chứ… ai như anh… đồ đểu.

– Thế sao mà em biết chuyện anh làm tối nay???

– Mặt thì đầy son… quần áo đầy mùi nước hoa phụ nữ… hơn nữa là cái kia kìa… (em chỉ vào màn hình máy tính)

“Cảm ơn anh đã cho em một buổi tối tuyệt vời… nụ hôn của anh ngọt như kẹo ấy…”… Định mệnh con điên này… chưng cả lên fb thế này thì giết người rồi… Mà éo ngờ Nhi add fb Huyền. Có vẻ như Huyền post stt là cố tình cho Nhi biết… Haiz…

“Viên kẹo này sao anh dám cho người khác… nó là của em mà” – Nhi vịn đầu tôi xuống môi em quấn lấy môi tôi… nụ hôn của Nhi cũng ngon và ngọt lắm.

Đêm đó tôi ôm Nhi ngủ… một giấc ngủ khá mộng mị… tôi mơ những hình ảnh không rõ ràng… chập chờn chập chờn… tôi ra mồ hôi lạnh… cổ họng khô khốc. “Anh… sao người anh nóng thế…” – tiếng của Nhi gọi. Người tôi lả đi không trả lời được. Cổ họng tôi khá đau. Nhi chạy vào nhà tắm lấy khăn mặt thấm ướt đắp lên trán tôi. Em lau mồ hôi trên trán tôi.

“Để em gọi mẹ” – em chạy ra ngoài.

Chưa đầy 5 phút mẹ tôi chạy sang. Bà sờ trán tôi…

“Con sốt cao quá, ngồi dậy uống viên thuốc đi con”.

Tôi cố gượng dậy uống thuốc. Tôi ở một mình mỗi lần sốt là tôi lâm vào tình trạng y vậy, nhưng toàn phải tự bò kiếm thuốc hạ sốt mà uống. Giờ có người bên cạnh chăm sóc thì cũng sướng thật. Cổ họng tôi sưng khá to… đkm đúng rồi… chơi 3 cốc kem xong đi hóng gió thì có mà trâu đỡ. Tôi nằm xuống, mẹ về phòng, trước khi về bà dặn Nhi chăm sóc tôi, lấy kẹp nhiệt độ kẹp cho tôi, nếu không đỡ phải gọi bà ngay. Nằm xuống tôi lại mê man tiếp… mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhi lau mồ hôi cho tôi… em nắm tay tôi… sụt sịt… em đang khóc… đù má, anh ốm chứ em ốm à mà em phải khóc. Tôi thiếp đi… người tôi nóng hừng hực… có tiếng khóc rõ hơn của Nhi… tiếng mẹ tôi… còn có tiếng ai nữa…

Tỉnh dậy thì tôi đã được đưa vào viện. Đầu tôi vẫn đau như búa bổ, nhìn xung quanh thấy mình nằm giữa căn phòng toàn màu trắng, về sau mới biết mẹ thuê cho tôi nguyên một phòng. Nằm một lúc thì Nhi vào với một ca cháo. Thấy tôi tỉnh em chạy lại.

– Anh tỉnh rồi à… Anh mê man suốt.

– Uhm… Sao lại đưa anh vào viện vậy.

– Cả đêm qua anh sốt sao, người nóng như lửa có hạ sốt tí nào đâu. Em và mẹ lo quá nên mẹ gọi xe đưa anh tới đây… Anh ngồi dậy ăn cháo đi, em đút cho.

Em đút cháo cho tôi. Nhìn mặt em phờ phạc hẳn. Mắt em đỏ hoe, chắc em khóc nhiều lắm đây.

– Em thức cả đêm để trông anh à. – Tôi hỏi.

– Dạ.

– Em vất vả quá… Anh nợ em lần này rồi.

Em đặt một ngón tay lên môi tôi lắc đầu.

– Anh nói thế làm em buồn đấy…

– Cảm ơn em nhiều. Cúi xuống đây anh nói nhỏ cái này.

Em cúi xuống tôi liền vịn đầu em xuống đặt lên môi em một nụ hôn. Có thể nói tôi là kẻ nghiện hôn. Đúng lúc đó thì mẹ tôi cùng Huyền bước vào phòng bệnh.

– (Mẹ tôi) Thằng này ốm đau gì mà kéo con nhà người ta vào hôn vậy.

– (Huyền nức nở chạy vào ôm lấy tôi) Hu… Hu, anh Tuấn, tại em, tại em làm anh bệnh.

– (Mẹ) Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh… Sao mày với bố mày giống nhau cái tính đào hoa này vậy…

– (Tôi) Thôi nào Huyền, có phải do em đâu.

