Thằng Đức - Quyển 1
Chương 137
Trong phòng ngủ… tiếng ngái Triều vang dội… dưới phòng bếp… tiếng rên rỉ của vợ… tiếng bú liếm… sau đó là tiếng hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
Mới 5 giờ sáng nhưng mọi người đã có mặt trong phòng họp… mùi cà phê, trà xen lẫn mùi bánh mì nướng bay khắp phòng ăn… cũng là phòng họp khi cần… đúng ra là có phòng họp trên lầu ba nhưng để đơn giản và tiện nghi… vừa ăn vừa bàn chuyện là tốt nhất, dù sao tất cả đều là người một nhà… không có ai là khách từ bên ngoài…
– “Lẽ ra là vài hôm nữa… nhưng tình hình thay đổi… tên Trần Ngọc Sơn kia hiện đang mướn người ám sát tôi một lần nữa… vì vậy tôi đã quyết định… tiên hạ thủ vi cường…” Đức đưa tay làm ra dáng con dao cứa ngang cổ…
– “Tin từ đâu tới? Có đáng tin cậy không?” Kiều Nga nghi hoặc…
– “Một người phe ta qua Miên làm giao dịch tình cờ nghe…” Đức đem chuyện Tiên nghe được kể lại. Có điều là “yêu phụ” Tiên đã biến thành một đực rựa… Kiều Nga này “ghê” lắm… hay hạch hỏi này nọ… né được thì né… không cần thiết phải thật thà khai báo… Đối với Kiều Nga… Đức không tin “thật thà sẽ được khoan hồng”…
– “Có gì phải sợ… chúng đến một thằng… mình ‘dứt’ một thằng”… Giọng Thu Hà đầy sát ý…
– “Đúng vậy… tôi không tin chúng toàn mạng trở về…” Xuân Mai phụ họa…
– “Tất cả im lặng… nghe nói hết đã”… Nancy nghiêm giọng… bình thường cười cười nhưng khi bàn việc… bản sắc Thiếu tướng trên người rất uy nghi… đám chị em thuộc hạ đang nhao nhao nghe nàng nói liền im lặng như tờ…
– “Haha… tôi biết các chị ai cũng có nghề… bọn họ làm sao bì được… nhưng”giết địch một ngàn… cũng phải tổn thất tám trăm”… câu này ai cũng biết mà…”
Nói tới đây… Đức ngừng… cầm ly cà phê lên hớp một ngụm… tâm lý các mỹ nữ quân nhân này nó hiểu hơn ai hết… không thích chịu thua… lúc nào cũng muốn so tài… thể hiện bản lĩnh… vì vậy nói “bọn họ làm sao bì được”… cho các nàng nghe “phê” trước cái đã…
Quả nhiên “đội mỹ nữ” nghe được câu “thuận nhỉ”… lòng háo thắng liền lắng xuống…
– “Bởi vậy mình mới ‘Tiên hạ thủ vi cường’… đơn giản, gọn gàng không cần phải tốn nhiều công sức…”Đức đắc ý nói…
– “Không hiểu… anh nói rõ hơn đi”… Thục Linh thúc giục… mọi người hình như cũng có cùng ý nghỉ nên gật đầu…
– “Đơn giản thôi… làm sát thủ chỉ vì tiền… ai trả tiền cho bọn chúng thì mình… hắc hắc”… nói đến đây… hắn dừng… tin chắc là mọi người hiểu ý hắn muốn nói gì…
Làm nghề sát thủ chỉ vì tiền… “nhiệm vụ hoàn thành” thì được trả tiền… nhưng khi chưa hoàn thành thì người trả tiền “đi điện”… vậy còn làm nhiệm vụ nửa hay không? Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi… đây là cách hay… đơn giản, gọn gàng…
– “Hay lắm… cách này tốt nhất…”Xuân Mai tán thưởng…
– “Haha… đây là hình của Trần Ngọc Sơn… nguyên Giám đốc CA đồng Tháp… hắn là nguồn gốc mọi chuyện… cho nên hắn nhất định phải ‘đi’…”
Đức lấy ra tập hồ sơ một tấm hình của nguyên giám đốc CA Trần Ngọc Sơn… mấy tấm hình này do Thục Linh lấy từ mạng xuống…
– “Đưa hắn đi thì dễ thôi… nhưng là dù sao hắn cũng là ‘Nguyên Giám đốc CA’… chuyện sau đó mới là vấn đề…”Thu Tâm nói…
– Đúng vậy… đó là mục đích của buổi họp sáng nay… trước khi xuất phát… tôi có ý này… nói ra để tất cả chúng ta cùng tham khảo…
Nancy, Kiều Chinh, Kiều Nga… ánh mắt giao nhau trong tích tắc… cả ba âm thầm hài lòng về biểu hiện của người đàn ông mình chọn… phải như thế chứ…
– Tôi đã suy nghỉ nhiều rồi… hắn phải ra đi một cách êm đềm… hắc hắc… chẳng hạn như uống thuốc quá liều… tai nạn… nhưng sau cùng… haha… Phương Anh… Mỹ Kiều… còn nhớ tên Bùi thế Hiển và thân tín của hắn làm sao ra đi không?
– “Say rượu… ngủ trong ga ra quên tắt máy xe… chết vì thán khí…” Phương Anh nói… đồng thời trong đầu nàng cũng nổi lên 1 nghi vấn… định nói nhưng nghỉ lúc này chưa phải là lúc…
– “Đúng vậy… là như vậy đó…”… giọng Đức trở nên âm lãnh…
– “Như vậy cần phải tiếp cận hắn… không dễ nha…” Thu Hà nói…
– Đúng vậy… Không dễ nhưng cũng không khó lắm đâu… có hai cách… thứ nhất mỹ nhân kế… thứ hai coi tình hình… xâm nhập vào nhà… Hiện tại… tôi chọn cách thứ nhất, còn cách thứ hai… tùy theo hoàn cảnh…
– “Mỹ nhân kế? Sao tiện nghi cho hắn vậy? Không được… tôi không làm đâu…”Thu Hà kháng nghị…
– Chị nghỉ tới đâu rồi vậy? Ý tôi là chỉ cần thu hút sự chú ý của hắn… thêm có người phối hợp… cho hắn một viên thuốc vào ly bia, ly rượu… hắn mơ mơ màng màng là được rồi… phải không? Đâu cần phải… hắc hắc… trừ phi…
– Trừ phi cái gì? Thu Tâm thắc mắc…
– “Hắc hắc… có ai trong các chị muốn… hihi…”… Đức “nham nhở” trêu chọc…
– “Đồ quỷ cậu… nói vậy mà cũng nói được”… Thu Hà cười mắng… hôm trước hai người đã đụ nhau một lần… cho tới nay vẫn còn “vấn vương” mùi vị… muốn tái chiến… đang tìm cơ hội…
– “Nghe thì có lý… nhưng biết khi nào hắn uống bia rượu? Không lẻ cứ theo kè kè canh chừng hắn? Không phải là cách đâu…” Xuân Mai ngồi im lặng cho tới bây giờ mới lên tiếng…
– Cái này… không khó đâu… hắn không vợ, không con… hắn ở nhà tự mình nấu ăn à? Tôi không tin đâu… cho dù có ô sin thì ăn bữa trưa ở nhà thì bữa chiều, bữa tối cũng phải ra ngoài mà… phải không… là lúc đó các chị phối hợp dùng mỹ nhân kế…
– “Tốt… bây giờ xuất phát được rồi…”Thu Hà hăng hái…
– Khoan đã… còn một chuyện tối quan trọng… vô cùng quan trọng… nếu đúng như tôi suy nghỉ thì… hắc hắc…
– “Có gì thì nói đi… sao úp úp mở mở hoài vậy” Kiều Chinh “lườm”…
– “Nà… nghỉ kỷ đi… căn cứ trên dữ kiện mà Thục Linh”hắc” (hack) trên mạng… hắn không có nhiều tiền trong ngân hàng… không có nhiều nhà… chỉ ở trong căn nhà của hắn… Có hợp lý không? Hắc hắc… tôi thấy không hợp lý chút nào… cho nên căn nhà hắn đang ở… cần phải rà soát kỹ lưỡng mới được…
– “Anh nghỉ rằng hắn dấu tài sản trong nhà?” Nancy sáng mắt lên… mọi người cũng bừng tỉnh…
– Làm Giám Đốc CA nhiều năm nay, lại buôn bán ma túy… ít nhất hắn cũng có vài trăm tỷ… bỏ trong ngân hàng? Hắn không ngu đâu… làm vậy chẳng khác nào lại ông con ở bụi này? Trước sau gì cũng bị tố giác tham nhũng… hắc hắc… hắn không có nhiều nhà cửa… vậy tiền hắn để đâu? Nghỉ kỷ đi…
– “Phải ha… nhất định là trong nhà hắn…” Mọi người nín thở… kích động… số tiền sẽ không nhỏ đâu…
– Đúng vậy… cho nên phải rà cho kỹ… hắc hắc… theo tôi nghỉ chín mươi chín phần trăm là đô la và vàng…