– (Huyền) Tại em rủ anh đi ăn kem… Lại còn đi đạp vịt giữa trời lạnh… Hức… Hức… Tại em…

– (Tôi) Con bé này buồn cười, thôi buông anh ra còn mẹ với Nhi kìa.

Lúc này Huyền mới buông tôi ra. Tình thế lúc này của tôi là mắc kẹt giữa 2 người con gái mà tôi có tình cảm. Và cả mẹ tôi ngồi đấy nữa chứ. Nhi lúc này đang bóc cam cho tôi. Có vẻ như em không quan tâm lắm với sự có mặt của Huyền.

– Thế việc khai trương 2 cửa hàng hôm nay thì sao – tôi hỏi.

– (Mẹ) Mẹ dời ngày rồi… Mày ốm thế cứ nghỉ ngơi đi con. Thôi mẹ đi đây, 2 đứa ở lại trông nó dùm mẹ.

Trong phòng lúc này chỉ còn 3 người chúng tôi. Không khí khá ngột ngạt vì 2 đứa con gái chả nói gì. Nhi thì làm mấy việc lặt vặt, còn Huyền ngồi chống tay ngắm tôi. Cái tình huống chết tiệt gì đang xảy ra thế này…

– Anh Tuấn – Huyền gọi tôi.

– Hả??

– Nụ hôn của anh ngọt lắm anh biết không.

– Ơ…

Con hâm này, làm người ta khó xử đến mức nào nữa.

– Sao anh không nói gì…

– Em cũng vậy… Hì.

– Chị Huyền nói đúng rồi, ngày nào anh ấy cũng đè em ra hôn nên em biết – Lần này Nhi mới lên tiếng. Và ánh mắt em hướng về phía Huyền.

– Anh ấy là một thằng đểu đúng nghĩa em nhỉ. – Huyền tiếp lời Nhi.

– Vâng… Nhưng em không buông tay anh ấy đâu. Và anh ấy cũng trói em lại rồi mà – Nhi khoe Huyền chiếc lắc mà tôi tặng em.

– Đời đâu nói trước được điều gì… Anh Tuấn nhỉ.

Bỏ mẹ rồi… Hai nàng cứ gườm nhau và lôi tôi ra đáp gạch thế này. Có ai cứu tôi không… Cầu được ước thấy. Cửa phòng bật mở.

– A thằng chó chết chưa để bố được ăn cỗ – Giọng Vũ éo lẫn đi đâu được.

– Đm nó còn sống nhe răng chúng mày ạ, mất mẹ nó một bữa. – Lần này đến thằng Đạt.

– Đkm chúng mày thăm bố mà ẳng cái mẹ gì thế. – Tôi chửi.

– (Sơn) Đmm đến thăm mà nó còn chửi anh em mình… Thôi anh em dỗi… Về cmn đi.

– (Thắng) Bọn bố có nải chuối nén nhang mang đến cúng mày đây – Tay nó cầm túi sữa với cam khá to.

4 thằng mặt giặc đến thăm tôi. Éo biêt vì sao nó biết tôi ốm nằm đây.

– (Thắng) Chào Nhi nhé! Ô em nào xinh gái thế này Tuấn. Anh tên Thắng, 3 thằng kia là Vũ, Đạt, Sơn – Thắng nói về Huyền.

– (Huyền) Chào các anh. Em là quản lý shop của anh Tuấn. Anh Sơn thì em gặp rồi… Anh thiết kế shop quần áo mà.

– (Nhi) Em chào các anh, các anh thăm anh Tuấn ạ.

– (Vũ) Chào Nhi, chào Huyền.

– (Tôi) Sao chúng mày biết tao nằm đây.

– (Vũ) Mẹ Hiền nói tao biết (Hiền là tên mẹ tôi). À mà Huyền này… Có phải nick fb em là “Huyền Hóng Hớt” không nhỉ… Cựu hot girl ĐH Hải Phòng?

– (Huyền) Vâng, em đấy.

– (Đạt) Thế thì anh cũng có fb em, ha ha. Em xinh y như trên fb ấy nhỉ.

– (Huyền) Các anh cứ trêu, em ngại.

– (Tôi) Mày trùm gái xinh fb tao biết rồi.

– (Đạt) Mày không biết hôm qua Huyền làm bao nhiêu thằng mất ngủ vì em ấy hôn bạn trai à. Huyền nhỉ.

Lúc này mặt tôi không thể ngắn hơn đc nữa… Cứ tưởng mấy thằng cờ hó này đến cứu mà chúng nó đến hại tôi thế này.