– “Cậu thật thông minh”… Kim Chi cuối cùng cũng lên tiếng… khen 1 câu… nhìn Đức với ánh mắt tán thưởng…
– Cảm ơn… ửm… Mọi người đã rõ rồi chứ gì… được… chúng ta chia làm 3 nhóm… mỗi nhóm hai người… xuất phát cách nhau 1 tiếng đồng hồ… mọi chi tiết sẽ thảo luận qua điện thoại… haha… Xuất phát được rồi… Thu Hà… Kim Chi… hai chị tổ thứ nhất… Thu Tâm… chị và tôi tổ thứ hai… Phương Anh, Thục Linh… tổ thứ ba.
– “Này… anh phải cẩn thận mới được…”. Thiếu tướng Nancy rút cục cũng không giấu được lo lắng… dù sao hắn cũng chưa có kinh nghiệm… lại hình như hay có máu liều mạng… điều này khiến nàng lo lo…
– “Anh… anh còn thiếu nợ em cái gì biết không vậy?” Kiều Nga ‘sẵn giọng’… đây cũng là một cách biểu lộ mong hắn cẩn thận… an toàn mà quay về trả nợ nàng…
– “Hihi… an tâm đi…”… rồi kề miệng sát tai nàng: “Lúc anh về… mình đóng cửa”đêm 7 ngày 3… thế nào bụng em cũng ểnh lên mà… hihi…
– “Còn em nữa”… Kiều Chinh cũng tranh phần… nhưng không biết là tranh cái gì… thấy Đức rù rì bên tai Kiều Nga… miệng cười “nham nhở” nên ganh tỵ.
– Hả? Được được… threesome? Always welcome… hi hi… OK anh đi… bye…
– “Khoan đã”… Nancy gọi khi thấy Đức sắp ra cửa…
– “Cái. Cái đó… phải cẩn thận…”
– Biết rồi… yên chí đi… biết chừng mực mà… không sao đâu…
Nhìn theo dáng điệu hắn lăng xăng… Nancy bặm môi… không biết mình làm như vậy đúng hay sai… nhưng dù sao hắn cần được rèn luyện… hơn nữa cũng có nhiều người bên cạnh…
– “Chuyện gì? Sao thấy chị lo lắng quá vậy” Kiều Nga thấy vẻ mặt lo lo của Nancy… cảm thấy lạ…
– “Đêm qua… không hiểu ma xui quỷ khiến… chị lấy trong”kho”… đưa cho hắn hai trái M67…
Song Kiều trợn mắt há mồm… vẽ mặt vô cùng kinh khủng… chuyện gì đây? Sao bà chị Thiếu tướng của mình chơi bạo vậy? Bình thường cẩn thận lắm mà? Trong khi Nancy mặt đỏ rực vì hổ thẹn… không phải ma xui quỷ khiến mà là đêm qua hắn làm nàng “phê” cả đêm dài…
– “Hắn cần được rèn luyện… trường hợp đặc biệt… phải có cách đặc biệt…” Thiếu tướng “thản nhiên” trước ánh mắt hiếu kỳ của hai đứa em gái… quay lưng bước về phòng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/thang-duc/
Trên Quốc lộ 91 hướng về Thốt nốt chiếc Mercedes mui trần đang lao với tốc độ không nhanh không chậm… tài xế bảnh trai phong lưu tiêu sái… không tập trung lái xe lắm mà ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cặp đùi mỹ nữ bên cạnh… tuy là nàng đang mặc quần Jean đấy nhưng chiếc quần Jean bó sát… có thủng nhiều lỗ… khoe mãnh da trắng ngần bên trong… thế mới chết… nửa kín nửa hở… khêu gợi tột cùng…
– “Lo lái xe đi… nhìn cái gì… cái tính dê xồm không bỏ…” Thu Tâm “cằn nhằn”… nãy giờ “thầm” quan sát… thấy ánh mắt hắn càng lúc càng không “đàng hoàng”… lướt trên người mình… nên muốn “cảnh cáo” hắn…
– “Dê xồm? Dùng từ không đúng nha… cái này phải nói là chiêm ngưỡng và thưởng thức cái đẹp… chị phải tự hào mới được… hihi… hiếm có người được Trần Đức lão bản chiêm ngưỡng vì vẻ đẹp lắm…” Đức ‘mặt dày’ ngụy biện…
– “Hiếm? Hihi… chữ ‘hiếm’ của cậu nghe thật buồn cười… bên mình cậu không thấy ‘hiếm’ chút nào…” Thu Tâm chế giễu…
– “Cái này… hihi… phải nói sao đây… ừm… cho dễ hiểu một chút… là tổ tiên tôi tích nhiều phước đức cho nên con cháu luôn gặp chuyện tốt lành… hihi”… Ụa… Chị… sao lại cười? Không đúng sao… nghe hắn xí xô xí xào… ba xạo hết chỗ nói mà mặt thì tỉnh bơ… Thu Tâm chịu không được gập người cười rũ rượi…
– “Tôi thật bái phục cậu… cậu có 1 điểm tôi thật không bằng”… Thu Tâm cười ủy mị…
– Thiệt? Sao tôi không biết vậy? Nói nghe cho tôi mừng coi… haha…
– Mặt dày… hihi…
– “Hả? Mặt dày cũng là ưu điểm sao? Cũng đúng ha…” Đức “trầm ngâm” rồi gật gù như tìm ra “chân lý”…
– Hihi… Thu Tâm lại cười rủ người ra… mặt nàng đỏ bừng lên… không thấy đôi mắt chỉ thấy cắp kính mát trên gương mặt đẹp…
Đúng lúc này, mắt liếc kiếng chiếu hậu… một chiếc xe đen lao đến từ phía sau với một tốc độ kinh hồn… một cảm giác bất an… Đức hét… “Cúi xuống”… miệng hét… chân đạp ga cho xe phóng tới… mắt phóng tầm nhìn bên trái… sắc mặt Đức đại biến…
“Tạch… tạch… tạch”… một tràng súng liên thanh bắn vào chiếc Mercedes… Đức lanh lẹ dao động tay lái… chiếc xe chao qua chao lại theo hình chữ “Z” trên một đoạn đường khá dài… Thu Tâm quả nhiên không hổ thẹn là bộ đội chuyên nghiệp… khẩu Smith Wesson đã nhanh chóng trên tay nhắm chiếc xe đó nã đạn liên tục nhiều phát…
“Đùng… đùng… đùng… đùng… đùng… đùng…”
Chiếc xe bên kia cũng chao qua chao lại để tránh đạn…
Sắc mặt Thu Tâm trắng bệch… chiếc áo trắng trên người nhuộm đỏ…
“Tạch…”tạch… tạch… tạch”…”chiếc xe đen lại xông lên… thêm một tràng súng nổ…
Ngược với thông thường… thay… vì tiếp tục phóng xe… Đức thắng gấp xe lại… tấp xe bên lề đường… nó tính rồi… chiếc xe đen kia mạnh cũng không kém chiếc Mercedes… nếu tiếp tục chạy… không phải là cách tốt… tụi nó có tiểu liên… nhả hết băng đạn này tới băng đạn khác… tránh được hoài sao? Thu Tâm đã trúng đạn… thay vì chạy… Đức quyết định đậu lại… nhanh chóng xuống xe… xốc Thu Tâm lên vai nhảy xuống lề đường… lấy thân xe làm lá chắn… đặt Thu Tâm nằm tạm trên bờ đất… nhanh chóng trở lại xe lấy chiếc túi da… chạy đến sát bên Thu Tâm, nằm sát xuống… rút súng… mắt nhìn dưới gầm xe quan sát động tĩnh…
Mọi sự việc xảy ra như trong một nốt nhạc…