– Thôi các anh ở lại chơi, em về đây. – Huyền chào tạm biệt.

Huyền ra về thì thằng Thắng nói ngay.

– Đm cái thằng Đạt ngu này, mày soi thế em nó chạy cmn rồi… Đang ngắm…

– (Đạt) Cái đm bố lỡ mồm… Đm éo biết người yêu nó là thằng nào mà kiếm đc gấu xinh thế.

– (Tôi) Xinh bình thường thôi…

– (Vũ) Mày có tình yêu đẹp ở đây rồi thì làm gì còn ai xinh nữa nhỉ… Phải không Nhi.

Nhi chỉ cười bẽn lẽn… Mấy thằng cờ hó ở lại một lúc thì té. Lúc chúng nó về còn bồi thêm “Nhắn với mẹ Hiền là khi nào mày thăng thì báo bọn tao đến viếng”… Cái đm nhà chúng nó chứ.

– Mấy anh ấy đùa gì mà nghe ghê thế… – Nhi nói.

– Ha ha… Kệ chúng nó đi…

– Nghe khiếp đi được…

– Mà anh cũng xin xuất viện thôi nhỉ… Cũng đỡ sốt rồi… Mà anh chỉ sốt thôi mà mẹ cũng bắt anh nhập viện.

– Đêm qua anh mê man không tỉnh được luôn, lại sốt cao quá nên đưa anh vào viện là tốt nhất, xuất viện bác sĩ phải đồng ý cơ.

– Trốn về đi… Mẹ anh chắc thanh toán viện phí hết rồi.

– Mẹ anh mà biết thì chết cả em… Hic.

– Sợ gì… Tý về anh gọi điện cho mẹ.

Tôi và Nhi bắt taxi về nhà. Lúc này trời cũng sắp tối rồi. Về đến nhà thì mẹ tôi cũng đang ở nhà. Tôi tưởng mẹ sẽ mắng tôi nhưng không phải thế, bà rất nhẹ nhàng và còn dìu tôi về phòng, chắc tôi đang ốm. Về phòng nằm một lúc thì Nhi mang cháo đến đút cho tôi. Tôi bảo để tôi tự ăn nhưng em nhất quyết không chịu. Em cứ chăm tôi như trẻ con. Tôi nhớ ra là từ đêm qua tới giờ Nhi đã được ngủ đâu. Giục em đi ngủ sớm mà em cứ chạy đi chạy lại làm mấy việc lặt vặt. Tôi cáu nên mắng em “em cứ làm cái gì thế? Ngủ sớm đi, từ đêm qua đã không ngủ rồi, nhỡ đâu lại lăn ra ốm thì sao?”. Một lúc sau thì em cũng chui vào chăn của tôi.

– Anh ấm quá.

– Con ngố này, nhỡ ốm ra lại khổ thân.

– Hi hi.

– Ngủ đi em.

Nằm cạnh em thì tôi bắt đầu ngứa tay. Tay tôi luồn xoa bụng em, xoa quanh cái rốn. Em không mặc áo lót nên tôi xoa luôn ngực em. Em cứ để mặc tôi làm gì thì làm. Em xoay người lại hôn lên môi tôi.

– Anh hư lắm… nghịch thế sao em ngủ được.

Tay tôi lại chuyển xuống mông bóp nhẹ. Mịn màng nên tôi rất thích. Nằm một lúc thì em ngủ. Tôi cũng buông tay ra không nghịch em nữa. Nằm ngắm khuôn mặt em lúc ngủ. Nhi dễ thương quá… em vất vả vì tôi rồi. Tôi luôn quan niệm rằng chu cấp cho em đầy đủ về vật chất thì em sẽ hạnh phúc… nhưng hạnh phúc sao được khi nhìn người mình yêu lại đi thể hiện tình cảm với người khác.

Tôi phải làm gì đây khi tôi cũng có tình cảm với cả Huyền. Mà cũng chỉ vì Huyền quá xinh đẹp nên tôi không nỡ buông. Tâm trạng tôi rối bời. Và tôi cũng đã đưa ra quyết định. Tôi sẽ xin lỗi Huyền vì chuyện tối qua, tôi phải từ chối tình cảm của em, tôi cũng chả mong Huyền tha thứ thằng đểu như tôi. Tôi không thể bỏ Nhi được, em đã quá khổ rồi. Quan trọng hơn tôi muốn ngắm nhìn gương mặt thiên thần của em hàng ngày. Tôi hôn lên trán em và chìm vào giấc ngủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...