– “Chị sao rồi…”nằm sát bên cạnh Thu Tâm… quan sát phía địch qua gầm xe… Đức lo lắng nhìn Thu Tâm hỏi…
– “Trúng đạn rồi… nhưng cũng may… không trúng chỗ nhược… chỉ sợ mất máu…” Thu Tâm bình tĩnh đáp… nàng không muốn làm tinh thần Đức khủng hoảng…
– Tạch… “tạch… tạch… tạch”… lại thêm một tràng súng về hướng hai người… tiếng đạn chạm vào xe Mercedes nghe lạnh người… bên kia đường… xéo về phía trước… chiếc xe đen cũng đang đậu… hai thằng đàn ông đang bước về hướng này… không chút sợ sệt… nhìn qua gầm xe… Đức chỉ thấy 4 cái chân đang từ từ di chuyển về hướng này… hai tay Đức cầm khẩu súng của mình… chờ…
– “Cậu… chạy trước đi…” Thu Tâm cố ngồi lên nói… trên tay khẩu súng cũng sẵn sàng… nàng định đứng lên… vừa dợm người… tay Đức liền kéo lại… mất tập trung… nhắm vào 4 cái chân đang bước gần tới… đã dợt được mấy ngày rồi… kinh nghiệm cũng có chút chút mà…
Hai tên kia là sát thủ chuyên nghiệp… thấy mục tiêu là thằng nhóc… ngon ăn… lại thấy bên cạnh thằng nhóc là một mỹ nữ có súng nhưng rồi sao? Chỉ là trò cười thôi… vì vậy vô cùng khinh thị… một tên cầm khẩu uzi… tên còn lại khẩu Colt 45 từ từ tiến về chiếc xe Mercedes… chỉ cần thằng nhóc kia ló đầu là sẻ bể “gáo” ngay… về phần mỹ nữ… nếu có thể thì chừa lại… hắc hắc… bóp lồn bóp vú đụ hỏa tốc cho đã cặc… sau đó cho một phát là xong… nhiệm vụ hoàn thành…
Ai dè… lần này “thằng nhóc” lại là 1 thằng liều mạng… biết mánh mun… đầu óc đầy gian trá… nên bọn sát thủ bị “lật thuyền trong mương”… vạn kiếp bất phục…
4 con mắt của chứng cứ nhìn trên xe… sẵn sàng nã đạn… không hề nghỉ họng súng đang chĩa ngay bàn chân… nói một cách đúng đắn là 2 đôi bàn chân trong 2 đôi giày thể thao màu trắng…
– “Đùng… đùng… đùng… đùng… đùng… đùng… đùng… đùng…”
… Hai tay cầm súng… chĩa… nhắm từ lỗ chí môn đến đỉnh đầu ruồi (1)… Phương Anh chỉ sao… thực tập cũng được mấy ngày… nay đem ra áp dụng… nó nhắm 4 cái bàn chân mà tưởng như đang nhắm ngay tấm bia như lúc ở trường bắn… bóp cò liên tục… bắn một lúc 8 phát liên tiếp.
Chó táp phải ruồi… hay không bằng hên…
Một trong 4 cái chân bỗng xịt máu… hai thằng thất kinh… thằng kia nhanh chóng dội ngược chạy ẩn nấp phía sau chiếc xe đen… bỏ thằng đồng bọn đang khập khiễng chạy…
– “Đùng… đùng…” Không bỏ lỡ cơ hội… Thu Tâm nhanh như chớp chồm người lên nổ liền hai phát…
“Bịch”… tiếng tên kia ngã xuống mặt đường… khẩu uzi trên người hắn rơi trên mặt đường…
… “đùng… đùng… đùng… đùng…” tên còn lại bắn trả 4 phát… hắn bắn để ngăn ngừa bên Đức tiến tới… đạn không chính xác… va chạm vào chiếc Mercedes…
– Ây da… đang bị thương sao liều vậy? Đức ôm Thu Tâm kéo nằng nằm xuống… lấy người che thân nàng… như sợ nàng bị trúng thêm đạn…